Đọc truyện Hoa Hồng Sớm Mai – Chương 23Quyển 2 –
Sáng hôm sau, Bùi Địch Văn tới đón Thư Sướng với tinh thần phấn chấn.
Cổng nhà đóng chặt, thảo dược trong vườn vươn cành lá chào anh trong
nắng sớm ban mai, những chùm nho dưới giàn chín mọng như mã não.
Anh hơi chau mày gọi điện thoại cho Thư Sướng.
“Sáng nay em có hẹn phỏng vấn luật sư Triệu ở văn phòng luật sư Thành
Tín, anh ấy nói sáng nay phải đến tòa đột xuất nên phải phóng vấn sớm
hơn”. Giọng Thư Sướng nghe có vẻ rất bình tĩnh.
“Đã ăn sáng chưa?” Bùi Địch Văn dịu dàng hỏi.
“Ăn rồi. Tổng biên tập Bùi, anh cứ để xe em ở bãi đỗ xe của quán rượu, phỏng vấn xong em sẽ bắt taxi đến lấy”.
“Được rồi. Phỏng vấn xong thì gọi điện thoại cho anh”. Trong lúc nói chuyện, khóe miệng Bùi Địch Văn bất giác lộ ra nụ cười.
Thư Sướng không nhận lời nhưng cũng không từ chối, cô gập điện thoại
lại, mỉm cười với luật sư Triệu Khải đang ngồi phía sau chiếc bàn làm
việc rộng rãi.
Trong giới luật sư Tân Giang, tiếng tăm của luật sư Triệu cũng không quá nổi bật, mặc dù cũng từng thắng không ít vụ kiện nhưng thành tích chủ
yếu của anh ta là đã tư vấn pháp luật miễn phí cho rất nhiều nông dân
công, những người nông dân mới từ nông thôn ra thành phố tìm việc làm.
Vụ án một người nông dân công đòi tiền lương bị Tập đoàn Hoa Hưng lớn
nhất thành phố Tân Giang chém bị thương cánh tay hồi đầu năm nay là do
anh ta đại diện. Màn tranh luận thấu tính đạt lí của anh ta tại toà án
đã làm cảm động không biết bao nhiêu người, chính vụ án này đã khiến
danh tiếng anh ta lên như diều gặp gió.
Triệu Khải chỉ mới ngoài ba mươi tuổi nhưng nhìn như đã bốn mươi, khuôn
mặt xương xương, lông mày rất rậm, ánh mắt sắc bén, đôi môi rất mỏng,
lúc nào cũng nhíu mày theo thói quen, ngay cả lúc bắt tay Thư Sướng lông mày anh ta cũng không hoàn toàn giãn ra.
Trước khi phỏng vấn anh ta, Thư Sướng đã bỏ ra rất nhiều thời gian chuẩn bị tài liệu, nhưng đến lúc phỏng vấn những tài liệu này lại không có
tác dụng gì. Triệu Khải phát huy sở trường nghề nghiệp, cả buổi phỏng
vấn đều do anh ta dẫn dắt, Thư Sướng chỉ có việc lắng nghe và ghi chép.
“Những người ở tầng lớp dưới muốn dùng pháp luật để bảo vệ mình, đây là
điều rất đáng quý, nhưng họ thường không có quyền không có thế, chúng
tôi giúp đỡ họ, đây cũng là hoạt động thúc đẩy xây dựng pháp chế. Tôi
từng đề nghị tòa án mỗi tháng tổ chức một buổi toạ đàm kiến thức pháp
luật cho nông dân công nhưng vẫn không nhận được trả lời. Trong bài
phỏng vấn lần này, cô không cần viết quá nhiều, chỉ cần nhấn mạnh việc
này một chút là được”.
Thư Sướng cười cười gật đầu, “Luật sư Triệu đúng là người tri kỉ của nông dân công”.
“Bởi vì tôi cũng đến từ nông thôn, tôi tin rằng tôi có thể cảm nhận rõ
hơn các luật sư khác về nổi khổ của người nông dân công khi các loại
quyền lợi của họ không được bảo đảm”. Triệu Khải nói nghiêm túc.
Phỏng vấn kết thúc, đã sắp đến thời gian mở phiên tòa, Triệu Khải vội vàng đi đến tòa án.
Thư Sướng đeo túi đồ nghề phỏng vấn bắt xe buýt đến quán rượu lấy xe,
nếu là trước kia thì cô nhất định sẽ ngoan ngoãn gọi điện thoại báo cáo
với Bùi Địch Văn, còn bây giờ, Thư Sướng nhún vai lái xe ra khỏi cổng
quán rượu đi thẳng đến siêu thị.
Thời tiết vẫn còn ấm, Vu Phân nấu ăn bao giờ cũng vừa đủ, không hề có dự trữ.
Sáng sớm hôm nay Thư Sướng đã ăn gói mì ăn liền cuối cùng trong nhà và phát hiện thùng gạo cũng đã hết sạch.
Thư Sướng xách một chiếc giỏ mua hàng rất to, mua bánh mì, sữa, trứng
gà, khăn giấy, mấy túi sủi cảo. Lúc đi qua khu bàn thịt và hải sản, Thư
Sướng nuốt nước miếng thở dài rồi xoay người đi đến khu bán hoa quả mua
một túi táo to, trước khi tính tiền lại quay lại lấy thêm một bao gạo.
Tháng trước chuyên mục cuộc sống của tờ Hoa Đông buổi chiều đã bóc trần
rất nhiều quán ăn nhỏ dùng dầu ăn vớt từ cống ngầm, còn đăng kèm một
loạt ảnh. Sau khi đọc bài báo đó, Thư Sướng lập tức chùn bước trước
những cửa hàng ăn vặt vừa ngon vừa rẻ trước kia vẫn được ưu ái. Còn việc đến nhà hàng lớn thì ví tiền của cô không cho phép, hơn nữa đi ăn một
mình cũng không có gì hay ho.
Vì vậy Thư Sướng quyết định tự mình nấu cơm.
Mặc dù tay nghề nấu ăn của cô không ra gì nhưng nấu một nồi cơm và hấp
mấy quả trứng gà thì vẫn làm được. Thật sự phải cảm ơn vị tổ tiên nào đó đã phát minh ra món trứng hấp, món này vừa không có dầu mỡ, vừa có dinh dưỡng, hơn nữa còn không phải hao tâm tốn sức.
Bưng bát cơm nóng hổi ngồi bên bàn ăn, ăn trứng hấp vừa trắng vừa mềm,
Thư Sướng cảm thấy cuộc sống một mình cũng không tồi chút nào.
Ăn cơm xong, cô rất chăm chỉ rửa sạch nồi niêu bát đũa, lại quét một
lượt trong nhà ngoài sân thật sạch sẽ, còn tưới nước cho các loại thảo
dược trong vườn.
Lúc dọn dẹp đến phòng Thư Thần, Thư Sướng chợt cảm thấy buồn man mác.
Tất cả mọi thứ trong phòng Thư Thần vẫn để nguyên như trước khi anh ra
đi, Vu Phân không nỡ vào dọn dẹp. Thư Sướng chỉ lau sạch bụi bặm trên
bàn, thay ga trải giường, quét qua nền nhà, ngoài ra không di chuyển bất cứ thứ gì.
Làm như vậy dường như sẽ cảm thấy Thư Thần chỉ ra ngoài chơi như bình thường, một lát nữa anh sẽ về phòng.
Làm việc mệt mỏi, Thư Sướng đổ người xuống giường ngủ một mạch đến ba
giờ chiều. Tỉnh dậy rửa mặt xong, cô ngồi vào bàn làm việc bắt đầu viết
bài.
Bùi Địch Văn lại gọi điện thoại tới hỏi cô phỏng vấn thế nào.
“Chắc buổi tối sẽ viết bài xong, ngày mai chỉnh sửa lại để ngày kia lên báo”.
Bùi Địch Văn ờ một tiếng, cô nghe thấy tiếng Mạc Tiếu trong điện thoại, anh liền gác máy.
Cái nghề phóng viên này đúng là không tồi, mặc dù rất đau đầu, hao tâm
tốn sức, thường xuyên đi công tác bên ngoài nhưng lại không cần ngồi cả
ngày ở văn phòng, muốn tìm cách lười nhác hay tránh mặt một người nào đó sẽ cực kì dễ dàng.
Bây giờ người cô phải tránh mặt không chỉ có Bùi Địch Văn, cô cũng rất không muốn nhìn thấy Đàm Tiểu Khả.
Đến gần tối Thư Sướng đã viết xong. Cô khóa cửa, lái xe đến cung thể
thao đánh cầu lông, đến lúc mệt nhoài mới về nhà. Không hề buồn ngủ, cô
lục tìm những bộ phim mình thích mấy năm gần đây rồi xem lại một lượt.
Cô cũng xem bóng rổ, nhưng khi mỗi trận đấu bắt đầu cô đều tự coi mình
là thành viên của một đội, đội còn lại sẽ trở thành kẻ thù. Đội của mình thua, cô sẽ chửi mắng, đội mình thắng cô sẽ vung tay hoan hô, có vẻ
không khác người điên là mấy.
Hôm sau cô đến nghĩa trang, trên đường dừng lại mua hai chậu hoa cúc
vàng tới đặt ở trước bia mộ Thần Thần. Trên bia mộ, Thần Thần vẫn cười
ngây ngô, hai mắt gần như nhắm tịt.
Thư Sướng nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, “Thần Thần, dậy thôi! Hôm nay có một giải bóng rổ hữu nghị ở cung thể thao, em dẫn anh đi xem, mua kem cho
anh, mua hoa quả anh thích ăn”.
Thần Thần không trả lời mà vẫn cười ngờ ngệch.
Cứ thế cô ở bên ngoài đủ ba ngày, nhất định không bước một bước vào tòa
soạn báo. Bùi Địch Văn không gọi điện nữa, Đàm Tiểu Khả cũng không quấy
rầy cô, cuộc sống của cô rất thanh tĩnh. Có điều trứng gà hấp có ngon
đến mấy thì ăn nhiều cũng sẽ chán, Thư Sướng không chịu nổi nữa, quyết
định gọi điện thoại cho Thắng Nam để đến nhà cô ăn chực. Món thịt hầm
hạt dẻ bố Thắng Nam nấu cực ngon.
Nông trường mới tiếp nhận một nhóm phạm nhân, Thắng Nam bận đến mức có đi qua cửa cũng không vào nhà được.
Thư Sướng sờ sờ mũi, mua một túi cam đến nông trường thăm Thắng Nam,
nhân tiện đến nhà ăn của nông trường thăm hỏi cái dạ dày của mình.
Lúa sớm ở nông trường đã chín, mấy hôm nay đang vào vụ gặt, phía bên kia lúa muộn mới vừa trổ bông xanh mướt.
Giữa biển lúa vàng rực thấp thoáng những chiếc đầu trọc lốc, các phạm
nhân liên tục lau mồ hôi, vung liềm gặt lúa, không ai dám liếc nhìn các
quản giáo súng ống sẵn sàng đứng trên bờ mà chỉ cắm cúi vào công việc.
“Bây giờ là thời đại cơ giới hóa nông nghiệp rồi mà, sao vẫn phải dùng
đến sức người ồ ạt thế?” Thư Sướng hỏi An Dương đang đứng bên cạnh.
Thắng Nam đã bị chính trị viên của đại đội gọi đi hỏi chút việc.
An Dương liếc Thư Sướng, “Những người này tới đây là để lao động cải
tạo. Trong lao động, bọn họ mới nhận thức được cuộc đời, nâng cao được
giác ngộ”.
“Cậu cho rằng sau khi ra khỏi đây bọn họ sẽ thay da đổi thịt?”
“Ít nhất những ngày ở đây cũng là một thể nghiệm cuộc đời rất tốt đối
với bọn họ. Đã tới một lần thì ai cũng tuyệt đối không muốn trở lại lần
thứ hai”.
“Nghe cậu nói có vẻ như rất hiểu bọn họ. Thực ra tôi cảm thấy ở đây cũng rất tốt, có người nấu cơm, có người sắp xếp công việc, không cần nghĩ
ngợi bất cứ thứ gì, mệt thì ngủ, dậy thì làm, rất đơn giản”.
“Chị có muốn như bọn họ không?”
“Tôi đang tính xem có nên đi cướp ngân hàng gì đó hay không, tiêu hết
tiền rồi vào đây mấy năm cho thanh tĩnh cũng là một ý kiến hay”. Thư
Sướng đáp.
An Dương cười, “Chỉ có người đứng ngoài cánh cổng nông trường này mới nói được những câu thở ngắn than dài như thế”.
Trên bờ ruộng, một quản giáo thổi còi, tất cả phạm nhân lập tức xếp
thành đội ngũ chỉnh tề đi về. Nhà ăn đã mang cơm trưa tới, ba thùng gỗ
lớn, một thùng đựng cơm, một thùng khoai tây hầm thịt ba chỉ, một thùng
canh mướp trứng gà.
Mỗi phạm nhân được phát một cái bát to, bên dưới đựng cơm, bên trên là
thịt và canh. Các phạm nhân ngồi giữa ruộng phùng mang trợn má ăn cơm,
không ai ngẩng đầu lên.
Thư Sướng đứng nhìn mà không nhịn được nuốt nước miếng.
“Cảm thấy như bọn họ đang ăn những món ngon nhất trên đời”. Cô thở dài nói.
An Dương nhếch mép cười, “Đừng thấy bây giờ bọn họ ngoan như mèo con mà
nhầm, thực ra tất cả đều là ngọa hổ tàng long, kẻ thức thời mới là tuấn
kiệt. Sau khi ra ngoài không biết bọn họ sẽ lại gây dựng trời đất của
mình kiểu gì!”
“Nơi này cũng là một nhà trường mang tính tổng hợp”. Thư Sướng ngẩng đầu lên nhìn thấy Thắng Nam đang chào chính trị viên rồi đi về phía này,
gương mặt lành lạnh.
“An Dương, cậu học tâm lí học, có phân tích được vì sao đại đội trưởng Mục của bọn cậu lại rầu rĩ thế kia không?”
An Dương nhướng mày đưa cho Thư Sướng một chai nước khoáng rồi khẽ ngâm
nga: “Tình sao tình quá đậm sâu, đã sầu trên mắt lại đau trong lòng”.
“Phụt…” Thư Sướng vừa uống một ngụm nước, lập tức phun hết lên người An Dương.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi… chỉ vì cậu dùng những từ ngữ mềm mại như vậy đối với Thắng Nam khiến tôi không chịu nổi”.
An Dương nhún vai, nhẹ nhàng lau những chỗ ướt trên người, “Tôi nói sai à?”
Thư Sướng ngẩn ra, thật sự cảm thấy bội phục chàng trai mới bước chân ra khỏi cổng trường này. Quả thật mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Thắng Nam vẫn chưa thể quên được cái chết của Lục Minh.
Người luôn luôn lạnh lùng đã không động lòng thì thôi, một khi động lòng là khắc cốt ghi tâm.
“Thế cậu có cách nào khuyên bảo cô ấy không?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Nói chuyện vui vẻ thế!” Thắng Nam chạy tới trước mặt hai người, chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt kì lạ của Thư Sướng và An Dương.
“An Dương đang đọc thơ Đường cho tớ nghe”. Thư Sướng cười nói.
Khuôn mặt đen sạm của An Dương cứng đờ, cậu ta mất tự nhiên quay đầu sang bên cạnh.
Thắng Nam nhìn An Dương, “Thơ Đường gì?”
“Nơi nào không có hoa thơm, sao yêu mãi một cọng rơm làm gì!”
“Có bài thơ Đường này à?”
Thư Sướng nghiêm túc trả lời, “Có chứ, trong bản in lậu”.
“Ờ, được đấy. Bài thơ này cũng đáng để bạn suy nghĩ một chút”.
“Thế bạn thì sao?” Thư Sướng nhìn Thắng Nam với vẻ quan tâm.
“Bạn rỗi hơi như vậy thì đi gặt lúa đi”. Thắng Nam hùng hổ trợn mắt nhìn cô, gương mặt vặn vẹo đến biến dạng.
Ngay cả bóng gió cũng không được, bệnh của Thắng Nam không nhẹ chút nào.
Muốn quên một người, tốt nhất là anh ta xấu đến mức khiến bạn căm hận,
triệt để không còn tình cảm gì. Sợ nhất là người như Lục Minh, anh ta
vẫn để lại hình tượng tốt đẹp trong đầu Thắng Nam, nhưng anh ta lại yêu
một người khác. Muốn yêu mà không thể yêu, muốn hận mà không có lí do
gì, bây giờ anh ta còn chết cho tình yêu nữa, hình ảnh của anh ta sẽ
không thể xóa nhòa trong đầu Thắng Nam.
Trừ phi trong lòng Thắng Nam có một người khác thay thế.
“Được thôi, gặt thì gặt, lao động là vinh quang. Nhưng mồ hôi của tớ
không thể chảy vô ích được, phải có thù lao”. Thư Sướng xắn tay áo.
Thắng Nam và An Dương liếc nhau, không hẹn mà cùng nói, “Được!”
Phóng viên Thư thể nghiệm cuộc sống nông trường một hồi lâu, lòng bàn
tay đã xuất hiện vết chai, cổ tay bị lưỡi liềm làm xước mấy chỗ, khi từ
ruộng lúa đi về khu quản lí nông trường cô đã không thể thẳng lưng lên
được nữa.
Lúc lên xe về nội thành, Thắng Nam xách một túi gạo mới ném vào cốp xe Thư Sướng, “Đây, thù lao của bạn!”