Hoa Hồng Sớm Mai

Chương:2Quyển 2 -


Đọc truyện Hoa Hồng Sớm Mai – Chương 22Quyển 2 –

Cái gọi là đến nơi khác chơi của Bùi Địch Văn thì ra là ngồi chơi mạt chược trong quán rượu.

Thư Sướng đẩy cửa ra, một hồi lâu không thể hình dung được người đàn ông đang thành thạo xếp bài, đánh bài này chính là Bùi Địch Văn vẫn ăn trên ngồi trước.

“Ngồi đi!” Bùi Địch Văn kéo ghế đặt ở bên cạnh chỗ ngồi của mình, ánh
mắt thoáng nhìn Thư Sướng đang không ngừng nhai kẹo, “Buổi tối ăn nhiều
kẹo quá sẽ sâu răng đấy”.

Thư Sướng đỏ mặt ngồi xuống.

Mấy người đàn ông ngồi cùng cũng thuộc loại không phú thì quý, tuổi tác
cũng na ná như Bùi Địch Văn, trong lúc nói chuyện thường xem lẫn vài câu tiếng Anh.

“Địch Văn giới thiệu đi, cô bé này là từ khoảng trời nào rơi xuống đấy?” Người đàn ông có đôi mắt hoa đào ngồi ở cửa tây nhìn Thư Sướng.

“Anh đoán xem là khoảng trời nào?” Bùi Địch Văn vẫn chăm chú xếp mạt chược, không hề ngước mắt lên.

Thư Sướng sợ bọn họ đoán lung tung nên vội chủ động giải thích, “Em là
nhân viên của Tổng biên tập Bùi, phóng viên mảng pháp luật của tờ Hoa
Đông buổi chiều, em tên là Thư Sướng”.

“Đồ ngốc, ngồi chơi chứ có phải đi phỏng vấn đâu mà giới thiệu đầy đủ
như vậy”. Bùi Địch Văn tiện tay kéo một đĩa hoa quả trên bàn đến trước
mặt cô.

“Xem ra vẫn còn tương đối ngây thơ, ờ, Địch Văn bảo vệ em khá đấy”. Người đàn ông mắt hoa đào cười nói.

Mọi người đều cười, Thư Sướng cũng ngượng ngùng cười theo, ngước mắt
nhìn bàn tay xếp bài của Bùi Địch Văn, ngón tay thon dài, móng tay cắt
tỉa gọn gàng, từng đốt ngón tay trắng mịn gợi cảm khiến cô nhìn đến mức
nhập tâm. Anh lười nhác nhìn quanh một vòng rồi đẩy bài ra, “Suông!”
Toàn bộ hành động đều rất nhẹ nhàng nho nhã.

Vu Phân cũng thường xuyên đánh mạt chược với hàng xóm láng giềng, đến
mùa hè là bà lại kê bàn ra dưới giàn nho, đã chơi là chơi từ trưa đến
tận lúc trời tối, trong sân toàn là vỏ hạt dưa và vỏ trái cây nhếch
nhác. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này Thư Sướng lại lẩm bẩm nói ngồi lâu như
vậy không tốt cho cột sống, kì thực là cô ngại ồn ào lộn xộn, người
thắng thì ầm ĩ đòi tiền, người thua thì luôn mồm chửi mắng.

Nhưng tại sao nhìn bốn người này chơi trò quốc tuý cô lại không hề có cảm giác như vậy?

Bốn người đang chơi càng ngày càng vui thì điện thoại của Bùi Địch Văn đổ chuông, ba người còn lại không cho anh nghe máy.

“Điện thoại của ông nội tôi, không thể không nghe. Nào, Thư Sướng, em cầm bài giúp anh một lát”.

“Em… không biết…” Thư Sướng sững sờ.

“Học công trình còn có thể làm phóng viên mà làm phóng viên còn sợ không học được mạt chược à?” Bùi Địch Văn ấn cô ngồi xuống vị trí của mình
rồi cúi đầu nói, “Thua thì anh trả tiền, thắng thì cho em mua kẹo sữa.
Anh đang thắng khá nhiều, em cứ chơi thoải mái đi”.

Mặt Thư Sướng nhăn nhó như đưa đám, nhìn một xấp nhân dân tệ trong ngăn
kéo hé mở một nửa, cô nghĩ rằng số tiền này sẽ bay theo gió rất nhanh.

Bùi Địch Văn cầm điện thoại di động đi ra cửa.

Thư Sướng cố gắng ngồi xuống, cô chỉ biết mạt chược có ba chất văn –
sách – vạn, có tài phao, khung xanh khung đỏ, có ù suông, ù phình, tui
tui.

Vừa xếp bài xong, đang chuẩn bị mở bài thì người đàn ông mắt hoa đào đứng lên duỗi lưng một cái, “Uống mấy chén đi!”

Hai người khác gật đầu.


Người đàn ông lấy bốn cái li và một chai rượu vang ra, Thư Sướng nhìn nhãn chai rượu: Château Lafite.

Người đàn ông rót cho mỗi người nửa li rồi tự mình cũng cầm li rượu lên nhấm nháp.

Thư Sướng rất tự biết mình nên không động đến rượu.

“Sao em không uống?” Người đàn ông nhìn cô thắc mắc.

“Lát nữa em còn phải lái xe”. Thư Sướng cười cười.

“Không sao, rượu này nhẹ lắm. Đây là rượu Địch Văn phải nhờ mãi mới mua
được đấy, rượu ngon số một trên thế giới, Lafite, có tiền muốn mua cũng
rất khó. Em đã xem phim Long phượng đấu do Lưu Đức Hoa và Trịnh Tú Văn đóng chưa? Chai rượu họ ăn trộm chính là một chai Lafite giá trị xa xỉ. Theo Địch Văn thì em phải học được cách phẩm rượu!”

Thư Sướng chen vào, “Em không theo anh ấy”.

Ba người đàn ông liếc nhau rồi cùng cười ha ha, “Đúng là người làm tin tức, rất nhạy cảm với câu chữ”.

“Không phải nhạy cảm mà là có những vấn đề phải nói rõ ràng”. Thư Sướng
nổi cáu mà không biết vì sao, giọng nói trở nên lạnh lùng, điều này
khiến ba người đàn ông càng thấy hứng thú.

“Thực ra nghề viết lách cũng na ná như làm nghề thoát y vũ bên ngoài,
công việc đều là phô diễn, chỉ có điều một bên là phô diễn tư tưởng, còn một bên là phô diễn thân thể. Có thể nói loại phô diễn này cao quý hơn
loại phô diễn khác không? Tuy nhiên khi phô diễn tư tưởng, người viết
lách không bao giờ phô diễn toàn bộ mà dùng các biện pháp tường thuật,
tỉ dụ, so sánh, tập trung học thức bao nhiêu năm của bản thân để phô
diễn bằng nhiều cách khác nhau, tóm lại là rất vòng vo”.

Thư Sướng ngẩng đầu trả lời từng chữ từng câu, “Viết tin tức viết lách
nhưng xuất phát từ sự thật, trình bày một việc rõ ràng là được, người
phát biểu quan điểm là độc giả, không cần vòng vo một chút nào cả”.

Người đàn ông mắt hoa đào cười cợt, “Cho nên anh mới nói Địch Văn quá kém, ngay cả một cô bé mà cũng không giải quyết được”.

“Đây không phải chuyện giải quyết được hay không giải quyết được, anh ấy là Tổng biên tập của em, em rất tôn trọng anh ấy”.

“Chỉ tôn trọng thôi? Không có một chút thầm mến nào à?” Người đàn ông mắt hoa đào cười rất đẹp.

“Thế giới của anh ấy và của em là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, em
lại không phải tiểu nữ sinh ngốc nghếch thích chơi trò thầm yêu trộm
nhớ”. Thư Sướng nhướng mày nói rất rõ ràng, cô thấy người đàn ông mắt
hoa đào vẫn nhìn ra bên ngoài.

Cô quay đầu lại, không biết Bùi Địch Văn đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi.

Người đàn ông mắt hoa đào cười ha ha, “Địch Văn, thấy đau lòng chưa?”

Bùi Địch Văn đi vào như không có việc gì, anh vỗ vỗ vai Thư Sướng, cầm
li rượu trước mặt cô lên uống một hơi cạn sạch, “Chúng ta tiếp tục!”

Thư Sướng xấu hổ nóng bừng mặt, không biết Bùi Địch Văn nghe được bao
nhiêu. Cô làm bộ đi lấy hoa quả nhưng hai tai đỏ bừng vẫn bán đứng cô.

Bốn người lại chơi thêm mấy ván, Bùi Địch Văn chơi rất đỏ, cả mấy ván
đều là anh thắng, người đàn ông mắt hoa đào thua cực thảm, anh ta cười
khổ rút cả ngăn kéo ra đưa cho Bùi Địch Văn.

Thư Sướng nhìn bọn họ, cô không tiện xin phép về trước nhưng lại không
thấy Bùi Địch Văn để quyển Khúc bi ca hoàng hôn in thử ở đâu, đành phải
ngồi thấp thỏm như ngồi bàn chông, ăn hết cả đĩa hoa quả, vào nhà vệ
sinh mấy lần.


Mười một giờ tối, cuối cùng mấy người cũng đứng dậy ầm ĩ rủ nhau đi ăn
đêm. Bùi Địch Văn nói ngày mai phải họp sớm nên tối nay không thức khuya được, mấy người tan cuộc ai về nhà nấy.

Thư Sướng thận trọng đứng bên cạnh chiếc Chery của mình định chờ Bùi Địch Văn đi trước rồi mới lên xe.

“Anh uống rượu, em đưa anh về!” Bùi Địch Văn không thèm nhìn chiếc
Continental Flying Spur mà mở cửa xe Thư Sướng, ngồi vào, thắt dây an
toàn rồi nhắm mắt lại.

Thư Sướng sờ sờ mũi rồi ngoan ngoãn lên xe, lo lắng lái xe lên đường.

Đến ngã tư gần Khế Viên, đột nhiên Bùi Địch Văn nói, “Anh hơi chóng mặt, ra bờ sông hóng gió đi!”

“Bờ sông nào?” Thư Sướng hỏi hết sức thận trọng.

“Nếu anh nói muốn đến cầu vượt sông thì em có từ chối không?” Bùi Địch Văn dịu dàng nhìn cô.

Thư Sướng cười cười cam chịu, đánh tay lái quay xe ra khỏi nội thành chạy tới cầu vượt sông.

Xe vừa đến cầu thì nghe thấy tiếng còi hơi rất dài, đây là tín hiệu xuất phát của chuyến phà đêm cách đó không xa. Nhìn qua cửa sổ xe, Thư Sướng thấy một chiếc phà chậm rãi rời bến đi ra giữa sông trong bóng đêm.

Mặc dù cầu vượt sông đã thông xe hơn nửa năm nhưng vẫn có rất nhiều xe
cộ quen đi phà, ngành giao thông thành phố Tân Giang cũng không hạ lệnh
xóa bến phà nên dần dần bến phà này trở thành một phong cảnh hoài cựu
bên bờ sông.

“Dừng xe”. Xe chạy lên cầu, Bùi Địch Văn đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Thư Sướng cho rằng anh muốn nôn nên vội vàng tấp xe vào lề rồi tìm nước và khăn giấy.

Bùi Địch Văn mở cửa xe đi thẳng đến thành cầu, gió đêm thổi vù vù bên
tai, nước sông dưới cầu cuồn cuộn chảy về đông như thiên binh vạn mã.

Thư Sướng bất an đứng phía sau anh, hai chân run run không khống chế được.

Lúc này trên cầu đã rất ít xe cộ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua chỗ họ.

“Hỏng xe à?” Một chiếc xe tải chở hàng dừng lại bên cạnh họ, người tài xế nhiệt tình hỏi.

Thư Sướng quay lại lắc đầu, “Không”.

“Hai vợ chồng cãi nhau à? Có chuyện gì mà không thể giải quyết được mà
phải đến đây giận dỗi, đừng nghĩ quẩn! Đàn ông phải bao dung một chút,
về nhà đóng cửa bảo nhau là xong thôi mà!”

“Chúng tôi không phải… Ơ…”

Bùi Địch Văn đột nhiên quay người lại đưa tay kéo Thư Sướng, “Cảm ơn, chúng tôi chỉ lên đây tản bộ thôi”.

“A, chơi trò lãng mạn à? Thế mà không nói sớm!” Tài xế mỉm cười hiểu ý rồi bấm còi nghênh ngang đi mất.

“Tổng biên tập Bùi, chúng ta về thôi”. Thư Sướng cố gắng làm cho chính mình không tỏ ra bối rối rồi cười nói với Bùi Địch Văn.

“Thư Sướng, rốt cục thế giới của em là kiểu gì? Có gì bất đồng với thế
giới của anh?” Anh không trả lời cô mà nhìn cô với vẻ quái dị.

“Anh… anh là Tổng biên tập…” Thư Sướng bị vẻ mặt của anh làm sợ đến
mức lắp bắp, cô quay đầu nhìn nước sông cuồn cuộn, co quắp nghiêng người về phía trước, gần như cả người lọt thỏm trong lòng anh.

“Tiếp tục!” Bùi Địch Văn nhìn cô khuyến khích.


Cô trợn mắt, nhờ ánh trăng cô nhìn thấy hàng lông mi dày đặc của anh khẽ chớp chớp, những sợi lông mi phản chiếu ánh sáng lấp lánh như được phết mật.

“Em sẽ làm một phóng viên tốt, không để anh… thất vọng…” Cô nói như học thuộc lòng, sợ đến mức trong đầu trống rỗng.

“Thượng Đế…” Bùi Địch Văn nhắm mắt lại, “Câu tiếp theo câu này của anh là gì?”

“…Thư Sướng, anh rất coi trọng em “. Cô gần như không biết phải suy xét thế nào nên đành phải đi theo suy nghĩ của anh.

“Thì ra em vẫn nhớ”. Anh cười nhẹ một tiếng, đưa tay kéo cô vào lòng, bắt đầu hôn cô trước khi cô kịp phản ứng lại.

Môi anh khẽ chạm lên môi cô rồi lập tức trùm lên, cuồng nhiệt như lửa,
từ từ xâm nhập. Cô né tránh về phía sau theo bản năng nhưng một tay anh
ôm eo cô, một tay nâng đầu cô lên, không hề có ý để cô tránh né.

Từ một mớ hỗn độn trong đầu Thư Sướng nhảy ra một từ: Hoang đường! Điên
rồi, lại có chuyện gì xảy ra thế này? Mình và Bùi Địch Văn lại hôn nhau, hiện tượng này giải thích thế nào? Loạn tình sau cơn say? Mê tình trong bóng đêm? Lấy hôn báo ân?

Cô hoàn toàn không có cơ hội phân tích rõ ràng, nụ hôn của Bùi Địch Văn
càng ngày càng cuồng nhiệt, anh mút lưỡi cô, cuốn lưỡi cô, vội vàng như
thể anh đã nhẫn nhịn quá lâu, đã chờ đợi rất lâu rồi.

Hai luồng ánh đèn ô tô từ xa chạy tới, ánh đèn chiếu vào người họ, có
người hạ cửa kính xe huýt sáo với họ, đồng thời còn bấm còi liên tục.

Thư Sướng bừng tỉnh, vội vàng đẩy vai anh, tìm cách thoát khỏi vòng tay anh.

Bùi Địch Văn lưu luyến rời khỏi môi cô nhưng vẫn ôm chặt lấy cô. Cô áp
sát ngực anh, nghe thấy tim anh cũng đập dồn dập giống như mình.

“Nhìn thấy không, ánh trăng trên trời, nước chảy dưới cầu, mặt đất chúng ta đứng, thậm chí cả hơi thở của chúng ta cũng giống nhau, rõ ràng
chúng ta ở trong cùng một thế giới, vì sao em phải phủ nhận?” Anh cúi
đầu nhẹ nhàng hôn lên mũi cô.

“Không giống, anh là ông chủ, em là người làm thuê”, cô lí nhí mở miệng, “Thỏ không ăn cỏ gần hang”.

“Anh không phải thỏ, em cũng không phải cỏ. Em là phóng viên báo chiều,
anh là Tổng biên tập báo chiều, đều làm thuê cho tòa soạn, làm gì có ông chủ với người làm thuê ở đây?”

“Tiền lương của anh cao hơn em quá nhiều”.

“Có phải em đang ám chỉ anh phải tăng lương cho em không?” Bùi Địch Văn cười dịu dàng.

Thư Sướng tức giận đến đến mức suýt nữa cắn đứt lưỡi mình, cô ngẩng đầu
bất đắc dĩ, “Tổng biên tập Bùi, không được lấy em ra làm trò đùa. Tối
nay anh say rượu, em sẽ không coi chuyện này là thật”.

“Nhưng anh rất nghiêm túc”.

“Từ… bao giờ?” Thư Sướng trợn tròn mắt không dám tin.

“Bây giờ”.

Thư Sướng chậm rãi thở dài một hơi, “Tổng biên tập Bùi, em thật sự cảm thấy đã quá muộn rồi, đi về thôi!”

“Nếu anh nói là từ trước thì có phải em sẽ tin không?”

“Em sẽ cảm thấy càng hoang đường hơn”.

“Thư Sướng, em vào tòa soạn báo từ bao giờ?”

“Tầm này ba năm trước đây, chính là khoảng mấy ngày này!”

“Cuối cùng thì cũng hết ba năm. Thư Sướng, không phải anh nói đùa, sau
này anh hẹn em ra ngoài sẽ không còn là việc công mà là hẹn hò nam nữ”.

Sự thẳng thừng của Bùi Địch Văn khiến Thư Sướng lấy làm kinh hãi, một
hồi sau cô mới lắp bắp, “Em… không hẹn hò… với lãnh đạo”.

“Ra khỏi tòa soạn báo thì anh chính là Bùi Địch Văn chứ không phải Tổng
biên tập Bùi, em cũng không phải phóng viên Thư mà là Xướng Xướng”.

“Ha ha”, Thư Sướng bật cười, không biết nói gì cho phải. Bùi Địch Văn đang mộng du, không được coi là thật.


“Anh biết tạm thời em còn chưa quen được, không vấn đề gì, từ từ rồi sẽ
quen, anh cho em thời gian. Bây giờ anh đưa em về”. Tối nay Bùi Địch Văn cười rất nhiều, đáng tiếc là nụ cười đó rất giống hồi quang phản chiếu, lờ mờ lộ ra điềm xấu.

Một tay anh ôm Thư Sướng, tay kia mở cửa xe rồi cầm lấy chìa khóa xe trong tay cô.

Anh lên xe, khởi động xe, trên đường về Thư Sướng vẫn quay đầu ra bên
ngoài, hai người không có bất cứ trao đổi gì. Đến tận lúc về đến đầu ngõ Thư Sướng mới đột nhiên nhớ ra đây là xe mình.

“Em lại đưa anh về!” Cô nói dở khóc dở cười.

Bùi Địch Văn lắc đầu, “Anh đi xe em về, sáng mai đến đón em rồi sau đó cùng đi lấy xe của anh. Bố mẹ em đều ngủ rồi à?”

Thư Sướng định nói bố mẹ cô đã đến Hải Nam nhưng lời nói sắp ra khỏi
miệng lại phát hiện lời này có vẻ rất mập mờ, vì vậy cô chỉ cười cười
không nói gì nữa.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại sau!” Anh cầm tay cô lên rồi hôn tay cô.

Thư Sướng vội vàng rút tay về như bị bỏng, Bùi Địch Văn xoa đầu cô chiều chuộng, “Muốn làm em nhận lời anh còn khó hơn làm em trở thành một
phóng viên kiệt xuất quá nhiều, có điều anh luôn thích đón nhận các loại thử thách trong nhiều lĩnh vực khác nhau”.

Thư Sướng gần như chạy trốn trước mặt anh, mấy câu cuối cùng anh chỉ nói rất khẽ, cô còn không buồn suy ngẫm chút nào mà lập tức cắt bỏ khỏi đầu óc.

Vở hài kịch tối nay nhất định là vì trời thương cô nên cố ý sắp xếp để cho cô vui vẻ.

Một mối tình vừa kết thúc, một mối tình khác đã vội vã bắt đầu, Thư
Sướng cảm thấy điều này hoàn toàn có thể xảy ra nếu gặp đúng người,
nhưng nếu người đó là Bùi Địch Văn thì hoàn toàn không thể.

Anh thích cô ở điểm nào?

Còn cô say mê điểm nào ở anh?

Tình yêu phải có quá trình, không có nguyên nhân thì làm sao có kết quả?

Anh là Bá Lạc, giáo viên, lãnh đạo ưu tú, nhưng còn bạn trai? Nếu Thắng
Nam nghe nói điều này thì nhất định sẽ cười lăn cười lộn. Ngay cả một
người như Dương Phàm cô cũng không trói buộc được, nói gì đến người xuất sắc siêu phàm như Bùi Địch Văn?

Vì sao anh đối với cô như vậy? Thư Sướng không muốn suy nghĩ nhiều, đây
là chuyện của Bùi Địch Văn, cô chỉ cần giữ đúng chuẩn mực của mình là
được.

Còn nụ hôn nóng bỏng đó cùng lắm chỉ là môi với môi chạm vào nhau, không cần chuyện bé xé ra to, làm như đánh mất trinh tiết làm gì. Cứ coi như
Bùi Địch Văn là một người nước ngoài có ngôn ngữ thân thể phong phú là
được.

Thư Sướng lại tự kiểm điểm một lượt, có phải mình vô tình phát ra tín
hiệu nào đó khiến Bùi Địch Văn hiểu lầm không? Chắc là không, cô hận
Dương Phàm, ghét Dương Phàm, nhưng tuyệt đối không thể cho phép mình
phóng túng để trả thù anh ta, bởi vì anh ta không đáng để cô phải làm
thế. Bình thường cách làm đó thường không trả thù được người khác mà chỉ làm tổn thương chính mình. Mà cho dù cô có ngu ngốc đến mức buông thả
thì cũng nhất định không chọn Bùi Địch Văn.

Mất ba năm cô mới tu luyện được một chút đạo hạnh như bây giờ, ngàn vạn
lần không được bất cẩn tạo thành tai tiếng gì mà làm hỏng đời mình.

Trong công việc, loại trò chơi tình cảm không giống tình yêu mà cũng
chẳng giống tình bạn giữa nhân viên với ông chủ để đạt được chút ân huệ
chỉ phù hợp với người như Tạ Lâm chứ không hợp với cô.

Cô đã quá già, không thể viết nên vở kịch về tình yêu si mê tha thiết
giữa một tiểu nữ sinh tầm thường và một người đàn ông đẹp trai lắm tiền. Trải qua chuyện với Dương Phàm, cô biết người đàn ông thật sự có thể
làm bạn cả đời không nhất định phải đẹp trai, không nhất định giỏi kiếm
tiền, nhưng người đó nhất định phải cho cô cảm giác an toàn, phải đáng
để cô tin cậy.

Bùi Địch Văn, một ngọn núi cao nhìn lên là rơi mũ.

Tự rửa tội một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng Thư Sướng rút ra kết
luận: Từ ngày mai phải an phận thủ thường làm một phóng viên nhỏ, cách
Bùi Địch Văn càng xa càng tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.