Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã

Chương 4: Gặp Gỡ Lần Nữa


Đọc truyện Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã – Chương 4: Gặp Gỡ Lần Nữa


✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿
Tuệ Nhã lặng lẽ hít sâu một hơi, ổn định tâm trí, dọc theo đôi giày nhìn lên…!ống quần lụa trắng tinh như tuyết, sạch sẽ phẳng phiu nổi lên màu đen của sa bào…!
Nàng không dám nhìn lên nữa, nghĩ thầm: Vị Triệu huyện úy này xem chừng cực kỳ thích sạch sẽ, chỉ là một người yêu sạch sẽ như vậy lại phụ trách chức huyện úy trị an, xử án, thực sự là…!
Thanh âm khàn khàn dễ nghe của thiếu niên phía trước vang lên: “Đứng lên đi!”
Triệu Thanh khẽ vuốt cằm nhìn về phía Huệ Thanh và Tuệ Nhã đang hành lễ, nhấc chân đi tới nhà phát hiện thi thể Tôn Đại Thành là Tôn Nhị Hổ.

Tôn Đại Thành sáng sớm nay bị tìm thấy treo cổ ở cửa viện nhà đường đệ là Tôn Nhị Hổ, thi thể giờ vẫn còn đang đặt bên ngoài nhà của Tôn Nhị Hổ.

Thấy vị huyện úy trẻ đã đi xa, Tuệ Nhã thẳng người lên, mang theo Huệ Thanh tiếp tục đi tới tiệm thuốc.

Nhìn thấy tuyệt mĩ thiếu niên tuy rằng có chấn động, thế nhưng chỉ là chấn động mà thôi, Tuệ Nhã rất nhanh không nghĩ tới nữa, hôm này nàng chỉ quan tâm hai chuyện, một là chiếu cố tốt nương của mình, hai là chỉnh kế phụ Tôn Quý một phen.

Kênh Tôn Gia chỉ có một tiệm thuốc —— tiệm thuốc Cổ thị, tiệm thuốc này tuy rằng không lớn, là tiệm thuốc duy nhất trong bán kính mười dặm quanh đây, chưởng quỹ là một trung niên cao gầy, mặc áo khoác xanh đã bạc màu, trông rất nghiêm nghị.

Dựa theo phương thuốc đem theo, Tuệ Nhã liền tới gần chưởng quỹ tiệm thuốc: “Cổ đại thúc, ta là nữ nhi Tôn Phúc, Tôn Nhã Nhã.” Tuệ Nhã mơ hồ có chút ấn tượng, chưởng quỹ tiệm thuốc trong thôn là bà con xa của phụ thân nàng.

Nàng lớn lên rất đẹp, cười rộ lên lại thêm đáng yêu, bộ dạng nghiêm nghị, bất khả xâm phạm trên mặt chưởng quỹ tiệm thuốc nhất thời biến mất: “Thì ra là nữ nhi của Tôn Phúc!”
Ông vừa nghĩ vừa nói: “Vậy con nên gọi ta một tiếng biểu cữu gia, biểu tỷ của ta là tổ nãi nãi của con!”
Tuệ Nhã ngọt ngào cười: “Biểu cữu gia!”

Cháu gái và biểu cữu gia mới quen hàn huyên một lúc, Tuệ Nhã lúc này mới nói rõ mục đích đến đây: “Nương con giờ nằm liệt trên giường, con muốn tìm một người chiếu cố bà…”
Nàng rũ mi mắt, hàng mi dày che khuất sóng mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khổ sở, ấp a ấp úng nói: “…tốt nhất là mụ mụ lớn tuổi một chút, người khỏe khoắn một chút…”
Cổ chưởng quỹ nhớ tới tính tình của Tôn Quý, liền thầm hiểu, liên tục gật đầu nói: “Con cứ yên tâm, ta hai ngày nay sẽ giúp con hỏi thăm một chút.”
Tuệ Nhã lúc này mới yên lòng, cười híp mắt nói: “Con xin phép gia chủ trở về ba ngày, cả ba ngày này đều ở nhà chăm sóc nương, nếu như biểu cữu gia tìm được ai, để người đó tới chỗ con thương lượng tiền công đi!”
Cổ chưỡng quỹ liền đáp ứng.

Tuệ Nhã như tiểu hài tử liên tục cúi đầu cám ơn ông, Cổ chưởng quỹ luôn luôn nghiêm túc lại cười hà hà, khiến Tuệ Nhã một lòng cảm kích vô cùng.

Huệ Thanh giờ mới hiểu được vì sao Tuệ Nhã muốn cùng hắn đi tới tiệm thuốc, thì ra là muốn tìm một người chăm sóc nương.

Khi về đến nhà, Tuệ Nhã phát hiện Tôn Quý đi vắng, không biết đã đi nơi nào.

Nàng đang muốn sắc thuốc, Huệ Thanh thấy nàng đi nhóm lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn rịn một lớp mồ hôi trong suốt, nếu nhóm lửa nhất định sẽ càng thêm không dễ chịu, vội nói: “Tuệ Nhã, việc này để ta làm cho, ngươi đi làm việc khác đi!”
Tuệ Nhã đến giờ phút này, trong tâm suy nghĩ sau này sẽ báo đáp ân tình của Lý mụ mụ cùng Huệ Thanh, bởi vậy cũng không khách khí với hắn nữa, gật đầu liền đi chăm sóc nương.

Lý mụ mụ ở bên cạnh ghế nằm của Tôn Lưu thị, vừa cùng Tôn Lưu thị trò chuyện, vừa tẩy giặt quần áo cùng một số đồ dùng hàng ngày của Tôn Lưu thị, thấy Tuệ Nhã đến, cười nói: “Tuệ Nhã, kế phụ con nói ra ngoài xem huyện úy đại nhân tra án, để chúng ta tự liệu.”
Lại chỉ vào y phục cũ kỹ bạc màu trên tay: “Tuệ Nhã con xem, những y phục này thật sự là rất…!cần phải ngâm nước lâu, sau đó ra sức vò kỹ mới được!”
Tuệ Nhã nhìn thoáng qua y phục váy áo bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc, liền nói: “Để con đem ra bờ sông giặt.”
Nàng nhìn qua Tôn Lưu thị, nụ cười trên mặt thu lại, tia sáng trong đôi mắt to cũng biến mất, trở nên tối mịt: “Có cần con giúp trở người một lát không?” Lý mụ mụ dù tốt bụng, nhưng cũng sẽ không thân thiết đến mức tới giúp lật một người liệt.


Tôn Lưu thị nằm đến xương cốt phát đau, lại không tiện mở miệng nhờ Lý mụ mụ, lúc này thấy Tuệ Nhã hỏi tới, lệ như chực trào, cúi đầu ừ một tiếng.

Tuệ Nhã để tiện hầu hạ người, hôm nay mặc áo kép tay hẹp xanh biếc thêu hoa ngọc lan, buộc tà váy trắng thêu tuyến lại.

Nàng trước cuộn hai ống tay áo lên, lúc này mới khom lưng đỡ nương dậy, đổi tư thế của thị thành dựa vào ghế nằm.

Thấy mặt trời lên cao, Tuệ Nhã nhớ tới lời dặn của đại phu, liền lặng lẽ đem lớp áo kép của Tôn Lưu thị mở ra, để những phần bị hoại tử phơi nắng một chút.

Làm xong hết thảy, thấy Huệ Thanh sắc thuốc còn cần một lúc lâu nữa, Tuệ Nhã liền tìm xà phòng cùng chày giặt y phục của Tôn Quý, dùng thùng gỗ đem y phục ra bờ sông giặt giũ một hồi.

Nàng còn nhớ rõ phía đông thôn có một con sông nhỏ chảy qua, trong đó có một đoạn bờ sông có nhiều tảng đá phẳng lớn, phụ nữ trong thôn đều tới đây giặt quần áo.

Đến bờ sông, Tuệ Nhã cười tủm tỉm chào mấy người đang giặt quần áo ở đó, sau đó liền bắt đầu ngâm y phục.

Nước sông rất trong, trong đến mức có thể thất đáy sông cát đá, bên kia bờ là bãi sông cây cỏ um tùm, cũng rất trong, thi thoảng có thể thấy vài con cá nhỏ bơi qua, hoặc là mấy con nòng nọc đen nho nhỏ lượn qua lượn lại.

Trên bờ sông bên kia là một ruộng cây cải dầu, cải dầu đang vào mùa đơm bông, gió xuân thổi qua, mang theo mùi hoa thơm ngát.


Tuệ Nhã cả người một bộ tức giận đều bị gió xuân mát mẻ mang theo mùi hoa thổi mất, phút chốc bình tĩnh lại.

Mấy người phụ nhân thấy Tuệ Nhã, đều rất kinh ngạc.

Trong thôn khi nào thì sinh ra một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy? Chân mày lá liễu, đôi mắt to tròn lúng liếng, mũi cao, bờ môi hồng nộn ngọt ngào tựa trăng rằm, sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ?
Trong đám người đó có hai người thân thiện tới gần thăm hỏi Tuệ Nhã.

Tuệ Nhã mặc dù không nói nhiều lắm, thế nhưng cũng cười híp mắt, như có như không đáp lời.

Không lâu sau đó, nàng lại biết được một chuyện —— vị kế phụ Tôn Quý này của nàng, thế nhưng ngay ở trong thôn lại có một nhân tình, mà nhân tình này lại chính là lão bà Doãn Quế Hương của Tôn Đại Thành bị treo cổ trước cửa nhà Tôn Nhị Hổ.

Động tác trên tay Tuệ Nhã dừng một chút, cảm giác như mình vừa bắt được cái gì, liền chậm rãi mổ xẻ từng chi tiết trong đầu —— manh mối đầu tiên chính là nhà Tôn Đại Thành ngay sát vách Tôn Quý!
Nàng luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người, bình thường không kết thù hận với ai bao giờ, thế nhưng nếu bị người khi dễ, Tuệ Nhã sẽ tìm cách chỉnh đối phương, tìm ra nhược điểm của đối phương, sau đó một kích đánh tới.

Kế phụ Tôn Quý này của nàng, chính là người sẽ bị chỉnh đến thảm lần này!
Tuệ Nhã đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên tay bị người nào đó kéo, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy phụ nhân bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu cho nàng, theo hướng chỉ của đối phương nhìn về phía sau, lúc này mới thấy một thiếu niên nha dịch đầu đội mũ sa không có khăn vấn đầu, mặc áo dài cổ tròn đỏ thẫm đang nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú còn vài phần trẻ con lúng túng cười: “Cô là nha hoàn của đại hộ Chu gia?”
Tuệ Nhã không biết ý định của đối phương, chậm rãi gật đầu.

Tiểu nha dịch nghe vậy vẻ mặt liền vui mừng hớn hở: “Cô biết nấu cơm chứ?”
Tuệ Nhã: “…!Biết…”
Tiểu nha dịch vui mừng đến độ muốn nhảy dựng lên: “Thật tốt quá!”
Ngoài cửa nhà Tôn Nhị Hổ, Triệu Thanh đứng ở đó nhìn bộ đầu(1) Diệp Cẩn khám nghiệm tử thi.


Diệp Cẩn mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã làm ở nha huyện bốn năm, loại người nào mà chưa từng thấy qua? Ấy thế mà lần đầu gặp một huyện úy đại nhân tới tra án lại khoanh tay đứng nhìn —— Triệu đại nhân này căn bản không tính chạm tới tử thi này, chỉ ngọc thụ lâm phong đứng đó, sai khiến hắn làm việc!
Triệu Thanh nhìn chằm chằm hai vết thắt một sâu một cạn trên cổ thi thể, mắt phượng híp lại, trên khuôn mặt tuấn tú không có một chút biểu tình.

Diệp Cẩn khẽ nói: “Đại nhân, Tôn Đại Thành từng mượn Tôn Nhị Hổ bốn lượng bạc, theo như thuộc hạ thấy, nhất định là Tôn Nhị Hổ tới chỗ Tôn Đại Thành đòi nợ, Tôn Đại Thành không có bạc, dứt khoát treo cổ trước cửa nhà Tôn Nhị Hổ, không sai được…”
Triệu Thanh chê hắn dong dài, mắt phượng lưu chuyển, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Diệp Cẩn không khỏi rùng mình, từng câu thao thao bất tuyệt đều bị nghẹn lại.

Hắn cũng không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tân Triệu huyện úy này không quá mười bảy tuổi, rõ ràng là bộ dạng thiếu niên, thế nhưng mọi người lại đều sợ vị huyện úy đại nhân này.

Đúng lúc này, giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên: “Quan gia, trên cổ người chết hình như không chỉ có một vết thắt đâu!”
Diệp Cẩn: “Sao?”
Triệu Thanh ngẩng đầu lên, phát hiện người vừa nói là tiểu nha hoàn trong phủ Chu Tuấn.

Tiểu nha hoàn kia tóc đen như mực rũ xuống vóc người thon thả, trên khuôn mặt trắng noãn là đôi mắt to tròn tựa ngọc sáng, đang ngửa đầu chuyên chú nhìn hắn.

(1) Bộ đầu: một chức trong nha phủ, trong QT giải thích là người cầm đầu nhóm chuyên đi bắt người, nôm na là cầm đầu đám nha dịch.

Spoil: Triệu Thanh liếc mắt nhìn nàng, thấy bộ dạng nàng dường như là mới tắm xong, tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng trắng noãn, nổi bật lên là mi thanh mục tú, đôi môi đỏ hồng, trông rất xinh đẹp, một đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn, gương mặt ngây thơ vô cùng.

Hắn khẽ vuốt cằm, nhìn Tuệ Nhã, nói: “Làm phiền cô nương.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.