Đọc truyện Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã – Chương 3: Lần Đầu Gặp Gỡ
✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿
Tuệ Nhã lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện hai người Huệ Thanh và Tuệ Tú bốn mắt nhìn nàng, lúc này mới rút khăn tay ra cúi đầu lau đi nước mắt trên mặt, khàn khàn nói: “Bây giờ ta sẽ lập tức đi cầu đại nương.
Huệ Thanh, ngươi chờ ta một lúc!”
Vương thị vừa nghe nương Tuệ Nhã bị bệnh nặng, Tuệ Nhã phải về thăm, liền nói ngay: “Hai ngày sao đủ? Cho ngươi nghỉ ba ngày, chăm sóc mẫu thân ngươi thật tốt đi!”
Lúc trước nương Tuệ Nhã từng tới phủ thăm Tuệ Nhã, nàng còn nhớ rõ đó là một nương tử có vẻ rất hiểu chuyện.
Suy nghĩ một chút, Vương thị lại nói: “Ta để Huệ Thanh thuê một xe ngựa đưa ngươi đi, dù sao cũng thuận tiện hơn.” Trong phủ cũng có xe, nhưng để một nha hoàn dùng, vẫn có chút không thỏa đáng, thôi thì thuê một chiếc khác là được rồi.
Tuệ Nhã vừa nghe xong, rối rít tạ ơn Vương thị.
Huệ Thanh luôn đứng chờ ngoài hành lang, cuộc đối thoại trong phòng nghe rõ nhất thanh nhị sở, Vương thị vừa gọi hắn liền tiến vào.
Bàn bạc xong xuôi với Vương thị, Huệ Thanh đi ra gặp Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, ta đi ra ngoài thuê xe, ngươi đi chuẩn bị một chút đồ, sau đó tới cổng bên chờ ta.”
Tuệ Nhã đáp ứng một tiếng, cũng không nói nhiều, vén váy thi lễ, rồi đi.
Lúc trở lại phòng, Tuệ Nhã đầu tiên ngồi xuống giường, để bình tĩnh lại một chút, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, chỉ lấy vài đồ dùng cần thiết là chủ yếu, cũng đem theo ít bạc để phòng trước, miễn xảy ra chuyện không may.
Tới Chu phủ được tám năm, nàng từ một tiểu nha đầu làm việc vặt mà đi lên, đến được vị trí làm thiếp thân nha hoàn cho đại nương này, cũng để dành được một ít bạc phòng thân, giờ đây nếu muốn đi thăm bệnh mẫu thân, tự nhiên phải mang theo một chút dự phòng.
Mặt khác khi về nhà, nhất định phải đề phòng kế phụ(1) kia của nàng, cho nên tốt nhất là để Lý mụ mụ trong phòng đại nương đi cùng.
Về nhà, nếu như cần lưu lại chăm bệnh một vài ngày thì phải khiến Huệ Thanh cũng ở lại, Huệ Thanh tuy rằng còn trẻ nhưng có người giúp đỡ còn hơn không…!
Tuệ Tú lo lắng cho Tuệ Nhã nên cũng đi theo về phòng, thấy Tuệ Nhã ngẩn người, cho là nàng thương tâm quá độ, vội hỏi: “Tuệ Nhã, ngươi làm sao vậy? Không nên đau buồn quá!”
Tuệ Nhã thấy nàng ta khẩn trương, biết nàng lo lắng cho mình, cảm động không thôi, thân thiết cầm lấy tay Tuệ Tú, ôn nhu nói: “Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ về nhà thì nên đem theo thứ gì.”
Tuệ Tú đi tới trước cửa sổ nhìn một chút, đẩy cửa sổ lên, xoay người thấp giọng nói: “Tuệ Nhã, ngươi có bao nhiêu bạc? Có cần mượn của ta một ít hay không…”
Tuệ Nhã khoát tay, đứng dậy mở rương quần áo của mình, đem hộp bạc nhỏ ra, mở ra cho Tuệ Tú nhìn.
Tuệ Tú vừa liếc mắt, phát hiện trong hộp có vài khối bạc vụn lớn nhỏ đều không thiếu.
Nàng le lưỡi nói: “Sao lại nhiều như vậy?”
Lại cười: “Được rồi, ngươi cũng không mua son phấn, tự nhiên tiết kiệm được một khoản!”
Tuệ Nhã giúp Vương thị quản sổ sách, không cần nói cũng biết chi li trước sau, chênh lệch sẽ không vượt quá hai đồng.
Thu lại bạc, Tuệ Nhã quay sang chải đầu, thay đổi áo kép tay hẹp xanh biếc thêu hoa ngọc lan, váy vẫn là loại màu trắng thêu tuyến lúc trước, sau đó dùng vải đen bọc vài bộ quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, xong xuôi liền đi chào Vương thị.
Nàng khoác một bọc nhỏ chào Vương thị, lúc này mới nói: “Đại nương, nô tì lần này về nhà.”
Lại nói tiếp: “Nô tì cầu đại nương một chuyện.”
Tuệ Nhã nhìn thoáng qua Lý mụ mụ hầu hạ một bên, sóng mắt lưu chuyển: “Đại nương, có thể để Lý mụ mụ cùng đi với nô tì một chuyến được không?”
Vương thị nhìn qua Lý mụ mụ đang mở đôi mắt trông mong nhìn mình, đại khái là bộ dạng rất muốn đi theo Tuệ Nhã, liền thuận thế nói: “Một tiểu cô nương như ngươi về thăm nhà, trong nhà lại có kế phụ, vẫn có chút không tiện, để Lý mụ mụ theo ngươi cũng tốt.”
Tuệ Nhã nhanh chóng cảm tạ.
Ra tới cửa nhà giữa, Tuệ Nhã hướng Lý mụ mụ vén váy khom người: “Cảm tạ mụ mụ!”
Lý mụ mụ thấp giọng nói: “Người một nhà, không cần phải câu nệ!” Bà đã lớn tuổi, có chút nghễnh ngãng, nha đầu Tuệ Trân, Tuệ Bảo thường hay làm khó bà, chỉ có Tuệ Nhã ân cần, lòng bà đều rất rõ.
Cùng Tuệ Nhã rời khỏi chính viện, một đường đi qua vườn hoa đến cổng.
Lúc này Huệ Thanh đã thuê được xe ngựa cùng phu xe tới, thấy Tuệ Nhã đi ra cùng Lý mụ mụ, hắn mới nhảy xuống xe, mở cửa xe đỡ Tuệ Nhã và Lý mụ mụ lên.
Tuệ Nhã lại nói cám ơn.
Tiếng roi của phu xe vang lên, xe ngựa chậm rãi rời đi.
Trong xe có lót đệm vải cùng vài thứ cũng coi như sạch sẽ, chỉ là dù sao cũng không phải xe ngựa trong phủ, đệm vải rất mỏng, ngồi phía trên xốc nảy theo xe cũng khá mạnh.
Tuệ Nhã từ khi vào Chu phủ, mỗi lần cùng Vương thị ra ngoài, Vương thị ngồi xe, nàng cũng ngồi xe theo để hầu hạ; Vương thị ngồi kiệu, nàng đi bộ cạnh kiệu, nhưng so với lần này thì khó chịu xa.
Lý mụ mụ thấy Tuệ Nhã bị xe ngựa xốc nảy đến lảo đảo, vươn tay giữ lấy eo của nàng, nói sang chuyện khác: “Tuệ Nhã, ta nhớ kỹ nhà con ở kênh Tôn Gia thành đông phải không?”
Tuệ Nhã gật đầu, nói: “Con nhớ khi còn bé ở đầu thôn có một gốc cây bạch dương rất to, thôn lại ở vùng trũng, vào thôn là một đường xuống núi.
Khi con còn bé cố tình chạy nhanh xuống núi, kết quả té lăn trên đất, mặt đầy máu, dọa nương con sợ phát khóc…”
Nàng rõ ràng hận nương yêu thương nam nhân xa lạ kia hơn yêu thương nàng, không muốn nghĩ tới chuyện cũ này, thế nhưng những chuyện tốt đẹp ngày trước của nương vẫn còn ẩn chứa trong tâm.
Lý mụ mụ bị lãng tai, không có nghe được Tuệ Nhã nói, bất quá thấy lông mi thật dài của Tuệ Nhã ẩm ướt, biết trong lòng nàng khó chịu, liền không nói thêm gì nữa.
Ra khỏi cửa Đông huyện Vĩnh Bình, xe ngựa thẳng hướng đông mà đi, đi hết tám dặm bờ sông mới rẽ sang hướng bắc.
Tuệ Nhã sợ phu xe cùng Huệ Thanh không biết đường, liền vén rèm lên, dựa vào ký ức chỉ đường.
Tám năm trời nàng chưa từng trở về, cứ nghĩ sớm đã quên đường về nhà, thế nhưng đến hôm nay mới phát hiện, đường về nhà vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí.
Xe ngựa dừng lại trước cửa một nhà.
Huệ Thanh nhảy xuống xe quan sát một phen, thấy nhà này cửa gỗ sơn xanh nhìn rất chỉnh tề, liền đến gõ cửa.
Một hán tử trung niên hút thuốc đi ra, thấy một thiếu niên mặc trang phục của sai vặt nhà giàu, trong bụng thầm suy tính, một đôi mắt tam giác có phần âm hiểm nhìn Huệ Thanh: “Ngươi là…”
Huệ Thanh quan sát y một phen, lúc này mới nói rõ mục đích đến đây.
Gã trung niên lúc này mới lộ ra ý cười, vội thi lễ nói: “Thì ra là tiểu ca Huệ Thanh à! Mời vào, mời vào! Chẳng rõ khuê nữ nhà ta ở đâu?”
Tuệ Nhã cùng Lý mụ mụ xuống xe.
Nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn kế phụ Tôn Quý, phát hiện y so với trong trí nhớ già đi rất nhiều, lập tức lãnh đạm nói: “Nương ta đâu?”
Thấy kế nữ lạnh nhạt, Tôn Quý một chút cũng không bực bội, vẻ mặt vẫn tươi cười như trước: “Nương ngươi ở tây phòng! Đi, ta dẫn ngươi qua!”
Vừa vào cửa tây phòng, Tuệ Nhã liền ngửi thấy mùi nước tiểu nhàn nhạt, nàng nhìn chăm chú vào người nằm trên giường, xác định phụ nhân gầy trơ xương mặt mũi trắng bệch này là nương của mình, nước mắt lúc này tràn ra: “Nương ——”
Tôn Lưu thị trong lúc mê man, nghe có người gọi nương, mở mắt ra nửa ngày mới nhìn rõ, thấy một nữ hài tử ngay ngắn đứng trước cửa phòng, trán cao mi cong, mái tóc đen như mực tự nhiên rũ xuống, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, mắt to trong suốt, đích thực là một tiểu mỹ nhân, tâm trạng khẽ động, liền nói ngay: “Ngươi…!ngươi là…!Nhã Nhã?”
Tuệ Nhã khóc ra thành tiếng: “Nương!” Nhũ danh của nàng là Tôn Nhã Nhã, từ khi vào Chu phủ thì đổi thành Tuệ Nhã, tròn tám năm không có ai gọi qua nhũ danh của nàng.
Tôn Lưu thị co quắp trên giường, Tuệ Nhã thấy nương gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tóc tai rối bời, hiểu được Tôn Quý không hề chiếu cố nương thật tốt.
Từ khi Tôn Lưu thị nằm liệt giường, Tôn Quý đã không để ý thị, chỉ nhớ đem cấp chén cơm qua mà thôi; hôm nay thấy Tuệ Nhã về thăm Tôn Lưu thị, y càng mặc kệ, chỉ để Huệ Thanh ở lại nhà chính, mời Huệ Thanh uống tách trà, mình ngồi một bên cầm tẩu phì phèo hút thuốc.
Huệ Thanh tuy chỉ là chân sai vặt, thế nhưng luôn theo hầu hạ gia chủ Chu Tuấn, đâu từng uống qua loại trà như này? Hắn uống một hớp nhỏ, sau đó không có uống thêm lần nào nữa.
Tuệ Nhã trước để Lý mụ mụ tới nhà bếp nấu nước, dự định giúp Tôn Lưu thị rửa mặt, lau người cùng gội đầu, tự mình khép cửa tây phòng, nàng xốc lên tấm chăn chắp vá của Tôn Lưu thị để nhìn xem bệnh tình.
Khi nhìn thấy trên người Tôn Lưu thị da thịt hoại tử có chỗ thấy cả xương, Tuệ Nhã mắt đều đỏ, tròn mắt nhìn chằm chằm nương: “Là Tôn Quý đánh?”
Tuệ Nhã vừa tức vừa hận: “Không phải nương thương y sao? Không phải nói với bà bà là trên đời này chỉ có y đối tốt với nương, nữ nhi không trông cậy được sao? Sao lại thành cái dạng này?”
Nàng vừa nói, nước mắt vừa rơi như mưa.
Tôn Lưu thị chỉ biết khóc, bởi vì gầy gò, xương gò má lộ rõ, hai mắt đều trũng sâu, nhìn thập phần đáng sợ.
Trong lòng thị rất yêu Tôn Quý, bỏ không được Tôn Quý, mang cả gia nghiệp cho Tôn Quý, ngay cả nữ nhi bị Tôn Quý bán đi cũng không lên tiếng, bản thân cũng thường bị Tôn Quý đánh…!Chính mình tạo nghiệt, còn có thể nói gì đây?
Tuệ Nhã lau nước mắt, đi tới trong viện.
Bây giờ là tiết trời cuối xuân, kênh Tôn Gia có nhiều cây bạch dương cùng ngô đồng, bạch dương xanh biếc, ngô đồng hoa nở rộ, tán cây ngập sắc hoa tím, cả thôn nồng nàn mùi hương ngòn ngọt, thấm vào ruột gan.
Tuệ Nhã hít một hơi thật sâu, lấy hết khí lực, chuẩn bị một hồi bận rộn.
Vì tính đến cái bóng là Chu phủ, Tôn Quý đối với Huệ Thanh rất nhiệt tình, bắt chuyện rồi lại đổi ly trà khác cho Huệ Thanh.
Lúc y vội vàng thay trà, luôn cảm thấy gáy lạnh buốt, tựa như bị độc xà nhìn chòng chọc, thế nhưng quay đầu lại, chỉ thấy Tuệ Nhã cùng Lý mụ mụ bận bịu, tựa hồ không có nhìn qua y, chỉ đành phải kiềm chế hồ nghi trong lòng.
Tuệ Nhã và Lý mụ mụ tay chân lưu loát, làm việc nhanh nhẹn, chưa tới giữa trưa đã giúp Tôn Lưu thị tắm rửa sạch sẽ, đem toàn thân thị gột rửa đến nhẹ nhàng khoan khoái.
Làm xong những chuyện này, Tuệ Nhã gọi Huệ Thanh đến, thỉnh hắn giúp mình dời ghế nằm phòng trước của Tôn Quý đến trong viện, nàng lấy chăn bông sạch sẽ trải lên.
Trải xong, Tuệ Nhã sợ Tôn Quý soi mói, cũng không gọi Huệ Thanh, tự mình vào tây phòng, vừa nâng vừa dìu nương đi ra, nằm lên chăn bông đã trải sẵn.
Huệ Thanh ngẩn tò te nhìn sức mạnh phi thường của Tuệ Nhã yểu điệu thường ngày.
Làm xong hết thảy, Tuệ Nhã trước đưa Huệ Thanh vài đồng bạc, nhờ Huệ Thanh vào trong thôn mời đại phu, lại dưới ánh mắt không vừa lòng của Tôn Quý, trong ổ gà tìm được hai quả trứng, qua nhà bếp nấu một tô mì trứng đút cho nương ăn.
Tôn Quý rất keo kiệt, thấy Tuệ Nhã lấy đi trứng gà đã không vừa mắt, lại thấy Tuệ Nhã tìm được bột mì mà y tự cho là đã giấu rất kỹ, lòng càng tức tối, nhe răng trợn mắt nhìn Tuệ Nhã bận rộn, nghĩ thầm: Nha đầu này giờ nhìn thực thuận mắt, so với khuê nữ đã bán đi của Hứa đồ tể còn hơn vài phần, khuê nữ Hứa gia bán đi được ba mươi lượng bạc, nói vậy…!
Trong tâm y lại nảy lên chủ ý.
Huệ Thanh còn chưa trở lại, sân sát vách truyền đến một chuỗi âm thanh ồn ào, tựa hồ có tiếng phụ nhân khóc lóc.
Lý mụ mụ đang hái rau, nghe thấy liền nói: “Đông sát vách có chuyện gì vậy?”
Tôn Quý đang âm thầm tính toán Tuệ Nhã, liền nhân tiện nói: “À, Tôn Đại Thành đông sát vách đã chết, nguyên nhân có chút không rõ, vừa báo quan, chắc là tân quan huyện úy tới tra án!”
Tuệ Nhã nghe tới là tân huyện úy, nhất thời có chút ngạc nhiên, lại không hé răng, cầm cây lược gỗ, giúp nương tỉ mỉ cắt tỉa một chút mái tóc có phần thưa thớt.
Không lâu sau đó, Huệ Thanh trở lại, thấy Lý mụ mụ nói rằng quan gia huyện úy đang tra án sát vách, nhân tiện nói: “Lão gia chúng ta và quan gia huyện úy kết giao, về lý chúng ta nên qua chỗ huyện úy hành lễ!”
Tuệ Nhã nhìn qua đại phu đang chẩn mạch cho nương, nói: “Chờ đại phu khám bệnh xong đã!”
Lưu thị bệnh tình đã lâu, đại phu chỉ viết một phương thuốc qua loa đại khái cho xong.
Tuệ Nhã nhận lấy đơn thuốc, nhìn thoáng qua thấy chỉ là mấy thứ thảo dược khô dùng để chữa hoại tử, liền nói: “Ta đây đi lấy thuốc!”
Nàng để Lý mụ mụ ở nhà, chính mình cùng Huệ Thanh xuất môn.
Lúc tới cổng chính, Huệ Thanh mới phát hiện bất tri bất giác đã thành mình lẽo đẽo theo sau Tuệ Nhã, nghĩ tới tôn nghiêm của nam tử hán bị hao tổn, đang muốn nói lại thấy phía trước có vài người đi tới, tập trung nhìn qua, nguyên lai là năm nha dịch đầu đội mũ sa không có khăn vấn đầu, mặc áo dài cổ tròn đỏ thẫm đang vây quanh tân Triệu huyện úy.
Hắn vội đi tới trước, thấp giọng dặn Tuệ Nhã: “Là huyện nha Triệu huyện úy, chúng ta phải hành lễ!”
Tuệ Nhã ngẩng đầu nhìn, thấy một đám nha dịch cả thân đỏ thẫm vây lấy một thiếu niên cao gầy mặc sa bào(2) đen tuyền, nàng định thần nhìn lại, trái tim bỗng dưng hẫng một nhịp, sau đó bắt đầu đập nhanh, nàng có chút không thở nổi, cuống quýt lui về sau một bước, cúi đầu, cùng Huệ Thanh hành lễ: “Bái kiến Triệu đại nhân.”
Cúi đầu, nàng chỉ thấy được đôi giày đen dưới huyền(3) bào, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nhớ được đôi mắt phượng sâu thẳm mới nhìn thấy…!
Bên tai Tuệ Nhã ù ù, nhớ lại Huệ Minh từng đánh giá vị tân huyện úy đại nhân này —— “tuổi còn trẻ, bình thường rất ôn hòa, lại rất ưa nhìn” rồi nhớ lại Huệ Thanh từng đánh giá vị tân huyện úy đại nhân này —— “Triệu huyện úy bình thường tuấn tú, nhìn tựa thiên tiên, mấy kỹ nữ xướng ca này đều so thành dong chi tục phấn”…!
Nàng trước kia còn cười Huệ Minh cùng Huệ Thanh nói khoa trương, nay vừa nhìn thấy, nguyên lai một chút cũng không hề khoa trương, quả nhiên người tựa như ngọc, tựa như thiên tiên…!
(1) Kế phụ: bố dượng, cha ghẻ
(2) Sa= sợi bông; vải mỏng, bào= áo dài, áo khoác; sa bào: chung quy là áo dài, áo khoác ngoài
(3) Huyền: đen, màu đen.