Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 67: Diễn thuyết? Không có hứng thú
– Ba trăm năm khó gặp..?
Trương Ngả Gia hít sâu một hơi:
– Cô giáo, cô đánh giá anh ta như vậy, liệu có cao quá không?
– Đánh giá của cô rất cao sao? Vậy mà cô không biết đấy.
Âu yến Linh nói :
– Con biết không, cô bị những vấn đề kia quấy nhiễu rất lâu rồi, nó khiến cô không thể tiếp tục tiến lên trên con đường âm nhạc, vậy mà Chu tiên sinh không chỉ giải đáp cho ta mà còn giải đáp rất cặn kẽ không chút sơ hở. Con nói, người như vậy, không phải là thiên tài ba trăm năm khó gặp sao, vậy thì là gì?
Nói tới đây, nàng tự cười giễu tiếp tục nói :
– Thực ra ở thời điểm ban đầu, chính cô còn muốn thu nhận Chu tiên sinh là học trò cơ. Nhưng hiện tại, cô đã triệt để loại bỏ ý nghĩ này.
Trong lòng Trương Ngả Gia cũng mong có thể cùng Chu Hiểu Xuyên làm sư tỷ đệ. Vì vậy, sau khi nghe được lời của Âu Yến Linh liền vội vàng hỏi lại :
– Tại sao lại như vậy?
Vẻ mắt Âu Yến Linh nghiêm túc đáp:
– Bởi vì cô cảm thấy, lĩnh ngộ của Chu tiên sinh về âm nhạc không hề thấp hơn cô, thậm chí còn có thể trên cô nhiều!
– Cái … Cái gì?
Chuyện này, Trương Ngả Gia đã bị lời nói của nàng làm cho bị sợ đến ngây người, không ngờ Chu Hiểu Xuyên lại được Âu Yến Linh coi trọng như vậy. Sau khi hồi tỉnh, Trương Ngả Gia lại nhìn sang Chu Hiểu xuyên, tự lẩm bẩm:
– Người này sao lại có thể biến thái như vậy chứ? Biến thái… Đúng là quá biến thái!
Âu Yến Linh cũng không kiếm chế được mà vuốt cằm đồng ý:
– Con nói không sai, anh ta đúng là một tên biến thái!
Trước sự khen ngợi của mọi người, Chu Hiểu Xuyên lại không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại còn hơi nhíu mày, nhân lúc mọi người không chú ý hắn nhỏ giọng nói với Quy lão:
– Lúc này nói chuyện, biểu hiện liệu có hơi thái quá không?
Lão Quy có chút áy náy nói:
– Đúng là có chút thái quá. Đều là tại ta, cứ nói đến chuyện nghệ thuật là không giữ được miệng.
Chu Hiểu Xuyên cũng nhỏ giọng nói:
– Cũng không thể trách ngươi hoàn toàn, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Sau này chúng ta nên cẩn thận một chút. Dù sao, khiêm tốn mới có thể phát triển được.
Lão Quy rất tán thành với lời nói này:
– Đúng vậy! Khiêm tốn, chúng ta cần phải khiêm tốn!
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên đang xì xầm với Lão Quy, Âu Yến Linh đột nhiên nói:
– Chu tiên sinh, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết anh có đáp ứng không?
Chu Hiểu Xuyên cũng không có trả lời ngay mà hỏi:
– Cô cứ nói ra xem là vấn đề gì đi đã.
Tuy rằng không cho mình một đáp án nhưng Âu Yến Linh cũng không có thất vọng, vẻ mặt nàng thành khẩn nói:
– Tôi muốn mời anh đến học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết một lần!
– Cái… Cái gì? Đến học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết?
Trương Ngả Gia kinh ngạc há to miệng: “Lỗ tai mình có vấn đề hay sao vây? Bằng không mình lại có thể nghe một câu nói chỉ có thể ở trong tưởng tượng?”
Phải biết rằng, học viện âm nhạc tỉnh cũng là một trong ba học viện đứng đầu cả nước. Có tư cách ở đó làm diễn thuyết, chủ yếu là các nhà âm nhạc gia nổi tiếng trong và ngoài nước. Mà Chu Hiểu Xuyên, chẳng qua chỉ là một người vừa mới học Piano, vậy mà lại có thể được Âu Yến Linh mới đi tới học viện âm nhạc tỉnh làm diễn thuyết. Chuyện như vậy, làm sao không khiến người ta khiếp sợ chứ? Âu yến Linh mỉm cười, trả lời Trương Ngả Gia, đồng thời cũng là giải thích cho Chu Hiểu Xuyên:
– Chu tiên sinh đối với âm nhạc nghệ thuật, thậm chí là đối với nhân sinh cũng đều có ngộ tính cực cao khiến tôi rất thán phục. Tuy rằng Chu tiên sinh chưa có thanh danh, nhưng tôi tin tưởng, chỉ bằng một khúc “Tự Nhiên” cũng sẽ khiến cho tên tuổi của Chu tiên sinh trong thời gian ngắn lan truyền khắp đại giang năm bắc, thậm chí còn có thể vươn ra thế giới! Vì vậy, Chu tiên sinh hoàn toàn có tư cách và năng lực để đến học viện diễn thuyết! Hơn nữa trong mắt tôi, nếu Chu tiên sinh đi học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết chính là một vinh quang và may mắn cho toàn bộ học viện.
Trương Ngả Gia tiếp tục kinh hoàng lần thứ hai, nàng không thể nào ngở rằng chỉ hai giờ trước hắn còn là một tên mới đi học đàn Piano, vậy mà giờ lại có chỗ đứng cao như thế ở trong lòng Âu Yến linh. Nàng nhịn không được mà bắt đầu liên tưởng tới bộ dáng Chu Hiểu Xuyên đứng giữa giảng đài của học viện âm nhạc tỉnh mà diễn thuyết như thế nào, điều đó khiến cả người nàng rung động mãnh liệt.
– Diễn thuyết?
Trên mặt Chu Hiểu Xuyên không hề biểu lộ sự vui vẻ hay sung sướng gì, thậm chí còn nhíu mày:
– Thật xin lỗi, tôi không đi.
“Nói đùa gì vậy, tôi đã nói cần khiêm tốn, giờ cô lại mời tôi đi tới học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết? Cô định gây khó dễ cho tôi sao? Hơn nữa, tôi còn chưa hiểu rõ về âm nhạc, cô nghĩ tôi nên diễn thuyết như thế nào đây? Tuy rằng tôi mang Lão Quy theo diễn thuyết sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tôi đâu thể lúc nào cũng vác Lão Quy kè kè bên người được!” Đang có những ý tưởng băn khoăn đó ở trong đầu nên Chu Hiểu Xuyên liền không chút do dự mà cự tuyệt lời mời của Âu Yến Linh.
– Không… Không đi?
Câu trả lời của Chu Hiểu Xuyên khiến Trương Ngả Gia và Âu Yến Linh đều ngây ngẩn cả người. Trương Ngả Gia sau khi hồi tỉnh lại tinh thần liền vội vàng chất vấn:
– Vì sao không đi? Anh có biết không, đi diễn thuyết tại học viện âm nhạc là một vinh quang lớn đó! Rất nhiều danh nhân đánh nhau vỡ đầu cũng không có được cơ hội như vậy đâu! Vậy mà anh… anh lại còn không chịu đi?
Nàng đoán rằng do Chu Hiểu Xuyên không biết được diễn thuyết ở học viện âm nhạc tỉnh có chỗ nào tốt nên mới không muốn đi, vì vậy nên nàng lại tiếp tục nói:
– Tôi nói thật với anh, nếu anh đi diễn thuyết ở học viện âm nhạc tỉnh, thì chỉ cần một ngày là tên tuổi của anh sẽ được mọi người trong giới âm nhạc trong nước biết đến.
– Vậy thì sao?
Chu Hiểu Xuyên nhún vai, vẻ mặt không biểu lộ gì nói:
– Tôi không có hứng thú.
– Không …không có hứng thú!
Những từ đó khiến Trương Ngả Gia lẫn Âu Yến Linh suýt nữa thì bị sặc trà mà chết. Nhiều danh nhân âm nhạc đánh nhau chảy máu, thậm chí còn nhờ người lôi kéo, chỉ vì muốn được một lần đến học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết. Vậy mà người này, lại có thể trả lời một câu bất cần “Không có hứng thú”! Những người còn đang đấu đá lẫn nhau một khi nghe thấy câu này không phải sẽ tự đâm đầu vào bồn cầu mà chết hay sao? Trương Ngả Gia thậm chí còn nghĩ, chuyện này mà lưu truyền ra ngoài thì phòng cấp cứu của bệnh viện sẽ chật ních những lão thành âm nhạc lên cơn đau tim! Âu Yến Linh vô cùng khiếp sợ, cùng không nén được sự tò mò mà hỏi:
– Điều này… Chu tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Vì sao anh lại không có hứng thú đến học viên âm nhạc tỉnh để diễn thuyết?
Chu Hiểu Xuyên đáp:
– Đến giờ tôi vẫn chưa từng nghĩ sẽ tham gia giới âm nhạc, học Piano chỉ là thú vui nhất thời, phổ nhạc lại càng là vui đùa mà thôi, đó là sự thực. Cho nên, đi học viện diễn nói cái gì, tôi thực không hứng thú. Hơn nữa, tôi chỉ là một bác sĩ thú ý, cô lại kêu tôi đi diễn thuyết ở học viện âm nhạc, chuyện như vậy sao có thể chứ? Huống chi, hiện tại tôi là một bác sĩ thú ý làm trong phòng khám này, vạn nhất khi tôi rời khỏi mà lại không thành danh thì lấy gì mà kiếm sống đây?