Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 66: Thiên tài ba trăm năm khó gặp
Trương Ngả Gia rất bất ngờ khi thấy Chu Hiểu Xuyên có thể trả lời được hết các vấn đề của Âu Yến Linh, hơn nữa còn trả lời tương đối tốt nếu không muốn dùng tử hoàn mỹ để hình dung. “Sao hắn có thể trả lời được vấn đề này một cách đầy đủ như vây? Chẳng lẽ hắn… Hắn chính là tác giả ư? Điều này sao có thể? Một người mới học sơ qua Piano thì làm sao lại có thể sáng tác ra một tác phẩm kinh điển như thế? Chuyện này, sau này thì không thể biết được, nhưng từ trước đến giờ thì tuyệt đối chưa từng có ai!”
Trương Ngả Gia càng nhìn Chu Hiểu Xuyên càng thêm kinh ngạc. Sau khi nghe những câu trả lời rất chuẩn xác của Chu Hiểu Xuyên, nàng thực tế đã tin hắn chính là tác giả của khúc “Tự Nhiên”. Bởi vì, những vấn đề Âu Yến Linh đưa ra đều là những thứ chuyên nghiệp và thâm thúy, nếu không phải là tác giả thì dù có luyện tập thành thạo khúc nhạc kia cũng khó có thể đưa ra đáp án cho tất cả, chứ đừng nói là trả lời hoàn mỹ như vậy. Trương Ngả Gia càng nhìn Chu Hiểu Xuyên trong lòng càng dâng lên một sự xúc động mà trước nay chưa từng có. Nhưng nàng cũng không nhịn được mà có chút ghen tỵ: “Người này rốt cuộc có phải là người không vậy? Mình tuy đoán được thiên phú trong phương diện Piano của hắn rất cao, nhưng không thể nào ngờ được, thiên phú của hắn lại có thể cao đến mức độ đó! Đúng là quái vật mà!”
Vào đúng giờ phút này, không chỉ có Trương Ngả Gia cảm thấy khiếp sợ mà cả Âu Yến Linh đang ngồi cạnh nàng cũng kinh ngạc không kém. Lúc đầu, Âu Yến Linh còn nghi ngờ liệu có phải Chu Hiểu Xuyên là tác giả khúc “Tự Nhiên” kia không, tuy rằng có nghe học trò nói qua nhưng chưa được chứng kiến tận mắt. Nhưng mà sau khi đưa ra một đống những vấn đề kia mà lại bị Chu Hiểu Xuyên giải đáp một cách thoải mái như vậy khiến nàng cũng khẳng định Chu Hiểu Xuyên chính là tác giả của khúc “Tự Nhiên” giống như Trương Ngả Gia. Hết cảm thán lại đến kinh ngạc, Âu Yến Linh cũng không kìm được thầm nghĩ: “Hắn đúng là một kỳ tài, nếu như có thể nhận người này làm học trò, rất có thể sẽ tạo nên một giai thoại truyền kỳ. Nói không chừng, tên của mình cũng có thể nhờ người này mà đi vào sử sách!”
Đối với Âu Yến Linh thì việc được lưu danh sử sách là một sự hấp dẫn rất lớn. Nhưng cho dù nàng rất giỏi nhưng vẫn chưa đủ tư cách để nhận hắn làm học trò, nên cần tiếp tục nêu ra vấn đề với Chu Hiểu Xuyên, chậm rãi tìm cơ hội mà nói đến việc này. Cũng bắt đầu từ đó, Âu Yến Linh đưa ra các loại vấn đề về bản nhạc “Tự Nhiên” này, cứ miễn là trong vấn đề gì liên quan đến âm nhạc đều bị nàng moi ra nói hết. Bất quá mấy vấn đề đó cũng không đủ độ khó đối với Chu Hiểu Xuyên, hắn chậm rãi mỉm cười mà nói, rất có phong thái của một người nhà nghề. Khí khái đó làm cho cả ba nữ nhân có mặt trong phòng khám này đều nhộn nhịp ở trong lòng. Dần dần, thái độ Âu Yến Linh cũng chuyển biến từ thưởng thức thành coi trọng. Hiện tại, nàng đã bỏ qua ý niệm muốn thu Chu Hiểu Xuyên thành làm học trò ở trong đầu. Bởi vì trong lòng nàng, Chu Hiểu Xuyên đã trở thành một nhân vật ngang hàng mình, có thể nói chuyện cùng với mình!
Tất cả chuyện này, Trương Ngả Gia không thể biết rõ được, cũng không biết thái độ Âu Yến Nhi đối với Chu Hiểu Xuyên thay đổi như thế nào cả. Nói thật ra, nàng cũng không biết chuyện này cuối cùng sẽ đi đến đâu nữa. Phải biết rằng, tuy Âu Yến Nhi tuổi không lớn, nhưng thanh danh ở trong nền âm nhạc quốc gia cũng có địa vị rất cao, người có tư cách cùng nàng nói chuyện ngang hàng đều là những người đã thành danh đã lâu trong giới âm nhạc. Hiện tại, nàng lại đem Chu Hiểu Xuyên nói chuyện ngang hàng, điều này không phải chứng minh rằng địa vị Chu Hiểu Xuyên trong lòng nàng đã trở thành một nhân vật độc nhất vô nhị rồi sao? Thử hỏi, chuyện như vậy làm sao không khiến người khác khiếp sợ? Người khác có lẽ không biết, nhưng Trương Ngả Gia lại rất rõ ràng việc hắn chỉ học Piano chưa đến một tuần, một thời ngắn ngủi chưa như vậy mà có thể cùng Âu Yến Linh nói chuyện về mảng âm nhạc ngang hàng như vây. Chuyện này quả thực so với việc hắn là tác giả khúc “Tự Nhiên” còn khiến người khác khiếp sợ hơn nhiều, thật sự khó có thể tin được! Không thể nghi ngờ rằng nếu Trương Ngả gia biết được suy nghĩ trong lòng giáo viên của mình nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, sau đó thất thanh nói một câu: “Anh ta liệu có phải là người không a? Hay là Beethoven hoặc Tchaikovsky đầu thai? Đúng là quá đáng mà, thật là nghịch thiên!”
Không lâu sau, thái độ Âu Yến Linh đối với Chu Hiểu Xuyên cũng không duy trì được bao lâu đã tiếp tục chuyển biến. Lúc này đây, Âu Yến Linh nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên là hiện lên vẻ tôn kính! Đúng vậy, chính là tôn kính! Ban đầu, Âu Yến Linh đưa ra mấy vấn đề này để Chu Hiểu Xuyên trả lời, không ngờ lại nhận được những câu trả lời hoàn mỹ như vậy, sau đó đã không kìm được mà đưa ra những câu hỏi quấy nhiễu chính mình mà nàng cũng chưa trả lời được nói ra. Vốn nàng cũng không có hy vọng gì nhiều với những câu trả lời của Chu Hiểu Xuyên. Nhưng kết quả lại khiến nàng khiếp sợ, Chu Hiểu Xuyên không những có thể trả lời mà vẫn có thể trả lời một cách hoàn mỹ giống như bao câu hỏi trước đó. Lúc này, Âu Yến Linh kích động, nàng rõ ràng đã nói ra toàn bộ những khúc mắc trong những năm gần đây mong rằng Chu Hiểu Xuyên có thể giải thích hết nghi hoặc cho nàng. Vậy nên biểu tình của nàng với Chu Hiểu Xuyên mới có biến đổi lớn như vậy. Đáng tiếc là Trương Ngả Gia cũng không chú ý đến bộ dáng của nàng, nếu không thì đã thành trò cười rồi. Âu Yến Linh và Chu Hiểu Xuyên liên tục một hỏi một đáp trong hai giờ, đến gần năm giờ chiều mới chấm dứt. Thở dài một hơi, Trương Ngả Gia có chút lâng lâng vì trong thời gian ngắn như vậy phải tiếp nhận lắm tri thức khiến nàng có chút đau đầu, từ trong thâm tâm cảm thán nói:
– Chu Hiểu Xuyên, không phải là anh mới học Piano sao? Vậy tại sao anh lại có thể có những kiến thức khổng lồ như thế? Đúng là quá pro mà!
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Chu Hiểu Xuyên vui vẻ, nói đùa:
– Cô không phải nói tôi là thiên tài sao? Nếu đã là thiên tài, tôi dĩ nhiên là có khả năng của thiên tài, nếu không làm sao có thể xứng với hai chữ “thiên tài” kia cơ chứ?
– Tên hâm nhà anh giỏi lắm!
Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng Trương Ngả Gia đúng là phục Chu Hiểu Xuyên sát đất. Đồng thời, nàng lại nói một câu sâu kín:
– Đáng tiếc, vừa rồi tôi quên không ghi âm, nếu không thì khi trở về có thể nghiền ngẫm thâm những điều anh nói lúc nãy.
Âu Yến Linh ở phía sau cũng thở phào, cảm khái nói:
– Trước khi tôi đến, có người nói với tôi rằng anh có thiên phú Piano cực cao, có thể nói là trăm năm khó gặp. Nhưng hiện tại tôi mới biết, người ta nói hoàn toàn sai rồi.
– Sai rồi?
Trương Nga Gia sửng sốt hỏi.
– Hoàn toàn sai!
Vẻ mặt Âu Yến Linh thành khẩn mà gật đầu. Trương Ngả Gia cũng nhịn không được mà vì Chu Hiểu Xuyên bất bình chất vấn:
– Cô à, với những câu trả lời vừa rồi người nói thiên phú của hắn còn bình thương sao? Chẳng lẽ, người không cho rằng thiên phú của anh ta là rất cao sao?
Âu Yến Linh lắc đầu đáp:
– Như thế nào đây? Chu tiên sinh là người có thiên phú cao nhất trong những người mà cô quen biết.
Trương Ngả Gia nghi hoặc hỏi:
– Vậy vì sao cô bảo anh ta không phải là kỳ tài trăm năm khó gặp?
Âu Yến Linh không nhịn được mà bật cười to nói:
– Ngải Gia, con hiểu sai ý cô nói rồi. Cô nói Chu tiên sinh không phải là thiên tài trăm năm khó gặp, mà phải nói tiên sinh là thiên tài ba trăm năm khó gặp mới đúng!