Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 158


Đọc truyện Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) – Chương 158

“Khoảng thời gian trống từ hai giờ mười đến hai giờ mười lăm phút là lúc các cậu từ sảnh lớn quay lại tầng ba lần nữa để tìm Bạch Xích Thành, trong khoảng thời gian này máy nghe trộm không nghe được bất kỳ tiếng động nào, hẳn là tiến sĩ Cung đã tắt máy nghe trộm, cậu còn nhớ rõ nội dung nói chuyện của các cậu không?”

“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không nói chuyện gì cả, chỉ là đang dự đoán xem Bạch Xích Thành sẽ nói về chuyện gì và khách ở phòng 1206 có thể bị giấu ở đâu.” Nhậm Diệc co mình lại trên ghế, trên khuôn mặt toàn là nét uể oải, tái nhợt bất thường, mà rõ ràng còn có địch ý với người đang nói chuyện với mình.

Trước đây anh chưa bao giờ có địch ý với cảnh sát, bởi anh biết hết cảnh sát ở phân cục Hồng Võ, đồng thời vẫn luôn hợp tác, mà bây giờ vị cảnh sát tên Trịnh Bồi đang điều tra tên họ của anh này lại không phải người ở phân cục, mà là bên tổng cục điều tới. Từ lúc ngồi xuống, ông ta đã dùng thái độ thẩm vấn tội phạm để hỏi cung anh, lạnh lẽo, nghiêm khắc, sắc bén, khơi mào lửa giận của anh.

Song đây cũng không phải nguyên nhân khiến anh giấu diếm cuộc trò chuyện giữa mình và Cung Ứng Huyền, mà là bởi anh không thể nào tin tưởng người ngồi trước mắt này.

Lúc này anh vẫn còn đang trong bệnh viện, mặc dù anh đã nhiều lần nhập viện, đây mới là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại đã có cảnh sát ngồi chờ anh.

Anh lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng hỏi thăm tình hình của Cung Ứng Huyền, mà anh cũng biết là vẫn “chưa tìm ra tung tích” từ trên vẻ mặt của đối phương, sau đó chính là một loạt những câu hỏi thăm – hỏi cung thì đúng hơn.

“Đội trưởng Nhậm, nếu cậu giấu diếm chúng tôi bất cứ điều gì thì sẽ gây ra bất lợi cho quá trình chúng tôi đi tìm tiến sĩ Cung.”

“Là mọi người giấu diếm tôi trước, rốt cuộc Cung Ứng Huyền đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu như cậu ấy chỉ bị bắt cóc thì bây giờ trọng điểm của bên đó sẽ không phải là tôi, cũng sẽ không điều người từ tổng cục đến thẩm vấn tôi.” Nhậm Diệc trừng Trịnh Bồi bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Đậu má, đừng có coi tôi đây như thằng ngu, tôi sẽ nín thít, không nói gì cả đâu.”

Trịnh Bồi im lặng một lát, nói với Nhậm Diệc: “Nếu cậu phối hợp với tôi thành thật kể lại hết chuyện đã xảy ngày đó ở khách sạn Kiến Hưng, tôi có thể trả lời câu hỏi của cậu.”

“Tôi không cần các ông nói với tôi, tự tôi đi hỏi người khác.” Nhậm Diệc nghiêng đầu tìm điện thoại di động của mình.


“Đội trưởng Nhậm, chẳng lẽ cậu không tò mò vì sao sau khi cậu tỉnh lại thì không thấy bất kỳ người quen nào ở bên cạnh, mà chỉ có mình tôi thôi ư?” Trịnh Bồi bình tĩnh nói: “Bởi vì bây giờ cậu đang bị hạn chế quyền tự do cá nhân, trừ phi chúng tôi có thể loại bỏ tình nghi về cậu.”

Nhậm Diệc bỗng nhiên xoay mặt qua trừng to hai mắt: “Ông nói cái gì?!”

“Cậu bị hạn chế quyền tự do cá nhân, bây giờ cậu bị tình nghi giúp đỡ Cung Ứng Huyền giết hại Nhạc Tân Cốc và tiếp tay cho Bạch Xích Thành chạy trốn.”

Lúc này, Nhậm Diệc cảm thấy như mình bị người ta giáng một cú thật mạnh vào đầu, tới nỗi trời đất quay cuồng, đầu anh đau như muốn vỡ ra.

Gì chứ? Tên này đang nói cái đ*o gì vậy?!

“Ông đang nói nhảm nhí gì vậy, sao Cung Ứng Huyền có thể giết Nhạc Tân Cốc được!” Nhậm Diệc kích động muốn nhảy xuống, nhưng thân thể vẫn yếu ớt, chỉ có thể ngã lại xuống giường.

Trịnh Bồi nhanh chóng đỡ anh, đẩy anh trở lại giường bệnh, nhìn anh không ngừng ho khan.

Nhậm Diệc vất vả lắm mới ngừng cơn ho lại được, nói bằng giọng khàn khàn: “Vì… Vì sao… Các ông đang nói cái gì vậy, Nhạc Tân Cốc do Bạch Xích Thành giết chết cơ mà.” Thậm chí bây giờ anh đang nghi ngờ là thuốc gây mê trong người mình còn chưa tan hết nên mới nghe thấy lời nói hoang đường như vậy, Cung Ứng Huyền giết Nhạc Tân Cốc? Người này bị điên rồi đúng không!

“Nếu như chúng tôi không có chứng cứ thì không lý gì tự dưng lại đi nghi ngờ một cảnh sát.” Trịnh Bồi lạnh lùng nói: “Cậu quen với tiến sĩ Cung bao lâu rồi? Chưa được một năm đúng không. Vì sao cậu lại tích cực giúp cậu ta phá án như vậy, rồi cả tích cực điều tra vụ án của 19 năm trước? Có liên quan gì đến chuyện cậu ta bỏ ra hơn trăm ngàn để cho cha cậu chữa bệnh bằng dịch vụ cao cấp không?”


“Tôi đã giải thích rõ ràng chuyện đó với tổng bộ rồi mà, cũng đã cung cấp tất cả những hồ sơ chứng minh sự trong sạch của mình.” Nhậm Diệc cắn răng nói: “Quan hệ của chúng tôi là bạn bè, cha tôi còn từng cứu cậu ấy, ông chỉ dùng phần danh ngạch công ích của bệnh viện bọn họ mà thôi. Giữa chúng tôi không có bất kỳ sự trao đổi gì về tiền bạc và lợi lộc, cũng không có hành vi ăn tiền hối lộ.”

“Cho nên với tư cách là một người lính hoả, cậu lại nhúng tay vào điều tra vụ án này, chỉ đơn giản vì hai người là bạn bè thôi sao?”

Nhậm Diệc bực mình nói: “Cái tổ chức tà giáo kia năm lần bảy lượt muốn giết tôi, còn hại chết anh em của tôi và giết hại biết bao người vô tội như vậy, tôi muốn bắt bọn họ bộ lạ lắm hay sao? Chỉ chút nhiệt huyết đó mà còn không có thì đáng mặt đàn ông à!”

“Như vậy trong quá trình điều tra vụ án, tiến sĩ Cung có bí mật liên hệ với người của tà giáo hay không?”

“Không có, nếu như có thì đã sớm bắt được rồi, cậu ấy vẫn luôn điều tra dấu vết của những tên đó.”

“Vì sao cậu lại khẳng định như vậy? Vì cái gì cậu ta cũng nói với cậu à?” Trịnh Bồi nhìn qua đã thấy là tay cảnh sát già đời có kinh nghiệm phong phú, ánh mắt cay độc, đặt ra câu hỏi nào cũng xoáy sâu vào trọng tâm.

Lời nói sáo rỗng như vậy càng khiến Nhậm Diệc giận dữ hơn, sự lo lắng dành cho Cung Ứng Huyền khiến lòng anh có một dòng cảm xúc cực đoan chực bùng nổ bất cứ lúc nào: “Đúng là cậu ấy thường xuyên kể cho tôi về tiến triển của vụ án, còn về phần chuyện gì cũng chia sẻ hết với tôi, tôi cũng chẳng đi guốc trong bụng cậu ấy, làm sao tôi biết được! Rốt cuộc là các ông đã nắm giữ chứng cứ gì để nghi ngờ một người cảnh sát tài giỏi như cậu ấy?”

“Ghi âm cùng vật chứng ở hiện trường, và một ít chứng cứ mà chúng tôi tìm được trong phòng trọ của Trương Văn làm chúng tôi nghi ngờ. Chúng tôi đã sớm chú ý tới chuyện cậu ấy và đội trưởng Khưu âm thầm điều tra vụ án của mười chín năm trước, trong đó có một vài lần làm trái kỷ luật, nên chúng tôi luôn im lặng quan sát. Sau khi Nhạc Tân Cốc bị thiêu chết, cậu ta và Bạch Xích Thành cũng mất tích thì chúng tôi đã chính thức tiến hành điều tra, phát hiện ra người này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Rất có thể cậu ta vì chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng mà làm vài điều cảnh sát không nên làm, trên thực tế, cậu ta cũng không có chứng cứ rõ ràng là cha mình bị ám sát.”

Nhậm Diệc nắm chặt tay: “Cậu ấy có, chỉ là cậu ấy đang tranh thủ gom góp thêm thật nhiều chứng cứ để lật lại vụ án. Các ông tìm được cái gì? Đưa ghi âm cho tôi nghe.”


“Bây giờ tạm thời không thể đưa ghi âm cho cậu được. Tôi đã nói rồi, trước tiên chúng tôi phải loại trừ hiềm nghi về cậu đã. Lúc đó khi cậu ta đi ra khỏi khách sạn cùng Bạch Xích Thành, cứ nghĩ Đàm Hạo Thuần đã tắt hết tất cả camera giám sát trong khách sạn, bởi vốn dĩ ban đầu là để phòng ngừa Bạch Xích Thành giám sát bọn họ. Nhưng cậu ta không biết là camera dưới ga ra tầng hầm không cùng đường dây với camera trong phòng giám sát, cho nên camera dưới ga ra không bị tắt. Bạch Xích Thành không lấy súng uy hiếp cậu ta, mà chính cậu ta đã tự nguyện lên xe với hắn, nhưng khi đi khỏi ga ra, mở đường ra khỏi vòng vây của cảnh sát thì Bạch Xích Thành lại lấy súng uy hiếp cậu ta bắt cảnh sát phải cho qua.”

“… Có thể Bạch Xích Thành đã dùng cách khác để uy hiếp cậu ấy, nếu như chỉ dùng súng chĩa vào đầu của thì chưa chắc là cậu ấy sẽ răm rắp nghe theo.”

“Vậy thì là vì cái gì? Nhạc Tân Cốc đã chết, hắn ta còn có thể lấy gì ra để uy hiếp tiến sĩ Cung?”

“Tôi không biết. Dựa vào đâu các ông lại nói Nhạc Tân Cốc là do cậu ấy giết chết? Nhạc Tân Cốc bị Bạch Xích Thành bắt cóc!”

“Nhạc Tân Cốc không bị Bạch Xích Thành bắt cóc, ông ta là đồng bọn của Bạch Xích Thành. Ông ta tình nguyện đi vào khách sạn, căn cứ theo ghi âm ở hiện trường thì tiến sĩ Cung đã từng rất kích động chỉ trích Nhạc Tân Cốc, động cơ cậu ta muốn giết Nhạc Tân Cốc còn cao hơn so với Bạch Xích Thành.”

“Nói nhảm nhí gì vậy!” Nhậm Diệc cả giận nói: “Con gái của Nhạc Tân Cốc bị bắt cóc là do Tử Diễm làm, Nhạc Tân Cốc đã sớm xích mích với tổ chức. Không thì tại sao Bạch Xích Thành lại bắt Nhạc Tân Cốc làm con tin? Cung Ứng Huyền đúng là hận Nhạc Tân Cốc, nhưng cậu ấy không thể nào tự mình xử lý hắn ta ngoài vòng pháp luật như vậy, trái lại cậu ấy chỉ có thể bảo vệ mạng sống của ông ta để lợi dụng hắn gom góp thêm nhiều bằng chứng phạm tội của tổ chức.”

“Nhìn bề ngoài thì là như thế, nhưng rất có thể Bạch Xích Thành và Nhạc Tân Cốc đang hợp tác diễn một màn kịch, mà không lâu sau khi tiến sĩ Cung đi vào đã tắt máy nghe trộm, rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì chúng tôi hoàn toàn không biết, chỉ là trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ đáng ngờ.”

“Dựa theo logic bình thường thì hẳn là các ông cũng biết Bạch Xích Thành giết Nhạc Tân Cốc để diệt khẩu.”

“Vì sao?” Trịnh Bồi yên lặng nhìn Nhậm Diệc: “Vì sao cậu cứ khăng khăng là Bạch Xích Thành giết Nhạc Tân Cốc?”

“Nói nhảm, Nhạc Tân Cốc vừa thú tội với tôi. Ông ta đã nhận hết tất cả tội lỗi của mười chín năm trước về mình rồi, Bạch Xích Thành chỉ cần giết ông ta thì sẽ không có chứng cứ, sẽ khó có thể lật lại vụ án.”


“Vừa khéo cậu nói ngược rồi, đây cũng là những lời tiến sĩ Cung nói với cậu đúng không.” Trịnh Bồi nói: “Tôi hỏi cậu, có phải cậu chỉ nói với mình Cung Ứng Huyền chuyện Nhạc Tân Cốc thú tội với cậu thôi đúng không?”

Nhậm Diệc ngẩn người: “Đúng, khi đó thời gian gấp rút.”

“Như vậy nói cách khác, nếu Nhạc Tân Cốc chết thì cậu chính là nhân chứng duy nhất, song lời nói của cậu không thể trở thành lời làm chứng được, mà sẽ trở thành lời của người thân, thậm chí còn vì vết nhơ nhận tiền hối lộ mờ ám của cậu nên lời làm chứng của cậu chắc chắn sẽ bị bác bỏ.”

Nhậm Diệc toan mở miệng, nhưng đối phương cũng không cho anh cơ hội xen vào, nói tiếp: “Ngược lại, nếu như Nhạc Tân Cốc còn sống và tự mình thừa nhận tội ác, ông ta là người hiểu rất rõ vụ án năm đó nên có thể cung cấp rất nhiều chi tiết làm bằng chứng cho mình. Lời làm chứng của ông ta rất quan trọng, thời gian cũng đã qua mười chín năm rồi, còn hơn nửa năm thôi là qua kỳ hạn khởi kiện, dưới tình huống thiếu thốn bằng chứng như vậy thì quan toà sẽ suy xét lại xem có nên tốn hao nguồn lực người và của lớn như vậy để đi lật lại vụ án hay không, nếu vậy thì trái lại, tiến sĩ Cung sẽ không đạt được mục đích của mình. Cho nên, Nhạc Tân Cốc chết thì sẽ càng có lợi cho ai?”

Nhậm Diệc ngây người.

“Chắc chắn Nhạc Tân Cốc có điểm yếu bị tổ chức nắm trong tay, ông ta cũng biết bản thân khó lọt lưới pháp luật, nên ông có thể đã lựa chọn gánh vác nhiều việc, tiếp tay cho hung phạm, nhưng bây giờ ông ta đã chết rồi.” Trịnh Bồi nheo mắt lại: “Dựa theo phân tích của chúng tôi thì cho đến bây giờ Bạch Xích Thành cũng không có ý định giết chết Nhạc Tân Cốc, mà do tiến sĩ Cung không chịu giao Nhạc Tân Cốc cho cảnh sát nên mới giết ông ta. Còn tại sao cậu ta lại bỏ đi cùng với Bạch Xích Thành, thì chúng tôi nghi ngờ cậu ấy đã sớm có liên lạc trong âm thầm với tổ chức. Vì để lật lại vụ án cho cha mình, cậu ta đã lén làm nhiều việc trong bóng tối mà chúng tôi không hề biết, toàn bộ chuyện này đều ẩn giấu dưới một bức màn bí ẩn cực lớn.”

Nhậm Diệc ngẩn ngơ.

Nhậm Diệc yên lặng nhìn Trịnh Bồi, trong đầu có một giọng nói đang lớn tiếng phản bác lại mỗi lời nói của người này. Ấy vậy mà anh không thể thốt ra bất cứ câu nào.

Anh biết mình không nên tùy tiện nghi ngờ Cung Ứng Huyền, chỉ là nếu xâu chuỗi những chuyện này lại, thì thật sự đúng là kỳ quái. Điều làm anh khó hiểu nhất chính là vì sao Cung Ứng Huyền lại bỏ đi cùng Bạch Xích Thành, nhưng căn bản không dám nói ra.

Hiện tại chỉ có thể tìm ra Cung Ứng Huyền mới có thể giải thích hết những chuyện đáng ngờ này.

Thế nhưng Cung Ứng Huyền đang ở đâu? So với tìm ra sự thật thì bây giờ điều mà Nhậm Diệc toàn tâm cầu nguyện nhất chính là hắn có thể bình an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.