Đọc truyện Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) – Chương 157
Hai người quay về sảnh lớn trước, Cung Ứng Huyền và đồng nghiệp bàn bạc với nhau làm sao để bắt được Bạch Xích Thành, với điều kiện tối thiểu là con tin phải còn sống.
Thế nhưng đưa ra mấy phương án vẫn cảm thấy tỉ lệ thành công khi áp dụng là quá thấp, không gian của phòng họp đa chức năng rất lớn, xung quanh cũng bị bao vây không thể ẩn nấp, cũng không thể nào tấn công thẳng vào. Dường như muốn bắt sống Bạch Xích Thành là hoàn toàn bất khả thi, cũng không bảo đảm được sự an toàn của Nhạc Tân Cốc, trừ phi Bạch Xích Thành tự nguyện đầu hàng.
Một cảnh sát nói: “Chỉ có thể xem xem rốt cuộc hắn ta muốn đưa ra điều kiện gì rồi mới xem xét hành động.”
“Đây chính là phiền toái lớn nhất.” Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta không nhắc tới điều kiện, nhìn cũng chẳng có chút lo lắng nào.”
“Ban nãy không nhắc tới nhưng bây giờ có lẽ sẽ nói đấy.” Nhậm Diệc nói.
Cung Ứng Huyền suy nghĩ một lát: “Cài đặt máy nghe trộm cho tôi, trước tiên chúng ta hãy sắp đặt những phương án tấn công mạnh mẽ, các cậu nghe theo ám hiệu chỉ thị rồi hành động.”
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đi lên lầu.
Cung Ứng Huyền lo lắng nói: “Theo như trong cuộc trò chuyện của các anh thì Bạch Xích Thành không những ôm quyết tâm đi chết, mà hắn ta cũng không muốn để Nhạc Tân Cốc còn sống.”
“Cho nên hắn ta mới cho phép Nhạc Tân Cốc nói ra những chuyện kia với anh sao?”
“Ừm, giống như bắt Nhạc Tân Cốc trước khi chết phải gánh hết mọi tội danh.”
“Anh đã nhìn rõ được suy tính của bọn họ mà.”
“Nhưng mà nếu như không tìm thấy những chứng cứ có lợi hơn thì lời chối tội của Nhạc Tân Cốc vẫn chĩa vào bản thân ông ta, mà anh chính là nhân chứng. Đúng là ông ta đã từng làm việc tại bộ phận xử lý vật tư đấu thầu ở trong tập đoàn, đã từng qua lại tiền bạc với Vương Mẫn Đức, ông ta có động cơ và cũng có năng lực phạm tội. Ông ta nhận tội cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đây là chuyện vô cùng rắc rối. Chứng cứ trong tay chúng ta đã đủ để lật lại vụ án, bây giờ đang chuẩn bị tài liệu, nhưng sau khi lật lại vụ án mà bắt được tên chủ mưu là Nhạc Tân Cốc thì đã phí hết công sức rồi.” Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: “Tên chủ mưu đứng ở sau màn rất biết cách tìm con dê để thế mạng che giấu tội ác của hắn ta, trước kia là là ba em, bây giờ là Nhạc Tân Cốc, em tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta đạt được mục đích lần nữa.”
“Nhạc Tân Cốc nói ông ta bị uy hiếp, biết đâu là nói thật. Thậm chí Tử Diễm còn muốn giết chết Phi Lan, đây là muốn cảnh cáo Nhạc Tân Cốc sao?”
“Nếu như là thật thì hắn ta đã thành công rồi. Hắn ta nói với Nhạc Tân Cốc những chuyện có thể gây ra cho Phi Lan, bây giờ Phi Lan còn sống chính là con bài uy hiếp lớn nhất đối với Nhạc Tân Cốc.”
“Cho nên Nhạc Tân Cốc dù chỉ một chút cũng không hé lời đâu.” Sắc mặt của Nhậm Diệc nghiêm trọng.
“Trừ phi chúng ta bắt được Tử Diễm để hắn ta biết không ai có thể tiếp tục uy hiếp Phi Lan, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để hắn ta sống tiếp.”
Nhậm Diệc nhìn cửa phòng họp đã ở ngay trước mắt, hít sâu một hơi: “Đi thôi.”
Hai người mở cửa ra.
Trong phòng hợp vẫn giống như lúc trước khi bọn họ rời đi, Bạch Xích Thành và Nhạc Tân Cốc tự mình ngồi trên ghế, thậm chí nét mặt của hai người cũng không thay đổi gì nhiều.
Bạch Xích Thành nhìn thấy bọn họ thì mở miệng nói: “Đứng lại, đầu tiên cởi áo khoác ra trước, sau đó bỏ súng xuống.”
Cung Ứng Huyền ném áo khoác và súng lục xuống dưới đất.
Lúc này Bạch Xích Thành mới cho phép bọn họ tới gần, hắn ta cười lạnh: “Chúng mày đã tắt hết camera giám sát ở các tầng, nhưng tao vẫn nắm rõ hành tung của chúng mày như trong lòng bàn tay.”
“Hai người khách ở phòng 1206 bị chúng mày bắt đi rồi đúng không, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Chúng mày không có khả năng tìm được bọn nó, mà còn mong hòng tao sẽ nói cho chúng mày biết sao?” Bạch Xích Thành nói: “Thấy chưa, tao đã nói rồi, chắc chắn chúng mày sẽ quay lại tìm tao.”
“Bây giờ bọn tao đã quay lại rồi, bước tiếp theo mày muốn làm gì nữa?” Nhậm Diệc nhìn hắn ta chằm chằm.
“Bước tiếp theo phải đổi quy tắc.” Bạch Xích Thành chỉ vào Cung Ứng Huyền: “Lần này mày ở lại đây, tao có chuyện muốn nói riêng với mày.” Hắn ta lại chỉ vào Nhậm Diệc: “Còn mày đi ra ngoài.”
Bạch Diễm muốn chơi chiêu trò gì đây? Lòng Nhậm Diệc trĩu nặng, hít thở hơi khó khăn, cũng không biết là do đau ốm hay đơn thuần là vì lo lắng.
Cho dù thế nào đi nữa thì so ra Cung Ứng Huyền cũng có năng lực đối phó Bạch Xích Thành hơn anh.
Nhậm Diệc dán mặt vào cửa, hy vọng có thể nghe được tiếng động bên trong, nhưng cũng chỉ nghe thấy được một ít tiếng vù vù mà thôi, còn chi tiết cuộc trò chuyện ra sao thì không nghe được một chữ nào, anh nôn nóng đi qua đi lại ở ngoài cửa.
Ước chừng qua hai mươi phút, đột nhiên trong phòng họp truyền ra một tiếng hét thảm thiết!
Nhậm Diệc bị dọa tới nỗi run rẩy, adrenaline tăng vọt, anh xoay người tới phòng họp, tung người mạnh mẽ phá cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt đó chính là một người toàn thân bị lửa đốt đang loay hoay như điên ở trong phòng họp, quằn quại kêu thảm không ngừng, đụng ngã rất nhiều bàn ghế, là Nhạc Tân Cốc!
Nhậm Diệc hoảng sợ tìm kiếm hình bóng của Cung Ứng Huyền, lại thấy hắn đi ra khỏi phòng họp từ một cánh cửa khác.
“Ứng Huyền!”
Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn anh một cái, để lại cho anh một ánh mắt sau cùng.
Đó là ánh mắt mà cả đời này Nhậm Diệc cũng không bao giờ quên được, nó xen lẫn giữa giãy dụa, đau khổ, ác liệt, lạnh lùng và kiên quyết. Anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy trong đôi mắt của bất cứ ai, anh không hiểu rõ ánh mắt ấy tượng trưng cho điều gì.
Nhậm Diệc cực kỳ lo lắng, anh co chân muốn đuổi theo, nhưng lại nhìn sang người bị cháy đang quằn quại trên đất. Anh cắn răng một cái, khi giây phút giãy dụa qua đi, anh đã cởi áo khoác nhào về phía Nhạc Tân Cốc, lấy áo khoác bọc lại nửa thân trên và đầu của ông ta, cũng nhanh chóng phủi phủi, định dùng phương pháp hun khói để dập tắt ngọn lửa. Song nghe được mùi cồn bay đầy trong không khí, anh biết rằng ngọn lửa này cũng không dễ dàng dập tắt như vậy.
Anh bật dậy từ dưới đất, xông ra khỏi phòng họp. Theo thói quen nghề nghiệp của lính cứu hỏa là khi đến bất kỳ chỗ nào cũng sẽ vô thức chú ý xem bình chữa cháy nằm ở nơi đâu. Bằng tốc độ nhanh nhất, anh đã tìm ra bình chữa cháy, sau đó quay về phòng họp, phun lên người Nhạc Tân Cốc.
Đợi sau khi phun hết một bình thì Nhạc Tân Cốc đã nằm im lìm trên mặt đất.
Nhậm Diệc quăng bình chữa cháy qua một bên, run rẩy giở áo khoác của mình ra, nhìn thấy Nhạc Tân Cốc đã bị thiêu cháy đến biến dạng. Anh nằm rạp trên mặt đất, vừa gọi điện thoại kêu cấp cứu vừa sờ mạch đập và nhịp tim của Nhạc Tân Cốc.
Xe cấp cứu đã sớm đậu ở dưới lầu khách sạn chờ lệnh, chưa tới hai phút thì nhân viên cấp cứu đã chạy lên lầu, nhưng Nhậm Diệc biết đã vô phương cứu chữa rồi.
Nhạc Tân Cốc đã chết.
Đang sống sờ sờ mà lại bị thiêu chết, còn ngay trước mặt mình.
Ngay cả khi ông ta là một người làm nhiều điều ác, chết không có gì đáng tiếc, nhưng phải tận mắt chứng kiến cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi làm người ta sinh ra tâm lý thương xót cho đồng loại, huống chi, người này cũng không phải là người xa lạ không thân thuộc gì với mình. Anh không cách nào hình dung ra được sự phẫn nộ và chấn động trong lòng mình ngay giờ phút này đây.
Nhậm Diệc cảm thấy trời xoay đất chuyển, lảo đảo lùi về sau hai bước, tựa lưng vào mặt bàn để tìm điểm tựa cho thân thể.
“Đội trưởng Nhậm.” Thạch Tiểu Thiến nắm tay của anh lên: “Để em xử lý vết thương cho anh.”
Nhậm Diệc cúi đầu xuống, anh thậm chí còn không nhận ra rằng tay mình cũng mới vừa bị phỏng.
“Anh có sao không? Không phải anh vẫn đang nằm viện sao, bây giờ anh đi liền xuống xe cấp cứu với em đi.”
“… Không, Ứng Huyền.” Nhậm Diệc lấy lại tinh thần, xoay người chạy đi.”
“Đội trưởng Nhậm——”
Nhậm Diệc vừa chạy ra khỏi phòng họp đã đụng phải mấy viên cảnh sát.
“Tiến sĩ Cung đâu!”
Hai bên gần như trăm miệng một lời hỏi câu này, sau đó đều đồng loạt ngẩn ngơ.
Nhậm Diệc hoàn toàn ngây ngốc, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hẳn là Cung Ứng Huyền đang đi bắt Bạch Diễm, nhưng Bạch Diễm chỉ có một mình, toàn bộ khách sạn đều bị cảnh sát phong tỏa bao vây, vậy hắn ta có thể chạy đi đâu? Tất nhiên là chạy không được, nhưng lúc này cũng đã bị bắt lại rồi mới đúng chứ, ấy vậy mà mấy viên cảnh sát này còn không thấy Bạch Diễm ở đâu, chứ đừng nói là Cung Ứng Huyền.
Rất nhanh, viên cảnh sát kia đã nói: “Bạch Diễm uy hiếp tiến sĩ Cung, hai người vừa mới lái xe đi rồi.”
Nhậm Diệc cứng đờ tại chỗ.
Không đúng, ít nhất khi Cung Ứng Huyền rời khỏi phòng họp cũng không bị bắt cóc, mà Nhạc Tân Cốc cũng đã chết rồi, Bạch Diễm lấy cái gì uy hiếp Cung Ứng Huyền?
Nhậm Diệc chỉ cảm thấy chuyện xảy ra trong mấy chục phút ngắn ngủi này đã vượt ra khỏi phạm vi mà não bộ anh có thể suy nghĩ, anh hoàn toàn ngơ ngẩn. Đột nhiên, anh nhớ ra mình vẫn còn điện thoại, nhanh chóng bấm số của Cung Ứng Huyền, nhưng rồi cũng không lấy làm bất ngờ, điện thoại đã tắt máy.
“Đội trưởng Nhậm, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát dò hỏi.
“Tôi… Tôi không biết. Bạch Xích Thành muốn nói chuyện riêng với tiến sĩ Cung nên tôi ra ngoài, sau đó, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết ở bên trong nên chạy vào xem thử thì thấy Nhạc Tân Cốc bị đốt cháy, tiến sĩ Cung đi bắt Bạch Diễm, tôi, tôi dập lửa, sau đó thì…” Nhậm Diệc ép buộc bản thân tìm ra logic chính xác từ trong đầu óc rối ren như tơ vò của mình, sau đó tóm tắt lại câu chuyện mới vừa xảy ra ban nãy, nhưng lòng của anh đã rối bời đến tột cùng.
Cảnh sát nhìn dáng vẻ run rẩy sắp gục ngã của anh: “Đội trưởng Nhậm, tôi đưa anh về bệnh viện trước đã, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm hành tung của tiến sĩ Cung, nếu có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức báo cho anh.”
“Tôi không về đâu, tôi phải biết tung tích của cậu ấy ngay lập tức, các cậu có thể định vị điện thoại của cậu ấy không? Cậu ấy lái xe gì, đuổi theo kịp chưa?” Nhậm Diệc vội la lên: “Đúng rồi, trên người cậu ấy có máy nghe trộm, bọn họ đã nói những gì? Mau đi nghe thử xem.”
“Đội trưởng Nhậm.” Cảnh sát nhấn mạnh: “Những gì anh nghĩ đến chúng tôi đều đang làm rồi, chúng tôi cũng cần anh phối hợp, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể của anh không thích hợp để tiếp tục ở lại chỗ này.”
“Cho tôi xem camera, cho tôi nghe ghi âm, đội trưởng Khưu biết chưa? Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.” Nhậm Diệc lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại.
Đột nhiên anh cảm thấy trên cổ mình hơi nhói nhói.
Anh nhìn lại thì thấy Thạch Tiểu Thiến đang giơ kim tiêm, lo lắng nhìn mình.
Trước mắt anh tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Cung Ứng Huyền, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì…