Đọc truyện Hộ Thê Ký – Chương 32: Chúng ta chỉ là
Bảo bối, đi ngàn dặm xa cuối cùng cũng tìm được em! hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, xin được tặng em bó hoa này!
Chiến Vân mặt bôi phấn như quan công, tay cầm bó hoa lớn nhe răng cười rạng rỡ nhìn “bảo bối”, lúc này còn đang “đứng hình” há hốc miệng nhìn gã.
Hàng mấy trăm người ở đây đang theo dõi cử chỉ của hai người này đều ngạc nhiên hết sức. Giữa đám đông thiên hạ mà cặp trai gái này trò truyện cứ như đang ở trong phòng riêng, không chút ngại ngùng, xem mọi người xung quanh như không khí vậy!
Chuyện này ở thời hiện đại thì rất đỗi bình thường không có gì đáng để ý, nhưng tại đây thì quả là…
-Ngươi, ngươi..là ngươi????
– Bảo bối! là ta đây! Sao nàng đi đâu để ta mất công tìm kiếm hoài vậy?
Chiến Vân đôi mắt nhòa lệ khiến lớp phấn sáp trang điểm trôi tùn tụt, sụt sùi một hồi lâu mới nói lên lời:
– Ngươi..là ngươi không sai…Chiêu Yến lắp bắp: – Tại sao ngươi tìm được tới đây? Ai đã nói cho ngươi biết sao?
– Đó là nhờ ông tơ chỉ đường, bà nguyệt dẫn lối! Bảo bối, nàng tốt nhất không nên tìm cách trốn đi như thế nữa, sẽ khiến ta rất buồn đó!
Chiến Vân cầm chặt tay Chiêu Yến, lòng tràn ngập cả hoan hỷ lẫn sầu thương.
Hành động này không qua được mắt Kim Tuệ và Diêu Ngọc Như đang đứng ở cách đó không xa. Đã chẳng cần phải kiểm chứng nữa, người mà cứ mở miệng ra là hai từ “bảo bối” đó, không phải là Chiến ca ca thì còn ai vào đây…
Lần đầu tiên, Kim Tuệ thấy đồng cảm với Diêu Ngọc Như.
Cũng vì bởi họ..đã trót yêu mất rồi.
Tới cả đám đệ tử Mật Tông với cả gã mập trên đài trông thấy một màn cảm động như trong phim ngôn tình này cũng đứng sững ra nhìn mất hồi lâu. Song cũng không có ít kẻ ganh tỵ, trông thấy người đẹp lại xoắn sít bên cạnh một anh chàng phường hát mặt mày lem luốc thì mắng lớn:
– Đây là chốn anh hùng tranh tài cao thấp, đâu phải là chốn để cho trai gái tự tình? Tiểu tử, biết điều thì hãy tránh đi cho khuất mắt.
Chiến Vân không thèm đáp lại, nắm tay bảo bối kéo nàng ra ngoài tính ngồi bên nhau kể hết nỗi nhớ niềm thương trong những ngày xa cách. Thế nhưng chưa bước nổi một bước thì đã bị Chiêu Yến giật tay trở lại.
– Bảo bối, nàng..
– Xin lỗi. Ngươi nhận lầm người rồi.
Chiêu Yến lạnh lùng nói, từng lời như lưỡi dao cắm ngập vào trong tim. Chiến Vân mặt mày trắng bợt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Vừa lúc đó có ba, bốn nam tử bước lên đứng chắn giữa hắn với “bảo bối”. Là mấy người đứng cạnh Chiêu Yến khi nãy, có lẽ là cùng một nhóm.
– Vị công tử này, xin hãy tự trọng.
Một gã nam tử trong số đó trầm giọng, tay cầm chuôi kiếm hướng về phía hắn nói.
– Bảo bối, nàng nói vậy là sao? Đúng rồi, là tại ta đang hóa trang nên nàng không nhận ra đúng không, để ta…
– Kẻ lạ mặt kia, xin tự trọng.
Chiến Vân đang định tiến lên thì bị mấy gã nam tử kia chặn lại, ai nấy hằm hằm nhìn hắn, rõ ràng là chỉ chờ một câu của Chiêu Yến là sẽ sẵn sàng động thủ.
Đang lúc căng thẳng, chỉ thấy bốn, năm bóng áo đen từ đâu xuất hiện, quây cả nhóm mấy người vào giữa. Là người của Mật Tông. Tên đầu lĩnh sắc mặt lầm lì, chỉ kiếm thẳng về phía Chiêu Yến, gằn giọng:
– Cô nương có phải là con gái ruột của bang chủ Ngọc Chiêu Bang?
Chiêu Yến sầm mặt không đáp, tay sờ chuôi kiếm bên hông.
– Các ngươi muốn gì?
– Không ngờ đi mòn gót giày không gặp, nay lại đụng độ ở chỗ này. Cô nương thật là cao số, rơi xuống vực mà không chết. Còn không mau giao Mảnh Hồng Tinh ra đây, giao rồi Mật Tông sẽ không làm khó dễ cho cô nữa.
-Ha ha, đừng có mơ, muốn lấy Mảnh hồng tinh trong tay ta ư? Vậy thì đánh một trận, sao phải nói nhiều!
Gã áo đen đầu lĩnh có vẻ cũng biết dẫu nói nhiều cũng vô ích, lập tức ra lệnh cho đám đàn em đồng thanh tập kích. Song chân còn chưa dậm đất, đã bị một tiếng nói như sấm rền đập vào tai khiến cho phải dừng lại.
– Ai dám bước lên?
Giọng nói giống như ác ma từ địa ngục, sấm động vang rền, chấn nhiếp tâm can, khiến năm gã đệ tử Mật Tông không ai bảo ai đều không dám bước thêm dù chỉ một bước.
-Các ngươi ai dám động đến cái móng chân “bảo bối”, vậy thì đừng trách ta sống lỗi.
Chiến Vân gầm gừ.
Tên đầu lĩnh mặc dù cũng bị uy thế của Chiến Vân chấn nhiếp, song thân là người đứng đầu, không thể lui bước, lại nhìn kỹ đối phương chỉ là một con hát ở nhạc phường, tức thì bặm môi, cầm đao chém về phía Chiến Vân.
Dù gì hắn ta cũng là một cao thủ nhất hạng trong Tông, không thể dễ dàng bị người ngoài dọa nạt.
– Cút ra, tiểu tử!!!
……………………….
Trong khi đó, phía bên kia, nội bộ cao tầng Võ Đang phái còn đang đau đầu suy tính nên đưa ai kế tiếp ra thi đấu.
– Sự tình đã cấp bách lắm rồi. Xin sư tổ gia cho một lời.
Triệu Phi Hùng kính cẩn hướng Thiết chân nhân nói. Thiết chân nhân khẽ thở dài, nhìn sang phía Triệu Phi Tôn. Triệu Phi Tôn hiểu ý sư phụ, chắp tay vái dài nói:
-Sư phụ, xin cứ tin ở đệ tử.
-Cha, cẩn thận.
Triệu Phi Hùng lo lắng nhìn phụ thân, thở dài.
Triệu Phi Tôn nhìn nhi tử gật đầu, tay nắm chặt bảo kiếm bước lên đài, run run.
Hắn run không phải là sợ, mà là vì biết sự tồn vong của Võ Đang phái đang đặt hết lên người mình. Nên biết hình thức thi đấu được chọn ngày hôm nay là 3 đấu 3, không phải tính theo thắng thua, mà là tính xem người của bên nào có thể đứng lại sau cùng. Nghĩa là hoàn toàn có khả năng một người có thể đánh bại cả ba người bên đối phương hoặc là ngược lại.
Mà bên phía Võ Đang phái thì đã mất đi một người. Trách nhiệm đặt trên vai chưởng môn nhân như hắn vì thế càng lớn. Hiện tại Thiết chân nhân đang bị nội thương, phía sau hắn chỉ còn có thể đặt hy vọng lên đệ tử kiệt xuất nhất đời thứ hai Triệu Phi Hùng mà thôi. Chính vì thế, hắn ít nhất cũng phải giải quyết được hai người để giảm bớt gánh nặng lên con trai, vậy mới có hy vọng chiến thắng.
– Hự!
Trong lúc cả trăm võ lâm đồng đạo có mặt tại đây đều đang nín thở trông chờ trận so tài đỉnh cao quyết định vinh nhục võ lâm chính phái chuẩn bị xảy ra thì đột nhiên, một cái bóng màu đen bay vù từ dưới sân qua khán đài, giống như là đạn pháo vậy, làm sụp hẳn một góc tường.
Nhìn kỹ lại thì là một gã Mật Tông đệ tử. Chỉ là không biết bị ai đánh cho hộc máu mồm ra như vậy.
Ánh mắt của mấy người ở đây lập tức hướng về ngọn nguồn tai họa. Chỉ thấy tại một góc khán đài, năm, sáu tên đệ tử Mật Tông đang vây quanh một nhóm người, trong đó có cả gã nhạc sư vừa mới thể hiện bài ca có giai điệu bắt tai ban nãy.
Nhìn gương gã đầu lĩnh vừa mới xông lên đã bị gã nhạc sư trang điểm lòe loẹt kia cho một tát bay mấy chục mét, mấy tên đệ tử Mật Tông còn lại khỏi cần phải nói, nhìn Chiến Vân như thấy quỷ, có cho vàng cũng chẳng dám lại gần.
Lúc này, Kim Tuệ và Diêu Ngọc Như cũng đã lại gần chỗ Chiến Vân. Kim Tuệ tuốt gươm hướng về phía mấy gã đệ tử Mật Tông vẻ cảnh giác.
– Bảo bối, nàng nợ thứ gì mà bọn áo đen này chạy theo đòi mãi vậy? hmm…nếu không có vấn đề gì thì trả lại cho họ được không? Ta thấy lo lắm..
– Bảo bối, dạo gần đây nàng ăn uống thế nào, gầy hơn hay là béo lên?
– Bảo bối…
– NGƯƠI IM ĐI!
Một câu nói, khiến người nghe đứng hình.
– Anh…anh đã làm gì sai sao?
Chiến Vân lắp bắp nói lí nhí.
Chiêu Yến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau đó chợt chuyển thành lạnh tanh, dường như đã làm ra quyết định, đột nhiên cúi đầu hướng về phía Chiến Vân dõng dạc nói:
– Công tử, tiểu nữ nóng giận nên thất lễ, xin thứ lỗi.
– Bảo bối, nàng không cần phải…
Chiến Vân đưa tay ra, song bị Chiêu Yến từ tốn lảng tránh.
– Chiến công tử, tiểu nữ cảm kích ơn cứu mạng của công tử tại Ma Quân Vực. Ơn này tiểu nữ cả đời không quên. Thời gian vừa qua, công tử đã hết lòng trợ giúp, mối ân tình này tiểu nữ nguyện ghi nhớ trong lòng. Nếu công tử không chê, vậy chúng ta hôm nay nguyện kết tình bằng hữu, không hiểu người có đồng ý hay không?
Lời nói như oanh vàng lảnh lót. Chiến Vân nghe hai chữ “Bằng hữu” mà tay chân như rụng rời, khóe miệng giật giật không nói lên lời.
– Bảo bối, ta đã làm gì sai sao?
– Xin công tử tự trọng.
Giọng nói lạnh tanh. Đoạn không để ý đến hắn nữa.
– Chiến ca ca, mình đi thôi.
Kim Tuệ thấy vậy thì nắm vai áo hắn an ủi:
– Bây giờ đông người, tỷ ấy chắc là ngại đó. Có gì đợi sau này hẵng tính.
Diêu Ngọc Như cũng phụ lời an ủi. Hai người là đang nghĩ cho danh dự của hắn, phận làm trai giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu nhân sĩ võ lâm thế này, sao có thể mãi níu kéo một người con gái. Vậy còn gì là mặt mũi nữa.
– Bảo…À, Chiêu..chiêu cô nương!
Chiến Vân nãy giờ vẫn đờ người ra, đột nhiên nói lớn.
– Chiến ca ca…
Kim Tuệ kéo vai áo hắn.
Chiêu Yến đang tính rời đi, thấy vậy thì hơi ngần ngừ một chút, song vẫn quay lại:
– Công tử còn có việc gì cần chỉ giáo?
– Có thể nghe ta..à..tôi nói một lời cuối cùng được không?
– ….Công tử nói đi.