Hộ Thê Ký

Chương 31: Baby Baby ohhhhhh


Đọc truyện Hộ Thê Ký – Chương 31: Baby Baby ohhhhhh

Ý tứ của gã mặt trắng kia đã quá rõ ràng. Võ Đang nếu thần phục thành chi nhánh của Mật Tông, vậy thì cũng được hưởng tí sái vinh dự.

Đối với mọi bang phái dù lớn dù nhỏ, đó quả là một sự nhục nhã vô cùng lớn. Đừng nói là phái Võ Đang, một trong hai đại phái uy danh to lớn bậc nhất Trung nguyên, tề danh với “Võ lâm bắc đẩu” Thiếu Lâm.

Cả trăm đệ tử Võ Đang huyết khí dâng lên, tất cả đều trợn mắt nhìn chằm chằm nhóm người Mật Tông. Có không ít người tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông.

Tới cả Thiết chân nhân đang ngồi trên ghế cao, hàm dưỡng không ít, nghe những lời nói ngông cuồng như vậy, òa một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lũ Mật Tông đệ tử đứng sau gã mặt trắng kia thấy vậy thì lộ vẻ mừng rỡ, biết là gã kia đã đánh lén thành công rồi, vị tổ sư gia của phái Võ Đương đã bị thương nặng, bọn họ vốn chỉ sợ một mình Thiết Nam Hải, lúc này không còn gì phải úy kỵ nữa.

– Từ lâu đã nghe trên núi Thái Hòa có mãnh hổ. Hôm nay nhìn thấy, quả không ngoa. Gã mặt trắng cười ha ha ngạo nghễ nói: – Thế nào, ý của quý phái ra sao?

“Giả như ta cự tuyệt thì sao?”

Lúc này, có tiếng động nhỏ phát ra từ chiếc kiệu vàng kia. Tấm màn vàng chóe hất lên, gã mặt trắng vội vã lại gần, kính cẩn nghiêng mình nhận thứ gì đó, sau đó bước ra, giơ một tấm mộc bài lên cao giọng:

“Mật Tông chưởng môn nhân hiệu lệnh, phái ta đến đọ sức với phái Võ Đang.

Để xác minh Mật Tông là thiên hạ vô địch.

“ Bất cứ ai chống cự..giết không tha!”

————————–

– Tuyệt vời. Cậu đúng là thiên tài âm nhạc ngàn năm có một. Những bài hát này..nói thế nào nhỉ, mặc dù ta không hiểu lắm, song ca từ bắt tai, nếu lưu truyền ra nhất định sẽ tạo thành chấn động trong làng nhạc vũ.

Chiến Vân nghe người nhạc sư hết lời khen ngợi,òm thì cũng không lấy làm đắc chí lắm. Gì chứ, những bài này đều là HIT lớn thời sau đấy, tất nhiên là max hay, ông cảm thụ không nổi rồi.

Mấy ngày nay đắm chìm trong phường nhạc, thế nhưng Chiến Vân vẫn không quên “bảo bối”. Thật ra chính bảo bối là động lực cho hắn, mấy ngày qua Chiến Vân cùng với vị nhạc sư này đã hợp tấu được mấy ca khúc, đều là bài tủ ngày xưa của hắn, sau này nếu có cơ hội đem ra trình diễn trước mặt bảo bối thì không có gì tốt hơn.

Thế nhưng nghĩ lại, Chiến Vân lại thấy không an tâm cho Kim Tuệ và hai ông cháu nhà họ Luyện ngày hôm nay lên núi. Đám Mật Tông đều là những kẻ ác hiểm, thế nhưng từ đây lên núi chỗ nào cũng có dán cáo thị truy nã hắn, chà chà..bảo hết cách thì cũng không phải, thế nhưng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tay nhạc sư thấy Chiến Vân lòng mang tâm sự thì gặng hỏi. Hắn cũng thật thà thổ lộ. Chỉ thấy tay nhạc sư nghe xong thì vỗ vai hắn bộp bộp:

– Ha ha, tưởng gì. Việc này ta có thể giúp cậu. Yên tâm đi, chúng ta chuẩn bị lên núi!

– Thật sao?

Chiến Vân mừng như bắt được vàng.


———————-

Phía Đông giáo tập trường, ngay trước Tam Thanh Điện được chọn làm nơi diễn ra trận quyết đấu. Lúc này vừa vặn ngay lúc giữa trưa, trời xanh chỉ có vài đám mây trắng, thời tiết tương đối thuận lợi.

Tất cả Võ Đang “Sơn Môn đệ tử” đều tập trung đông đủ. Ngoài ra còn có gần trăm nhân sĩ võ lâm đủ các môn phái đang quây quần xem náo nhiệt. Song do hôm nay là ngày hội Hoa Đăng, lại là ngày sinh nhật chưởng môn, thành ra toàn bộ phái Võ Đang tại tổng đàn chỉ có khoảng hai trăm người, quây tròn quanh giáo tập trường.

Nơi đây vốn được sắp xếp là hội trường ca múa ăn mừng ngày hôm nay, thế nhưng lại sắp xảy ra một trường kịch đấu liên quan đến vinh nhục mấy trăm năm của phái Võ Đang, quả là khiến người cảm khái. Lúc này trên sân khấu lớn vẫn có phường nhạc đang biểu diễn, chỉ là không ai có tâm trí xem cả.

Hơn năm mươi hắc y đệ tử Mật Tông đứng ở đầu Tây, người của Võ Đang tất cả đều nhìn bọn họ với ánh mắt căm thù.

Ở một góc, bộ chỉ huy của Võ Đang phái đang bàn kế hoạch tác chiến, có đâu khoảng hơn chục người.

“Mật Tông đến khiêu chiến với chúng ta.”Triệu Phi Tôn trầm giọng: – Trận chiến này đã là không thể tránh khỏi.

“Như ước thúc, tỷ thí ba trận. Chưởng môn, xin để Phi Hùng ra trận đầu. “

“Ta tự có tính toán.”

Triệu Phi Tôn nói xong thì tiến lên, đi tới trung tâm giáo tập tràng, cao giọng hướng về phía đám đệ tử Mật Tông nói:

“Chúng ta sẽ tỷ thí ba trận, thế nào?”

“Ba trận cái gì? Mẹ kiếp.” Một gã to béo gầm lên. “Đã đánh, thì đánh đến khi một bên hoàn toàn chịu thua mới thôi. Các ngươi nếu muốn tất cả cùng lên, đấu đồng loạt, bọn ta cũng chiều luôn, không ngại các ngươi đông người.”

“Hừ. Đây là tỷ thí” Triệu Phi Tôn nhíu mày. “Ngươi nói như lưu manh chợ búa đánh nhau sao?”

“Tỷ thí cũng được, đánh nhau cũng được, có gì khác biệt? Cũng là xem kẻ nào thắng thôi.”

Triệu Phi Tôn cũng không dây dưa với hắn nữa: “Các ngươi là khách. Trận thứ nhất, cho các ngươi chọn người trước.”

Y nói nghe thì xuôi tai, nhưng thành thực đã sớm tính toán qua, phe chọn sau kỳ thực tương đối có lợi, có thể xem đối phương phái ra kẻ nào, rồi mới quyết định phái ai chắc thắng ra ứng phó.

Dù gì đây cũng là vinh nhục sinh tồn của phái Võ Đang, không thể khinh suất.

Lần này, hai bên quyết định hình thức thi đấu sẽ là 3 vs 3. Không tính thắng thua, người thua 1 trận là bị loại, một người có thể thi đấu nhiều trận, đội nào bị loại hết 3 người trước là thua cuộc.

Gã mặc trắng quay lại đằng sau hếch cằm, một gã lùn béo bước lên.

– Ta, Khôn Cầm, đệ tử Mật Tông, xin được phép tiếp chiêu.


Luyện Thừa Không đứng cạnh mấy người Triệu Phi Tôn, vân vê cằm nói:

— Bọn họ hoàn toàn không cần thương lượng, xem ra trước khi lên núi đã sớm có kế hoạch hết rồi. Lên núi sớm cũng là để Võ Đang không có thời gian chuẩn bị.

– Có Luyện tiền bối ở đây, chúng ta đâu phải sợ. Triệu Phi Hùng nịnh đầm: – Diêu cô nương, hôm nay bổn phái nhiều việc tiếp đón không được đầy đủ, lần sau nhất định sẽ bù đắp.

Diêu Ngọc Như làm lơ hắn.

– Sư phụ…

Triệu Phi Tôn nhìn qua Thiết chân nhân, chờ chỉ đạo.

– Tống Lâm, trận đầu trông vào ngươi.

Một vị đạo sĩ trung niên “Vâng!” một tiếng rõ to, sau đó đeo Trường kiếm trên lưng tiến vào trung tâm giáo tập trường.

Triệu Phi Tôn thở ra một hơi. Hắn vẫn lo vị tổ sư gia mới quay về này tuổi cao trí lẫn, có thể sẽ có quyết định sai lầm, thế nhưng may mắn không phải. Vị Tống Lâm sư huynh này ở Võ Đang địa vị và võ công chỉ dưới hắn một bậc, ngay cả Triệu Phi Hùng là nhân tài trăm năm có một so ra cũng kém mấy phần. Quả là nhân tuyển thích hợp nhất cho trận đầu.

– Ai lên thì lên đi, dù gì thì tí nữa cũng nằm xuống cả mà thôi.

Gã mập lùn khích.

Vị đạo sĩ kia đỏ mặt, lửa giận bốc lên, nghe vù một tiếng đã rút kiếm đâm thẳng ngực gã béo, kình lực thật là lợi hại. Chỉ thấy gã kia tuy mập đ-t nhưng thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, xoay chuyển cước bộ né qua ngay, thân hình chỉ nhấp nháy đã lòn ra sau lưng giơ tay điểm vào lưng địch. Khiến vị đạo sĩ võ đang sợ hãi vội dốc kiếm về phòng thủ.

Sau vài chiêu đánh đỡ, thanh trường kiếm của vị đạo sĩ kia đã dần trở nên vụng về chậm chạp, không giữ vững được bình tĩnh như trước, thỉnh thoảng lại bị rối loạn. Là cao thủ, ai nấy đều nhìn ra, tài nghệ của gã đệ tử Ma Môn đúng là cao hơn một bậc rất xa.

Chỉ thấy ngồi trên đài cao, Thiết chân nhân thở dài, quay sang Triệu Phi Tôn nói:

– Chuẩn bị đi.

Triệu Phi Tôn sắc mặt ngưng trọng, gật đầu.

Luyện Thừa Không đứng dưới nhún vai. Thắng bại trận này đã rõ ràng rồi.

Lúc này ở giáo tập trường quả là hai cảnh trái ngược, một bên là quyết đấu sinh tử, một bên thì là phường nhạc ca múa ồn ã. Nay vốn là sinh nhật của chưởng môn Võ Đang Triệu Phi Tôn, phường nhạc này là được thuê tới giúp vui, hiện đang diễn một màn kinh kịch “Quan Vân trường qua 5 ải chém sáu tướng”.


Thế nhưng không ai biết, lúc này đang có một đôi mắt hưng phấn từ sau cánh gà nhìn về phía giáo tập trường.

Đôi mắt này chính là của Chiến Vân! Vậy hắn đang nhìn ai? Tất nhiên là không phải mấy gã đang múa may quay cuồng trên đài rồi. Hắn đang nhìn “bảo bối” của hắn!

Quả đúng là “bảo bối”!

Nhìn kỹ mới thấy ở một góc đám đông, đúng là có mặt Chiêu Yến. Nàng hôm nay mặc một bộ y phục tuyền một màu xanh mướt mắt, tóc thề xõa ngang vai, trông nổi bật hẳn một góc trời. Hình như hôm nay bảo bối không đi một mình, bên cạnh còn có mấy người nữa, nam có nữ có, thế nhưng điều đó không khiến Chiến Vân quan tâm.

Càng nghĩ càng thấy may mắn! Cũng là do hắn và bảo bối tâm ý tương thông nên mới có duyên gặp lại! Chiến Vân hào hứng nghĩ thầm. Vốn hắn không ôm quá nhiều hy vọng sẽ được gặp lại bảo bối sớm như thế, lần lên núi này quả thật là vô cùng đúng đắn.

Các bạn đang tự hỏi, hắn làm sao lên được núi? Đơn giản và cũng thật tình cờ, phường nhạc mà Chiến Vân lui tới mấy ngày qua lại chính là nhóm người được phái Võ Đang thuê tới để biểu diễn chúc mừng sinh nhật chưởng môn Võ Đang ngày hôm nay.

Vị nhạc sư kia cảm mến tài năng âm nhạc của gã nên đã để Chiến Vân trà trộn lên đây trong lốt một người hát xướng tại đoàn. Chiến Vân lúc này chính là đang ăn vận trang phục của phường hát nè!

Hmm…Chiến Vân bỗng nảy ra một ý!

Trở lại với trận chiến trên đài.

Chỉ thấy chưởng thế của gã mập kia càng lúc càng nhanh dần, chưởng lực mỗi lúc một thêm mạnh mẽ, tuy lấy tay không đấu kiếm song không hề thua sút chút nào.

Gã béo kia muốn nhân dịp này trổ tài cho quần hùng trông thấy, nên giả vở luống cuống sơ hở, để vị đạo sĩ kia đâm vào một kiếm, rồi xuất kỳ bất ý, y tung một chưởng vào thanh trường kiếm!

“Keng” một tiếng chói tai, thanh trường kiếm đã gãy thành hai đoạn.

Vị đạo sĩ chỉ cảm thấy hình như có một luồng điện mạnh truyền tới làm tê rền cả cổ tay. Thanh trường kiếm bị đánh tung lên trên không như một lằn điện xẹt, văng tuốt ra đằng sau rất xa.

Tuy sợ hãi, nhưng quá uất ức và thẹn thùng, vị đạo sĩ không bỏ chạy, cố đứng lại dùng quyền cước đấu cùng đối phương.

– Được rồi, Tống Lâm, thắng bại đã rõ. Còn không mau xuống đài?

Giọng nói nghiêm khắc của Thiết chân nhân vang lên.

Gã béo nhìn đối phương cúi đầu đi xuống, tức thì tự đắc, lại quay sang đám người xung quanh: “Thế nào? Kế tiếp là ai? Ai đến thử võ công của ta một chút đây? Ha ha ha..”

Chỉ thấy nội bộ tinh anh Võ Đang phái bắt đầu họp gấp, coi bộ là không thể ra quyết định đưa ai ra tiếp trong một sớm một chiều.

Đám môn đồ Mật Tông thấy vậy thì càng được thể làm càn lấn tới, văng lời thô tục khiêu khích khắp nơi:

– Ha ha, Võ Đang đệ tử nay chết hết rồi sao?

– Lão già không tới, vậy thanh niên thì thế nào, ha ha?

– Rặt một phường vô dụng!

Đám đông Võ Đang đệ tử đã không ít người tức tối muốn xông lên. Nhưng nhìn tấm gương của vị sư thúc kia thì lại tự giác lui xuống. Tống Lâm dù gì cũng là cao thủ đời thứ nhất của Võ Đang, thực lực chỉ thua chưởng môn đương thời, vậy mà còn không cầm cự được quá năm mươi hiệp! Bọn hắn có thể sao?


Nhưng lúc này một thanh âm vang lên. Không cao giọng, thế nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.

“Sau đây phường nhạc chúng tôi xin được phục vụ một ca khúc. Mong được giúp vui cho quý vị khán giả!”

“ Bài hát có tên là: Bảo Bối!”

Đám đông còn chưa hết ngớ người, trên đài, một vũ công bước ra. Người này mặc trang phục ca vũ, mặt thì trang điểm theo lối kinh kịch. Thế nhưng mặc dù vậy, mỗi lời nói ra là một lời sang sảng, nội lực không phải hạng cao thủ tầm thường!

Đám đông ở đây lúc này mới nhớ ra: Hôm nay chính là tiệc sinh nhật chưởng môn Võ Đang a!

“Baby, baby, baby oooh

Like baby, baby, baby nooo

Like baby, baby, baby oooh”

Tiếng hát vang lên, đều là những ca từ khó hiểu. Thế nhưng âm điệu lại vô cùng bắt tai, cực kỳ dễ nghe, lại hoàn toàn vượt xa khái niệm thẩm âm thời bấy giờ. Giọng hát lại vô cùng nội lực, vang vọng cả một vùng, rõ mà không chói, khiến người nghe vô cùng thư sướng.

Bảo bối, anh biết em thích anh mà, anh biết em quan tâm đấy

Cứ gọi bất cứ lúc nào rồi anh sẽ có mặt ngay

You are my love, you are my heart

Em làm tôi mất ngủ hàng đêm

Chẳng cần tới cà phê starbucks

Em khiến con tim tôi thổn thức

Like baby, baby, baby, oh

Like baby, baby, baby, oh

YeahYeahYeah”

((Baby – Justin Bierber)

– Giọng này…

Diêu Ngọc Như nhìn Kim Tuệ, há hốc miệng. Cả hai cùng gật đầu, kiểm chứng suy nghĩ của đối phương.

– Chiến ca ca..!

Đám đông trong một phút nhất thời, hoàn toàn đã bị vị nhạc sư cùng bài hát với những ca từ lạ tai kia mê hoặc. Chỉ thấy bài hát vừa kết thúc, vị nhạc sư giống như một thiên thần phi thân từ trên sân khấu xuống, tiến tới một góc khán đài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.