Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 77: Cá Tháng Tư 4


Đọc truyện Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học – Chương 77: Cá Tháng Tư 4


Người bình thường hễ gặp mặt bàn việc thế nào cũng phải tìm một chỗ ăn cơm, Tiêu Nam Chúc đã ăn trưa từ lâu, nhưng thấy tên to con trước mặt bụng đói cồn cào nên chỉ đành tìm một quán cơm ngồi xuống rồi từ từ nói.

Trong lòng anh chất chứa rất nhiều thắc mắc về thân thế, nên muốn moi móc chút thông tin từ miệng của tên tự xưng là người tộc mình này.

Song, anh vừa lên tiếng hỏi y muốn ăn gì, tên to con đó đã thân thiết đáp ngay.
“Anh ới, êm bao anh ăn malatang nhó!”
Giọng rặc địa phương thân thiết khó tả, vừa nghe đã biết là người phía Nam.

Tiêu Nam Chúc gật gật đồng ý, đi loanh quanh một hồi, hai người chọn một quán malatang không thể đơn sơ hơn ở ven đường, mùi thơm của đồ ăn kèm với tiếng nhai nuốt ừng ực và quán nhỏ này bổ trợ cho nhau.

Bấy giờ, Tiêu Nam Chúc và Cơ Tể đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ bóng mỡ, thấy dáng vẻ sắp liếm sạch luôn cái bát của y, Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc suy tư cười cười.
“Này, ăn no chưa?”
“Dạ, no, no òi.”
Cơ Tể gọi đủ một chậu malatang lớn, vừa ngừng ăn, mặt mày y đỏ lự, ợ lên một cái thỏa mãn.

Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế này của y, Tiêu Nam Chúc nhích lại gần y hơn chút rồi mới thấp giọng nói chậm rãi.
“Vậy giờ chúng ta nói chuyện chính đi.

Tôi sắp mất kiên nhẫn rồi, cậu là ai, từ đâu tới? Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi là người cậu muốn tìm?”
Tiêu Nam Chúc dứt lời, Cơ Tể theo bản năng thẳng lưng, y cảm thấy Tiêu Nam Chúc trước mặt này đây rất không dễ chọc.

Mặc dù hai người họ là đồng hương, nhưng y vẫn không dám chọc giận anh bừa bãi.

Y vốn cao to vạm vỡ, khi ngồi cũng cao hơn người bình thường không ít, lúc này y ngồi thẳng, Tiêu Nam Chúc cũng mím mím môi nghiêm túc chuẩn bị nghe y định nói gì với mình.


Song, đương lúc anh đang đợi y há mồm với nghi hoặc đầy bụng thì lại thấy cậu thanh niên lai lịch thần bí này chắp hai tay trước ngực niệm một câu gì đó tựa như thần chú anh nghe không hiểu, rồi móc một ổ khóa đồng giống hệt cái của anh ra từ cổ mình.
“Cái này cậu cũng có?”
Thanh âm khó tránh khỏi nhiễm phải sắc thái kinh ngạc, Tiêu Nam Chúc vẫn luôn truy đuổi manh mối của ổ khóa đồng và văn tự cổ, bây giờ có được bước đột phá mới tất nhiên vui mừng khôn xiết.

Anh lập tức cầm lấy ổ khóa để kiểm tra.

Thấy anh có phản ứng, Cơ Tể luôn ngu si có thừa IQ không đủ chợt cười lên, gật gật đầu đập khóa đồng xuống bàn nói.
“Sao em lại không có chứ! Anh có em cũng có! Không phải em đã nói hai ta là anh em trong tộc òi hả!! Anh tên A Tiểu, là người tộc em, hồi nhỏ bị người ngoài núi bắt cóc đem bán, tụi em tìm anh lâu ơi là lâu luôn á.

Tộc mình hễ là con cả trong nhà thì đều có cái này, bên trong là chiến tích năm đó tổ tiên chúng ta đánh đuổi thú tộc Xi Vưu để lại – một mảnh xương trên người chúng.

Tộc Xi Vưu trời sinh mình đồng da sắt, thứ này chẳng những làm hung thú kinh sợ, bảo vệ an nguy chúng ta, mà còn có tác dụng đuổi tà chiêu phúc, nên là mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ truyền lại thứ này lúc chào đón đứa con đầu lòng, việc truyền từng đời này cũng tượng trưng cho sự tiếp diễn của tộc mình…”
Nghe Cơ Tể nói vậy Tiêu Nam Chúc nheo mắt lại theo bản năng, giờ anh đã vững tin tên này nói thật rồi, dẫu sao dù là chất liệu hay hoa văn thì ổ khóa này cũng đều chẳng khác cái anh có là bao.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh đúng là người bị ép phải thất lạc của tộc y, hơn nữa từ lúc gặp mặt anh đã cảm thấy tên này thuận mắt một cách khó hiểu.

Bấy giờ nhìn kỹ đặc trưng khuôn mặt của hai người họ, Tiêu Nam Chúc còn tìm ra được mấy chỗ tương tự nữa chứ.
Cơ Tể có khuôn mặt mắt sâu gò má cao điển hình, nước da thiên về màu tối và thân hình cao to cường tráng quả thực khác xa với người Hán bình thường.

Vỗn dĩ người Châu Á có ngũ quan dẹt đặc trưng như ngày nay là do sự lai tạp, điểm này thể hiện rõ ở nhân chủng các nước Nhật Bản và Hàn Quốc.

Song, ở thời viễn cổ, nhìn chung người tộc Hoa Hạ chính thống sở hữu ngũ quan khắc sâu và chiều cao vượt trội hơn hẳn người bình thường của hiện tại.

Tiêu Nam Chúc lớn lên ở thành phố Y từ nhỏ, tuy nói trước đây chưa hề chú ý đến mặt đó, nhưng giờ ngồi trước mặt Cơ Tể anh lại cảm thấy thân thiết khó tả, điểm này không khỏi khiến anh càng thêm vững tin mình và y có chung một quê.


Về các câu hỏi vì sao trước kia anh bị bắt cóc đem bán rồi lại gián tiếp đến được thành phố Y và dân tộc rất ít người biết này rốt cuộc có lai lịch gì, Cơ Tể cũng cho anh từng câu trả lời mà anh mong muốn.
“Giờ tộc mình cũng ở trong các tộc Miêu và tộc Bạch xung quanh, vì để có được chứng minh thư chính thức, đại vu trong thôn đã phải lao tâm khổ trí suốt 4, 5 năm.

Hoạt động cúng tế bình thường cũng chả rảnh để làm nữa rồi, thánh nữ kêu gọi mọi người ra ngoài làm công kiếm tiền, hồi xưa toàn là tự cung tự cấp sống qua ngày, giờ ra ngoài kiếm được ít tiền chất lượng cuộc sống cũng khá hơn.

Từ nhỏ anh đã rời tộc, chắc chắn không biết những chuyện này, nếu không phải lần này em đến thành phố Y làm thuê thì sao em có thể gặp được anh chớ.

Anh hỏi em là ai, vậy em sẽ nói cho anh biết, tụi mình là huyết thống của tộc Hán chính thống, là hậu nhân của tộc Hoa Hạ, lão tổ tông Hiên Viên của chúng ta đắc đạo bên Cơ Thủy, nên lấy họ Cơ.

Ông được mệnh danh là Nhân văn thủy tổ, có tiếng lập lịch pháp, hiểu ngũ cốc, tạo hoàng lịch, viết lịch thư, đuổi Xi Vưu, cuối cùng cưỡi Hắc Long phi thiên thành thánh…”
Từng câu từng chữ nói ra hết những chuyện mà hễ là người Trung Quốc thì đều nghe riết nên thuộc.

Trong lúc nhất thời Tiêu Nam Chúc chỉ biết im lặng cau chặt mày trầm ngâm lắng nghe, những chuyện này anh đã nghe được một ít từ chỗ của Trừ Tịch từ lâu, giờ nghe tiếp lần nữa rất nhiều thứ đã được móc nối lại, và dường như thân thế của anh luôn có sự liên quan đến dân tộc thần bí này.

Tiêu Nam Chúc ngẩng đầu lên như chợt nhớ tới gì đó, anh dùng ngón tay chấm một ít rượu trắng rồi viết lại thể chữ bí ẩn nọ lên bàn.
“Cậu biết chữ này chứ?”
“Chữ gì hở? Để em coi coi…!Ể, chữ này đương nhiên em biết rồi! Đây chính là văn tự của tộc mình mà, từ khi ra đời tụi mình đã được học văn tự này rồi.

Trước 3 tuổi phải nhận biết được một trăm chữ trên bia Hiên Viên, cũng khó cho anh lâu vậy rồi mà vẫn còn nhớ.

Đây không phải là chữ “tôi” à!”
Vừa nghe Cơ Tể nói vậy, Tiêu Nam Chúc lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Anh đợi lão Dương nọ đã sắp hơn nửa tháng, nhưng tìm hoài vẫn chả thấy người đâu.

Trước đó anh cũng chẳng có cách nào khác, Lịch pháp kinh còn rất nhiều chỗ anh đọc không hiểu, nếu Cơ Tể có thể giúp anh thật thì dĩ nhiên là không thể nào tốt hơn.

Song, anh còn chưa kịp mở miệng thì lời kế tiếp của Cơ Tể đã khiến anh ngẩng đầu lên theo bản năng.
“Văn tự này của chúng ta, nghe đâu là văn tự mà tổ tiên Hiên Viên để lại cho chúng ta, vì để bảo vật mật truyền trong tộc không bị lộ ra ngoài nên mới luôn duy trì việc truyền thừa loại văn tự này.

Nhưng mà mật bảo của tộc mình đã bị mất lâu lắm òi, nghe nói là vào cuối thời Thanh, có quan châu dùng 20 đấu gạo lợi dụng nạn đói lừa lấy mất từ tay người tộc mình.

Khi đó vừa khéo là ngày mừng thọ của lão Phật gia đương triều, quan viên này ở vùng xa xôi không gom đủ châu báu bạc trắng nên nghe ngóng khắp nơi rồi chạy lên núi lừa bảo vật.

Lúc bấy giờ tộc mình không có cơm ăn vì nạn đói, một đại vu đã đổi những bảo vật này để lấy lương thực.

Sau đó những bảo vật này bị chuyển đến Bắc Kinh, coi như là quà mừng thọ cho lão Phật gia nọ.

Hiện giờ bà con trong tộc ngoài các đại vu còn biết chút chú thuật y dược thì chẳng còn ai biết gì nữa cả…”
“Những bảo vật đó rốt cuộc là gì?”
Trực giác mách bảo Tiêu Nam Chúc nhớ ra gì đó, long cốt và Lịch pháp kinh được anh tìm thấy trong địa cung dường như đã có lời giải thích hợp lý.

Một mặt Tiêu Nam Chúc cảm thấy vụ này khéo đến mức thần kỳ, mặt khác vẫn không nhịn được ôm mối nghi ngờ hỏi ra câu này.

Song, câu trả lời tiếp theo của Cơ Tể đã khiến anh vững tin suy đoán từ trước tới nay của mình.
“Nghe nói có không ít bảo vật đâu.

Có Lịch pháp kinh và hoàng lịch cũ của tộc mình nè, đây chính là thần khí thượng cổ có thể điều khiển thần minh, duy trì trật tự trời đất.

Còn có bộ xương của con Hắc Long mà khi xưa lão tổ tông cưỡi bay lên trời nữa, nghe đâu long cốt đó mang khí long thần.


À, nghe nói có một Thái tuế lớn tuổi nữa, cơ mà lão Phật gia còn chưa kịp ăn thì Đại Thanh đã toi gòi, nên là Thái tuế này cũng biến mất theo luôn…”
Những từ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai, Tiêu Nam Chúc cứng đờ chớp chớp mắt, nửa ngày sau mới nhướng mày khó tin.

Anh cảm thấy từ sau khi mình xuất ngũ trở về, tất cả mọi chuyện cũng bắt đầu trượt về phía trước theo quỹ đạo đã được định sẵn.

Nếu nói anh và Hoa Triêu xông nhầm vào địa cung là trùng hợp, vậy việc Thái tuế trở về tay anh lần nữa là một sự trùng hợp khó thể giải thích.

Có lẽ vì người làm những chuyện này là anh, nên hết thảy mới diễn ra thuận lợi như thế.

Anh còn tìm về 3 món bảo vật của dân tộc thần bí nọ trong tình huống chính anh cũng chẳng ngờ tới.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc không nhịn được nhếch môi cười lên.
“Giờ 3 món này đều đang nằm trong tay tôi.”
Tiêu Nam Chúc vừa dứt lời Cơ Tể liền bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.

Nửa ngày sau y mới hét lên như mới bị hù.
“Thiệt hả!! A Tiểu!! Không thể nào!! Quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!!”
Tiếng hét của Cơ Tể làm Tiêu Nam Chúc nóng nảy nhấc chân sút y một cú, sau khi anh nhấn mạnh nhiều lần rằng mình không xí gạt ai Cơ Tể mới vui đến mức miệng ngoác đến tận mang tai.

Dường như người này từ khi sinh ra đã dạn dĩ như thế, sau đôi ba câu xác định hai người là người một tộc thì liền nghiễm nhiên xem Tiêu Nam Chúc là anh em tốt luôn.

Tiêu Nam Chúc trái lại không có ý kiến gì về việc này, dẫu sao anh còn phải bàn bạc với y nên trả lại 3 món đồ kia cho dân tộc trong vùng núi sâu nọ thế nào mà.

Song, lúc anh hỏi Cơ Tể một câu sau khi sựt nhớ ra gì đó thì câu trả lời của Cơ Tể lại khiến anh bắt đầu suy xét về tính khả thi của việc trở về nguyên quán.
“Tôi hỏi cậu chuyện này nhé, cậu tên là Cơ Tể, vậy vốn dĩ tôi tên gì thế?”
“U là chời! Chuyện này mà anh cũng quên hả! Anh tên Cơ Đan á! Nhũ danh là A Tiểu!! Bởi vậy ai cũng kêu anh là Trứng Gà Nhỏ hết chơn!! o(*≧▽≦)ツ”
“…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.