Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 76: Cá Tháng Tư 3


Đọc truyện Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học – Chương 76: Cá Tháng Tư 3


Tiêu Nam Chúc rất ít khi giúp phụ nữ có thai xem ngày sinh, vì thứ nhất, đây vốn là việc của bác sĩ khoa sản người ta mà, phát huy vượt nghề cũng không thích hợp lắm, thứ hai, trong xã hội ngày nay, phàm là người được giáo dục đều chẳng còn mê tín nữa, sinh con khá nguy hiểm, ai lại nhờ một thần côn giúp đỡ chuyện này chứ.

Song, tiếng tăm của thần côn Tiêu Nam Chúc lại khá lớn trong ngành, cộng thêm tình huống của bà bầu này cũng rất phức tạp, nên vị khách kia đã cố ý nhờ người để tìm được đến Tiêu Nam Chúc, cốt phải mời Tiêu đại sư – Tiêu Nam Chúc xem coi cái thai trăm khó nghìn khó này rốt cuộc nên sinh thế nào, khi nào sinh ra thì mới tốt.
Con trai và con dâu của Đặng Quang Minh quen biết từ hồi niên thiếu.

Con trai Bí thư Đặng – Đặng Điềm ngoại hình đẹp, học vấn cao, tuổi còn trẻ mà đường làm quan rất suông sẻ, con dâu Tưởng Văn lại là cô bé lọ lem hiếm hoi trong giới của họ.

Giới chính trị chọn đối tượng kết hôn vốn sẽ xem dòng dõi, gia cảnh của con dâu Đặng Quang Minh lại rất bình thường, nhưng vì con trai ông sống chết kiên trì, thậm chí không tiếc cạch mặt với gia đình, thế nên vợ chồng ông mới đồng ý.

Sau khi kết hôn, hai thế hệ sống cùng nhau cũng khá hài hòa, tuy bà Đặng không thích nàng dâu này lắm, nhưng vẫn trông ngóng hai người có thể sinh một đứa để bà lên chức bà nội.

Nhưng ai ngờ đứa con mong mỏi nhiều năm này lại hoài chẳng thấy bóng, hai người đều sắp 30, còn kéo dài nữa cũng không tốt cho thân thể của con dâu.

Song, bệnh viện cũng đã kiểm tra toàn diện này nọ hết rồi, nhưng kiểm mãi mà chẳng ra được vấn đề gì, cả gia đình cũng bắt đầu nản chí ngã lòng.

Thông cảm cho vợ, con trai Bí thư Đặng đưa ra phương án nhận nuôi một đứa con là được, mong bố mẹ đừng làm khó vợ mình nữa, vợ chồng Bí thư Đặng không còn cách nào đành phải đồng ý.

Nhà họ của cải giàu có, gia giáo nghiêm khắc, nhận nuôi một đứa, dạy dỗ một đứa cũng không phải không được.

Nhưng ai dè ý tưởng này vừa có, một hôm nọ, con dâu nhiều năm không có động tĩnh lại té xỉu trên đường đi chợ về, kiểm tra mới biết đã có thai được hai tháng.

Vừa nghe tin cả nhà mừng rỡ không thôi, vui nhất tất nhiên là bố của đứa bé, y bế thốc vợ mình lên hệt như bế con nít.

Vì để chào đón đứa bé này, trên dưới toàn gia khẩn trương vô cùng, hết chuẩn bị sẵn giáo dục sớm, quần áo, sữa bột, phòng ốc lại ngồi đếm ngày chờ cục cưng nhỏ ra đời.

Nhưng chờ một tháng rồi lại một tháng, bụng của mẹ đứa bé cũng dần lớn, người trong nhà lại từ từ phát hiện ra điều kỳ quái.

Mãi đến khi cái thai gần được 10 tháng, gia đình Đặng Quang Minh mới bắt đầu lo lắng.

Người bình thường mang thai đều khoảng 9 tháng, họ vẫn luôn đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng nói có thể sẽ sinh vào mùa xuân năm nay, nhưng bụng con dâu ông nhìn như đủ tháng, vậy mà lại chẳng có tí ti động tĩnh nào.


Thân thể cô khá yếu không thể sinh mổ, nên ngày sinh chỉ có thể kéo dài ngày qua ngày.

Song, mắt thấy mang thai đã sắp tròn 11 tháng, cả nhà Đặng Quang Minh, bao gồm cả con dâu Tưởng Văn đều không thể không đối mặt với một sự thật, đó là đứa bé trong bụng đang đùa một trận lớn với gia đình bọn họ.

“Hở? Lịch sư, trên đời này còn có người mang thai 11 tháng hở? Đây chẳng phải là chuyện đùa của ngày Cá tháng Tư hôm nay sao…”
Trước mắt Tưởng Văn còn ở trong bệnh viện chờ sinh, nên hôm nay Tiêu Nam Chúc cố ý đến đây gặp cô xem tình hình.

Đi theo sau Tiêu Nam Chúc là Ngu Nhân*, là một vị lễ Công lịch mới trỗi và là thế hệ sau 00 chính hiệu ra đời sau năm 2000.

Tiêu Nam Chúc dẫn cậu theo để giúp cậu làm quen nghiệp vụ.

Lúc này hai người đã sắp đến cửa phòng bệnh, Tiêu Nam Chúc thuận thế dừng lại, nhìn vẻ mặt khó tin của Ngu Nhân một cái, sau đó bóp điếu thuốc mở miệng giải thích.

[*Cá tháng Tư trong tiếng Trung là Ngu nhân tiết – 愚人节]
“Xét theo góc độ khoa học, vậy thì tuyệt đối không thể nào.

Nhưng chúng ta đâu có giảng khoa học, chúng ta làm nghề mê tín mà, nên việc này phải để chúng ta đến lo.

Thời cổ có chuyện Nghiêu mẫu(1) mang thai 14 tháng, mẹ của Lưu Phất Lăng(2) – Câu Dặc phu nhân không phải cũng mang thai rất lâu mới sinh ra ông đấy thây? Người có thành tựu lớn trong mệnh đều thế này, phát triển chậm về mọi mặt, khác với người bình thường.

Trong Lịch pháp kinh cũng có ghi chép rằng người như vậy sống rất lâu, vì 1 năm người bình thường trải qua có 365 ngày, còn 1 năm họ trải qua có tận 410 ngày.

Người như họ từ khi ra đời đã phá vỡ quy luật của lịch pháp, mệnh cách sai vị, bao nhiêu năm mới thấy một người, lớn lên chắc kèo sẽ là nhân vật lớn, sau này phải giáo dục đầy đủ, nói không chừng còn có thể trở thành một thánh nhân.

Có điều y học hiện đại không thể giải thích được mấy chuyện này, giờ khiến cho vợ chồng người ta sắp ly hôn tới nơi rồi, cậu nói xem đây…”
[Nghiêu mẫu(1) (尧母): mẹ của Đế Nghiêu]
[Lưu Phất Lăng(2) (刘弗陵): là tên thật của Hán Chiêu Đế, ông là vị Hoàng đế thứ tám của triều đại nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc]
Những lời này tất nhiên Tiêu Nam Chúc không thể nói ra trước mặt vợ chồng người nọ.

Song, trong các câu chuyện truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc chúng ta vẫn luôn có mấy vụ thánh nhân ra đời muộn hơn người bình thường, trong ghi chép dân gian cũng thường hay nhắc tới.

Trước đây vào thời giai cấp thống trị phong kiến, người ta vẫn tin chuyện về thánh nhân, nhưng ở thời nay thì đây lại là chuyện hoang đường ảnh hưởng hạnh phúc hôn nhân, ổn định gia đình.


Nghĩ vậy, Ngu Nhân lặng lẽ lắc đầu cảm thán “Ông Trời lúc nào cũng thích bày mấy trò chơi khăm không hợp thời thế này”, vẻ mặt còn rất đồng cảm với cặp vợ chồng nọ.

Tiêu Nam Chúc nghe vậy nhếch miệng nở nụ cười rồi nói.

“Đây cũng không phải trò chơi khăm, là đại phúc khí đó.

Nào nào nào, vào mau lên, giúp tôi xách trái cây vào…”
Tiêu Nam Chúc nói xong thì giục Ngu Nhân vào phòng bệnh.

Tưởng Văn đang ngồi trên giường với chiếc bụng lớn, trông thấy hai người đàn ông tiến vào còn sững sờ một lúc.

Chồng cô bên cạnh vội vàng giải thích với vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau Tưởng Văn hiểu rõ hết thảy mới cúi đầu, hai mắt cô đỏ lên, rồi bỗng nỉ non khe khẽ.

Chuyện con cái sắp làm cho gia đình họ tan vỡ cả rồi, chồng và cô có tình cảm nhiều năm, y kiên trì lựa chọn tin tưởng cô, nhưng bên phía bố mẹ chồng lại không dễ kết thúc như vậy.

Mẹ chồng cô đã hai tuần không đến, lâu lâu lại gọi điện mắng chồng cô, mỗi lần Tưởng Văn nghe được đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.

Bây giờ chồng cô đã tìm cả loại thần côn này đến với tâm thế “cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng” luôn rồi, Tưởng Văn thật sự bức rức không thôi.

Song, Đặng Điềm chồng cô chỉ vỗ về sờ sờ tay cô, rồi nhẹ giọng nói với đôi mắt dần đỏ.

“Em đừng sợ, đây là lịch sư Tiêu, anh mời anh ấy đến giúp chúng ta.

Còn đứa con này, dù thế nào anh cũng đều tin em.

Anh và em ở bên nhau nhiều năm vậy rồi, em là người thế nào anh hiểu rõ hơn ai khác, anh tin tưởng ánh mắt của mình.

Có lẽ em sẽ cảm thấy anh khờ, nhưng anh thật sự rất thương em…! Về phía bố mẹ, sinh con thuận lợi rồi sẽ dễ giải quyết thôi, để em chịu uất ức là lỗi của anh, đều là lỗi của anh…”
Cảnh tượng hai vợ chồng thấp giọng nói chuyện với nhau khiến người ta xúc động không thôi.


Lúc trước cũng vì thấy nam nhân này là người có đầu óc sáng suốt nên Tiêu Nam Chúc mới trích thời gian ra để sang giúp đỡ.

Có điều bố mẹ của thánh nhân tương lai Tiêu Nam Chúc vẫn phải tôn trọng một chút.

Kiên nhẫn chờ hai vợ chồng trao đổi xong, Tiêu Nam Chúc mới tiến đến ngồi xuống trước giường bệnh của Tưởng Văn.

Suy cho cùng vẫn là thánh nhân chưa chào đời, nên trên người Tưởng Văn cũng có luồng phúc trạch dồi dào vờn quanh.

Phúc khí này chiếu rọi cả khoảng không phòng bệnh, khiến nó trở nên rộng thoáng vô cùng, thế nhưng cũng dễ kéo tới một số thứ không tốt.

Bệnh viện vốn là nơi tai họa tụ tập, cũng may mệnh của thánh nhân nhỏ này cứng, nên đến giờ vẫn không hề hấn gì.

Có điều nhìn đám tai họa đen đỏ chằng chịt nằm bò bên ngoài cửa kính, Tiêu Nam Chúc vẫn cau mày quan sát sắc mặt Tưởng Văn trên dưới một lượt, sau đó rút một tờ lịch màu vàng ra dán lên đầu giường của Tưởng Văn.

Giấy vàng bay bổng hạ xuống chợt như có sức sống, tai họa trên cửa sổ bị dọa chạy mất dép.

Tưởng Văn vốn còn bị vây trong mớ cảm xúc uất ức, đau lòng, khó chịu, lúc này chợt như được thả lỏng, vẻ mặt cũng tốt lên không ít.

Ngu Nhân bên cạnh thấy thế nhìn tờ lịch bị lịch sư ném đi kia một cái, lập tức xót xa mếu máo, vì cậu biết mấy ngày tới mình phải ở lại đây tăng ca rồi.

Tiêu Nam Chúc thấy thế cười cười tỉnh rụi, sau khi giả bộ ho khan một tiếng, anh mới ngẩng đầu nói chuyện với hai vợ chồng trước mặt trong dáng vẻ của một thần côn.

“Đầu tháng dương khí dồi dào, ngày tỏ trăng sáng, mây tím phía trước, là điềm lành.

Nếu Cốc Vũ trời trong, đứa bé sẽ chào đời, không trong sẽ phải kéo dài tới sau Đoan Ngọ.

Đứa bé này tuyệt đối là con ruột của hai người, chỉ có điều nó đã định sẽ là một nhân vật lớn, để những người bình thường như chúng ta chờ lâu hơn tí cũng là lẽ thường.

Đây là trợ lý của tôi, Tiểu Ngu, mấy ngày tới sẽ ở lại đây giúp đỡ, hai người thấy thế nào?”
*
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tiêu Nam Chúc chỉ còn một mình, Ngu Nhân bị anh bỏ lại chỗ của vợ chồng Đặng Điềm trông thánh nhân nhỏ, còn mình thì lái xe đến đường Hoàn Bắc đã hẹn trước với Gà Con kia.

Đường Hoàn Bắc khá gần với bệnh viện, nên Tiêu Nam Chúc đã chọn nơi này cho tiện.

Trước khi đến anh còn bàn sẵn ám hiệu với tên đó trên weibo, tên đó cũng bảo y sẽ ở cửa trung tâm bách hóa đợi anh.


Lúc đến nơi anh mới phát hiện vì cuối tuần mà chỗ này đông đúc hơn thường ngày nhiều lắm.

Có điều xuất phát từ một số nguyên nhân, anh vẫn dễ dàng thấy được bóng dáng cực kỳ đặc biệt bên trong đám người chỉ bằng một cái liếc mắt, mà nguyên nhân không gì khác chính là vóc dáng tên này quá nổi bật, ắt phải cao hơn những người xung quanh, bao gồm cả nam giới, hai ba cái đầu.

Mấu chốt nhất là lúc này đang có rất nhiều người vây quanh y.

“Mau xem xem thế nào rồi! Không sao chứ!! Cái xe hồi nãy cũng liều mạng thiệt, không nhìn thấy có người qua đường hả? May mà chàng trai này lợi hại, xa vậy mà chạy tới lẹ thiệt, tôi còn tưởng không kịp rồi chứ…”
Mọi người xung quanh đều đang lớn tiếng nói chuyện, lúc Tiêu Nam Chúc đi tới ba vòng trong ngoài đều đã chật cứng người.

Anh nhìn thoáng qua chỉ có thể thấy một cô bé đeo balo đang khóc trong sợ hãi, tên to con kia thì khom người kiểm tra tình hình của cô bé.

Anh vừa thò đầu vào đã nghe thấy y vụng về dỗ dành bé.

“Cô bé, đừng khóc, ngoan ngoan, đừng khóc nữa nha…”
Vừa nói vừa vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của bé, người này không ai khác chính là Cơ Tể đã hẹn gặp mặt Tiêu Nam Chúc ở đây.

Có điều đụng phải chuyện này y cũng rất bất ngờ, vì y vốn đang một lòng một dạ chuyên tâm chờ Tiêu Nam Chúc đến mà.

Trong nhà y có 3 cô em gái nhỏ, thế nên đối mặt với bé gái nhỏ nhắn, thích khóc là y lại đau lòng không thôi.

Mà vừa nghĩ đến tên tài xế khốn kiếp ban nãy suýt chút nữa đã đâm vào cô bé, vẻ mặt Cơ Tể liền trở nên u ám.

“Làm phiền mọi người rồi, khi nãy có ai thấy biển số xe của thằng cha đó không? Có ai thấy rồi không?”
Nói xong Cơ Tể còn không quên cúi đầu an ủi cô bé bị dọa sợ nọ.

Y vẫn băn khoăn chuyện gã tài xế nhém đụng người kia, nhưng xung quanh chẳng ai cung cấp được thông tin hữu ích.

Dẫu sao chỉ mấy giây chiếc xe đó đã biến mất tăm, mọi người chỉ khẳng định được đó là một chiếc xe màu đỏ, còn những thứ khác đều không để ý.

Trong giây phút nâng mắt, y lại vô tình trông thấy một nam nhân phía ngoài đám đông đang cười như không cười dõi theo y.

Thấy tên to con đó nhìn về phía mình, Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc híp mắt đánh giá y, sau đó mở miệng nói.

“SD728362, hướng Đông Nam, chính vị, tài xế là một phụ nữ, đã báo cảnh sát rồi…”
“Nói đi, cậu…!chính là Gà Con kia à?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.