Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 54: Thanh Minh


Đọc truyện Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học – Chương 54: Thanh Minh


Đầu Tiêu Nam Chúc chống trên giường, bởi vì mệt mỏi và mồ hôi nhễ nhại nên ra giường lúc này đã bị anh nắm nhăn nhúm trong tay.

Ánh mắt anh mang theo chút mờ mịt, nhưng lại chất chứa niềm thỏa mãn và thích ý nhiều hơn.

Trận vận động kịch liệt vừa rồi đã khiến cổ họng anh hơi khàn, mà cái tên không biết mệt mỏi nào đó ở sau lưng vẫn còn đang trầm mặc khoe thú tính.
May mà thể lực anh vốn tốt, lần đầu tiên làm 0 đã để Trừ Tịch lăn qua lộn lại nhiều lần như thế cũng chẳng tính là gì, nhưng Trừ Tịch thật sự quá thiếu kinh nghiệm, nên lúc vừa mới bắt đầu cũng tiến hành không mấy thuận lợi, thế là Tiêu Nam Chúc bất đắc dĩ chỉ có thể chủ động hiến thân.
Giờ khắc này cảm nhận được luồng nhiệt ý kéo tới giữa hai chân, Tiêu Nam Chúc cả người ướt đẫm tùy ý Trừ Tịch ôm chặt mình nằm chếch trên giường, sau khi thở hổn hển mấy cái mới không nhịn được mở miệng nói với hồng y lịch thần tóc mai tán loạn, khóe mắt ửng đỏ.
“Còn muốn không?”
Ngữ khí đạm nhiên khàn khàn, kèm theo động tác mập mờ nằm ngửa vân vê mái tóc dài của Trừ Tịch, lúc này toàn bộ ngực Tiêu Nam Chúc đều lưu đầy ấn ký xanh tím ửng đỏ, bên vòng eo rắn chắc cũng bị che lấp bởi những dấu tay dữ tợn đáng sợ.
Điều này làm cho Trừ Tịch vốn đã đỏ ửng hai má thấy thế tựa như có chút xao động, trong đầu lại bất giác nhớ đến dáng vẻ phóng đãng chủ động cưỡi trên người mình của Tiêu Nam Chúc ban nãy, thế nhưng lý trí đột ngột trỗi dậy trong lòng đã nhanh chóng ngăn lại hành động lỗ mãng của hắn.

Sau khi kéo hồng y phủ hờ trên vai và khuỷu tay lên chút, Trừ Tịch – kỳ thực kể ra cũng là lần đầu lĩnh hội chuyện tình yêu, cúi người dùng hồng y bao bọc thân trên xanh tím của Tiêu Nam Chúc, sau đó nâng cằm anh hôn một cái.
“Không muốn nữa…!Lịch sư, ngươi đau không?”
Lo lắng khẩn trương lên tiếng, kèm theo một nụ hôn trầm mặc lại triền miên, tứ chi bọn họ quấn lấy nhau, tùy ý động tình tựa như lúc ý loạn tình mê vừa rồi.
Bởi vì câu nói kia của Tiêu Nam Chúc chứa đựng sự thẳng thắn mang hàm ý hoàn toàn chìm đắm, thế nên Trừ Tịch vẫn luôn ẩn nhẫn không phát cũng theo đó vứt bỏ hết mọi băn khoăn lúc đầu, bất chấp tất cả chiếm làm của riêng.

Hắn như dã thú cắn xé cổ Tiêu Nam Chúc, chứng kiến nam nhân cường thế lạnh lùng này vì mình mà mềm yếu đỏ cả mắt, Trừ Tịch vốn còn do dự không quyết bỗng nhiên khóa chặt Tiêu Nam Chúc ở trong ngực mình như thể phát điên, sau đó hung hăng đâm vào cơ thể anh.

Nháy mắt đó Trừ Tịch có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của Tiêu Nam Chúc cứng ngắc rất bất thường, thế nhưng sau khi kiềm nén thở hổn hển mấy cái, anh vẫn dùng hai tay ôm chặt hắn.

Rõ ràng từ góc độ tính cách của chính Tiêu Nam Chúc, anh không hề giống một người sẽ bằng lòng thỏa hiệp theo cách này để có được tình cảm, nhưng cuối cùng anh vẫn cam tâm tình nguyện vì Trừ Tịch làm ra nhượng bộ như thế.
Cho dù lúc lịch thần thô bạo mỹ lệ nhà anh thượng anh, thật giống như đang giết người.
“Đau chứ, sao không đau được, tôi cmn xưa nay chưa từng đau như thế, anh muốn mưu sát chồng đúng không…”
Tiêu Nam Chúc trả lời đứt quãng, ngước cổ lên rõ ràng có chút thở không nổi, Trừ Tịch nghe vậy xấu hổ mím mím môi, nhưng chẳng hề dừng lại động tác như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Nam Chúc.

Mà Tiêu Nam Chúc vừa mới phát tiết một trận, miệng nhàn đến khó chịu, sau khi túm mái tóc dài của hắn, kéo con dã thú đã phát tình nguyên cả buổi tối ra một chút, anh mới kiệt sức nheo mắt nói.
“Nè, anh có mệt không hả, nghỉ lát đã, tôi hút điếu thuốc…”
Lên tiếng trong sự mất kiên nhẫn, Tiêu Nam Chúc chậm rãi ngồi dậy, muốn tìm hộp thuốc đặt trên tủ đầu giường.

Trừ Tịch bị anh đẩy ra cảm thấy nhiệt tình của lịch sư nhà mình đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nháy mắt xúc cảm bị lạnh nhạt kỳ lạ tràn ngập nơi đầu tim.
Sau khi ngậm điếu thuốc trong miệng, Tiêu Nam Chúc lấy lại được sức rất nhanh, quay đầu thấy dáng vẻ âm u nhìn mình chằm chằm của Trừ Tịch, anh lười biếng chớp chớp mắt, rồi chỉ chỉ vào tim mình, cười nói.
“Đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, tim và người đều của anh cả, không ai giành với anh…!Còn nữa, có thể tự tin vào bản thân mình một chút không? Trừ Tịch quân?”
Lời này của Tiêu Nam Chúc có chút hàm ý trêu chọc, nhưng vẫn xua tan được khúc mắc của Trừ Tịch trong nháy mắt.

Tiêu Nam Chúc – xét từ trình độ nào đó ngày càng có thể thăm dò tâm tư của Trừ Tịch, thấy thế cười cười không tỏ ý kiến, cũng mang lại một chút ấm áp cho nội tâm đến nay luôn bị tai họa hành hạ của hắn.
Rõ ràng sáng nay còn vì nghi kỵ lẫn nhau dẫn đến không mấy vui vẻ, vậy mà lúc này buổi tối hết sức vui vẻ đối với hai người lại có vẻ hết sức ngắn ngủi.


Sau khi tranh thủ thời gian giải thích cho Trừ Tịch chuyện Thái tuế và vết thương trên tay mình xong, Tiêu Nam Chúc nằm cạnh hồng y lịch thần cau mày mở miệng.
“Hồi nãy quả thực tôi đã nghe Thái tuế lên tiếng nói chuyện, nếu lần sau nó lại có phản ứng gì nữa, tôi dùng máu nuôi nó chắc chắn cũng có thể nghe thấy.

Chẳng qua bản thân chuyện phạm Thái tuế đã rất khó giải quyết, nếu Lý Trung Lâm số hên, sau cùng tôi giúp ông ấy phá cửa này, vậy sau này ông ấy nhất định đại phú đại quý, lên như diều gặp gió cả đời, nhưng mà lỡ như làm không tốt, vậy thì thật là họa đến mọi người rồi…”
“Dù có trăm khó nghìn khó, vẫn luôn có ta ở đây.”
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy, Trừ Tịch đã trực tiếp mở miệng, lời thoại hoàn toàn không để thứ gì vào mắt này cũng chỉ có trước mặt vị này mới dám nói ra trắng trợn như thế, thế nên Tiêu Nam Chúc vừa nghe đã lập tức sững sờ.
Có lẽ bởi vì luôn theo bản năng tràn ngập thương tiếc và ý muốn bảo vệ đối với vị lịch thần trông ốm yếu bệnh tật này, nên Tiêu Nam Chúc quên mất bản thân Trừ Tịch cũng không phải là một Thần Quân tính cách rất dễ hòa hợp.
Rõ ràng hắn am hiểu lấy bạo chế bạo, đối xử với bất luận kẻ nào ngoài Tiêu Nam Chúc cũng là dáng vẻ kiêu căng, lãnh khốc, không thiên tư tình, nhất là còn có rõ nguyên tắc và cách xử lý riêng trong phán đoán thị phi trắng đen.

Đây chính là nguyên nhân mấu chốt vì sao hắn rõ ràng bị tai họa dằn vặt lâu như vậy nhưng vẫn có thể duy trì phần lớn thời gian tỉnh táo như cũ.

Tuy nhiên cho dù hiểu rõ điểm ấy, Tiêu Nam Chúc vẫn không hy vọng Trừ Tịch dính vào chuyện này quá mức.
Có lẽ là xuất phát từ một chút quan tâm đối với bản thân hắn, cũng có lẽ là vì một chút ích kỷ của chính mình, nói chung Tiêu Nam Chúc không quá hy vọng Trừ Tịch bị thương, cũng không quá hy vọng nhìn thấy dáng vẻ không khống chế được cảm xúc của hắn.

Đây trái lại không phải nói anh không tin Trừ Tịch, mà là xuất phát từ một chút tư tâm đến chính anh cũng không có cách nào nói rõ.


Mắt thấy dáng vẻ nhăn chặt lông mày của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch nhướng đuôi mày đậm rực, trên khuôn mặt xưa nay âm trầm trắng bệch cũng phủ lên một chút bất đắc dĩ hiếm có.
“Lịch sư chớ coi ta là phế vật ốm yếu vô dụng, nghìn năm trước ta đã từng giúp một phàm nhân phá kiếp Tuế tinh này, khi ấy mặc dù tình hình hung hiểm, nhưng cuối cùng nhìn chung vẫn kết thúc trọn vẹn, phàm nhân kia về sau sống đến mạo điệt chi niên (80-90 tuổi), lại còn làm quan ba đời, đời đời đều là các lão…”
“Còn có việc này? Sao Xuân Phân không nói với tôi?”
“Xuân Phân còn nhỏ, bệnh hay quên lớn, chuyện cũ năm xưa không liên quan đến con bé tất nhiên con bé không nhớ rõ rồi.

Khi đó tham gia phá Tuế tinh trừ ta ra còn có Hàn Thực, có điều nhìn dáng vẻ đã đầy 600 năm của Thái tuế vừa nãy thì cũng không cần làm phiền hắn đâu, chẳng qua chuyện phá Tuế tinh này cần phải chờ sau khi mùa mưa dầm kết thúc chọn thời gian Thái tuế suy yếu nhất mới dễ làm công tác chuẩn bị, ngoài ra còn cần 3 món đồ mới có thể giúp chúng ta một phần sức lực…”
“Món gì?”
Tiêu Nam Chúc vừa nghe lời này đã nhanh chóng hỏi một câu, thấy dáng vẻ nắm rõ nội tình của Trừ Tịch, trong lòng anh cũng nhiều thêm vài phần suy xét.

Trừ Tịch thấy vậy cũng chợt thu lại thần sắc, dán sát lỗ tai Tiêu Nam Chúc, mở miệng chất chứa đôi chút khó xử.
“Hai món đầu nói khó cũng không phải khó, con Hắc Long đã chết mà lịch sư ngươi ra ngoài chuyến này tình cờ có được kia có thể giải quyết, chẳng qua phương pháp chế tác món cuối cùng đã thất truyền, cho dù muốn tìm cũng phải tìm ra Hoàng Đế kinh chính thống soạn quy tắc lịch pháp…!Nhưng sách này sau khi Nhân văn thủy tổ(1) đăng thiên, tộc Hoa Hạ bị dung hợp huyết dịch ngoại tộc, dân tộc Hán cổ hoàn toàn biến mất thì không còn ai xem hiểu được nữa, sau đó cũng dần dần thất truyền…”
—— “Đến hiện giờ, sợ là muốn tìm về cũng khó…”
…………
Nước mưa sau Xuân Phân làm dịu vạn vật, cây nảy mầm mới hoa ra nụ mới, từng nhánh cây ngọn cỏ đều dùng tư thái mạnh mẽ tiến lên để sinh trưởng không ngừng.

Khi cơn mưa nhỏ ẩm ướt này rơi đứt quãng đến ngày thứ 3, một ngày có vẻ khá đặc biệt trong hoàng lịch cũ đã xuất hiện đúng hạn, mà tên của cậu, đương nhiên chính là: Thanh Minh.
Rõ ràng thân kiêm hai chức vị quan trọng là ngày lễ truyền thống và tiết khí, nhưng tuổi tác của Thanh Minh lại chẳng hề lớn.

Từ thời Tần, Hán, Trung Quốc đã có thói quen tế lễ Thanh minh, nhưng giữa chừng lại có một dạo cận kề bãi bỏ.


Bởi vì thời gian và hàm nghĩa của bản thân đều tương tự với Hàn Thực, nên trong một, hai trăm năm trong tiến trình lịch sử, Thanh Minh đã từng suýt nữa trở thành một ngày lễ với Hàn Thực.
Đáng tiếc Hàn Thực kiệt ngạo tính cách như cuồng sĩ chung đụng với tiết Thanh minh cũng chẳng vui vẻ gì, cho dù hai người họ luôn bị ép bị coi là cùng một ngày lễ suốt, thì song phương vẫn vô cùng bài xích lẫn nhau.

Hàn Thực khi đó bởi vì có một tập tục cấm lửa cùng ngày, bách tính thực dùng món lạnh, nên trong một khoảng thời gian rất dài, y đều được biết đến nhiều hơn Thanh Minh.
Về điểm này, Thanh Minh trẻ tuổi khí thịnh lại cực kỳ chú trọng những thứ này tất nhiên giận không thể nén, nhưng bất kể cậu phát tiết lửa giận với Hàn Thực thế nào, đối phương cũng tỏ vẻ lười phản ứng cậu.

Loại thái độ này trợ sản càng nhiều mâu thuẫn giữa hai người họ, cho dù Trừ Tịch và Hoa Triêu luôn ở bên cạnh dẫn dắt thì vẫn không có mảy may tác dụng.

Song, theo thời gian dần trôi, hai thân phận thần minh quan trọng của Thanh Minh là tiết khí và ngày lễ đã từng bước khiến y thoát khỏi ngày tháng suốt ngày sống chung một chỗ với Hàn Thực.

Mãi cho đến một ngày, khi Hàn Thực không còn được nhiều người biết đến, hàng loạt các thói quen như thờ cúng tổ tiên, đốt giấy vàng, rải tiền, cúng dường, vân vân trở thành tập tục độc đáo mà chỉ tiết Thanh minh mới có, thì vị Thần Quân cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma của quá khứ nọ đã thẳng thắn nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo tất cả các lịch thần bên trong hoàng lịch cũ thế này.
“Sau này ai còn nhầm lẫn ta với Hàn Thực! Ta sẽ khiến hắn sống không qua Thanh minh năm sau! Ta nói được làm được! Các ngươi đã nghe thấy chưa!!”
Bởi vì tính cách bản thân thấm chút âm tình bất định chỉ vào mùa mưa dầm mới có, thế nên bất kể là đối với ai, vị lịch thần một thân y bào xanh trắng, cầm kiếm Thu Sương và quạt Tam Hoa này đều trưng dáng vẻ ngạo mạn phớt lờ người khác.
Rõ ràng trên cây quạt trong tay cậu phỏng vẽ 3 loài hoa đẹp nhất mùa xuân, thế mà cậu đối với ai cũng sắc mặt khó chịu, lúc trước Tiêu Nam Chúc đã gặp cậu một lần, cho nên ấn tượng sâu sắc đối với tiểu tử thối kỳ quái này cũng là lẽ đương nhiên.

Mà về lịch thần một tay mình chăm nom đến lớn này, Trừ Tịch trái lại khá là phiền não.

Mắt thấy hôm nay đúng là ngày Thanh Minh đi làm, mình lại không thể không trở về, vậy nên trước lúc sắp về hoàng lịch, Trừ Tịch vẫn còn lo lắng mà nhắn nhủ vài câu với Tiêu Nam Chúc.
“Thanh Minh tính tình không tốt, ngày trước được Hàn Thực chiều thành quen, chúng ta ai cũng bó tay, nên nếu lịch sư thực sự không chịu nổi thì giáo huấn hắn một trận cho ra trò đi…!Nói chung, đừng ảnh hưởng hắn làm việc là được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.