Đọc truyện Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học – Chương 53: Xuân Phân 6
Giọt máu đỏ tươi tuôn ra từ miệng vết thương, vệt máu đỏ uốn lượn men theo bồn tắm không ngừng chảy xuống dưới, trong không khí bốc lên một ít mùi máu tanh nhàn nhạt, Tiêu Nam Chúc cau mày ấn chặt vết thương của mình.
Xuân Phân từ lúc nhìn thấy hành động này của anh thì đã không dám nói tiếp nữa.
Sau khi dùng ánh mắt trấn an ra hiệu cho Xuân Phân chớ hành động thiếu suy nghĩ, Tiêu Nam Chúc mắt nhìn những giọt máu trên tay mình chảy xuống miệng vết thương của Thái tuế, phát hiện miệng vết thương của tà vật toàn thân tuyết trắng này được phủ lên một lớp ánh hồng lờ mờ đúng như mình sở liệu.
“Lịch sư…!đây là cái gì?”
Xuân Phân thấy thế kinh ngạc mở to hai mắt, Tiêu Nam Chúc trái lại không trả lời, chỉ ấn ngón tay lên miệng vết thương, dùng sức ép máu nhỏ xuống người Thái tuế.
Giọt máu đỏ tươi từng chút từng chút nhuộm đỏ tầng ngoài hệ thống da của Thái tuế, cùng lúc đó, anh và Xuân Phân đều có thể rõ ràng cảm nhận được có một luồng khí hung sát hơi sai sai bắt đầu xộc lên từ trên người Thái tuế vốn không chút động tĩnh.
Vừa nãy nghe Xuân Phân nhắc tới chuyện Thái tuế nghiện ăn máu thịt, Tiêu Nam Chúc không biết sao lại bắt đầu nhớ đến một thứ khá là na ná Thái tuế —— thịt linh chi.
Bởi vì những chỗ đề cập đến Thái tuế phần lớn là số tiểu thuyết chí quái không có giá trị nghiên cứu thực tế, thế nên ngay từ đầu Tiêu Nam Chúc cũng không lập tức nghĩ được một ít cách ứng đối đáng tin.
Song, Lý Thời Trân minh xác đã từng đề cập đến năng lực phục sinh diệu kỳ của một loại dược liệu tên là thịt linh chi trong.
Vì thứ này cũng cùng là loại nghiện ăn thịt, nên nó dường như trời sinh đã có nhiều điểm tương tự với Thái tuế, mà mấu mốt nhất là, trong phần phê bình chú giải của một quyển khác tên là xuất bản năm 1964 đã có đoạn chú giải mở rộng mới về thịt linh chi này.
Thịt linh chi, tên như ý nghĩa, tất nhiên là một loại nấm đặc biệt nào đó.
Rõ ràng xét từ hình dạng thì Thái tuế không có quá nhiều điểm tương tự với loại nấm này, nhưng về mặt công hiệu thì hai đứa nó lại có sự trùng hợp kỳ diệu.
Trung Quốc có bề dày lịch sử về thực dùng loài nấm, thời cổ, nấm được gọi là sơn trân, sơn tinh, cũng là vì giá trị thực dùng kỳ diệu của chúng.
Người ở vùng phía nam tỉnh Y hiện giờ vẫn duy trì thói quen cứ vào mùa mưa sẽ thực dùng các loại nấm, nhưng có một số loại nấm lại không phải có thể thực dùng dễ dàng, bởi vì một khi ăn nhầm, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mà trong đó, nổi tiếng nhất là một loại nấm thần kỳ có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, thậm chí còn có lời đồn có thể khiến suy nghĩ của con người và nó trở nên đồng bộ.
Loại nấm thần kỳ này nghe đâu hương vị ngon cực, vì mọc trên núi nên thường bị ăn nhầm, có một số người sau khi trúng độc nhẹ tự xưng mình nghe được nấm đang nói chuyện với mình, có một số người thì lại nói mình biến thành dáng vẻ của nấm, còn có thể cảm nhận được nhịp tim.
Vì tỉnh Y hàng năm đều đưa tin tức về mặt này, nên các bản tin liên quan cũng dùng kiến giải về nọc độc làm tê liệt thần kinh các kiểu để giải thích những phản ứng của người đã thực dùng nấm, có điều loại bản tin dùng khoa học thực tế để che đậy kiến giải mê tín này thường hay có một cách giải thích khác.
Mà về hiện tượng kỳ lạ của loại nấm này, thật ra đã có thể hiện trên người thịt linh chi.
Trong có nói, hễ dùng máu người dung nhập thịt linh chi, sẽ có thể tâm linh tương thông với vật này, có thể cảm nhận trăm loại trạng thái trong tim sinh linh này, tiến tới hiểu được ngôn ngữ.
Bởi vì cũng xem như là một quyển sách y học lỗi thời, thế nên lúc đầu Tiêu Nam Chúc phải ở nhà lục lọi nửa ngày mới tìm ra đọc được.
Thế nhưng giờ khắc này đối ứng lên rất nhiều điểm tương đồng của Thái tuế và thịt linh chi, điều này không khỏi khiến đáy lòng dấy lên một tia hy vọng.
Tiêu Nam Chúc cũng lập tức phản ứng, dùng máu mình thử xem có thể giao lưu với Thái tuế này một chút được không.
Bởi vì chưa từng có bất cứ tài liệu nào cho thấy Thái tuế chính là loại thịt linh chi mà Lý Thời Trân từng đề cập, nên ngay từ đầu Tiêu Nam Chúc cũng không tiện nhận định bừa.
Nhưng chờ sau khi nhỏ vài giọt máu của mình xuống người Thái tuế, thấy toàn thân nó bắt đầu hiện lên ánh hồng mờ ảo, thì anh chẳng còn do dự nữa, chỉ rạch vết cắt lớn hơn một chút.
Sau khi máu từ huyết quản uốn lượn chảy ra dung nhập hệ thống da của Thái tuế từng chút một, tiến tới bắt đầu lưu động thuận theo những huyết quang tinh mịn trên người nó, Tiêu Nam Chúc sắc mặt ngưng trọng vốn còn có chút thấp thỏm, bỗng nhiên cảm giác được đại não của mình như bị ngâm vào thứ gì đó hình bọt biển ẩm ướt, ghê tởm, cảm giác này giống như anh bị thứ gì đó bắt được đại não không thể giãy giụa.
Ngay sau đó, anh lại cảm giác được mình nghe thấy ai đó ở bên lỗ tai mình bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
“Máu…!Máu…!Ta muốn máu…”
Tiếng rên rỉ yếu ớt tựa nam tựa nữ vang lên từng tiếng, ánh mắt Tiêu Nam Chúc chuyên chú, bình tĩnh lắng nghe, dường như muốn xác nhận đây có phải là âm thanh phát ra từ Thái tuế hay không.
Nhưng phản ứng mờ mịt của Xuân Phân đã nói rõ cho anh biết ở không gian nhỏ hẹp này, ngoại trừ anh ra, không còn ai khác có thể nghe được Thái tuế đang nói chuyện lúc này.
Sau khi da thịt nơi miệng vết thương của anh đều bị ấn đến trở nên trắng tát, vết thương của thứ này vẫn chỉ phục hồi được một cái lỗ rất nhỏ, thì Tiêu Nam Chúc đôi môi trắng bệch bỗng cảm giác được loại cảm giác ướt át bị kề thân đang ở trên cơ thể anh đã chậm rãi rút đi.
Ngay sau đó, Thái tuế trong bồn tắm cũng nháy mắt khôi phục dáng vẻ nặng nề tử khí như viên thịt thối rửa hồi đầu.
…………
Thành phố Y sau 8 giờ đổ một trận mưa, trận mưa xuân thứ 3 từ đầu xuân đến nay rả rả rích rích, khiến tiểu lịch thần toàn thần xanh non chạy loạn trong mưa với đôi chân trần bận việc luôn tay.
Vì sau cơn mưa này sẽ là Thanh Minh, nên Xuân Phân phải sắp xếp ổn thỏa cho mùa mưa dầm kéo dài rất lâu sau đó, xem như là chuẩn bị sẵn sàng để cung cấp nước mưa cho cả mùa xuân.
Xét từ lần gặp mặt trước, có thể thấy rõ Thanh Minh thuộc dạng tính cách nghiêm túc rất khó qua lại, thế nên Xuân Phân nào dám xằng bậy trước mặt cậu, chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài vẩy nước mưa phúc trạch thôi.
Hạng mục công việc này vốn cần Tiêu Nam Chúc giúp cô nàng hoàn thành, nhưng vì chuyện hôm nay nên Xuân Phân cường liệt yêu cầu anh ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, thế là Tiêu Nam Chúc hiếm khi về làm nhóm người yếu thế cuối cùng chỉ có thể đỡ bàn tay được Xuân Phân buộc một cái nơ bướm thiệt to, bất đắc dĩ đồng ý.
Kể ra thì vết thương trên tay cũng không nặng, nhưng chắc là vừa nãy anh quá lỗ quãng nên tiểu nha đầu này đã bị dọa sợ không nhẹ.
Thoạt đầu Tiêu Nam Chúc cũng chỉ vì thử Thái tuế kia mới làm như vậy, nên đương nhiên trong lòng cũng chẳng xem trọng.
Có điều cuộc thăm dò vừa nãy cũng xem như đã giúp anh xác định mối liên hệ giữa bản thân Thái tuế và thịt linh chi, mà chỉ cần anh vẫn luôn duy trì giao lưu tinh thần với Thái tuế, thì có thể sẽ có cơ hội dọ thám được khi nào nó sẽ động thủ với Lý Trung Lâm, thậm chí là những người khác vào lần sau.
Nghĩ vậy, mắt nhìn băng gạc nơ bướm buồn cười của mình, Tiêu Nam Chúc hiếm khi dùng tay phải kẹp điếu thuốc ngắm nhìn mưa xuân càng đổ càng lớn bên ngoài một lúc, sau đó xoay người trở vào nhà.
Bởi vì trước đó đã khiến cho mình và Trừ Tịch trở nên không vui, thế nên đêm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc kèo anh phải ngủ mình ên.
Tay trái quen dùng lại bị quấn kín không tiện dính nước, lúc này Tiêu Nam Chúc muốn tắm rửa sạch sẽ cho mình e là cũng khó.
Bởi duyên cớ Thái tuế còn bị anh nuôi trong bồn tắm, nên giờ Tiêu Nam Chúc chỉ có thể tắm vòi sen, có điều độ khó trong thao tác tắm vòi sen cũng không thấp hơn bình thường là bao, nhưng bảo anh vì chút chuyện nhỏ này mà gọi lịch thần ra giúp mình mở nước cởi đồ thì không khỏi hơi bị chuyện bé xé ra to.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc chỉ có thể kiên trì tự thân lăn qua lăn lại trong phòng tắm đến cùng, nhưng anh còn chưa kịp cởi bỏ khóa thắt lưng trong sự gian nan thì vị lịch thần anh vốn tưởng tối nay sẽ không đến lại tự mình xuất hiện.
Vì vào giờ này Tiêu Nam Chúc thường ở trong phòng tắm rửa mặt, nên Trừ Tịch không thấy người ở ngoài đã trực tiếp tiến vào luôn.
Mắt thấy dáng vẻ nhíu mày dừng tay lại của Tiêu Nam Chúc lúc này, Trừ Tịch không xuất hiện cả một buổi chiều mà còn tranh thủ thay xiêm y đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên đổi sắc mặt.
Giờ khắc này, Trừ Tịch vẫn một thân xiêm y đỏ thắm như thường lệ, nhưng không phải hồng y thêu đăng hỏa tháng Giêng mà hắn luôn vận, thay vào đó là một chiếc ngoại bào thêu hoa tú cầu bằng kim tuyến càng lộ vẻ yêu dị.
Đuôi lông mày hắn mang theo ít ủ rũ, khuôn mặt vẫn trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng đuôi mắt đỏ tươi như đóa hoa sáng đẹp rạng ngời ấy lại luôn hiện vẻ tuyệt mỹ phong tình mà đặt trên người nam nhân cũng chẳng duy hòa tí nào.
Loại sắc thái huyên náo quá mức này tạo cảm giác xung đột kỳ diệu với tính cách trầm muộn của bản thân hắn, nhưng Tiêu Nam Chúc sau khi tự cảm nhận sự tuyệt vời trong đó thì càng khó lòng dứt bỏ.
Giữa lúc ấy, thấy Trừ Tịch theo bản năng dừng tầm mắt trên vết thương của mình, sau đó lộ ra dáng vẻ lo âu sốt ruột, trong lòng Tiêu Nam Chúc nháy mắt nóng lên, lập tức ném hoàn toàn tâm lý oán chồng khá buồn cười của mình lúc chiều ra sau đầu.
Anh trực tiếp thu bàn tay vốn còn đang xoắn xuýt nên làm sao để cởi quần lại, hơi híp mắt tựa vào tường, lười biếng mở miệng.
“Ừm, bộ này không tệ, đẹp lắm…”
Vừa nghe lời này của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch chợt sững sờ, thực ra trong lòng hắn vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng vừa gặp Tiêu Nam Chúc quen thói chủ động tùy tiện thì lại giống như mất linh.
Dẫu sao nếu người bình thường gặp được Trừ Tịch tính khí âm tình bất định như vậy, phỏng chừng đã sớm nhượng bộ lui binh, nhưng Tiêu Nam Chúc yêu chính là điểm này, vả lại còn rất thích thú.
Giờ khắc này, Tiêu Nam Chúc đang tựa vào cạnh bồn rửa tay, vì quần jean treo hờ trên vòng eo rắn chắc gầy gò của anh, nên có thể mơ hồ thấy được đường cong cơ thể.
Trừ Tịch không hiểu sao cảm thấy mồm miệng phát khô, bàn tay giấu trong ống tay áo cũng bắt đầu nắm chặt.
Tiêu Nam Chúc thấy thế trái lại nở nụ cười, đột nhiên tiến về phía trước một bước, sau đó dùng điệu bộ mê luyến ôm lấy thể xác lạnh băng của Trừ Tịch.
“Lịch sư…!Ngài không sao chứ…!Thương thế của ngài là thế nào?”
Trừ Tịch thì thào mở miệng, nắm chặt bả vai Tiêu Nam Chúc theo bản năng.
Thân hình hai người họ xấp xỉ, thế nhưng Trừ Tịch thân là thần minh, nên xét về mặt sức lực, hắn dù sao vẫn có thể áp chế Tiêu Nam Chúc đến không còn sức phản kháng.
Tiêu Nam Chúc hưởng thụ loại khoái cảm chinh phục và bị chinh phục này, cũng có sự mê luyến và khoan dung mà người thường không giải thích được đối với mọi thứ của vị thần minh cường đại này.
Điều này nếu đặt ở trước đó không lâu thì khó mà tưởng tượng nổi, dẫu sao Tiêu Nam Chúc quen sống lạnh nhạt lý trí còn lâu mới để mình vọng động lại liều lĩnh đến thế.
Thế nhưng chưa từng có một người khiến anh bất giác ghen tị như thế, bất kể ưu điểm khuyết điểm nào của hắn, anh cũng đều sẵn lòng chấp nhận và yêu quý.
Rõ ràng giữa họ không có quá nhiều quá khứ, nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt, Tiêu Nam Chúc vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm mà người kia dành cho mình.
Điều này khiến Tiêu Nam Chúc đến nay vẫn chưa thấy mình xứng có được quá nhiều thứ cảm nhận được sự cảm kích và thỏa mãn, thế nên nam nhân bướng bỉnh thành quen này lại lập tức nhắm hai mắt lại tựa như nhận thua, anh ôm lấy Trừ Tịch, dùng ngữ khí nghiêm túc mà cả đời này cũng chưa từng có, mở miệng nói từng câu từng chữ.
“Tôi yêu anh…!Trừ Tịch…!Tôi yêu anh…”.