Bạn đang đọc Họ Là Những Người Bị Mất Đĩa Bay: XXX
Hôm đó, không biết Thảo Du được trúng số hay sao mà cô hí hửng chạy về nhà, sau đó ở trong phòng tắm suốt hơn một tiếng đồng hồ, rồi cơ thể thơm tho nhảy lên giường:
– Anh, mau tới cường bạo em.
Anh đang đọc sách uống nước cũng sắp phun hết cả ra. Anh nhìn cô đang lăn qua lăn lại, cố chấn an tinh thần:
– Thảo Du, hình như tình huống không thích hợp.
– Không thích hợp?
– Em cần tạo bối cảnh để anh lấy cảm hứng. – Anh đỏ mặt trả lời.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy cũng có lý, thế là cô hét lên:
– Đồ khốn, đồ đê tiện, ngươi không được tới gần ta, đừng hòng chạm vào ta. Bớ người ta, có biến thái.
Anh hoảng sợ cố chấn an cô vì cô làm quá rồi. đang định bước tới thì nguyên cái gối đập vào mặt anh.
Sau khi đi làm về mệt, vừa vào nhà, nghe tiếng em gái la hét, Thành Công vội vàng lao vào phòng em gái. Tới lúc vào thì anh thấy cảnh tượng Nhã Nam bị hàng tấn thứ đè lên người, còn em gái anh thì điên cuồng gào hét.
Hôm đó, anh trai phải khổ sở lôi anh gần như chết ngạt từ mớ ngổn ngang trong phòng, anh trai tức giận:
– Mày định làm gì em gái tao.
Anh thút thít:
– Em có làm gì đâu.
Cô vội chạy lại, che trước mặt anh:
– Hiểu nhầm, hiểu nhầm anh hai. À, anh Phúc Thụ đang đậu xe dưới nhà đó, anh mau đi đi.
Sau khi anh đi rồi, cô mới thở dài nói:
– Thôi, làm theo cách bình thường đi.
Cô leo lên giường, nằm dang tay dang chân.
Anh hí ha hí hửng chạy tới. Anh cởi nút áo, tay anh run rẩy, cuống hết cả lên gần năm phút cũng không ra, khi anh định lấy răng cắn thì cô ngồi bật dậy.
– Anh phiền phức quá, để em.
Cô roẹt roẹt cởi áo. Anh kéo tay cô lại:
– Em… em chậm một chút. Để anh làm chuẩn bị tâm lý trước. – Thường ngày hai người thân mật chút chỉ có hôn môi nhẹ. Bây giờ nhảy vèo tới bước này, quả thật anh có chút theo không kịp.
Nhìn bộ dạng lo lắng rụt rè của anh, cô muốn đập cho anh một trận. “Rõ ràng kẻ bị thiệt là cô, vậy mà cô cứ có cảm giác mình là gái bán hoa dụ dỗ trai nhà lành. Xong xuôi đâu đó, anh hít sâu một hơi nói:
– Em chắc không?
– Chắc chắn.
– Không hối hận?
– Không hối hận.
– Kiếm đã tuốt gươm thì không thể quay lại vào vỏ đâu.
– Các hạ đừng khách khí.
– Vậy đắc tội.
Anh cởi áo ngực cô, cô nhắm mặt lại bộ dạng oanh liệt hi sinh thì…
– Thảo Du.
– Gì?
– Chỗ đó, sau khi nhìn thấy thứ đó của em thì vì quá ngại ngùng mà mềm lại rồi.
– A?
– A?
Cô ngồi bật giậy, nghiêm túc nhìn anh, sát khí tỏa ra khắp nơi:
– Anh nói, nếu em tát nó vài phát thì nó có tức giận mà cứng trở lại không.
Anh run rẩy hoảng hốt lùi về phía sau:
– Không có đâu, nó sẽ đau đớn mà ngủ đông vĩnh viễn đó.