Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 143: Huynh Đệ Trọng Tình
Ở ngoại giới, trong khi A Nhất đang thừ người đứng đó, thì ở phía trên cao, Thiên Nguyên tam lão lại ngẩn người nhìn chiếc mặt nạ đang dần lấy đi lý trí của họ. Dáng vẻ tiên phong đạo cốt đã không còn. Ba vị thượng thần rướn cổ nhìn vào bên trong mặt nạ như ba tên gian tặc.
Từng đường vân gỗ huyền ảo ở bên trong mặt nạ uốn lượn, múa may, tựa như những mỹ nữ trần truồng đang cười duyên, vẫy tay mời gọi.
Lão già đang cầm chiếc mặt nạ trên tay, không nói năng gì mà vội muốn úp nó lên mặt mình. Nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị tay của hai vị sư đệ đứng ở hai bên nắm cứng lấy cổ tay mình.
Tay lão vẫn xiết chặt lấy mặt nạ, gằn giọng:
– Các ngươi có ý gì?
Trước kia cả ba người đã cũng nhau quyết định là để cho lão đại thay mặt chấp chưởng Nhân giới, đem Thiên Nguyên tông trở lại Tu Di sơn, tung hoành lục đạo. Thế nhưng xưa khác, nay khác.
Lão nhị cố cười, nói:
– Đại ca! Chúng ta đã bảo là mặt nạ phải được tế luyện trước kia mà.
Người bên kia hùa theo:
– Đúng! Đúng đó! Không thể tùy tiện được!
Tuy là nói chuyện với nhau nhưng mà mắt họ chưa bao giờ rời khỏi những đường vân gỗ đang chậm rãi chuyển động kia, muốn ngộ ra pháp tắc ở bên trong.
Lão đại ra vẻ bình thản, trấn an:
– Các ngươi quá lo lắng rồi, chẳng phải vị tiểu hữu kia vừa nói mặt nạ chưa được tế luyện qua hay sao. Các ngươi cứ nhìn mà xem, nó rõ ràng là vẫn “còn sống”.
Vốn ba người định sau khi đoạt mặt nạ sẽ lập tức giết chết A Nhất. Đế vương chưa chết thì làm sao quần thần dễ dàng cho ngươi ngồi lên ngai. Thế nhưng mà A Nhất chưa bao giờ tế luyện qua mặt nạ cả, hắn ngang ngạnh chống cự lại hết tất cả những âm thanh ma mị luôn ra sức cám dỗ hắn, luôn muốn cho hắn lực lượng, cho hắn trí tuệ, cho hắn tất cả.
Ngay cả Thiên Đế cũng từng nói với Mạc Nguyệt rằng Nhân giới trên danh nghĩa đã có người chấp chưởng, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Thợ săn A Nhất hiểu rõ, thế nên khi vừa giao ra mặt nạ, hắn mới tinh tế “nhắc nhở” họ điều này.
Bàn tay của lão tam và lão nhị càng siết càng chặt. Nhưng mà người ra tay trước lại là vị đại lão.
Lão tỏ vẻ giật mình như vừa nhìn thấy quỷ, hét lớn với lão tam,
– Tam đệ! Mắt của ngươi sao lại…
Lời chưa dứt thì lão đã thổi mạnh một hơi. Hơi thở mang theo vô số mảnh nhỏ kiếm khí, đâm vào đôi mắt già nua, xuyên qua sọ não của lão tam, mang theo máu và dịch não phun tán loạn ở phía sau đầu tóc trắng.
Thế nhưng nguyên thần của người này rất bền bỉ, vẫn chưa bị diệt. Cỗ nguyên thần trần truồng vội vã xuất khiếu, chưa kịp bỏ trốn thì đã bị một hơi của lão nhị hút trọn. Chỉ trách kẻ này không đủ tàn nhẫn. Hai vị huynh trưởng của lão cũng biết rõ điều này, nên đã chọn lão để ra tay đầu tiên.
Trên người của lão nhị ẩn hiện một cỗ chiến giáp bao phủ toàn thân, do vô số phù văn nhỏ như đầu sợi tóc móc nối lại với nhau. Bàn tay bọc trong phù văn siết mạnh cổ tay của huynh trưởng.
Những ký tự bắt đầu bốc cháy hừng hực. Kẻ này vừa ra tay chính là sát chiêu.
Chiến giáp này là do lão giản lược Phong Hỏa Sát để làm ra, dùng căn cơ và tu vi của bản thân để kích hoạt nó.
Lão đại dùng kiếm khí hộ thân nhanh chóng cắt đứt cánh tay phải của mình rồi thuấn di ra xa. Cho dù tu vi cao thâm hơn, thế nhưng cận chiến không phải là sở trường của lão.
Cánh tay bị Phong Hỏa Sát nguyền rủa trở nên khô héo rồi cháy thành tro.
Không nén được thống khổ, lão giận dữ hét lớn:
– Phong!
Nói xong thì thân hình của lão cũng tan biến.
Lời nói mang theo hư ảnh của một thanh cự kiếm, sống động như thật, trên thân kiếm còn có hai chữ Thái Bình. Hình dạng của nó tuy giống với Thái Bình kiếm của A Nhất thế nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Không phải chí cương chí dương mà là quỷ dị, huyễn hoặc như gió.
Phong Hỏa giáp chấn động, trời xanh mây trắng đổi màu, cây cỏ trong phạm vi năm dặm bắt đầu khô héo, muôn thú ngột ngạt.
Ở phía bên dưới, con bò già kêu lên một tiếng đau đớn, muốn đứng lên bỏ chạy nhưng không có đủ sức lực. Còn về Suốt, thiếu nữ chịu đựng không được đã sớm bất tỉnh nhân sự dưới chân A Nhất.
Thợ săn A Nhất mở mắt, một chữ “linh” khẽ vang lên. Thanh âm của cổ ngữ không phải do A Nhất niệm mà là do chính Thiên Âm chi hồn mở miệng nói ra.
Gương mặt trang nghiêm của vị thần mù lòa lúc này mang cơn giận ngợp trời, còn gương mặt của A Nhất thì lại tĩnh lặng, tập trung đến cực độ. Đôi mắt đen như mực, đen như cõi vô minh, không hề phản chiếu một tia sáng nào, vành mắt ướm đầy máu.
Phạm vi ngàn dặm rõ như lòng bàn tay. Hắn thậm chí còn tra dò ra một cố nhân đang dõi theo hắn ở nơi xa. Nhưng đây chỉ là thực lực tạm bợ.
A Nhất đã dùng một lượng lớn tinh thần lực mà Chân Long tặng để khống chế Thiên Âm chi hồn. Tinh thần lực của long tộc nào có thể dùng bằng cách làm thô bạo của A Nhất được. Nó đang không ngừng cắn trả A Nhất. Thiên Âm chi hồn của hắn cũng nổi giận, không ngừng bài xích long hồn.
Thợ săn A Nhất không có nhiều thời gian.
Hắn nén đau đớn, mở miệng nói thầm:
– Ta… là núi.
Thế rồi núi cao sừng sững bảo vệ tốt cho những gì hắn quan tâm.
Cả chiếc xe bò hòa tan vào đại tự nhiên.