Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 142: Ghẹn


Đọc truyện Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó – Chương 142: Ghẹn

Thân thể đã đạt đến đỉnh phong vẫn chưa đủ. A Nhất chỉ vừa dùng niệm lực để bước vào Thần Thông cảnh cách đây không lâu, muốn diệt Thần chính là kẻ si nói mộng. Hắn cần nhiều lực lượng hơn nữa.

Để truy tìm lực lượng, A Nhất trầm mình vào Huyết giới.

Ở cái nơi âm u này, A Nhất lại có thể thấy, lại có thể cảm nhận. Thấy máu đang ngập đến mắt cá chân, cảm nhận được bản thân đang đạp lên xác thịt mềm mại.

Huyết giới muôn thuở vẫn vậy. Thiên Âm chi hồn vẫn lặng yên trên cao, thần thánh và oai nghiêm.

Thần thức của A Nhất đứng đó, tay cầm một con dao chặt thịt rỉ sét. Hắn vẫn không hiểu sao cứ mỗi lần vào đây trên tay hắn đều đang cầm thứ này.

Cách hắn không xa, có đứa bé cháy đen như mực đang tung tăng chạy đến phía A Nhất. Hai tròng mắt đỏ tươi thích thú nhìn thanh niên, cái miệng máu chỉ có thể nói mấy tiếng khô khốc:

– Vô… âm… vô… ảnh?!

Nó mở rộng đôi tay, chờ A Nhất bồng nó lên, chờ A Nhất ôm ấp nó.


A Nhất không cần vô âm, cũng chẳng cần vô ảnh, hắn ra lệnh:

– Trả lại cho ta!

Đứa bé bước lại gần A Nhất hơn, hai tay vẫn dang rộng, miệng vẫn không ngừng hỏi, âm thanh đứt quãng:

– Vô… âm… vô… ảnh?!

Không có thời gian nói nhảm với lời nguyền Diệt Linh nữa, nam tử áo trắng cắm con dao chặt thịt rỉ sét vào đỉnh đầu của đứa bé chết cháy để cố định nó, rồi thọc cánh tay kia vào cái miệng lớn đến mang tai.

Máu ngập đến khủy tay.

A Nhất không ngừng mò mẫm lục lọi giữa những túi thịt nho nhỏ, mềm mềm và nóng hổi. Hơi nóng tựa như của há cảo vừa mới được đem ra khỏi lò.

Hắn nhanh chóng tìm được thứ mình cần. Cánh tay lại được rút ra khỏi nơi nhầy nhụa, cầm theo một chiếc bình ngọc lớn bằng bàn tay. Đây là món quà từ biệt mà cá chép Chân Long đã để lại cho hắn.

– Chân Long tiền bối! Cảm ơn người!

Tuy miệng gọi tiền bối nhưng trong lòng hắn luôn coi Chân Long là một người bạn thân.

Nhớ đến con cá chép đen vẫn luôn đem đầu của Thiên Âm chi hồn ra làm cầu để đá, một nụ cười vui vẻ hiếm thấy hiện ra trên mặt A Nhất. Nếu không có Chân Long chỉ điểm thì hắn chưa chắc đã có thể sống sót rời khỏi Mê Trì địa ngục.

Vị tiền bối có ơn cứu mạng này đã hẹn gặp hắn trên núi Tu Di. Hắn không thể chết, không thể để bằng hữu thất vọng.

Nam tử đạp máu mở nắp bình, đôi mắt hắn đầy vẻ kiên quyết. Hắn ngửa cổ, nuốt trọn thứ chất lỏng đen kịt, đặc quánh.


A Nhất vẫn dại khờ vậy đó, đi ăn những thứ không nên ăn.

Thứ hắn nuốt vào chính là tinh thần lực của Chân Long. Dẫu cho cá chép chưa hóa rồng thì tinh thần lực của long tộc cũng không phải nước lã. Khi lạnh thì lạnh như đêm tối cõi U Linh, khi nóng lại nóng hơn cả lửa giận của Diêm đế.

Nếu để Chân Long nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ chửi hắn ngu ngốc rồi đem đầu của Thiên Âm chi hồn ra đá.

Sau khi nuốt xong, A Nhất hét thảm, lăn lóc trên bể máu cạn. Hắn ra sức nuốt xuống nhưng không được. Chất lỏng như keo dán, cứ bám cứng vào lưỡi và cổ họng mà không chịu chảy xuống.

Ngay cả những tiếng ú ớ cũng bị chất lỏng kia bám lấy, không thể thoát ra khỏi miệng.

Hắn uống lấy uống để máu tanh trên nền xác thịt, cố nuốt nó xuống nhưng vô dụng. Máu quá loãng.

Hắn thọc bàn tay nhầy nhụa vào miệng mình mà cào cấu. Hắn muốn kéo cả lưỡi của mình ra ngoài nhưng rồi không cam tâm lại cố đẩy nó vào trong, rồi lại cố kéo nó ra ngoài.

Đứa bé chết cháy vẫn chưa bỏ đi, vẫn đứng đó nhìn A Nhất quằn quại.

Nụ cười lớn trên miệng nó đã tắt, đôi mắt ngập tràn thù hận. Một chút đau đớn đó của A Nhất đối với nó còn chưa đủ, cho dù nó đã nhìn A Nhất đau đớn trong luân hồi cả vạn vạn năm, nó vẫn không thấy đủ, vẫn không thể được thỏa mãn.


Lần này đến đứa bé tự thọc tay vào miệng của nó, lôi ra một miếng há cảo tươi sống. Nó chìa tay đưa cho A Nhất.

Nam tử đẫm máu nhìn thấy bánh há cảo mà như nhìn thấy thần đan, không chần chừ mà đớp lấy nó. Há cảo bám vào lớp keo đặc sệt, mang nó qua cổ họng của A Nhất. Nhưng mà một miếng quá ít.

A Nhất lại thọc tay vào bụng của đứa nhỏ cháy than, lôi ra một mớ há cảo tươi sống, ăn như tằm ăn rỗi. Nước mắt lăn dài trên gương mặt gầy mòn.

Há cảo chảy nước mỡ mang theo vị mặn ngọt, vị ngọt là của thịt, vị mặn là của nước mắt.

Tinh thần lực của Chân Long bị thần thức của A Nhất dần dần thôn phệ, âm thanh ư ư từ miệng của hắn lại càng rõ hơn.

– Ta… hận! Ta hận!

A Nhất hận tiên nhân và hận cả bản thân của hắn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.