Đọc truyện HiuHiu…Yêu Cậu Mất Rồi – Chương 63: Love Is War
Tối đó,tôi không hề ngủ được do quá hạnh phúc,cả đêm chỉ cười như một con điên.Nhưng đến sáng hôm sau tôi lại vẫn tràn ngập cái năng động và trở nên yêu đời hơn bao giờ hết.Bây giờ mới hiểu được cái cảm giác của anh họ tôi hồi trước.Hạnh phúc cuối cùng cũng chịu đến bên tôi đây.Sáng nay hắn sang đón tôi đi học bằng chiếc xe ô tô của nhà hắn.Chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bình thường vậy thôi,nhưng mà nói cái gì cũng nhăn răng ra cười..haha…Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời. Thời gian cứ trôi qua nhanh như gió,hay chỉ những lúc mình có điều đó hạnh phúc nó mới như vậy.Chưa gì đã tan học,tôi đi làm ở nhà hắn, đó là một áp lực khủng khiếp và tôi lại còn không thể được thân mật với hắn.Nhỏ Linh và đám người hầu sẽ làm gì khi biết được cái chuyện giữa tôi và hắn đây?Chiếc xe coupe đen của nhà hắn vẫn đứng chờ ngoài cổng trường,lạ thay nhỏ Linh lại không đi cùng.Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Ông tài xế,chở tôi đến quán café.”
“Xin lỗi cậu chủ,nhưng cậu chủ phải về ngay.”
“Sao?”
“Bà chủ..muốn nói chuyện với cậu,cả Tú nữa.”
“Gì?Mẹ tôi về rồi á!!”
Bà ta…muốn gặp chúng tôi ư?Thình thịch…tôi cảm thấy một luồng sóng lạnh chạy dài trên sống lưng.Chẳng lẽ bà ta đã biết hết mọi chuyện rồi?Không thể nào…sao có thể nhanh như vậy được.Mới chỉ tối hôm qua thôi mà.Chắc đã có ai nghe thấy hết hai bọn tôi đã nói chuyện với nhau…là ai…là ai mới được.Nhưng điều đó không quan trọng,dù gì bà ta cũng biết rồi.Chắc chắn mọi điều phát ra từ bà ta sẽ là những lời chửi rủa,mắng nhiếc,coi thường tôi,bà ta sẽ kịch liệt phản đối.Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra,nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.Tôi sợ…Tay tôi bỗng run cầm cập,bình tĩnh nào,bình tĩnh nào.Bỗng hắn cầm chặt lấy bàn tay đang run cầm cập của tôi.Tôi ngước lên nhìn hắn,hắn vẫn nhìn về phía trước nhưng tôi biết trong lòng hắn nghĩ gì.Khuôn mặt cau có vì lo lắng ấy,tôi có thể nhìn thấu được.Nhìn bàn tay hắn đang nắm chặt lại,tôi chỉ có thể cười trừ.Không sao,ngày hôm nay cũng đủ hạnh phúc rồi mà.
Về đến nhà hắn,tôi sợ sệt hẳn đi vì không khí u ám quanh nhà.Hai hàng người hầu vẫn chào đón như thường lệ,nhưng khuôn mặt của họ thật không tỏ ra là kính trọng hay chào đón cậu chủ mới về nhà.Những khuôn mặt tức giận,lo lắng và kèm theo chút khinh bỉ.Cái tin này đã đi dạo quanh nhà hắn rồi sao?Bà quản lý đưa chúng tôi lên phòng làm việc của mẹ hắn.Lúc đi,tay hắn vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi,không còn ấm áp như trước nữa,nó thật lạnh lẽo lắm.Chợt chúng tôi thấy nhỏ Linh đang đứng dựa lưng vào tường trước mặt chúng tôi.Với khuôn mặt gian xảo,cô ta tiến lại gần chúng tôi.
“Chúc may mắn.”
Cô ta nở một nụ cười khinh bỉ.Tay hắn lại càng siết lại hơn khiến tôi đau.Hắn nghiến răng và cúi gằm mặt xuống,một ngọt lửa đã bùng cháy bên trong đôi mắt của hắn.Cô ta…biết mọi chuyện đầu tiên và chính cô ta đã nói cho mẹ hắn.Phải rồi,cô ta là cái tai cái mắt của mẹ hắn kia mà.Hắn ta hẳn đang rất thất vọng vì cô ta. Đứng trước căn phòng làm việc của mẹ hắn,tim tôi lại đập nhanh hơn.Phải, đây là đúng chất là căn phòng của một bà mẹ “sư tử”,u ám và quả là đáng sợ.Bà quản lý từ từ mở cửa căn phòng.
“Tôi đã đưa cậu chủ và người hầu Hoàng Tinh Tú đến.”
“Được rồi,ra ngoài đi.”
“Vâng!”
Tôi với hắn vẫn chưa chịu đặt hẳn chân vào căn phòng.Tôi thì cúi gằm xuống đất,không thể ngẩng lên nổi để nhìn bà ta.
“Vào đi,còn đứng đấy làm gì?”
Hắn dẫn tôi vào.Tôi chỉ dám ngẩng lên một chút xíu để nhìn kỹ căn phòng,nơi mà chưa người nào dám vào khi chưa được lệnh.Bức tường phía bên ngoài ngôi nhà là những mảng kính lớn,ngoài đó còn có rất nhiều cây hoa nhỏ và tươi tắn. Ánh sáng chiếu tận vào căn phòng,trông nó có vẻ sáng sủa,nhưng liệu không khí có trở nên yên bình hơn không?Trong đây có hẳn một bộ bàn ghế sofa còn mới cứng.
“Mời ngồi.”
Hắn dẫn tôi vào ghế rồi kéo tôi ngồi xuống.Chân tay tôi vẫn run bần bật, đến mức cứng đơ cả người không dám tự tiện cử động bất kỳ một cái gì.Hắn lại nắm chặt tay tôi hơn và thì thầm với tôi.
“Đừng lo,tôi sẽ không để mẹ tôi làm gì cậu đâu.”
Tôi gật nhẹ đầu.Câu nói đó của hắn làm tôi đỡ sợ đi một phần,nhưng liệu hắn có bảo vệ tôi được không?Mẹ hắn ngồi xuống giả vờ bình tĩnh lắm.Nếu như cuộc trò chuyện bắt đầu,sẽ không ai có thể kiềm chế và giữ bình tĩnh nổi đâu.
“Này con bé người hầu,còn không chịu đứng lên rót nước à?”
“Vâng!!”
Tôi giật bắn mình vội vàng cầm bình nước và rót.Cái bình cũng run run như tay tôi vậy,tôi phải cầm nó bằng cả hai tay và dồn hết sức lực mới rót được.Lần đầu tiên thấy việc rót nước khó khăn như thế này.
“Rót xong thì ra đây đứng.”
Bà chỉ vào chỗ đất ở đầu bàn,chỗ đó ngay gần nơi bà ta đang ngồi.Bắt đứng đây để dễ ném linh tinh vào người tôi hơn và không trúng được con bà sao?Tôi rót xong ba cốc nước, đặt cái bình xuống chuẩn bị làm theo bà ta thì bỗng hắn cầm tay tôi kéo lại.
“Ngồi yên đây.”
“Ân,con…”
“Mẹ muốn nói chuyện với hai bọn con,vậy sao chỉ có con được ngồi?”
“Nó là người hầu,không được phép ngồi cùng!!”
Tôi vẫn miễn cưỡng làm theo bà ta,gạt tay hắn ra và nói nhỏ với hắn.
“Không sao đâu.”
Đứng ở đó,hai bàn tay tôi vẫn cầm chặt lấy nhau,tim vẫn đập thình thịch.
“Thiện Ân,con thích con bé này phải không?”
Bắt đầu rồi.
“Vâng!”
“Tại sao?”
“Không vì cái gì cả.Con yêu cô ấy bằng cả trái tim mình,và cô ấy cũng yêu con như vậy.”
“Con còn dám nói như vậy nữa à!!”
Cuộc nói chuyện bỗng im lặng một hồi rồi bà ta vẫn tiếp tục cố thuyết phục hắn nghe theo bà ta.
“Thiện Ân,con không được phép yêu nó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó là người hầu,còn con đường đường là một cậu chủ,cả gia tài này sẽ thuộc về con.Vậy mà con lại đi yêu con bé người hầu này, đó là một sự nhục nhã.Có bao nhiêu tiểu thư giàu có bên ngoài,xinh đẹp,giỏi giang vậy mà con lại chọn một đứa con gái chẳng có một cái gì.Nếu như nó hoàn hảo thì nó chẳng cần phải làm việc ở đây làm gì cả.Yêu nó thì con sẽ cảm thấy phúc những lúc này,nhưng về sau thì nó sẽ hành con,nó lấy tiền của con,nó sẽ làm con đau khổ,…Mẹ không chấp nhận đứa con dâu kém cỏi và vô dụng như nó!!!”
Sự nhục nhã…không hoàn hảo…lấy tiền…làm hắn đau khổ…Chà,bà ta quả là một bà mẹ biết nhìn xa trông rộng.Nhưng,tôi đang đứng đây mà bà ta nói năng như vậy,thì đó là sự coi thường người khác.Mà,cũng chẳng trách thế nào được,yêu hắn ta là một cực hình,vậy mà cứ lao vào, đây là kết cục của việc ấy.Chấp nhận yêu hắn là cũng đã chấp nhận nhiều ánh mắt khinh bỉ,coi thường rồi.Tuy vậy,tôi,Hoàng Tinh Tú đây thề với cả thế giới này là tôi-yêu-hắn-thật-lòng,tôi sẽ không chịu rời bỏ hắn đâu,tôi là một con đỉa thứ thiệt!!
“Thiện Ân,nghe mẹ đi con,bỏ con bé nghèo nàn này đi,nó chỉ đang cố lợi dụng con thôi!! Đừng có bướng bỉnh vậy nữa,con nghe mẹ một lần này đi con!!”
“Cháu không lợi dụng Thiện Ân!!!!!”
“Mày im đi,tao không cho mày nói.Tao còn chưa trách tội mày vì đã quyến rũ con trai tao đâu!!”
Bà ta hất cả cốc nước mà ta đã cố rót cho bà ta uống vào mặt tôi.Mặt tôi ướt đầm đìa,nước chảy vào mắt,thật lạnh lẽo.Hắn lao tới và dùng bàn tay ấm áp của hắn lau đi những giọt nước lạnh lẽo,chua chát ấy.Dù nó chỉ là nước lọc nhưng tôi vẫn nếm được mùi vị đắng cay đặc biệt của nó.Hắn ôm lấy tôi,ghì chặt tôi vào hắn như không muốn tách rời.Cả người của hắn như đang bao phủ cả cơ thể tôi vậy,dù hắn đã nghe cả một bài dạy dỗ của mẹ mình hắn cũng không chịu nghe theo.Hắn vẫn cố bảo vệ tôi như hắn đã nói.Thiện Ân,cảm ơn cậu,tôi hạnh phúc lắm…
“Con bỏ nó ra.Mẹ cấm con âu yếm nó trước mặt mẹ.Nói vậy mà con vẫn không hiểu mà bỏ nó à!!”
“Tụi con…còn có thể làm thế này nữa cơ.”
Hắn đẩy cằm tôi lên chạm vào môi của hắn.Lại nữa,hắn làm gì vậy,thật là liều quá.Trước mặt mẹ của hắn,hắn chán sống rồi sao?Hắn muốn tôi chết cùng một mồ với hắn à…Thiện Ân,cậu hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động,lúc nào…cũng vậy hết.Tên ngốc!!
“Con..con…Hai đứa cứ đợi đấy!!”
Bà ta chạy đi,tiếng gót giày của bà ta “lộc cộc” trên sàn nhà mạnh như muốn đâm xuyên qua bao lớp xi măng đắt giá.Mẹ hắn đóng sầm cửa lại một cái rõ to.Thiện Ân,hắn lại làm mẹ hắn nổi cáu hơn rồi.Cái tên ngốc ấy…Nước mắt tôi chảy xuống,cổ họng thật đau,nước gì mà mặn chát,không thể yêu thương nổi…hức,hức.Hắn lại phải lau những giọt nước trên mặt tôi.Khuôn mặt của hắn vẫn mỉm cười được như vậy,bộ hắn vẫn giữ được bình tĩnh nãy giờ sao?Không ngờ hắn có thể mạnh mẽ như vậy.Tôi mà lại thua hắn,lại khóc trước cả hắn nữa.Không thể thua,vẫn còn cơ hội,chừng nào vẫn còn yêu,thì lúc đó vẫn còn cơ hội.Mạnh mẽ lên nào,Tinh Tú!!
“Rồi,chắc phải dẫn cậu ra công viên.”
Hắn cầm lấy tay tôi và dẫn ra ngoài phòng.Bọn người hầu vẫn bàn tán với nhau.Trong họ,tôi có thể nhìn thấy nụ cười ranh ma từ nhỏ Linh ấy.Ngôi nhà này,toàn chứa những người đáng sợ hơn bao giờ hết.Bộ nó bị ám rồi hay sao.
“Mà cậu lạ nhỉ?Bị tôi hôn mấy lần vậy mà không phản ứng gì hết à?”
“H..hả?”
“HÉT lên chẳng hạn.”
“T..tại sao?”
“Thì tôi thề rằng cậu chưa được hôn bao giờ.Người như cậu làm gì có tên điên nào thích mà bị cướp nụ hôn đầu.Bị tôi cướp mà không hề HÉT lên à?”
“Nói vậy khác nào cậu điên -.-“
“Haha! Ừ nhỉ…”
Nụ hôn đâu..bị anh Minh lấy mất rồi con đâu.Nếu mà nói cho hắn cái chuyện đó thì thể nào cũng có chuyện lớn.Tôi nghĩ là hắn đang tự đắc vì đã lấy được nụ hôn đầu của tôi trước cả anh Minh.Có lẽ,lúc hắn thích tôi,hắn nghĩ tôi vẫn thích anh Minh nên hắn mới không chịu nói.Người như hắn mà chịu yêu đơn phương thì trời sập.Cái bộ mặt vui mừng và tự đắc của hắn khiến tôi thấy buồn cười hơn là cái trò đùa nhảm nhí của hắn.Làm gì có tên điên nào thích à?Hắn đủ thông minh để nhận ra điều đó.
Hắn dẫn tôi ra công viên,chúng tôi đi dạo quanh cái công viên ấy.Lâu lâu mới đi bộ,cảm thấy không khí trong lành mát lạnh và thật sảng khoái.Cùng với người tôi thích nữa,không gì vui vẻ hơn bằng.Phải cố cảm nhận hết những cảm giác hạnh phúc này,bởi đằng sau và cả đằng trước là một cảm giác đầy đau đớn.Thời khắc này cũng chỉ là một nơi đẹp đẽ giữa những chốn hoang vu mà thôi.Chúng tôi đi đến tận lúc trời chập tối mới chịu về.Tôi tự hỏi liệu đây có phải là hẹn hò không?…Hihi. Ông tài xế đưa chúng tôi về nhà tôi trước,hôm nay về sớm hơn mọi hôm rất nhiều,thể nào bố mẹ cũng lao vào hỏi.Chiếc xe đỗ trước cổng nhà tôi,chỉ vừa mới mở cửa ô tô ra,tôi đã nghe thấy nhiều tiếng cãi cọ ầm ĩ từ trong nhà phát ra.Cũng có một chiếc xe ô tô khác đỗ gần nhà tôi nữa,ai đến vậy?Hắn vừa nhìn thấy chiếc ô tô ấy là khuôn mặt thay đổi hẳn đi.Hắn trở nên lo lắng và vội vàng giục tôi vào nhà xem người lạ ấy là ai.Chạy vào đến nhà,tôi giật mình,mẹ của hắn đến tận đây nữa.Mẹ tôi thì đang cố ngăn bố lao tới mẹ hắn.Bố tôi trông tức giận lắm,mặt của bố đỏ lừ khiến tôi trở nên sợ hãi.Trước giờ bố chưa bao giờ tức giận đến đỏ mặt tía tai như vậy.Mẹ hắn ta đã làm gì mà bố tôi trở nên mất bình tĩnh đến vậy?Bà ta đã làm gì??Tôi vội vàng chạy tới ngăn họ lại.
“Bố,mẹ!!”
“Tú!!”
Mẹ tôi dần trở nên khó khăn trong việc ngăn bố lại.Tôi cũng ôm chặt lấy bố,cố ngăn cho bố không tức giận thêm nữa.Hắn cũng phải ngăn mẹ hắn ta lại.Bà ta trông vẫn rất bình tĩnh được trước hành động của bố tôi.Phải rồi,bà ta quyền lực hơn bố tôi rất nhiều.Nếu như bố mất bình tĩnh thêm nữa thì sẽ rắc rối lắm!!!
“Bà nói ai quyến rũ con của bà!!Con Tú nó chẳng có cái gì đặc biệt mà có thể quyến rũ được đứa con ham chơi, đua đòi,giàu có của bà được.Bà đừng có nói bậy!!”
“Ông nghĩ nó không thể làm được á?Nó ranh ma hơn ông nghĩ đấy!Nó còn dám hôn con trai tôi trước mặt tôi kia.Cái loại con gái đũa mốc mà còn đòi chòi mâm son,hư hỏng của ông bà đấy,tôi nghĩ ông bà nên dạy dỗ lại cho hẳn hoi.”
“Con gái tôi nó ngoan hiền,không có hư hỏng,bà không được xúc phạm con gái tôi.Bà đừng tưởng là phụ nữ mà tôi không dám làm gì bà!!!”
“Ông bà nên dạy dỗ lại con.”
Bà ta,vẫn còn giữ bình tĩnh cho đến lúc này được.Thái độ bình tĩnh ấy chẳng có gì đáng khen cả,nó chỉ làm người khác thêm tức giận vì cái thái độ chẳng khác nào đang coi khinh nhà tôi.Bố mẹ tôi luôn dạy dỗ tôi cẩn thận,vậy mà chỉ vì cái chuyện của tôi mà khiến bố mẹ tôi trở nên xấu hổ như vậy.Tôi quả là bất hiếu.Phận làm con,tôi không thể chỉ vì tình yêu của mình mà làm như vậy được nữa.Có lẽ chúng tôi đã hết cơ hội rồi, đến cả bố tôi cũng vậy nữa,cho dù hai chúng tôi có yêu nhau nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đến với nhau được.Cái thứ tôi cần bảo vệ nhất chính là gia đình chứ không phải là tình yêu.Tôi nên…kết thúc.
“Bà mới là…”
“Đủ rồi!!!”
Không khí trở nên im bặt lại sau hai từ ấy,bọn họ không nói năng gì nữa mà chăm chú nhìn tôi.Tôi đã nói là…phải kết thúc. Đã đến giới hạn rồi.
“Chúng con sẽ chia tay!!!!Vậy nên không cần phải cãi nhau nữa!!!”
“T..Tú…cậu…”
“Làm ơn.. đi đi…”
Tôi biết,hắn sẽ sốc lắm trước câu nói ấy của tôi.Tiếng bước chân rảo bước ra ngoài sân,rồi tiếng xe ô tô phóng đi mất.Kết thúc thật rồi…Tôi xin lỗi,Thiện Ân.
Mẹ tôi đưa bố tôi ngồi xuống ghế,tôi đi lấy nước cho bố uống.Bố tôi thở mạnh,không có một chút nhịp nào nhất định cả.Mẹ tôi bảo tôi đi lấy cái máy đo huyết áp mà ông tôi để lại cho bố.Sức khoẻ của bố dạo này cũng không được ổn định lắm,vậy mà lại có chuyện này xảy ra nữa.Tôi tính ngồi xuống để nghe bố nói,bất cứ cái gì,nhưng mẹ tôi lại ngăn lại.
“Tú,con lên phòng đi.”
“Không được,nó phải nói chuyện với tôi.”
“Ông thôi đi,nó cũng mệt lắm chứ.”
“…”
Bố tôi im lặng.Tôi nghĩ đó là sự cho phép nên mới chịu đi lên phòng của mình.Tình yêu,có lẽ đối với tôi,nó chỉ “dài” được đến như vậy thôi ư?Thật ngắn ngủi,hạnh phúc thì ít mà cay đắng thì nhiều. Đúng nghĩa tình yêu chưa?