Đọc truyện HiuHiu…Yêu Cậu Mất Rồi – Chương 62: Điều Không Tưởng.
Tôi rời khỏi bữa tiệc mà không nói cho ai hay,bởi lúc này cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì khác ngoài cái vụ vừa nãy.Từ nhà hắn đến đây không phải là gần,nhưng khoảng cách ấy chẳng đáng bận tâm hay là điều gì phiền muội trước đôi chân của tôi.Vừa đi tôi vừa đá một hòn sỏi và cảm nhận trong lòng mình đang chán nản biết chừng nào.Thà quay về hồi mà tôi chưa hề nhận ra được tình cảm của tôi dành cho hắn, để không mấy quan tâm về cái chuyện khoảng cách của tất cả mọi thứ giữa chúng tôi. Điều này thật tồi tệ…Ước gì quên một người là điều dễ dàng.Tôi cúi mặt xuống đất nhìn đường đi của hòn đá, đến mức đụng phải một người nào đó.Tôi vội vàng xin lỗi và tiếp tục đi,không thèm biết mặt mũi người đó ra sao.Cầu mong không phải là mấy thằng lưu manh đi linh tinh ngoài đường.
“Này,cô em.”
Thôi đừng ước với cầu nữa Tinh Tú,méo bao giờ thành hiện thực đâu T^T…
“Đi đâu mà diện váy đẹp thế?”
“Đại ca, đại ca.Em vừa thấy nó đi ra từ nhà hàng sang trọng ở đường kia kìa.”
“Ồ,vào được đấy thì nhà giàu lắm…Ngon.”
“Anh em!!Có tiền quẩy bar rồi!!Hú hú!”
“Nào,quay lại đây và đưa tiền nào.”
Lại cái chuyện tiền nong,thôi dẹp đi.Tôi vẫn tiếp tục đi mặc kệ bọn chúng sau lưng.Mấy lần gặp cái bọn lưu manh hết gái rồi lại muốn tiền,bộ chúng không có những ham muốn nào tốt đẹp hơn sao?Dĩ nhiên,bọn chúng không hề để tôi yên,chúng đặt tay lên vai tôi và kéo tôi lại.
“Định đi đâu?Nói không nghe à,cứng nhỉ?”
“Bỏ..ra…”
“Nghe cái giọng run run sợ hãi kìa.Ngoan,anh thương ~”
Chúng mày tới số rồi!!Tôi quay phắt lại và đấm đá từa lưa. Dám động vào bà này,thương này,yêu này!!Trong hai phút tôi đã xử dẹp bọn chúng,may là chỉ có ba tên thôi chứ không thì đủ mệt.Cơ mà thích thật ý nhỉ,mọi chuyện bực mình đều qua đi gần hết rồi.Khi nào bực thì gặp tụi này chắc sẽ giải quay hơn là ngồi yên và nghĩ lung tung.Bọn chúng lăn quay ra vỉa hè,hết ôm mặt, ôm bụng rồi ôm chân với tay…Cho đáng đời.Bài học rút ra là : Đừng đụng vào con gái khi chúng nó buồn và đến tháng.
Tôi rời trận chiến như những siêu nhân hoàn thành nhiệm vụ. Đi thêm được vài đoạn đường thì bỗng có tiếng điện thoại reo,là anh Minh.Chắc anh ấy đã thấy mình không còn ở đó nữa.
#Alo,Tú à?Em đang ở đâu đấy?
#Em về nhà rồi.Tại thấy mệt quá,anh đừng lo!!
#Về bằng cái gì, đi một mình vậy á?
#Em đi taxi mà,anh đừng lo.
#Ư.. ừm..Mau khoẻ nhé!
Tút…tút…Vẫn có người con trai quan tâm mình đấy thôi,mặc dù chỉ là bạn bè.Mong anh ấy không biết tôi đi bộ,chứ không thì lại để anh ấy lo lắng thì phiền phức cho anh ấy quá. Đi bộ vào buổi tối cũng hay thật đấy.Không khí lạnh tràn qua sống mũi làm tôi thấy sảng khoái.Ngắm những ánh đèn đủ sắc của các nhà hàng ven đường và ngửi thấy những mùi thơm đồ ăn nóng của những quán hàng đường phố.Chúng làm tôi cảm thấy đói,nếu cái chuyện vừa nãy không xảy ra thì đã được thưởng thức món ăn của nhà hàng đấy rồi.Khoảng tiếng sau tôi mới về được đến nhà hắn.Người mệt rã rời mém xỉu,tôi thay quần áo rồi lén lút nấu một gói mì để ăn.Bát mì nóng làm ấm cả bụng tôi và lại làm tôi nhớ đến hắn.Hắn ta cũng rất thích món mì do tay tôi nấu mà nhỉ,món mì trứng.Tôi muốn được nhìn thấy hắn ăn món này một lần nữa,lúc hắn ăn đồ do tôi làm tôi thấy hạnh phúc lắm.Muốn bay xuyên thời gian,trở về quá khứ để được nói chuyện với hắn…
Ăn xong,tôi tính quay lại thư viện để dọn nốt đống sách hồi chiều. Đi qua phòng hắn,tôi mới chợt nghĩ ra đồ của tôi còn trong đấy.Nhân lúc hắn chưa về thì vào lấy ngay và luôn.Tôi lén lút bước vào căn phòng,nó vẫn y chang vậy nhưng sạch sẽ hơn tôi nghĩ,nhưng cái giường của hắn lại vẫn bừa bộn.Tôi tìm hết chỗ này rồi đến chỗ khác nhưng chẳng thấy đâu.Cái tên đáng ghét ấy ném đi đâu không biết…Tìm dưới thấp không thấy tôi ngó lên trên cao. Ôi mẹ ơi…hắn ta để trên nóc tủ quần áo cạnh giường của hắn,mà cái tủ của nhà hắn thì có bao giờ thấp bé đâu.Tôi vội vàng chạy tới thì ngón chân út của tôi vấp phải chân bàn, mặt tôi đâm sầm xuống giường của hắn.May là cái mặt nó được hạ cánh ở giường chứ không thì…thốn T^T.
Tôi ngửi được thấy mùi thơm đặc trưng của hắn.Cái chăn ấm của hắn với mùi của hắn,tưởng tượng như đang được ôm hắn thì hạnh phúc biết bao.Thật dễ chịu và nó làm buồn ngủ quá…
Chuyện gì thế này?Sao ấm vậy nhỉ?Cảm giác như đang úp mặt vào ngực của ai đó,thật ấm áp,muốn ôm chặt lấy nó ghê.Mà…nó là cái gì?Tôi mở bừng mắt ra,hình như tôi vừa mới chìm vào giấc ngủ thật.Tôi đang nằm trên một chiếc giường êm êm, được chùm bởi một chiếc chăn ấm và đang ôm chặt lấy một ai đó.Ai vậy nhỉ?Tôi sờ sờ linh tinh rồi chạm được đến tóc của người ấy,mái tóc thật mượt và bồng bềnh.Nhưng nó cực kỳ ngắn,khỉ gió,là con trai à?? O__O.Mà hình như tôi có vào phòng của hắn lấy đồ,chẳng lẽ là…lẽ nào là…
“Ủa?Dậy rồi à?”
Là hắn!!!!!!!!!!!!
Tôi đạp phăng hắn ra khỏi chăn.Hắn mếu máo ôm bụng còn tôi mặt xanh mét ôm chặt cái chăn.Tôi với hắn đã làm gì nhau chưa?Hắn đã làm gì tôi chưa vậy?? Ôi mẹ ơi,con xin lỗi,con thật bất hiếu,thật bất hiếu…huhu!!Thiện Ân,hôm nay là ngày tôi đào mồ cho cậu!!
“Ui da,làm gì mạnh tay mạnh chân vậy?”
“Cậu…hức,hức.”
Hắn nhe răng ra cười tôi.Lại còn cười,tôi đấm cho cậu không có cơm mà nhai đâu,răng môi còn lẫn lộn nữa kia.
“Tên biến thái,còn cười à!!”
“Haha,tôi trêu cậu vậy thôi.Thấy cậu sắp tỉnh lên leo lên giường xem cậu tính làm gì ấy mà!!”
Trêu?Hắn ta hết trò rồi sao?Hết trí sáng tạo rồi sao mà trêu người khác kiểu thế.Tôi là cái đứa đang đơn phương hắn, đang phải chịu đau khổ vì những cô gái xung quanh hắn,tôi rõ là không hợp với hắn.Vì vậy,tôi đang muốn quên hắn đi kia mà.Bây giờ hắn còn đùa cợt với tôi như thế này nữa.Hắn ta đúng là đồ ngốc,tên đáng ghét,nhẫn tâm,bỉ ổi,xấu xa…!!Tại sao tôi lại thích hắn được cơ chứ…?Thật khó chịu,thật đau đớn…
Tôi nhảy ra khỏi giường và hậm hực chạy ra cửa.Không muốn nhìn thấy cái mặt ấy một chút nào nữa,và muốn tìm một chỗ để che đi những hàng nước mắt sắp chảy ra này.
“Ê ê,giận rồi à!!Bình tĩnh nào.”
“Đồ ngốc!!Sao cậu lại đùa cợt tôi như vậy chứ!!”
“Thì…tôi thấy mấy bọn người hầu đưa mấy tin đồn nhảm là cậu thích tôi.Tôi không tin đâu nhưng muốn thử hùa theo bọn họ để chọc cậu chút thôi.Ai ngờ cậu lại phản ứng dữ như này.”
“…Cũng không hẳn là…tin đồn nhảm…”
“H..hả?Y.. ý cậu là cậu thích tôi thật à?”
Thôi chết rồi…O_O.Chạy!!
Tôi mở tung cánh cửa ra và chạy đi.Mà hình như chạy đi là cái hành động khiến hắn càng nghi ngờ hơn.Sao mình ngu vậy không biết!!Thôi lỡ chạy rồi thì chạy nốt,huhu.Kể từ giờ sẽ không thể nói chuyện với hắn được nữa, đáng lẽ ra không nên chạy đi.Thật ngốc…
“Này! Đứng lại!!”
Woa woa,hắn ta còn đuổi theo nữa kìa.Phải trốn mau đi,không thể đụng mặt với hắn được nữa.Hắn ta đã biết rồi,hắn đuổi theo là muốn làm rõ chuyện là chắc chắn.Nhưng khi hiểu chuyện rồi,chúng tôi sẽ không thể làm bạn bè được nữa đâu.Tôi chắc chắn sẽ bị từ chối,mặc dù sẽ nhận được hai từ xin lỗi của hắn nhưng vẫn sẽ rất đau thôi.Vậy nên phải chạy,không muốn nói chuyện với hắn đâu,tôi không dám đối diện với sự thật được hơn nữa.Sợ lắm…Tôi chợt nhớ ra căn phòng mà cái lúc tôi với hắn chơi bắn súng nước tôi đã trốn ở đó cùng anh Minh. Lúc đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hắn và biết được mối quan hệ giữa hắn và anh Minh chẳng tốt đẹp gì.Trong đó cũng có một cái tủ,vào đấy trốn thì hắn ta không tìm ra tôi được đâu.Nhưng, đâu thể trốn được mãi.Lên lớp học cùng lớp,hắn ngồi cạnh,nghỉ việc thì không sao nhưng hắn sẽ theo tôi về nhà. Đằng nào cũng sẽ gặp hắn thôi,nhưng thà chờ đến lúc đó còn hơn là bây giờ.Vào được căn phòng ấy tôi chạy ngay vào tủ quần áo đóng sầm cửa lại.Tôi ngồi phụp xuống thở không ra hơi.Hộc…hộc…mong cậu đừng tìm thấy tôi,mong sao cái tủ quần áo này sẽ không bị mở ra bởi cậu…
Việc làm tiếp theo là phải tìm cách làm cho hắn nghĩ mình đã sai,phải làm cho hắn nghĩ tôi không hề thích hắn ,mặc dù rõ ràng tôi thích hắn ư?.Thật khó khăn,tìm một cách nào đó mà không nhìn hay nói chuyện với hắn thì hắn vẫn nghĩ được mình đã sai.Một cách nào đó…A!Hình như,Nguyên cũng đã từng làm như vậy với chúng tôi, để chúng tôi nghĩ rằng Nguyên đã có người khác.Nguyên đã…gọi chúng tôi đến,và giả vờ thân mật với một ai đó…Cách đó liệu có được không?Hắn sẽ bị mắc bẫy một lần nữa không?Phải thử mới biết được chứ nhỉ!!Nhưng giả vờ thân mật với một ai đó,là ai?Làm gì có người nào đâu,a..anh Minh?Có được không…chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi…Xin lỗi hai người,vì việc đó có thể làm mối quan hệ giữa hai người xấu hơn. Điều đó thật ích kỷ…nhưng tôi đành phải làm.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy và tính mở cửa tủ ra thì bỗng nó bị mở tung ra trước khi tôi chạm vào.Bây giờ,trước mắt tôi đây là hắn với vẻ hết sức vì chạy tới đây để tìm tôi.Hắn ta thở hồng hộc,dù hết hơi,nhưng hắn vẫn cố nói với tôi.Hắn ta, đã tìm thấy rồi,trốn tránh là vô ích…Hắn ta dang rộng tay ra và bám tay vào thành tủ để tôi không thể trốn thoát.
“Tìm được…cậu rồi…”
“Sao cậu…”
“Cậu không biết à?Hộc…hộc.. đây là…nhà của tôi đấy!”
Đúng vậy,chạy trong hang cọp là không thể thoát được.Nhưng dù cho việc đó có là vô ích thì vẫn phải chạy tới cùng.Tôi luồn qua lỗ hổng do tay hắn đặt lên thành tủ tạo ra.Vẫn có đường chạy thì vẫn phải tiếp tục chạy,phải nhanh…Nhưng tôi vẫn bị hắn ta cầm chặt lấy tay trái và kéo lại.Tôi lại vẫn cứ cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn,kể cả dùng bạo lực.Tôi văng tay phải ra đằng sau định cho hắn lãnh một chưởng thì hắn lại đỡ được và cổ tay phải của tôi tiếp tục bị hắn nắm chặt lấy.Gì kỳ vậy?Trước giờ hắn ta làm gì đỡ được bất cứ đòn nào của tôi đâu.Tôi với hắn lại đụng mặt nhau,nhưng tôi không dám nhìn lên mặt hắn,không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Điều quan trọng là bây giờ phải thoát khỏi hắn đã,cố gắng lên.A,còn hai cái chân nữa.Nhưng hắn ta lại đẩy tôi làm tôi không thể dùng đôi chân được,nó chỉ lùi lùi về phía hắn đẩy tôi vào.Chà,tôi với hắn đang đánh nhau đấy ư?
“ĐỪNG CÓ TRỐN TRÁNH NỮA!!!”
Hắn ta cao giọng lên khiến tôi giật mình trượt chân ngã xuống.Haa…đừng có trốn tránh nữa,cậu nói thì dễ lắm,thử là tôi xem.
“Cẩn thận!”
Hắn bất ngờ lao tới chỗ tôi,hắn đỡ được tôi và tôi đã ở trong tay hắn một giây lát.Không ngờ vẫn có thể,có chuyện này xảy ra.Hắn vặn mình để lưng hắn va xuống đất chứ không phải tôi.Tuy vậy,hắn vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi làm tôi ngã xuống theo.Hắn mà ở dưới,thì tôi sẽ là ở trên.Tôi nằm đè lên ngực hắn,và tôi cũng có thể nghe thấy tim hắn đập nhanh,rất nhanh.Tim tôi cũng giống hắn, đập loạn nhịp vậy thôi.Nhưng liệu nó đập nhanh có cùng một lý do.Hắn là do vật lội với tôi quá mà mệt,còn tôi thì do cái trường hợp này hết sức làm tôi thấy ngại ngùng bởi tôi thích hắn.Hoàn toàn khác nhau mà.Hắn ta lại lăn mình,làm lưng tôi đè xuống đất.Hắn chống tay lên sàn nhà, đầu gối hắn đặt xuống đất.Hắn làm vậy cứ như để có thể nhìn thấy mặt tôi.Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm vậy chẳng chút ngại ngùng.Còn tôi thì bị đôi mắt của hắn hút hồn,tôi cũng nhìn chằm chằm vào mắt hắn nhưng tay tôi vẫn cứ cố cử động để thoát khỏi cái tình thế đáng ghét này.Gì chứ cậu làm vậy thà để tôi ngã xuống còn hơn,khỏi đỡ đi.
Thình thịch,bây giờ tim còn đập nhanh hơn lúc nãy.Chắc sau vụ này tôi sẽ phải vào viện vì tim đập quá nhanh,huyết áp quá cao mất thôi.Tôi cau mặt nhìn hắn xem hắn muốn làm cái gì nữa.Hắn bỗng…mỉm cười? Rồi hắn đưa mặt hắn sát gần mặt tôi,môi của hai chúng tôi đã chạm vào nhau.Tôi bất ngờ cứng đờ người lại.Chuyện này là thế nào?Hắn ta đang hôn tôi ư?Lại còn cười…Aaaaa…Mắt của hắn nhắm chặt lại,tay của hắn đã thả lỏng nhiều đi và tôi do quá sốc nên nằm im đấy,không dám cử động nữa nói gì là đẩy hắn ra.Hắn bỗng mở đôi mắt ra nhè nhẹ.Hành động đó khiến tôi nhìn thấy rõ được đôi mắt của hắn hơn,và bất ngờ nữa là,hàng lông mi dài của hắn ướt đẫm,khoé mi mắt của hắn đỏ,hắn đang khóc đấy ư?Hắn lại nhẹ nhàng đưa đôi môi của hắn rời khỏi môi tôi.Tôi lại có thể nhìn được toàn bộ mặt của hắn,thật buồn cười.Nước mắt của hắn đã chảy xuống má rồi nhưng miệng của hắn lại nở một nụ cười.Cái bộ mặt này còn làm tôi sốc hơn cái vụ vừa nãy nữa.Cậu chủ,có cần tôi đưa đến bệnh viện không?
“Haha.. đừng có làm bộ mặt khó hiểu như vậy. Đừng lo,tôi khóc là do tôi quá vui và hạnh phúc thôi.Cậu có nghe đến những giọt nước mắt hạnh phúc chưa?”
Giọt nước mắt hạnh phúc?Geez…hắn ta lại làm cái trò sến sẩm của hắn đây,hắn làm tôi sởn cả gai ốc.Vui và hạnh phúc à?Có gì đâu mà hắn lại nghĩ như vậy?
“T..tại sao?”
“Vì cậu cũng thích tôi.”
“C..cũng?”
“E…e…hèm…”
Hắn ta thả tôi ra rồi ngồi khoanh chân lại gãi gãi đầu.Bộ mặt của hắn tỏ rõ sự ngại ngùng của hắn,haha…đáng yêu thật.”Vì cậu cũng thích tôi”, đó có phải là câu trả lời của hắn rằng hắn thích tôi không?Có phải hắn đã đồng ý không?Tôi vẫn đưa đôi mắt ngu ngu chẳng hiểu gì để nhìn hắn.Tôi muốn hắn nói rõ hẳn ra,nói thật rõ câu trả lời của hắn để tôi có thể dễ dàng hiểu được.Hắn làm như thế này khiến tôi bối rối lắm.
“Hôn cậu và nói cậu vậy mà cậu…cũng không hiểu à? Đồ ngốc!!”
Tôi chợt nở một nụ cười,không sao kìm nén được sự hạnh phúc bên trong tôi đang dâng trào.Tôi lấy tay che miệng lại rồi,nhưng vẫn không thể ngừng cười lại được.Hắn cũng thích tôi,vậy ra,trước giờ đây không phải là đơn phương sao?Tất cả nỗi đau trong lòng,tôi đã buồn về nhiều thứ không đâu chứ?
“Nhưng tôi có thất vọng về cậu rất nhiều đấy.”
“H..hả?”
“Cậu,rõ là cậu thích tôi phải không?Vậy sao lúc Linh được cứu thì cậu lại trả áo cho tôi chứ?Cậu dễ dàng bỏ cuộc như vậy à?Nói tôi nghe sao cậu làm vậy.”
“L..lúc đó,tôi nghĩ cậu không thích tôi và,giữa tôi với nhỏ Linh kia,tôi thấy cậu hợp với cô ta hơn…về gia cảnh,sắc đẹp,…tất cả mọi thứ.Vậy nên…tôi đã cảm thấy đuối…tôi chẳng có gì cả.”
“Cậu nói đúng.Cậu không hề hoàn hảo một chút nào…”
Câu nói đó của hắn làm tôi thấy bị tổn thương hơn rất nhiều so với những lần trước.Thì ra đây mới là câu trả lời thực sự của cậu à? Đã bảo là nói hẳn ra để còn chuẩn bị tinh thần phù hợp mà,tên đáng ghét!!Hắn ta muốn tôi phá bỏ hàng phòng thủ để hắn có thể xuyên tim tôi dễ dàng hơn à?Tôi nắm chặt lấy cái đồng phục và cúi gằm xuống đất.Tôi đang đợi,lời xin lỗi của cậu đây.Tôi bỗng bị hắn cộc một cái vào đầu một cái rõ đau. Ơ hay…
“Cái con nhỏ này, đã nói hết đâu mà mặt chảy dài ra như cái bơm thế!”
“H..hả?Vậy…nói tiếp đi.”
Hú hồn…-.-.
“Thế mới kỳ,tôi chẳng biết tôi thích cậu vì lý do gì hết.Nhưng tôi nghĩ thích một người không vì lý do gì cả có khi còn chân thành,thật lòng và tuyệt vời hơn là cần một lý do hay là tình yêu sét đánh.Thấy vậy không?”
“Khiếp…”
“Nói gì vậy?”
Sến sẩm..sến sẩm…nhưng,câu nói đó nghe mới thật ấm lòng.Tình cảm của hắn cũng giống như tôi đối với hắn.Lúc nào tôi cũng luôn miệng nói hắn là tên đáng ghét,xấu xa,một tên khùng…Vậy mà lại đi thích hắn cơ đấy.Chẳng có một lý do nào cả…nhưng lại trở nên điên loạn vì hắn,buồn phiền và khóc vì hắn.Tình yêu,từ đó nghe thật rắc rối, đáng ghét và thật tuyệt.Tôi lại nở một nụ cười tươi roi rói và không một chút ngại ngùng hay bị cản chở nữa.Hạnh phúc cuối cùng cũng chịu đến bên tôi rồi sao.
“Chà,nụ cười của cậu thật đẹp.Tôi thích cậu!Tôi thích cậu!Tôi thích cậu.”
“Thôi đủ rồi,im đi.”
“Haha..dễ thương quá.Muộn rồi,tôi đưa cậu về.” Bọn tôi ra khỏi phòng và vẫn nói chuyện tự nhiên được với nhau,có rất nhiều chuyện để nói mà.Tôi biết tình cảm của hắn với tôi,hắn biết tình cảm của tôi với hắn,chúng tôi biết tình cảm của nhau.Nhưng vẫn nói chuyện với nhau rất bình thường như bao ngày trước kia.Nói chuyện,đánh đấm,soi mói và xưng hô như những người bạn.Nhưng lại quan tâm nhau nhiều hơn vậy nữa.Cũng đâu kém phần ngọt ngào và hạnh phúc.Chỉ là một buổi tối hôm nay thôi,tôi đã có thể cảm nhận được gần hết những cảm giác hạnh phúc đấy.Mà,đâu phải tình yêu nào cũng là mãi mãi và có yêu nhau nhiều đến mấy đi chăng nữa,liệu có đến được với nhau?Chậc,hình như tôi vẫn để tâm đến cái chuyện tôi với hắn không có chút điểm gì phù hợp.