Đọc truyện Hình Đồ – Chương 566: Đăng cơ (3)
Tiêu Hà đã nói rất rõ ràng.
Lưu Khám cũng không phải kẻ
ngu, đương nhiên có thể hiểu rõ hàm ý trong đó. Nếu như hiện tại Doanh
Quả do dự không quyết, vậy chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác.
Đương nhiên, Lưu Khám cũng có thể trực tiếp đăng cơ xưng Đế, chẳng phải trong lịch sử Lưu Bang cũng làm thế sao?
Vấn đề ở chỗ, khi Lưu Bang đăng cơ xưng Đế, đã không còn huyết mạch
Doanh Thị; Doanh Quả tuy là nữ nhi, nhưng ở mức độ nào đó cũng đại biểu
của một số ít có thực lực tại Quan Trung. Mặc dù những thần tử lão Tần
đã bắt đầu có xu hương nghiêng về phía Lưu Khám. Nhưng trong lòng hắn
vẫn hy vọng có thể dùng một loại phương thức vẻ vang để đế quốc lão Tần
đi xuống vũ đài. Vấn đề này quả thực vô cùng mâu thuẫn.
Thời xưa, có nói đến nhường ngôi.
Trong lòng thần tử lão Tần, có lẽ rất hi vọng dùng loại biện pháp này
để hạ màn triều đại nhà Tần. Lưu Khám cũng không muốn Quan Trung lại
xuất hiện bất kỳ biến động gì nữa, đặc biệt vào tình hình hiện nay, Quan Trung cần nhất chính là sự yên ổn. Bởi vì trong thời kỳ chưa ổn định,
Quan Trung sẽ trở thành hậu phương vững chắc của hắn.
Tiêu Hà lúc này cáo từ rời đi, để lại vấn đề này cho Lưu Khám. Lưu Khám cũng
biết, những bộ khúc của mình đều hy vọng mình có thể sớm ngày trở thành
cung chủ Hàm Dương cung. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, xem như niềm
hãnh diện to lớn.
– Mau truyền lệnh cho Lý Dĩnh và Lý Trỉ lập tức tới gặp ta!
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Lưu Khám đã hạ quyết tâm.
Nếu như đã đi trên con đường này, nhất định không được do dự và nhân từ.
Hắn quyết định cho Doanh Quả một cơ hội cuối cùng, phái hai con trai
của Lý Do đến Hán Trung, nghênh đón Doanh Quả trở về Hàm Dương.
Vốn, hắn phái Lý Dĩnh và Lý Trì cũng có nguyên nhân trong đó. Hai huynh đệ Lý Dĩnh, ở mức độ nào đó cũng là đại diện của thần tử lão Tần trước
kia, hai người đều quen Doanh Quả, thậm chí còn là họ hàng thân thích
với Doanh Quả. Đừng quên, mẫu thân hai huynh đệ Lý Dĩnh, chính là tỷ tỷ
của Doanh Quả. . .
Sau đó, Lưu Khám viết một phong thư cực kỳ thành khẩn, giao cho hai huynh đệ Lý Dĩnh mang đi.
Trong thư nói: Trước kia ta phụng mệnh Nhị Thế tiến nhập Quan Trung,
bình định chiến loạn. Hôm nay, chiến loạn đã dẹp, Quan Đông mặc dù vẫn
còn loạn thần tặc tử chiếm đóng nhưng tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời
gian. Hiện tại Quan Trung yên bình, đệ đệ công chúa gặp phải tai họa,
cần có một người đứng lên ổn định tình thế. Nhưng ta dẫu sao cũng là
người ngoài, Quan Trung nhất định phải có chủ nhân danh chính ngôn thuận mới được. Công chúa là huyết mạch duy nhất của Thủy Hoàng Đế còn sống,
vì thế có đủ tư cách làm chủ.
Ngôn từ trong thư rất khách
khí, lộ rõ sự cung kính của một thần tử. Nhưng chỉ cần người tinh mắt,
có thể nhận ra ẩn ý của Lưu Khám trong thư.
Doanh Hồ Hợi làm
khổ thiên hạ không ít, may mắn có ta ra mặt, có thể xem như ổn định cục
diện. Mà Doanh Thị đã không còn hy vọng, ta đây mới chính là chủ nhân
chân chính của thiên hạ. Theo lý mà nói, ta phải đăng cơ. . . Nhưng
ngươi là con gái của Thủy Hoàng Đế, nếu như ngươi không đứng ra nói đỡ
một lời, rốt cuộc ta cũng không yên tâm. Vì thế, xin ngươi biểu lộ rõ
thái độ, ẩn ẩn nấp nấp như vậy thực không hay!
Lý Dĩnh và Lý Trì mang theo thư, suốt đêm lên đường tiến về Hán Trung.
Thế nhưng, khi đưa thư, Lưu Khám cảm thấy không vui. Bởi vì theo nhìn
nhận của hắn, hắn làm việc này tựa hồ có ý ức hiếp một tiểu nữ nhi. . .
Đêm đó, Lưu Khám không nghỉ ngơi ở phủ Thừa Tướng. Hắn dẫn theo Lưu Tín và 800 duệ sĩ Bách Ích rời khỏi Hàm Dương, trực tiếp đi tới cung A
Phòng trên Ly Sơn.
Sau khi Lưu Khám tiến nhập Hàm Dương, còn
chưa có thời gian thưởng thức khí thế hùng vĩ của cung A Phòng. Tòa cung điện này dựa vào núi hoàn mỹ hợp cùng một chỗ, ngay cả ánh mặt trời
cũng không chiếu đến, ở trong màn đêm lộ ra một cổ khí thế vô cùng
nghiêm trang. Bên ngoài cung A Phòng có binh mã canh giữ, nhưng trong
nội cung không có ai ở lại.
Trong lịch sử, Thủy Hoàng Đế hao
tốn vô số sức người và của cải, cuối cùng cũng kiến trúc thành công cung A Phòng – một kết tinh của kiến trúc nghệ thuật thời cổ đại.
Hạng Võ dùng lửa lớn, không chỉ đốt bỏ tòa kiến trúc cũ kỹ này, còn hủy diệt vô số điển tích. Lưu Khám sai người bảo vệ cung A Phòng, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn giữ lại để làm gì, đến nay vẫn không thể đưa ra kết luận. Đêm nay, hắn đến cung A Phòng không phải muốn đi thăm tòa kiến
trúc hùng vĩ này, mà trong lòng phiền muội muốn đi dạo một chút, vì vậy
liền lựa chọn cung A Phòng.
Bên trong cung A Phong, nổi danh nhất chính là tòa Đăng Thiên Đài chưa được xây dựng xong.
Khi trước phương sĩ Lư Sinh từng nói Thủy Đế xây dựng Đăng Thiên Đài có thể được trời xanh chiếu cố, sống lâu trăm tuổi. Chỉ có điều sau này
lời bịa đặt này bị vạch trần, Đăng Thiên Đài này liền bị ném vào trong
cung A Phòng. Vốn Thủy Hoàng Đế chuẩn bị dỡ bỏ tòa cung điện này, nhưng
bởi vì ông muốn tuần thú phương Đông, vì thế đã gác lại chuyện này sang
một bên. Còn Lưu Khám, khi hắn tới chỗ này, liền để duệ sĩ Bách Ích trấn thủ dưới chân Đăng Thiên Đài, hắn dẫn theo Lưu Tín dọc theo cầu thang,
bước từng bước một trèo lên sân thượng, muốn leo lên cao nhìn về phái xa xa.
Đăng Thiên Đài cao ba mươi trượng, cơ hồ cao gấp sáu lần tường thành Hàm Dương.
Tòa Đăng Thiên Đài này áp dụng phương pháp kiến trúc vô cùng kỳ lạ, có
một số điểm tương tự với Kim tự tháp Ai Cập cổ đại, nhưng nếu như so
sánh, tựa hồ càng thêm kỳ lạ.
Thạch đầu xây dựng Đăng Thiên
Đài không có hình dạng cụ thể, nhưng lại hoàn hảo kết hợp cùng một chỗ,
khiến cho người xem không khỏi tán thưởng.
Đáng tiếc, đỉnh
Đăng Thiên Đài vẫn chưa được hoàn công, Đăng Thiên Đài này cao khoảng
chừng hai trăm thước, bên trên trống rỗng, trơ trụi, mơ hồ lộ ra cổ khí
tức thê lương.
Gió đêm mạnh mẽ, khiến gió đêm trên núi Ly Sơn càng lạnh thấu xương, ngay cả tráng sĩ cường tráng như Lưu Tín cũng
không kiềm chế nổi giật lẩy mình một cái, theo bản năng y liền quấn chặt lấy áo bào dày trên người.
– Vương Thúc, nơi này gió thật lớn, chúng ta đi xuống đi.
Lưu Khám không trả lời, mà chắp tay đứng chính giữa đài cao nhìn về
phía xa xa, mơ hồ có thể trông thấy hình dáng thành Hàm Dương. Bốn phía, ngoại trừ Lưu Tín, không còn có cái gì khác. Trời xanh tĩnh mịch, không có lưu tinh chiếu sáng, hơn nữa còn không có ánh trắng, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ bi thương.
” Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du, đọc sảng nhiên nhi thế hạ! “
( Dịch thơ: Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người đến. Nhìn trời đất xa vời, lòng buồn nước mắt rơi)
Chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên câu thơ như vậy.
Lưu Khám đứng trên đài cao, tinh thần tựa hồ rơi vào cảnh giới mơ hồ nào đó. Đăng Thiên Đài, thực sự có thể lên trời sao?
Trong nháy mắt, hắn cảm giác kỳ lạ giống như mình đang hòa nhập vào thiên địa.
Hắn xuyên qua dòng chảy lịch sử, để rồi từng chuyện từng chuyện trong kiếp trước, kiếp này lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng biết từ khi nào, hắn đã quên, quên hắn không phải người thời đại
này. Mười năm năm sinh sống, những chuyện trước kia tựa hồ sớm đã phai
nhạt.
Mà tại thời khắc này, hắn nhớ tới thân phận khác của chính mình. .
Khoan đã!
Lưu Khám vào lúc này giật nảy mình một cái, đột nhiên xoay người, chằm chằm nhìn Lưu Tín.
– Tín, có phải ta quên cái gì không?
Lưu Tín nhất thời giật mình, có phần giống hòa thượng cao hai trượng, gãi đầu, ngạc nhiên hỏi:
– Vương thúc, thúc quên cái gì?
Lưu Khám phẩy phẩy tay áo, bồi hồi đứng trên đài cao.
Hắn thực sự không nhớ rõ mình quên cái gì, hoặc bỏ qua chuyện gì đó?
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Trong lúc này lại không nghĩ ra, khiến tâm
tình hắn càng thêm bực bội.
Hạng Võ khai chiến với Điền Vinh
tại Tam Tề, Lục Giả hiện tại cũng đã đến quận Tiết, rất có thể đã thuyết phục thành công. . . Trần Bình đang trên đường trở về, chiến sự Bắc
cương sắp sửa yên ắng. Sau khi giải quyết Hạng Võ xong, chỉ còn lại. . .
Lĩnh Nam!
Một trận gió lạnh từ sau lưng vọt lên, khiến hắn rung mình.
Nam Việt Vương Triệu Đà?
Không, không phải Triệu Đà, là Nhâm Hiểu. . .
Lưu Khám đột nhiên phát hiện, từ trước đến nay hắn đều tập trung tới
Lưu Bang, Hạng Võ và chư hầu Quan Đông. Nhưng thật không ngờ, hắn lại
không để mắt tới một người.
Mà người kia chính là ân nhân của hắn.
Thiết Ưng Duệ sĩ, Bái Huyện Trưởng, Quận Thủ quận Tứ Thủy, Lĩnh Nam Vương hiện nay – Nhâm Hiêu.
Thật kỳ lạ, Quan Đông náo động lớn như vậy, sau nước chư hầu nhao nhao
quật khởi, toàn bộ thiên hạ đã hỗn loạn, nhưng Lĩnh Nam hoàn toàn không
có bất cứ động tĩnh gì.
Dựa vào lý giải của Lưu Khám đối với
Nhâm Hiêu, đây rõ ràng không phải phong cách của y. Cho dù giao thông
tại Nam Việt bế tắc, tin tức lưu thông không nhanh, nhưng sau thời gian
dài như vậy, Nhâm Hiêu không thể không nhận được tin tức ah.
Vì sao y không có hành động gì?
Đáp án chỉ có một: Có lẽ Nhâm Hiêu đã chết!
Nếu như không chết, vậy đã nói rõ, Nhâm Hiêu đang quan sát, đang chờ đợi, tìm kiếm một cơ hội xuất kích thích hợp.
Dưới trướng của y có vài chục vạn binh mã tinh nhuệ lão Tần, bàn về sức chiến đấu, e là không thua kém quân Bắc cương của Vương Ly năm đó. Hơn
nữa, năm Tần Vương Chính thứ ba mươi mốt, sau khi y thống lĩnh quân đội
đánh vào Lĩnh Nam, vài chục vạn quân Tần kia cơ hồ đã trở thành binh mã
của riêng y. Thủy Hoàng Đế đã chết, ai có thể khống chế y?
Sơ xuất, thực sự sơ xuất!
Toàn thân Lưu Khám ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng quay người đi xuống đài.
Lưu Tín không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Lưu Khám bối rối như vậy.
Đi theo Lưu Khám, hai người xuống dưới đài.
Lưu Khám không nói nhiều lời, cưỡi ngựa Xích Thố, nói:
– Duệ sĩ Bách Ích, trở về Hàm Dương.
Nói xong, hắn vung roi thúc ngựa chạy khỏi cửa cung. Đám người dưới
Đăng Thiên Đài có chút bối rối, nhao nhao lên ngựa theo sát phía sau Lưu Khám.
– Tín ca, xảy ra chuyện gì?
Lưu Tín vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa lắc đầu trả lời Xa Trường:
– Ta cũng không rõ lắm, Vương Thúc đột nhiên biến thành như vậy, dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Cứ như vậy, đoàn người quay về Hàm Dương, chạy thẳng đến phủ Thừa Tướng.
Lưu Khám nhảy xuống chiến mã, lạnh lùng nói:
– Tín, ngươi lập tức mời Thừa Tướng và Giả Trường sử tại Phủ đại tướng
quân đến đây, nói ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Lưu Tín không dám thất lễ, lập tức cùng Xa Trường đáp ứng một tiếng, sau đó hai người lập tức chia nhau hành động.
Nếu như nói đám người Tiêu Hà không để mắt đến Lĩnh Nam, cũng không vấn đề gì. Dù sao Lĩnh Nam chỉ là mảnh đất hoang, bọn họ không hiểu rõ,
không cảm thấy có điều gì trái với thực tế. Nhưng mình không thể bỏ qua
ah. . . Đặc biệt Lưu Khám hiểu rất rõ năng lực của Nhâm Hiêu, vì vậy
trong lòng càng thêm khẩn trương.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau!
Nếu như Nhâm Hiêu thực sự có ý đồ khác, như vậy một khi xuất thủ, tất
nhiên sẽ đảo loạn thế cục đã rõ ràng. Mà nếu như thực sự xuất hiện tình
huống như vậy, trận chiến sự này e là sẽ kéo dài vô thời hạn, đối với
Quan Trung và Quan Đông mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, Lưu Khám đọc từng quyển từng quyển chiến báo trong thời gian gần đây.
Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới. Hai người Tiêu Hà và Giả Thiệu mặc y phục có chút chưa
chỉnh tề đi đến.
– Đại Vương, đêm đã khuya gọi chúng ta qua đây, không biết có điều gì sai bảo?
Thời điểm này, Lưu Khám cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn hít sâu một
hơi, phẩy phẩy tay áo ra hiệu cho hai người Tiêu Hà và Giả Thiệu ngồi
xuống.
– Cô Vương muốn trong xuân giải quyết chiến sự Quan
Đông, một lần hành động tiêu diệt đám phản tặc Sở Hạng. . . Không biết
Thừa Tướng và Trường Sử nghĩ thế nào?