Đọc truyện Hình Đồ – Chương 565: Đăng cơ (2)
– Thừa Tướng!
– A Chá, có chuyện gì?
Trước đây
tại huyện Bái, Lưu Khám và Lư Quán có quan hệ không tốt, nhưng Tiêu Hà
và Lư Quán xem như không tồi. Vì vậy người Lư gia cũng không cảm thấy
băn khoăn trước mặt Tiêu Hà.
Lư Chá nói:
– Là thế này, ngài có thể nói chuyện Lưu Ưng lang với Đại Vương được không? Ca ca ta hôm nay lại bị đánh!
– Ah!
Tiêu Hà ngẩn người, chợt vỗ đầu:
– Trí nhớ của ta thật không tốt, thiếu chút nữa quên mất, ca ca ngươi
không việc gì chứ? Yên tâm, việc này không có vấn đề gì, chờ sau khi ta
nói với Đại Vương một tiếng, Đại Vương tự nhiên sẽ trả công đạo cho
ngươi, đừng lo lắng.
Có những lời này của Tiêu Hà, rốt cuộc người Lư gia cũng có thể thở phào một hơi.
Lưu Khám và Lư Quán ngồi ở thượng phòng.
Đám người Xa Trường đứng thủ vệ ngoài cửa, lúc này Lư Quán dâng lên Lưu Khám một ly rượu.
– Lão Lư, hôm nay ta đến đây là có một việc quan trọng.
Lưu Khám cũng không quá khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề:
– Ta từ Thằng Trì trở về, Tử Phòng hiến một kế sách, còn đề cử để ngươi hoàn thành.
– Vậy hả?
– Ngươi biết Lữ Thần Nam Dương chứ?
– Cái này. . . Thần biết!
– Ta muốn mời ngươi đi tới Nam Dương, thuyết hàng Lữ Thần, ngươi có đồng ý không?
Quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Lư Quán không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt.
– Thần nguyện làm khuyển mã dốc sức vì Đại Vương.
Lưu Khám lại nói:
– Lão Lư, tính ra chúng ta đã quen biết hơn mười năm rồi, tuy trước đây rất có khoảng cách, nhưng ai cũng vì chủ nấy, cũng không có gì là sai.
Cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần ngươi tận tâm làm việc,
tương lai sẽ có một lối đi, con cháu không cần lo lắng.
Lư Quán bái lạy trên mặt đất:
– Ngày xưa thần ngu dốt, nhiều lần đắc tội với Đại Vương. Nay Đại Vương không tính chuyện xưa, lại coi trọng Lư Quán như vậy, Lư Quán sao dám
buông lỏng nửa điểm? Lữ Thần Nam Dương có quan hệ rất tốt với Oản, lần
này Oản nhất định thay Đại Vương gỡ mối lo Nam Dương, tuyệt không phụ ơn dày của Đại Vương.
Lưu Khám nói, mềm rắn đủ cả: Bản thân
ngươi hiểu rất rõ, làm bề tôi rất trắc trở, nhưng có thể có tiền đồ tốt. Ngươi làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi; nếu như người làm không tốt,
hãy nghĩ đến người nhà của ngươi.
Lư Quán đã năm mươi tuổi,
có thể sống được bao lâu, e là chỉ trời mới biết. Hiện tại y lo lắng
nhiều nhất không phải tiền đồ của chính mình thế nào, mà con cháu của
chính mình trong thời gian tới. Lưu Khám nói, đánh trúng tâm tư của Lư
Quán.
Bầu không khí lúc này tựa hồ rất ôn hòa.
Tiêu Hà thầm nói chuyện của Lưu Tín cho Lưu Khám, Lưu Khám chỉ nhíu mày, nhưng không có bất cứ biểu hiện gì.
Trong nhà Lư Quán, khi dùng cơm nước xong, Lưu Khám và Tiêu Hà đứng dậy rời đi.
Khi hai người đi rồi, Lư Quán vẫn ngồi trong phòng lớn, tỉ mĩ suy nghĩ
những lời Lưu Khám nói. Khoảng chừng đến giờ tuất, ngoài đình viện bỗng
nhiên truyền tới một trận ầm ầm.
Lư Quán vội vàng ra ngoài cửa, liền thấy hai xe ngựa, đứng ở cửa viện.
Có một người thân thể vạm vỡ, cao gần một trượng, vai rộng eo thon từ trước xe đầu tiên đi tới.
– Tín Ưng Lang. . .
Lư Quán thấy đại hán kia, liền cảm thấy cột sống sởn gai ốc. Bởi không
phải ai khác, mà chính là Lưu Tín. Chỉ có điều, y đi lại khập khiễng,
tựa hồ có chút không thuận tiện. Thê tử Lư Quán mang theo hai nhi tử,
đứng phía sau Lư Quán thấp thỏm lo âu.
– Lư lão đầu!
Lưu Tín nói ồm ồm, lại có chút trầm thấp:
– Ông chớ lo lắng, ta không phải tới gây phiền phức cho ông.
Vừa nói, y vừa xua tay ra hiệu để lão giả trên xe ngựa thứ hai tiến lên:
– Vương thúc sai ta dẫn theo thái y tới đây xem bệnh cho nhi tử của
ông. . .Vương thúc nói, nam nhân đại trượng phu lòng dạ rộng mở, không
nên tính toán chuyện nhỏ nhặt trước kia. Trong khoảng thời gian này, ta
gây phiền phức với ông, còn đả thương nhi tử của ông. Vương Thúc rất
không vui, sau khi trở về đã đánh ta, còn sai ta đến nhận lỗi với ông. . .Nếu như ông chưa hết giận, hãy đánh ta đi. Về sau, ta tuyệt đối không
gây phiền phức đối với người nhà của ông nữa, ông thấy có được không?
Lưu Tín là ai?
Đó là cháu của Lưu Khám, nếu như sau này Lưu Khám đăng cơ, ít nhất Lưu Tín cũng là một công hầu.
Lư Quán nghìn vạn lần không ngờ, Lưu Khám vì chuyện của y, trách phạt
Lưu Tín còn sai Lưu Tín đến nhận lỗi, hơn nữa lại mang theo thái y tới
xem bệnh cho nhi tử của mình.
Ngơ ngác hồi lâu, Lư Quán đột nhiên tiến lên chắp tay:
– Tín Ưng Lang, trước đây Lư Quán có mắt như mù, đắc tội với mẫu tử Ưng Lang, cũng nên chịu chút giáo huấn. Chuyện không hay đó, không nên nhắc lại nữa. . .Sau này mong Tín Ưng Lang nể tình đồng hương trước kia,
chiếu cố cho khuyển tử nhiều hơn.
Lưu Tín đưa tay vuốt mũi một cái:
– Mẹ ta cũng nói, ta không nên nhớ chuyện trước kia. . .Thế nhưng ta
không thích ông, từ trước không thích ông, sau này cũng không thích ông. Đến nhận lỗi cứinh là Vương Thúc dặn bảo ta.
Vừa nói, Lưu Tín vừa khom người thi lễ đối với người Lô gia.
– Về chuyện khác, ta không quản được, mẹ ta cũng không sai ta quản. Nếu như có bản lĩnh, đương nhiên Vương Thúc ta sẽ không quên ông. Nếu không có bản lĩnh, ai giúp đỡ ông cũng không có tác dụng. . .Nói chung, ta
xin lỗi rồi!
Lưu Tín nói xong, cũng không chờ Lư Quán mở miệng, xoay người lên ngựa rời đi.
– Phu quân, không ngờ đứa trẻ ngốc nghếch ngày xưa, hôm nay đã trưởng thành như vậy.
Thê tử của Lư Quán tiến lên, nhẹ giọng nói với Lư Quán:
– Chỉ là, không biết sau này y thực sự không gây phiền phức đối với chúng ta hay không?
Lư Quán thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu.
– Chuyện này bà yên tâm, nếu như Đại Vương đã mở miệng, còn bắt y đến
xin lỗi, sẽ không có chuyện rắc rối gì nữa. Lưu Tín mặc dù ngốc nghếch,
cũng không phải người không biết tha thứ. Nếu y nói, chắc chắn sẽ không
đổi ý. . .Chỉ có điều, y nói cũng rất có đạo lý, tiền đồ cần tự mình nắm bắt lấy.
Lời nói này, đương nhiên là nói với nhi tử của y.
Lư Chá và con trai út Lư Phạm nghe xong đều nhẹ nhàng gật đầu xem như tán thành.
Còn Lư Quán, nhìn xe ngựa của Lưu Tín đi về phía xa xa, trong lòng đột
nhiên hiện lên một cổ ý niệm cổ quái: Ngày xưa, nếu như ta không theo
Lưu Quý, mà giúp đỡ Đường Vương, hôm nay sẽ thế nào? Có lẽ, cũng không
xấu hơn so với tình hình hiện tại!
Mặc kệ tâm tư Lư Quán phức tạp thế nào, y cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó xoay người trở lại phòng.
Quan Trung trong một đêm tuyết lớn.
Sáng sớm hôm sau, Vị Thủy đóng băng, thành Hàm Dương được bao phủ bởi một máu trắng trong suốt.
Đối với Ba Mạn sinh sống tại núi Ba sông Thục mà nói, rất ít khi thấy
cảnh sắc mỹ lệ như vậy. Cho nên, nàng mở khuê phòng pha một ấm trà, nhìn qua cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Chỉ thấy nàng khoác trên
mình một kiện áo màu trắng bao quanh thân thể mềm mại, tóc mây xõa
xuống, mái tóc đen óng rối bời giống như thác nước.
Trong
phòng, than củi trong lò sưởi cháy hừng khiến không gian trong phòng vô
cùng ấm áp. Ba Mạn nhấp một ngụm chè xanh, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Phía sau đột nhiên có
tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, tiếp đến xuất hiện một đôi cánh tay
cường tráng từ phía sau ôm Ba Mạn vào lòng.
– A Khám, đừng loạn mà!
Tuy không quay đầu lại, nhưng Ba Mạn biết rõ chủ nhân cánh tay kia là ai.
Mùi vị nam tính cực kỳ quen thuộc quanh quẩn trong mũi nàng, khiến tâm tình nàng nhộn nhạo một hồi.
Kỳ thực, từ khi nàng đến Hàm Dương hợp lực với Lưu Khám cũng đã có
chuyện chăn gối. Hai người vào lúc này, chỉ thiếu một nghi thức nữa mà
thôi. Khám phu lão nhân đã định ngày hôn lễ, cho nên Lưu Khám đêm qua
ngủ lại trong phòng Ba Mạn.
Phủ Thừa Tướng Đại Tần trước kia
rất lớn, đặc biệt sau khí Triệu Cao đảm nhiệm chức Trung Thừa, diện tích phủ Thừa Tướng lại được mở rộng gấp đôi.
Đứng trước cửa sổ,
có thể thưởng thức cảnh sắc đẹp mắt trong hoa viên. Gió lạnh thổi vào
mặt, khiến Ba Mạn có chút ớn lạnh, chỉ có điều trong thân thể giống như
có một ngọn hỏa quang đang rực cháy.
Ngực nàng mát lạnh, một bàn tay to lớn từ phía trước từ từ dò xét vào trong áo, tay kia nhẹ nhàng cởi đai lưng của nàng.
– A Khám, đừng làm ở chỗ này. . .
Khi áo bào được cởi ra, lập tức xuất hiện một thân thể uyển chuyển động lòng người.
Lưu Khám nhẹ nhàng hôn môi lên vành tai gợi cảm của Ba Mạn, nhẹ giọng nói:
– Mạn nhi, nàng muốn cùng ta không?
– Ta. . .
Ba Mạn muốn cự tuyệt, cầm chặt bàn tay to lớn trước ngực nàng, nhưng
đột nhiên theo bụng dưới bằng phẳng mà rắn chắc mềm mại trượt xuống.
Nàng thở càng lúc càng gấp, hai tay nắm chặt cửa sổ, da thịt trắng nõn lúc này hiện lên vẻ phấn hồng.
– A Khám, chẳng phải hôm nay chàng muốn bàn bạc với Tiêu Thừa Tướng sao? Còn không mau đi đi . . .
Ba Mạn cảm thấy xấu hổ, muốn giãy dụa chạy ra, nhưng không sao thoát
nổi cánh tay của Lưu Khám, hoặc là nàng căn bản không muốn thoát ra.
– Thương nghị, cũng phải ăn bữa sáng đã.
Đối với Lưu Khám mà nói, bữa tiếc sáng này rất thỏa mãn.
Khi hắn xuất hiện trong phòng nghị sự, tinh thần rất hưng phấn, nét mặt hồng hào.
Sau khi cùng Tiêu Hà xử lý xong công sự, Tiêu Hà liền ra hiệu cho người bên cạnh xuống phía dưới.
– Đại Vương, hôm nay chiến sự với nước Nguyệt Thị sắp kết thúc, Nguyệt
Thị Vương Hậu Mạt Lỵ cũng phái người đến đây, khẩn cầu tự lập quốc. Chỉ
cần giải quyết Nan Đâu Mỹ xong, chiến sự Bắc cương sẽ kết thúc.
Lưu Khám ngẩn người, gật đầu xem như đã biết:
– Thừa Tướng, ngài có gì muốn nói phải không?
Tiêu Hà bỗng nhiên đứng dậy, cúi lạy trước mặt Lưu Khám nói:
– Đại Vương, hôm nay Đại Vương có được thiên mệnh, đại quân của ta đi
tới đâu, chẳng phải dẹp yên tới đó sao? Hà Bắc bình định, Sở Hạng mặc dù còn tồn tại, chẳng qua chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, thực sự không
đáng lo.
Diện tích đất đai trong tay Đại Vương càng lúc càng
lớn, thực không còn thích hợp lấy vương mệnh mà hiệu triệu thiên hạ. .
.Nay Quan Trung bình định, quả thật trời xanh ban tặng Đại Vương căn cơ. Doanh Tần đã vô lực xoay chuyển trời đất, Đại Vương sao không sớm đăng
cơ, lập nên đế quốc Đại Đường? Chỉ có như vậy, mới không phụ ơn trời.
Tiêu Hà, chính là muốn khuyên nhủ Lưu Khám xưng Đế!
Kỳ thực cũng là ý nghĩ của mọi người.
Đế quốc Đại Tần từ lâu đã chỉ có trên danh nghĩa. Trước kia Lưu Khám
không muốn đăng cơ, là muốn xoa dịu bách tính Quan Trung. Mà nay bách
tính Quan Trung cũng bày tỏ ý ủng hộ, hơn nữa chiến sự tại Quan Đông và
Bắc cương càng thúc đẩy thần tử Đường quốc hạ quyết tâm khuyên nhủ Lưu
Khám đăng cơ. . .
Nhưng Lưu Khám nghe xong, lại có chút do dự. . .
– Đại Vương lo lắng, không phải Hạng Võ ở Quan Đông, mà là con gái
Doanh Thị ở Hán Trung. Chỉ có điều, dựa vào tình hình hiện tại, con gái
Doanh Thị tại Hán Trung cũng không đám lo. Đại Vương có thể sai người
tới Hán Trung đón nàng qua đây. Nếu như nàng thông mình, sẽ phối hợp với Đại Vương; nếu như nàng vẫn còn tồn tại huyễn tưởng. . .
Tiêu Hà dừng lại một chút, cắn răng nói:
– Muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, mong Đại Vương sớm quyết đoán, chớ để nguội lạnh tâm tư các đại thần.
Lưu Khám nhất thời rơi vào trầm tư!