Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 34: Sẽ yêu chàng như thế [1]
Rừng sớm. Lạnh và xơ xác những tán cây bụi chưa trổ lá. Tuyết đọng trên cành cây trắng xóa, trắng đến tinh khôi. Lọt thỏm giữa núi rừng buốt giá một ngày giữa đông, có một làn khói len lỏi trong không gian, như thông báo rằng ở nơi này vẫn còn sự sống.
– Khụ… khụ… – Trong một ngôi nhà nhỏ, có tiếng con gái ho khẽ vì sặc khói.
Liễu Linh Lan đưa tay lên miệng, nheo mày tránh đám khói mịt mù trong căn bếp hẹp. Mấy ngày hôm nay tuyết rơi nhiều, củi cũng vì thế mà ẩm, việc tạo lửa rất khó khăn, sặc khói cũng đã là chuyện thường. Nàng xua xua tay đuổi bớt khói, bất lực nhìn đống củi mãi không chịu bắt lửa trước mặt. Thời tiết thế này thật khó chịu mà!
Đây là một ngôi làng nhỏ ẩn sâu trong núi. Bốn năm trước, nơi này bị giặc giã tấn công, chỉ còn vài người già sống sót. Sau cùng, họ cũng không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt nơi đây, từng người từng người mất đi, còn lại một mình nàng còn sống. Đứa trẻ duy nhất, cũng là người cuối cùng của bản làng từng một thời trù phú. Nàng cũng giống như những người già trước đây, đều không nỡ rời bỏ mảnh đất đã có biết bao hồi ức, con suối, cánh rừng, nương rẫy đã nuôi nàng lớn lên.
Trước đây, có một đoàn người vào rừng kiếm củi bị lạc, tình cờ thấy ngôi làng này và xin nghỉ chân đã từng hỏi nàng: “Nàng ở đây một mình không cô đơn sao?” Nàng tự hỏi, cô đơn là gì? Nàng chưa từng trải qua cảm giác mà người ta nói. Nàng lớn lên ở núi rừng này đã mười tám năm, từ khi bố mẹ mất, các già làng chăm sóc nàng cũng qua đời, có lúc nàng nhớ họ, nhưng nàng không cảm thấy cô quạnh. Các già đã nói, linh hồn của các già mãi ở đây, chở che nàng cùng ngôi làng này. Cuộc sống trôi qua yên bình, êm ả, nàng không thấy thế nào là cô đơn. Nàng sinh ra ở đây, chết cũng sẽ ở đây.
Nhưng, Liễu Linh Lan nàng không ngờ được rằng, sau này, lại có một người con trai dừng chân trong cuộc đời nàng, để một con người vốn thanh thuần như nước như nàng biết thế nào là đau lòng, cũng thấu thế nào là cô quạnh, tâm lạnh còn hơn cả tiết trời ngày đại hàn. Mà đau đớn thay, đáng cười thay, người đó lại là chàng trai ấm áp hơn vầng dương.
Sáng mùa đông ngày đó, Linh Lan vào rừng kiếm ít củi khô, tình cờ, nàng thấy từ đâu, một con mèo trắng chạy vụt lại, nhảy vào lòng nàng. Loại mèo này nhìn đã biết không phải những con mèo rừng nàng từng thấy, bộ lông trắng mượt mà, rõ ràng là luôn được cưng chiều chăm sóc, thịt mèo cũng không chắc, không thể là giống mèo ngày ngày chạy nhảy leo trèo được, hẳn là một con mèo lười biếng. Nhìn nó rất kì lạ. Rõ ràng giống mèo, nhưng lại không phải là mèo. Hay nó là giống vật ngoại lai nào đó mà nàng chưa gặp?
Đang lúc ngó nghiêng xem xét con vật tạm gọi là mèo trong lòng, Linh Lan chợt nghe tiếng gọi lớn vọng lại:
– Lam Lam!
Ngay sau đó, nàng thấy một bóng người con trai chạy vụt đến, nhanh như cắt. Linh Lan thở dài, khẽ lắc đầu. Qủa nhiên, chưa đầy một khắc, người đó trượt chân, theo độ dốc của đất mà ngã xuống, lê một đoạn dài cho đến chỗ gốc cây. Chịu lực va đập mạnh, gốc cây rung lên, tuyết trên cành cây rơi xuống rắc đầy lên đầu người nọ. Mái tóc đen mượt lấm tấm tuyết trắng, đọng cả trên sống mũi cao thẳng của người đó. Chàng nhíu mày, hình như vì đau do ngã bất ngờ, môi mỏng khẽ kêu lên một tiếng ai oán, nhìn đáng yêu vô cùng.
Linh Lan bật cười thành tiếng. Nàng chậm rãi đi đến, ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn chàng trai nọ.
– Có sao không? Bây giờ đang mùa tuyết, đường núi trơn lắm. Chạy nhanh như vậy, lại không thông thuộc địa hình nhấp nhô nơi này, ngã cũng không có gì lạ.
Chàng trai nhếch mày nhìn nàng, lại liếc mắt thấy con mèo trắng trong tay đang được nàng ôm ấp, liền giơ tay xách cổ nó kéo lại, nhéo tai nó, mắng:
– Hư đốn! Có phải được chiều quá sinh hư không? – Đoạn, chàng lại quay đầu nhìn người con gái trước mắt, cười bảo – Thực ngại quá. Lúc ta đi ngang qua đây, Lam Lam nhà ta đột nhiệt chạy khỏi tay ta, báo hại ta phải đuổi theo nàng ấy phát mệt. Không ngờ Lam Lam lại nhảy vào lòng cô nương. Lam Lam rất kì lạ, nó rất ít khi chủ động thân thiết với người lạ.
– Nàng ấy? – Người này, con người kì lạ, xưng hô cũng thật không bình thường. Trần đời có ai lại gọi loài vật là “nàng” đâu.
Linh Lan lúc này mới để ý kĩ chàng trai này. Khuôn mặt thanh tú, tóc đen ngang vai thắt hờ hững, để đuôi tóc thả trên vai, mái xõa xuống che một bên mắt, con mắt lộ ra cong lại khi cười. Đôi môi mỏng, làn da hơi ngăm ngăm cùng sống mũi cao thanh thoát. Nói chàng không đẹp là nói dối. Nhìn từ trên xuống dưới cùng với cách ăn mặc và tiếng nói, Linh Lan cũng nhận ra người này là người dưới núi, hơn nữa cũng không giống những người nông dân nàng từng gặp trước đó, chàng trai này rất khác biệt.
Chàng có vẻ rất yêu quý con mèo trắng kia, vừa mới nhéo tai nó, thấy nó kêu lên một tiếng, lại đưa móng cào cào tay chàng, ánh mắt chàng đã lộ vẻ thương xót, bèn vội vàng xoa đầu, cưng nựng nó. Rồi, chàng chống tay định đứng lên nhưng khi chân vừa dùng lực thì lập tức khuỵu xuống, khuôn mặt đang tươi cười lập tức nhăn lại.
Linh Lan thấy vậy, đưa tay chạm vào chân người nọ, hỏi:
– Đau à?
Người nọ mím môi, gật đầu.
Linh Lan liếc mắt nhìn chàng, khuôn mặt tỉnh rụi:
– Ừ. Ta nghĩ chàng bị trật khớp rồi.
– … – Người kia khóc dở mếu dở. Căn bản mà nói, từ trước đến giờ, lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, đã bao giờ bị trật khớp đâu, nay lại vì trượt chân ngã một cái mà khớp lệch đến không đứng dậy được, thật là vô cùng mất mặt mà. – Vậy giờ phải làm sao?
– Ta nghĩ chàng không thể khỏi nhanh đâu, mà cũng không thể vứt chàng giữa rừng núi được, lỡ bị hổ vồ, rắn cắn, sói ăn thịt thì thật không phải. Hay thế này, bản làng của ta cũng ở gần đây, ta đưa chàng đến. Dù gì cũng chỉ có mình ta, còn rất nhiều nhà trống, chàng có thể ở tạm.
– Cô nương ở một mình? – Chàng ngẩn người.
– Có vấn đề gì sao? – Linh Lan chớp mắt hỏi lại.
– Không phải… chỉ là, phận nữ nhi lại một mình sống nơi rừng rú này, cũng có nhiều bất tiện. Mà thôi, ta họ Mạc, tên Khởi Vũ. Còn cô nương?
– Liễu Linh Lan.
………….
————————————-
Mục lảm nhảm: Xin chào các tình yêu, lâu lâu viết lại, cảm giác như sắp hết hơi :v :v Vật lộn mãi mới được một đoạn, mà truyện còn dài nên quyết định đăng dần cho nó nóng, mọi người đọc ngắn ngắn cũng đỡ mỏi mắt =)))
Nhớ mọi người quá, cái ngoại truyện hứa từ hồi nào mà diếm đến tận bây giờ, mẹ bọn trẻ cũng thực ngại =)))) Ahihi.
Thôi thì năm mới, chúc mọi người an khang mạnh khỏe, hạnh phúc xinh đẹp, bạn nào còn độc thân thì sớm kiếm được soái ca đời mình vui vẻ ngày Valentine sắp tới nha :* :*
Yêu mọi người.
Mẹ bọn trẻ.