Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 33: Hạnh phúc trong tầm tay – [Hoàn]
Chương 27: Hạnh phúc trong tầm tay
Trên xe ngựa lúc trở về, Lâm Mặc luôn trong trạng thái muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Nếu như dùng một chiếc bánh bao thiu để miêu tả bản mặt này thì chính xác là không đủ. Đến tận khuya, hắn mới tạm cất cái vẻ mặt kia đi, gác đầu lên vai tôi, nhắm mắt ngủ. Tôi im lặng…Mặc dù cái cảnh đầy hồng hường hoa lá hẹ này đang diễn ra đấy, nhưng sao mà tôi không thoải mái nổi cơ chứ?
Thoải mái cái củ cái ấy! =_=
Ừ thì công nhận là cái thứ đang diễn ra này nó rất lãng mạn đi, nhưng mà rất là mỏi vai, rất là mỏi vai, rất là mỏi vai đấy!!! Mà quan trọng là, mỗi lần tôi định nhích ra để làm gì đó là Lâm Mặc sẽ lại mở mắt, liếc nhìn tôi với cái nhìn đầy tính uy hiếp.
– Rốt cuộc là chàng đang giận dỗi cái gì? – Tôi kìm lòng không được, bùng nổ.
– Nàng bảo đi có một chút.
– Thì đúng là chỉ có một chút.
Ai đó ném cho tôi một cái lườm cháy da mặt.
Một lát sau, hắn giơ tay kéo tôi lại gần hơn, nghiêng đầu cắn lên cổ tôi một cái. Tôi hít sâu, kêu lên một tiếng.
Hắn là cẩu à? Có biết là đau lắm không??? Tôi đánh vào tay hắn, bắt hắn buông tôi ra nhưng không được. Chừng vài giây sau, hắn mới thả tôi ra, để lại trên cổ tôi một vết răng hình vòng cung đẹp đẽ. Lúc tôi trừng mắt với hắn, hắn liền quay mặt đi.
Tôi nghe hắn nói:
– Hạ tiểu thư, phu quân của nàng cũng biết ghen.
Tôi sặc nước bọt.
Hắn… ghen?
Lâm Mặc biết ghen?
Có điều, ghen hay không ghen thì cũng không cần phải cho tôi món quà đặc biệt như vậy chứ!
– Thì sao?
– Hạ Mai!
– Chàng cắn em một cái như này, rất là đau đấy.
– Đáng đời.
– …
Lâm Mặc đáng chết! =_=
Nhưng nói gì thì nói, dù cho hành động và biểu hiện chẳng đáng yêu chút nào, Lâm Mặc nhà tôi cũng đã biết ghen rồi, cũng coi như rất đáng tuyên dương đi.
Và như vậy, tôi tựa vai Lâm Mặc, ngủ một mạch đến gần sáng.
– Mai Mai, về nhà rồi.
Tôi mở mắt, vẫn còn trong cơn buồn ngủ, để Lâm Mặc dẫn xuống xe ngựa.
Thành Hi Dương hiện ra trước mắt. Phải rồi, nơi đây là nhà tôi, nhà của chúng tôi. Tôi quay sang, thấy Lâm Mặc đang nhìn mình mỉm cười. Tôi cũng cười đáp lại. Thế nhưng, cái không khí đầy lãng mạn đó chẳng duy trì được lâu. Ai đó vẫn giữ cái nụ cười tươi như hoa ấy, bảo tôi:
– Còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh vào trong đánh răng rửa mặt đi. Hôi chết đi được.
– …
Tôi: =_=####### Lâm Mặc, chàng có thể đừng làm mất không khí như vậy có được không?
…………..
Cả ngày hôm đó, tôi và Lâm Mặc rất rảnh rỗi, bởi mọi thứ cho hôn lễ ngày hôm sau đều đã được chuẩn bị hết rồi. Và chính vì rảnh rỗi như vậy nên Lâm Mặc liền trở thành hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ của tôi. Hắn dẫn tôi thăm quan thành Hi Dương, cho tôi ăn những món ăn đặc trưng của nơi này. Hắn còn nói rằng sau này, chỉ cần tôi muốn, hắn ngày nào cũng sẽ dẫn tôi đi ngắm cảnh đẹp, ăn những món tôi thích ăn,… tôi và hắn sẽ có một tương lai hường huệ như truyện tranh thiếu nữ.
Dĩ nhiên, cái câu “tương lai hường huệ” là tôi chêm thêm vào, nhưng ý tứ trong câu nói của hắn, sơ qua có thể hiểu như vậy. Nghĩ đến đó, tôi không kìm được mà cười toét miệng.
Hắn búng mũi tôi:
– Chuẩn bị lên chức mẫu thân rồi mà còn như con nít.
Tôi trề môi:
– Mẫu thân cái gì chứ?
– Mẫu thân của con ta chứ gì nữa. – Lâm Mặc cười gian, ôm ngang eo tôi, đẩy tôi sát vào người hắn, nghiêng đầu hôn tôi.
Tôi khẽ cười, nhắm mắt hưởng thụ.
Nha, đến thân mình cũng bán cho người ta rồi, còn gì để tiếc đâu, nhỉ?
………
Thời gian trôi qua rất nhanh, cái ngày mà tôi mong chờ cuối cùng cũng đến.
Khắp thành Hi Dương rộn ràng với hôn lễ của thành chủ.
Mới sáng sớm, tôi đã bị nha hoàn dựng dậy, đánh răng rửa mặt, tắm rửa, trang điểm, làm tóc, còn bị đội lên một chiếc mũ phượng rất nặng, nặng đến muốn gãy đầu. Tuy như vậy, nhưng tôi vẫn thấy rất vui, cứ cười đến không khép được miệng. Xem xem, xem xem, có phải là tôi thuộc dạng thích bị ngược đãi rồi không?
Tuy nhiên, không để tôi có thời gian để suy nghĩ về việc ngược đãi hay không ngược đãi, tôi đã bị xoay như chong chóng. Tóc vấn cao, cài thêm trâm vàng, môi tô thêm son đỏ, mặt điểm thêm chút phần, trên mình khoác lên người bộ hỉ phục đỏ rực. Khi nhìn mình trong gương, đến tôi cũng phải không kìm lòng được mà thốt lên: “Ôi mẹ ơi, tiên nữ nào mà đẹp thế này?”
Khụ, đúng là có chút hơi tự sướng một chút, nhưng dù sao thì, vẫn chính là rất đẹp, rất lộng lẫy nha.
Trùm lên tấm lụa đỏ che khuất khuôn mặt, tôi để cho nha hoàn dẫn ra ngoài đại sảnh.
Tôi vừa bước ra, xung quanh đã dậy sóng. Tôi không thấy quanh mình như thế nào, nhưng trong lòng cũng rạo rực. Tôi sắp thành dâu nhà người ta, sắp trở thành thê tử của người đó, sắp được cùng người tôi yêu nhất sống một đời hạnh phúc, đầu bạc răng long không xa rời.
Một bàn tay vươn đến nắm tay tôi, để tôi đi sát bên hắn. Trong giây lát, mọi thứ trở lên yên ắng. Dường như, cả thế giới rộng lớn này chỉ còn tôi và hắn, đứng bên cạnh nhau. Màu đỏ rực rỡ đến rung động lòng người.
Nghi lễ diễn ra, quay trái quay phải một hồi. Đến lúc “đưa vào động phòng”, tôi căng thẳng đến mức lóng ngóng, vô tình dẫm vào đuôi áo, ngã chúi về phía trước. Này thì lộng lẫy, này thì đẹp, này thì hỉ phục dài quét đất, mất mặt chết đi thôi. Tôi nhắm chặt mắt, mong chờ một cú tiếp đất theo hướng cắm đầu xuống đất. Nhưng không, một vòng tay đã nhanh chóng đưa ra kéo tay tôi, giật lại làm địa điểm tiếp xúc của tôi không phải là mặt đất mà là vòm ngực rắn chắc của người nọ. Xung quanh đang ồn ào bỗng im lặng. Tim tôi đập thình thịch. May là có khăn trùm đầu, không thì mọi người sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc của tôi mất. Mất mặt vẫn là mất mặt mà thôi… > A
– Mai Mai à, tôi biết cô rất háo hức động phòng nhưng không cần căng thẳng như vậy chứ.
Tôi nghe giọng Điệp Điệp to nhất, rõ ràng nhất. Tội hận! Điệp Điệp à, ngày này của tôi, không cần cô góp vui đâu. Nó đủ vui rồi!!! щ(ಥДಥщ)
Xung quanh lập tức rộ lên một tràng cười. Tôi thấy tay người đỡ tôi cũng rung khẽ. Hắn đang cười! Tôi cá là hắn đang cười!! Tôi khóc không ra nước mắt. Lâm Mặc, chàng giỏi lắm, dám cười nhạo em nữa???
– Hai người đã tình cảm như vậy, chi bằng cho mọi người ở đây được chiêm ngưỡng chút đi. Đều là người một nhà cả, không cần ngại ngùng.
Giọng nói này… Tôi vắt óc nhớ ra xem ai đang nói. Nhớ ra rồi, tôi lại muốn lật bàn. Là Âu Dương Thần! Cái gì đây? Hai kẻ các người mới tình cảm! Cái gì mà phu xướng phụ tùy??? Đôi phu thê nhà các người định khiến tôi tức chết trong ngày hôm nay mới được hay sao??? щ(ಥДಥщ)
Trái với phản ứng của tôi, Lâm Mặc chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đỡ tôi đứng thẳng dậy. Nhưng mà, dân tình à, đừng nghĩ mọi chuyện có thể bình thường như vậy! Cái người này rất dễ bị kích động, rất rất dễ bị kích động đó!
Khăn lụa chầm chậm được vén lên. Giữa lễ đường, Lâm Mặc mặc hỉ phục đỏ, nở nụ cười dịu dàng như ngày đầu tiên tôi gặp hắn, mái tóc dài buộc bổng. Vài sợi tóc bị gió xuân vờn nhẹ. Trong không khí thoảng hương hoa. Tim tôi như lặng đi.
– A… – Tôi ngẩn người, mở to mắt nhìn người trước mắt.
Người tôi yêu thương nhất cuộc đời này, không cần tìm đâu xa nữa. Tôi thấy môi hắn mấp máy: “Thê tử, ta yêu nàng…”
Thật lòng mà nói, khoảnh khắc này, tôi thật muốn là một bộ phim có áp dụng hiệu ứng quay chậm. Từng cảnh, từng cảnh từ lúc tôi quen biết Lâm Mặc cứ từ từ lướt qua trong trí óc. Hóa ra, với người này, tôi chưa từng quên, dù chỉ một chút. Đôi khi, nhớ không phải vì muốn, mà là vô thức. Rồi sẽ có một ngày, có một người khiến tôi muốn ôm hắn, hôn hắn, ở bên hắn, yêu thương hắn, có một người khiến tôi ghi nhớ từng giây, từng phút đã trải qua cùng hắn.
Tay đỡ khăn trùm, hắn cúi người, ghé sát về phía tôi, đặt môi mình lên môi tôi.
Không mãnh liệt điên cuồng. Không đầy bá đạo chiếm hữu. Nụ hôn này của hắn rất nhẹ. Mơn man, nhẹ nhàng, như muốn nâng niu, trân trọng đến cháy lòng. Nhẹ nhưng không hờ hững mà rất sâu, rất nồng nàn. Lưỡi hắn luồn vào miệng, quấn lấy lưỡi tôi, dây dưa, mê luyến.
Đến lúc tôi như sắp hết không khí để thở, hắn mới chịu thả tôi ra.
Hắn nhìn tôi, bỗng chốc bật cười. Nụ cười này không như lúc này, nó tươi hơn, rạng rỡ mà ấm áp như một đóa khiết tán làm người ta không thể rời mắt. Tim tôi đập rộn trong niềm hạnh phúc. Tôi giật lấy khăn lụa từ tay hắn, che mặt mình đi.
A, xong rồi, tôi xong rồi. Mặt lại đỏ lên rồi!
Ai kia càng cười vui vẻ hơn. Vài giây sau, hắn mới chịu gọi một nha hoàn gần đó:
– Người đâu, đưa phu nhân về phòng. Nhớ cẩn thận.
…………
Tối, màn đêm bao phủ cả Hi Dương. Riêng phủ thành chủ vẫn sáng lên ánh đèn lồng. Tiếng nói cười hào sảng, tiếng va chạm của những vò rượu đầy,… dần tan vào đêm.
Tôi ở trong phòng. Nha hoàn đã dặn phải chờ Lâm Mặc vào. Tôi chờ một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hắn về phòng, nhịn không được mà gục xuống bản ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay lay vai tôi, đánh thức tôi dậy.
Tôi mở mắt, thấy Lâm Mặc vẫn đang mặc hỉ phục. Hắn chỉ vào hai chén rượu trên bàn:
– Dậy, uống rượu giao bôi thôi.
– Em không biết uống rượu.
– Vậy nhấp môi một chút là được.
Tôi ngẫm nghĩ, gật đầu. Và thế là, cái nghi thức “uống rượu giao bôi” được diễn ra một cách vô cùng qua loa. Xử lí xong nghi thức cuối, Lâm Mặc liền nhào đến ôm tôi, cười bảo:
– Cuối cùng cũng đến lúc này. Nàng không biết ta đã kìm nén lâu đến nhường nào đâu. Sắp phát điên luôn rồi.
– Kìm nén gì cơ?
Vừa hỏi xong câu đó, tôi liền thấy hối hận. Lâm Mặc cười gian, nhanh chóng cởi áo ngoài, rồi những lớp áo trong của tôi ra. Đến khi trên người tôi còn độc một bộ đồ mỏng thì hắn đẩy tôi ngã xuống giường. Lâm Mặc chống tay để tôi không lăn đi đâu được, nhìn tôi. Đôi mắt hắn thâm trầm như ẩn chứa ngàn vạn điều muốn nói mà không biết làm sao để thốt lên thành lời.
Tôi ấp úng, lắp bắp:
– Nhưng… nhưng còn trang sức trên đầu…
– Ta đã tháo giúp nàng rồi. Lúc nàng đang ngủ.
– … – Thảo nào nãy giờ thấy đầu nhẹ một cách kì lạ.
Sau đó, dĩ nhiên, cái gì đến cũng phải đến. Tôi và hắn lăn lăn lộn lộn trên giường một hồi, mồ hôi ướt đẫm rồi, đến cái bước cuối cùng, tôi run run chặn hắn lại. Lâm Mặc nhăn mặt:
– Sao thế?
– Em… hơi sợ…
Hắn ngớ ra. Rồi, hắn đưa tay xoa đầu tôi. Hắn cúi người, hôn lên vùng bụng phẳng lì của tôi, nhẹ giọng:
– Cho ta một đứa con, nhé? Con của chúng ta…
Lâm Mặc không an ủi tôi, không nói “sẽ không sao”, hắn nói cho hắn một đứa con… Phải chăng, đây là lời hứa hẹn của hắn? Hứa hẹn, thề thốt,… mà thôi, nói nhiều quá! Đến bước này rồi thì cứ thế mà tiến thôi.
Tôi bặm môi, như một chiến sĩ anh dũng mà nói:
– Chàng vào đi.
– …
– Khoan đã!
– Sao nữa?
– Nhớ nhẹ nhàng thôi.
Sau tấm màn mỏng manh, một cảnh tượng mãnh liệt cấm trẻ em dưới mười tám tuổi chứng kiến cứ như vậy mà diễn ra. Triền miên suốt một đêm. Tinh lực dồi dào, sức xuân mạnh mẽ, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng…
…………
Hai tháng sau…
Sau khi thành thân, tôi trở thành thành chủ phu nhân kiếm giáo chủ phu nhân, Lâm Mặc vẫn như cũ, không để tôi động vào việc gì. Chính vì rảnh rỗi như thế, tôi lại có một thú vui mới: nghịch ngợm, chọc phá Lâm Mặc.
Tôi phát hiện ra, Lâm Mặc nhà tôi có một mái tóc rất đẹp. Đã dài còn mượt nữa. Tôi là con gái còn chết mê chết mệt với mái tóc này nữa là. Những lúc rảnh rỗi, lúc Lâm Mặc đang chăm chú làm việc hoặc đọc sách, tôi thường sẽ kê ghế ngồi sau hắn, tết tóc cho hắn. Hết kiểu này đến kiểu khác, tết mãi không chán. Mới đầu, hắn còn có vẻ rất phiền, nhưng sau khi quen rồi, hắn sẽ để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Có một phu quân biết nghe lời như thế này, thật sự rất vui.
Một ngày, lúc tôi lại chơi trò tết tóc với hắn, bất chợt cảm thấy bụng có gì đó kì lạ. Một cái gì đó rất khó nói trào lên cổ họng. Tôi nén xuống, bảo hắn:
– Lâm Mặc…
– Hửm?
– Em đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.
– …
Không nằm ngoài dự đoán, tôi có thai rồi…
Tin này đến một cách quá bất ngờ, tôi choáng đến độ không biết nên vui mừng đến phát điên hay thế nào nữa. Tôi hai mươi tuổi, và tôi không chắc mình có thể đảm nhiệm tốt với vị thế là một người mẹ hay không. Nhưng dù thế nào, dù muốn hay không muốn, trong người tôi vẫn đang mang một sinh linh, một bảo bối vô giá, một sự gắn kết hữu hình của tôi và hắn… Loại cảm giác này, có nói thế nào cũng không thể diễn tả nổi.
Tôi xoa bụng mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc vẫn đang đứng bên giường, mặt không đọc ra được biểu cảm:
– Thế này, có phải hơi nhanh không?
Lâm Mặc vẫn giữ bộ mặt đó, trả lời tôi:
– Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nói xong, không kịp để tôi thấm được cảm xúc của hắn là gì, Lâm Mặc đi nhanh ra khỏi phòng…
………
Triều Đan đến Tà Băng giáo lúc quá trưa. Tìm mãi không thấy Lâm Mặc đâu, hỏi ra mới biết giáo chủ phu nhân đã có hỉ mạch, giáo chủ đang ở dưới bếp. Triều Đan nhếch mi, trong đầu chỉ có suy nhất một ý nghĩ: “Cái quái gì thế?”
Nàng đi dọc theo hành lang, đến bếp thì thấy một đám hạ nhân đứng ngoài, có vẻ rất nóng ruột nhìn vào bên trong. Triều Đan gạt đám người đó ra, đi thẳng vào bếp, thấy ai đó đứng trước một nồi cháo đang sôi sùng sục, cháo đã sôi quá độ mà trào cả ra ngoài. Thế nhưng, người nọ vẫn đứng đần ra đó, như thể… không để ý.
– Ngươi đang làm gì thế?
– Nấu cháo.
– Cháo trào rồi kìa. – Triều Đan tốt bụng nhắc nhở.
Khi đó, Lâm Mặc mới giật mình, vội cầm lấy vung mở ra mà quên không dùng lót tay. Ngay lập tức, Lâm Mặc theo phản xạ quăng cái vung nồi đi. Vung nồi theo lực tay bị quăng ra một quãng xa, va vào đống gia vị gần đó khiến mấy cái lọ đổ tung tóe. Hắn (lại) ngẩn người, lóng ngóng lấy muôi gỗ khuậy đều nồi cháo rồi bắc ra khỏi bếp.
Lâm Mặc quay sang nhìn Triều Đan.
Triều Đan: =_=???
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Lâm Mặc bất ngờ hét lên.
Triều Đan vội bịt tai. Tên dở người này lại dở chứng cái gì vậy?
Đến khi Lâm Mặc đã qua cơn kích động, Triều Đan thấy hắn nở nụ cười. Mắt hắn như sáng lên, sáng một niềm vui đến mức muốn vỡ òa. Đuôi mắt còn ươn ướt. Hắn bụm miệng, kìm nén bản thân. Hắn tủm tỉm cười.
– Tiểu Đan à… Bổn giáo chủ sắp lên chức phụ thân rồi nha… Ngươi với Ngạn Ngôn còn không nhanh thành thân đi, coi chừng con ngươi phải gọi con ta bằng chú đó.
Dứt lời, Lâm Mặc vớ lấy lót nồi, nhấc nồi cháo bỏ đi, bỏ lại sau lưng là cơn giận ngút trời và ham muốn ụp nồi cháo vào mặt hắn.
Phụ thân cái con khỉ! Con ngươi mới phải gọi con ta là chú!!!!!!!
[HOÀN]