Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 3: Hiệp ước đã ký, con đường hầu nữ rộng mở
Chương 2: Hiệp ước đã ký, con đường hầu nữ rộng mở
Tôi đang ngồi trong một khách trọ, hai tay lăm lăm hai cái đũa, mắt sáng bừng bừng, sẵn sàng tư thế để nhào vào bàn khi đồ ăn được đấy ra. Mọi người đang hỏi tại sao tôi đang từ rừng mà bay ngay đến cái khách trọ này đúng không? Câu trả lời cũng rất đơn giản thôi. Tua lại khoảng chừng nửa tiếng trước, khi mà anh đẹp trai vừa dứt lời hỏi tôi cái câu: “Cô là ai?” ấy ạ, tôi liền ngất xỉu. Tại sao ngất xỉu? Thực ra, đối với tôi mà nói, ngất xỉu có rất nhiều nguyên nhân. Ví dụ như say nắng, cảm, sốt, ho hen các thể loại như kiểu trong tiểu thuyết hay phim Hàn ấy, bất quá, tôi là ai? Hạ Mai tôi sao lại có thể ngất xỉu bởi mấy lý do vớ vẩn đó? Tôi ngất xỉu vì đói.
Được rồi, đúng là tôi không muốn nêu ra cái lý do rất chi là “ba chấm” như thế đâu, chẳng qua sự thật vẫn là sự thật, dù cho bạn có muốn trốn tránh thế nào thì cái sự thật phũ phàng đó vẫn đập vào mặt bạn. Vậy nên, thay vì để nó đập vào mặt mình, bạn nên từ từ mà thừa nhận đi. Chẳng là đêm qua tôi nhịn ăn tối, chơi game thâu đêm, sáng nay ngủ bù đến tận chiều mới dậy thì bị sai đi mua cá. Cứ tưởng rằng mua cá về có thể ăn no nê rồi ngủ tiếp, thế mà lại xảy ra vụ tai nạn đó, mạng cũng mất thì ăn uống được gì nữa. May mắn xuyên không về đây thì lại trở thành thành phần vô gia cư, đang chuẩn bị tâm lý để làm trẻ con cơ nhỡ đi ăn xin kiếm sống thì anh đẹp trai xuất hiện vô cùng hào nhoáng. Trong khoảng khắc ấy, tôi cảm tưởng như mình vừa thấy được ánh sáng trong đêm tối, một vị thần đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Lúc ấy, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ táo bạo: “Kệ xác bố con thằng nào, trước tiên muốn sống thì phải ăn.” Phũ phàng làm sao, khi tôi chưa kịp mở miệng nói câu nào thì “đùng”, tôi lăn ra đất ngất xỉu vì cái lý do mà ai cũng biết là gì đấy.
Trừ đi khoảng thời gian tôi mê man trong cơn đói, tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang gục trên bàn, cả người ê ẩm. Tôi thầm rủa tại sao không ai mang tôi lên cái gì đấy bằng phảng có thể nằm được? Không lẽ cổ đại đến cái giường nằm cũng không có? Mà kể cả cho không có gường đi, thì cho tôi nằm đất còn đỡ đau lưng hơn.
Đúng lúc tôi đang cảm thương cho cái lưng già trước tuổi của mình thì phía sau, một cái mặt đẹp trai được phóng đại ló ra cộng thêm lời thoại đầy chất huyền thoại:
– Cô tỉnh rồi à?
– Tại sao tôi lại ở đây? – Tôi hơi giật mình, hỏi lại một câu cũng huyền thoại không kém.
– … – Anh đẹp trai ngồi xuống ghế đối diện tôi, mặt bình thản. Một lúc sau, hắn mới nói. – Nếu cô không muốn ở đây tôi rất vui lòng đem cô trở lại rừng.
Tôi ngậm miệng, ngoan ngoãn im lặng. Hoa hồng thường có gai, nấm đẹp thường có độc!!!! Đồ đẹp rất nguy hiểm.
Thời gian lại vù vù trôi qua.
Thời gian vẫn vù vù trôi qua.
Thời gian vù vù vù vù trôi qua.
Tôi không nhịn được nữa, lên tiếng:
– Này, anh có thể nấu chút gì đó không? Tôi đói.
– Cô có tiền trả tôi không?
– … – Tôi hiện giờ đang rất muốn túm lấy cái tên đang ngồi đối diện, đánh cho hắn tơi tả rồi quăng xác hắn xuống sông cho cá xơi cho rồi. Đẹp thì nguy hiểm, nhưng có ai nói đẹp sẽ ki bo không? Tại sao tên này lại kẹt xỉ đến vậy?
“Bốp!”
Tôi gục xuống bàn. Tên ki bo trố mắt nhìn tôi. Tôi vẫy tay, thều thào:
– Tôi đói… Tôi sẽ chết nếu anh không cho tôi ăn. Tôi mà chết… anh sẽ… bị báo án… Đói… Đói… Đồ keo kiệt, nhà anh… thiếu đồ ăn sao?…
Im lặng.
Mọi thứ trôi qua trong im lặng.
Đến lúc tôi tưởng chừng như hắn sẽ không cho tôi ăn mà bỏ đi thì tôi nghe thấy tiếng cười khẽ. Hắn nói:
– Được rồi, chờ một chút.
Tôi ngẩng mặt dậy, ngây ngốc nhìn hắn. Tên ki… à nhầm, anh đẹp trai đang đẩy ghế đứng dậy, định đi vào bếp. Mắt tôi bừng sáng. Đây chính là người tốt. Sao đột nhiên tôi thấy hắn đẹp trai thế nhỉ?
………..
Tôi cắm đầu, ăn với tốc độ lốc xoáy, cuốn phăng mọi đồ ăn trên bàn vào bụng. Tôi dám chắc tướng ăn của mình hiện giờ rất tệ, rất khó coi, bằng chứng là anh đẹp trai ngồi đối diện tôi đang nhíu mày khó chịu. Tôi mặc kệ, đồ ăn đến trước mặt, cớ gì lại không ăn? Sau khi thỏa mãn được cái bụng của mình, tôi ngửa người trên ghế, rất không ý tự mà ợ một hơi dài. Tôi tự nhận, mình là một người thay đổi thái độ rất nhanh. Ai đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại, đó là điều đương nhiên.
– Người anh em, cảm ơn huynh. Huynh là người tốt, mẹ Maria sẽ phù hộ cho huynh.
– Mẹ Maria là ai? – Hắn nhăn mặt, nhưng thấy tôi không trả lời thì cũng không nói gì nữa. Thay vào đó, hắn hỏi – Cô là ai? Tại sao lại ăn mặc kì dị như thế?
Tôi đảo tròng mắt, suy nghĩ ra một câu chuyện đủ sức thuyết phục nhất.
– Tôi là Hạ Mai. Gia đình tôi là một bộ tộc trên một ngọn núi cao, cách đây rất xa. Mấy ngày trước, bộ tộc của tôi bị tấn công, tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc bịt miệng, bịt mắt tôi và tống tôi lên xe. Hôm qua, khi bọn bắt cóc hạ trại nghỉ ngơi thì đột nhiên xuất hiện chó sói. Tôi cũng vì thế mà may mắn thoát được. Tôi vừa chạy trốn bọn cướp, vừa chạy trốn chó sói, sáng nay mới có thể cắt đuôi được chúng. May sao gặp được huynh. Huynh là cứu tinh của tôi. Nhưng hiện giờ tôi không biết đi đâu. Bộ tộc của tôi đã mất tích, tôi… hức… tôi không biết làm sao nữa… – Tôi đưa tay lên che mặt, trước khi làm vậy còn nhanh chóng tự véo đùi mình một phát thật đau cho bật khóc. Tôi giả vờ nức nở.
– Trong vòng mười lăm dặm quanh đây không có chó sói. – Hắn nhếch môi, thông báo.
Mẹ nó! =-=
Tôi ngượng ngùng bỏ tay xuống, cũng lau hết nước mắt đi. Đúng là đồ nguy hiểm. Tôi hối hận, đáng ra tôi phải nói là sét đánh chết hết bọn bắt cóc do bọn chúng quá ác độc khi bắt cóc tôi thì có phải tốt hơn không? Tôi đau lòng. Tôi âm thầm khóc thương cho phận mình. Thế này thì xong rồi. Tôi nhất định phải ăn xin qua ngày trong những ngày tới sao?
– Tôi không biết cô là ai và tại sao cô lại nói dối, nhưng đống đồ cô vừa ăn trị giá khá nhiều tiền đấy. Tôi không cho không ai bao giờ, bất kể cô là ai thì vẫn phải trả lại tôi số tiền đó.
– Không được! – Tôi ngắt lời hắn. – Huynh xem, tôi đến đồ hẳn hoi còn chẳng có mà mặc, làm sao có thể trả huynh tiền chứ? Hay là huynh giữ tôi lại làm giúp việc đi, có được không? – Tôi năn nỉ.
Từ nãy đến giờ quan sát, tôi có thể nhận ra đây là một khách trọ kiêm quán bán đồ ăn, đã thế cũng không đông khách lắm, công việc chắc cũng chẳng nặng đâu nhỉ. Dù sao tôi cũng chẳng có chỗ nào mà đi nữa, ở lại đây cũng tốt.
– Được thôi. – Hắn đồng ý luôn.
Tôi há mồm ngạc nhiên. Tên này… chẳng lẽ dễ lừa thế? Mẹ ơi, chẳng lẽ người cổ đại rất dễ tin người sao? Hắn còn không có một chút do dự gì kìa.
Thế nhưng, dường như, tôi lại vui mừng quá sớm. Hắn rút từ trong tay áo ra một tờ giấy. Tôi tò mò nhận lấy. Đọc được những gì ghi trên đó, tôi đần mặt. Một lần nữa, tôi phải công nhận, đồ càng đẹp thì càng độc!
Mọi người chắc chắn sẽ muốn hỏi trong tò giấy thần thánh đó đã viết những cái gì. Đại loại nội dung của nó là tôi đồng ý bán thân cho Lâm Mặc, chịu toàn quyền xử lý và sai bảo của hắn. Dĩ nhiên, hắn có nhiệm vụ bao ăn ở cho tôi. Bên cạnh đó, tôi phải tuyệt đối nghe lời và không được chống đối hắn. Mọi quyền hành đều do Lâm Mặc chỉ định, lời hắn nói là mệnh lệnh.
Đây là… hiệp ước bán thân??????
No!!!!!!!!!!!!!!!
Chẳng lẽ nhất định tôi phải dấn thân vào con đường hầu nữ sao? Lại còn ”lời hắn nói là mệnh lệnh.” Thần Chết, tôi muốn giết người!!!!!!!!!!
Nhưng mà, nếu như không làm theo tôi sẽ bị đá ra ngoài đường mà ngủ, dùng cỏ mà ăn qua ngày, dùng nước sông mà uống, ngày ngày không chỗ ở, không chỗ ngủ, tôi sẽ sống sao? Tôi ngồi sụp xuống góc tường vẽ vòng tròn, tự tưởng tượng ra viễn cảnh còn kinh dị hơn cả phim kinh dị mà nước mắt tuôn rơi.
Đứa nhọ nhất không phải đứa có số đen nhất mà là đứa bị ông trời troll nhiều nhất.
Đến bây giờ tôi mới thấy triết lý đó thật sự rất chính xác.
Tôi đang bị ông trời troll đây!!
– Cô có thể không đồng ý, đi vay nợ hay cái gì đó trả tiền bữa ăn cho tôi rồi đi ra khỏi đây. – Lâm Mặc nói.
– Tôi đồng ý, tôi đồng ý mà. – Tôi nhắm mắt, gật đầu lia lịa. Nhìn hắn thế kia, chắc không đến nỗi quá độc ác mà trù dập tôi đâu nhỉ?
Sự thật đã chứng minh, sau này, tôi sẽ phải khóc òa vì nhận định đầy lạc quan này của mình.
………………
Hai tuần trôi qua trong êm ả. Tôi đã ở cổ đại cũng đã một thời gian, đủ để thích nghi với mọi thứ. Đúng là có thử thì mới biết. Tôi thật lòng khuyên một câu, những bạn nào có ý định xuyên không thì nhất định nên vứt bỏ cái ý định đó đi. Bởi vì, đời không như mơ, đời thật rất phũ phàng. Xuyên không rồi, cổ đại thì không có máy tính, không có mạng internet, không có ti vi, nấu cơm thì phải dùng bếp củi khói um, không có nồi cơm điện mà chỉ cần bấm “tạch” một cái là xong, không có lò vi sóng để hâm nóng thức ăn, quạt không có, điều hòa càng không, trong cái thời tiết nóng như đổ lửa thế này chỉ có dùng quạt nan mà quạt, quần áo thì kín đáo đến phát sợ. Tôi đã hiểu tại sao lúc tôi mới đến cô gái kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị, bởi vì lúc ấy tôi mặc váy, lại là vắn ngắn, phô bày nguyên đôi chân trắng ngần. Ở đây, áo thì có cổ, quần thì dài, mùa hè như thiêu như đốt thế này cũng vẫn phải mặc áo dài tay. Đôi khi, tôi ước giá như trước khi xuyên không tôi chuyển giới cho rồi, đến đây có thể cởi trần, mặc quần xắn gấu đến đầu gối. Đã thế cổ đại lại không có tủ lạnh, không có điện. Tối đến thì thắp nến tối lụp xụp, tắm thì không có vòi hoa sen các kiểu đâu nhé, múc nước sông về mà dùng. Tôi đau khổ. Tôi muốn về hiện đại!!!
Nhưng mà, nói gì thì nói, nếu bỏ đi những vấn đề về công nghệ hiện đại, thì cuộc sống cũng rất tuyệt. Sáng sáng bỏ đi việc phải dậy từ tờ mờ sớm để làm bắt đầu làm việc, thì sẽ có không khí trong lành, chim hót véo von, khung cảnh tuyệt đẹp. Người dân ở đây cũng rất mực thân thiện hòa đồng. Tôi ở đây được hai tuần, nhờ tính cách vui vẻ lễ phép mà cũng được dân làng yêu quý, à, trừ mấy cô nàng ghét tôi ra mặt. Tôi nghĩ chắc là do họ ghen với tôi. Thử nghĩ mà xem, Lâm Mặc thuộc hạng đẹp trai phong độ như thế, đột nhiên một ngày bên cạnh hắn ta xuất hiện một cô nàng xinh xắn đẹp đẽ là tôi đây, lúc nào cũng nhằng nhẵng bám hắn ta không dời, mấy chị mấy nàng đem lòng “thầm thương trộm nhớ” hắn không ghen ăn tức ở mới là lạ. Mà việc bám theo ấy, có phải do tôi đâu, là tại hắn ra lệnh bắt tôi phải làm thế ấy chứ. Trở lại việc chính về cuộc sống ở đây, tối đến, mọi người tụ tập ở sân làng, nhảy múa, ca hát bên đống lửa, rất vui, rất đầm ấm, hệt như một gia đình lớn vậy. Có thể họ hát không hay, nhảy không đẹp, nhưng nó chân chất, thật thà như con người họ. Trong làng cũng tổ chức hội chợ, cứ một tuần hai lần. Những lần như thế, ngôi làng vốn yên tĩnh lại trở nên nhộn nhịp, người ngoài làng cũng vào đây buôn bán, trao đổi hàng hóa. Tôi đã được dự hội chợ ba lần, lần thứ hai do tôi bị đau chân nên không đi được. Theo cảm nhận thì đúng là rất vui.
Hai tuần, đủ để tôi biết được mình đang ở đâu. Thì ra đây là làng Thuận Bình, thuộc địa phận Ngọc Quốc, nằm gần kinh thành nên việc làm ăn cũng khá khẩm. Lâm Mặc không phải là người gốc Thuận Bình. Tôi nghe nói khoảng hơn một năm trước, hắn bị thương được một người già trong làng đem về chăm sóc, sau đó, khi người kia qua đời, vì không có người thân nên quán khách của người đó được Lâm Mặc trông coi, hắn trở thành người làng lúc nào không hay. Không chỉ làm chủ tiệm khách trọ, hắn còn dành nguyên một phần trước cửa quán để kinh oanh thịt bò. Mỹ nam bán thịt bò, quả thật là một câu chuyện đầy sức hút.
Mà nhắc đến Lâm Mặc, tôi lại thấy hắn chính là một người kỳ lạ. Hắn bình thường đối với người khác thì vui vẻ hiền hòa, đối với tôi thì nghiêm khắc khó tính như ông cụ non. Hắn lúc nào cũng bảo tôi phải làm thế này, không được làm cái kia. Nhiều lúc, tôi tự hỏi hắn có phải song sinh của mẹ tôi không? Hắn luôn có một khí chất khác những người con trai trong làng, luôn có gì đó rất thanh cao, đôi khi lại lành lạnh giống như gió thu mà không ai chạm được đến. Với vẻ ngoài đẹp đẽ, tính cách lại dịu dàng lãnh đãm nên rất được lòng các cô gái trong làng. Tôi không biết hắn có biết tình cảm của họ hay không, nhưng tôi thấy hắn đối xử với ai cũng như vậy, có chút khách sáo, không hề muốn thân thiết quá nhiều.
Nhắc đến việc xuyên không của tôi, tôi vẫn luôn ôm mộng mình là nữ chính trong tiểu thuyết. Biết đâu Lâm Mặc lại chính là một vương gia, hay một người nào đó cao quý, siêu phàm thì sao? Tôi đã từng hỏi hắn:
– Lâm Mặc, huynh có phải rất giàu có hay không?
Lúc ấy, hắn đang bán thịt bò ngoài cửa. Hắn nhìn tôi khinh bỉ, tay mài mài con dao trong tay, bảo:
– Cô nghĩ người giàu có sẽ rảnh rỗi đi bán thịt bò sao?
Tôi bĩu môi. Hắn đúng là không có tính hài hước gì cả.
Ước mơ trở thành nữ chính trong một chuyện tình lãng mạn của tôi bị bóp nát trong tiếng mài dao xẻo thịt bò và tiếng bát va lách cách trong chậu khi rửa. Ôi, đời người là một chuỗi những miếng thịt bò bị ế. Trong chuỗi ngày đó, tôi cũng đã bị ám bởi thịt bò và việc kinh doanh của khách trọ.
Lâm Mặc nói:”Người giàu có sẽ không rảnh rỗi đi bán thịt bò.”
Đến bây giờ tôi mới thấy hắn phát ngôn ra câu đó đúng là rất mang tính triết lý.
Vậy người rảnh rỗi thì làm gì? Người rảnh rỗi sẽ đi trêu ghẹo người khác. Nhất là những người vừa giàu có vừa rảnh rỗi. Điển hình như cái anh chàng đang nở nụ cười tượng trưng của nghệ thuật trừu tượng kia kìa. Đó là Lý Điền, con trai của nhà họ Lý, cái nhà giàu nhất làng này.
Không hiểu tôi xui xẻo thế nào lại gặp trúng hắn. Chuyện là vào một ngày đẹp trời nào đó sau khi tôi vừa mới ký cái “Hiệp ước bán thân” kia, tôi đang đi dạo trên đường làng, chán nản đạp đạp vài cục đá dưới chân. Cục đá lại không ngoan ngoãn bay thấp mà “vèo” một cái bay lên không trung, đập đúng trán của cái tên Lý Điền đang đi ngược lại.
“Đùng đoàng!!!”
Tiếng sét ái tình bắn bum bum. Từ ngày đó, hắn bám tôi không dời, mở miệng ra là “Tiểu Mai, hãy trở thành thê tử của ta. Ta nguyện yêu thương nàng suốt đời.”
Tôi: =-=
Lâm Mặc: =-=#
Chắc sẽ có người hỏi Lâm Mặc thì liên quan gì, nhưng thật lòng thì hắn rất liên quan đấy.
Tại sao hắn lại liên quan?
Lâm Mặc vì sao lại tỏ thái độ khó chịu như vậy?
À vâng, tác giả lười gõ quá, chờ chương sau nhé.
_______________________
Lịch post: Chủ nhật mỗi tuần.