Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 2: Thần Chết là kẻ không thể tin tưởng
Chương 1: Thần Chết là kẻ không thể tin tưởng.
Tiếng xe cứu thương khuấy động cả buổi chiều yên tĩnh ở thành phố C. Mặt trời trốn sau rặng mây trắng, he hé mắt nhìn xuống lòng đường, nơi vừa xảy ra một tai nạn kinh hoàng. Người qua đường bàn tán xôn xao, chen chúc chật chội cả lối đi. Mấy bà nội trợ vốn vội vội vàng vàng mua đồ chuẩn bị cho bữa tối cũng dừng chân lại, tò mò đứng ven đường bình phẩm một hai câu. Trên mặt đường bê tông xám, một khung cảnh đáng sợ đang hiện diện. Một chiếc xe ô tô dừng lại, mà không, phải nói là phanh kít lại, bởi trên con đường dài còn vệt bánh xe kéo lê. Ngay đầu xe, trên đất, một cô gái nằm đó, máu me bê bết cả khuôn mặt khiến người ta nhìn không ra hình dáng. Mái tóc dài giờ đầy máu, xõa tung trên đường. Cả bộ đồ xanh dương nhạt trên người cô gái đó cũng được nhuộm một màu đỏ.
– Sao cô gái đó lại chết thế? – Người qua đường A tò mò hỏi.
– Không rõ, nghe nói cô nhóc đó chạy ra đường cứu một con mèo con, thế là bị xe tông. – Người qua đường B trả lời.
– Ồ, tội nghiệp quá. Cô bé đó cũng ngốc thật, cứu con mèo đó làm gì để phải bỏ mạng. – Người nào đấy bình luận.
Đúng, mọi người nhìn không sai, cô gái đó chính là tôi. Mấy phút trước, tôi còn là một sinh viên đại học mơn mởn sắc xuân, chỉ vì lòng tốt nhất thời không biết có đáng hay không mà mấy phút sau trở thành một cái xác không hồn nằm chình ìng ngay giữa đường cho người ta ngắm. Nói thật, tôi cũng chẳng tốt bụng gì mà đột nhiên nhảy ra giữa đường cứu một con mèo chẳng quen chẳng biết, có chăng bởi vì nó ngậm ngay con cá tôi vừa mua, phóng vèo ra đường. Nếu như tôi để mặc cho con mèo chết tiệt đó chạy mất thì tôi sẽ phải mất công quay lại chợ, đi thêm năm trăm mét nữa chỉ để mua một con cá theo lời nhờ vả của dì tôi. Không những vậy, còn phải chọn một con cá tươi ngon như thế trong hàng trăm con cá khác. Mà điều quan trọng là, tôi đã lỡ tiêu hết tiền vào cái trò bói bài ở chợ. À, nhắc mới nhớ, ông thầy bói lúc nãy ở trò bói bài đó, sau khi tôi rút ra lá bài, ông ta đột nhiên rú lên giữa chợ, chỉ vào tôi rồi phán:”Cô gái này, đoản mệnh, đoản mệnh. Số mệnh của cô ngày hôm nay sẽ gặp một ngôi sao, trở thành ngã rẽ cho toàn bộ cuộc đời của cô. Ô cha, ly kì, thật ly kì!”
Lúc ấy, tôi chỉ nhìn ông thầy bói đó huơ tay huơ chân một hồi, mặt đần ra. Đoản mệnh cái quái gì? Chẳng qua tôi rút phải một lá bài thôi mà. Rút lại. Đấy, tôi đã nướng hết tiền đi chợ vào một cuộc bói hên xui như thế. Và bây giờ, khi tôi trở thành một hồn ma lơ lửng trên trời thế này, con mèo chết dẫm được tôi cứu lại tự động chạy đến chỗ một cái xe khác đang lao đến, chấm dứt cuộc đời trong tươi trẻ với cái não trắng ởn đang lòi ra dưới đất. Tôi bực mình chửi thầm. Mẹ kiếp, rõ ràng con mèo này có ý định tự sát từ trước mà. Tự sát rồi tại sao còn cướp con cá của tôi rồi lôi tôi chết theo? Mèo với chả mả, tôi hận! Đừng có cười, nghiêm túc đấy!
Trên không trung, tôi nhìn cái xác của mình dưới mặt đất, rồi quay sang nhìn cái hồn của con mèo cướp cá vừa bay ra. Khi bay qua chỗ tôi, hồn của nó còn nhe răng cười với tôi một cái, khoe ra hàm răng trắng sáng đủ tiêu chuẩn quảng cáo cho PS, sau đó thì vẫy tay chào tôi, trên đầu nó mọc ra cái vòng tròn sáng chói, lưng nó tung ra đôi cánh trong suốt, nghoe nguẩy đuôi rồi bay lên trời. Không những vậy, tôi không hiểu có phải mình tưởng tượng quá giỏi hay không mà tôi còn thấy mặt nó vô cùng vui vẻ, như kiểu đang cười nhạo tôi:”Hô hô, ta đây đã đắc đạo, ta đi đây!”
Tôi nghĩ là tôi đang mơ. Ha ha, đúng là tôi đang mơ thôi, sự thật thế quái nào được. Đương lúc tôi định ngửa cô lên trời cười lớn, tự khâm phục trí tượng tượng vô cùng phong phú của mình thì bỗng nhiên, bên cạnh tôi có tiếng nói:
– Cô còn hai phút nữa, cười nốt đi.
Tôi ngậm miệng lại, quay sang nhìn người bên cạnh. Biến dị! Giữa mùa hè mà mặc đồ đen kín mít, đầu đội mũ sùm sụp, bộ tên điên này không thấy nóng sao? Đã thế cái tóc lại còn dài ngoằng nữa, mặt mày cũng không đến nỗi tệ, không lẽ hắn ta có vấn đề về thần kinh? Tôi liếc nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị, tự động nhích ra xa một chút.
– Cô không hỏi tôi là ai à? – Hắn chỉ tay vào mặt mình, hỏi.
– Không, tôi biết anh là ai mà. – Tôi cười khẩy, phẩy tay, tự nhiên đón nhận ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sùng bái từ hắn. – Bệnh nhân bệnh viện tâm thần đúng không? Ây chà, tôi biết mà.
Tên kia mặt đen lại, nhanh như cắt rút ra một cái thẻ gì đó từ trong túi áo. Hắn vung vẩy tấm thẻ trước mặt tôi:
– Hê hê, biết đây là gì không?
– Giấy. – Tôi khó hiểu. Chẳng lẽ hắn bị thiểu năng đến mức giấy cũng không biết là gì sao? Hầy, đời nhiều số phận cũng trớ trêu thật đấy.
Hắn tỏ thái độ bực mình, nhón chân bay đến chỗ tôi, gí thẳng cái thẻ gần sát mặt tôi. À há, ra là muốn tự giới thiệu bản thân à? Trên tấm thẻ ghi: ”Thẻ công tác thần Chết, tên, tuổi, địa chỉ,…” Ờ, rồi sao? Có gì ghê gớm à? Tôi đảo mắt nhìn người đen sì trước mặt.
Ơ ấy, khoan đã, thần Chết á? Không-thể-tin-được! Tôi muốn yểu điệu mà thốt lên: ”Oh my god” cộng thêm hàng loạt dấu chấm than để thể hiện tâm trạng mình lúc này. Ôi mẹ ơi, đừng có đùa chứ. Mà quên, tôi đang mơ mà, chuyện gì chẳng có thể xảy ra. Tôi cười tươi như hướng dương được mùa, vỗ vai tên thần Chết nọ bồm bộp:
– Đồng chí, chẳng mấy khi anh em mình gặp nhau, đi uống nước mía thôi.
– Cô chậm tiêu à? Giờ cô phải đi đầu thai, chứ không phải đi uống nước mía. Loại con gái loài người ngu ngốc. Không hiểu sao lần nào tôi gặp mấy người chết trẻ kiểu này thì họ đều khiến tôi phải giải thích chứ? Cô chết rồi! Cô chết rồi! Hiểu chưa? Nghe rõ chưa? Tôi nói là cô chết rồi ấy! – Hắn chỉ vào mặt tôi, hét ầm lên. Điều kì lạ là dù hắn có hét to như vậy thì những người ở dưới đều như không nhìn thấy tôi và hắn đang lơ lửng trên này. Kì lạ nhỉ.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, giơ tay túm cổ áo hắn lại, lắc cật lực:
– Mẹ kiếp, có chết thì anh cũng không cần hét to như thế? Tôi sẽ tốn tiền đi khám tai, có hiểu không hả? Thần Chết cái mẹ gì? Tôi nghe rõ rồi. – Ờ, mà chờ đã, hắn nói tôi chết rồi à? Đừng đùa thế chứ. Tôi dựng kẻ đang bị lắc đến rời rạc đó dậy, hỏi – Anh nói tôi chết rồi à? Chắc chắn chứ? Không nhầm người chứ?
– Hạ Mai, sinh viên năm nhất trường đại học Kinh tế Quốc dân, chết do tai nạn xe cộ. Đúng là cô đấy.
Tôi buông hắn ra, nhất thời không tin nổi. Ôi mẹ ơi, tôi chết rồi à? Tôi còn chưa yêu ai, bao nhiêu tiền nợ cũng chưa đòi, làm sao có thể chết dễ dàng như thế được? Mẹ nó, nếu biết tôi sẽ chết sớm thế này có phải sáng nay tôi đã đòi hết nợ nần rồi không? Nhọ! Thế mới bảo, sau việc này ai cũng nên rút ra được một chân lý: ”Không ai biết giây tiếp theo của cuộc đời mình có chết nhăn răng ra hay không nên cứ nợ là phải đòi.” Trở lại cảnh chính, anh bạn thần Chết thấy tôi như thế thì mủi lòng thương, đi đến mở lời an ủi:
– Không sao, đi đầu thai vui lắm. Cô sẽ có bạn mới nè, có cuộc sống mới nè. Cùng lắm uống một viên thuốc Panadal là sẽ quên hết mọi chuyện kiếp này, không day dứt gì đâu. Nào, đi đầu thai thôi. Tôi là thần Chết có kinh nghiệm dày dặn rồi, sẽ không để cô xảy ra sơ xuất gì với linh hồn cô đâu.
Tôi im lặng. Một lúc lâu sau, không hiểu sao mà tôi lại nói:
– Tôi muốn nhìn thấy phản ứng của bố mẹ tôi.
Thần Chết giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu.
Tôi đứng trong nhà xác của bệnh viện. Trong đó, hơi lạnh tuôn ra ào ạt. Đang là buổi chiều mà nhà xác cũng vẫn mang một vẻ âm u đến lạnh tóc gáy. Bố mẹ tôi nhận được điện thoại thì phi ngay xe đến đây. Tôi thấy mẹ tôi bàng hoàng không tin được chuyện gì đã xảy ra. Mẹ tôi khóc mãi, cả người như mềm nhũn trong tay bố tôi. Bà gọi tên tôi đến khản cả tiếng. Tôi hối hận. Đáng ra tôi không nên đòi nhìn thấy cảnh này. Đau lòng quá. Bố mẹ tôi một đời tần tảo nuôi tôi khôn lớn, đến tầm tuổi này, chưa báo đáp được gì cho hai người mà đã vội vàng bỏ hai người mà đi mất. Lúc này, những nếp nhăn hằn trên trán mẹ, vết chân chim nơi khóe mắt, vài sợ tóc bạc trên mái tóc mượt mà, khuôn mặt nghiêm nghị in dấu thời gian của bố, đôi mắt nheo lại nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường, tất cả những điều đó, giờ đây in đậm trong mắt tôi rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt, nước mắt không biết trào ra từ lúc nào.
Tên thần Chết đó đứng bên cạnh tôi, thấy tôi khóc như thế thì không lên tiếng, dường như hắn đã quá quen với cảnh này rồi. Tôi đến trước mặt bố mẹ tôi, hạ xuống đất đứng trước mặt họ. Họ không nhìn thấy tôi. Cũng phải, nếu họ nhìn thấy linh hồn một người đã mất như tôi thì họ sẽ hoảng loạn lắm. Tôi quỳ xuống dưới chân họ, dập đầu ba cái. Bố, mẹ, thứ con có thể báo đáp hai người chỉ là thế này thôi. Hai người phải sống thật hạnh phúc.
– Hết giờ rồi, đi thôi. – Thần Chết kéo tay tôi dậy, mở ra một lỗ đen sâu hoắm trong không trung. Không để tôi phản ứng, hắn ta lôi tôi vào đó. Lỗ đen đóng lại.
Mười phút…
Ba mươi phút…
Bốn mươi phút…
Đã một tiếng trôi qua mà tôi vẫn lang thang trong cái lỗ đen đó. Tôi bắt đầu bực mình. Liếc mắt nhìn kẻ tự xưng là “thần Chết dày dặn kinh nghiệm” đang hướng phía mình cười hì hì, tôi chỉ hận không thể rút dép ra mà phi thẳng vào mặt hắn. Đáng tiếc, hiện giờ tôi không có chân, làm sao có dép mà rút. Thần Chết nhìn tôi, mặt như con mèo con bị mắc mưa. Fuck, hiện giờ tôi ghét nhất là mèo, có hiểu không hả? Tôi suýt nữa thì gào lên với hắn, may là kìm lại mình được.
– Làm sao thế?
– Hình như… tôi nhầm người rồi… – Hắn giở giở quyển sổ không hiểu lôi ra từ đâu, ra vẻ tri thức – Ừ, nhầm rồi.
Một đàn chim nhạn bay qua đầu kêu quàng quạc…
Tôi nhìn hắn. Hắn nhìn tôi. Hai người cùng nhìn nhau.
Hắn cười ái ngại.
– Vậy đưa tôi trở về đi.
– Không được, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn. Với cả thân xác cô ở đó cũng bị tổn hại nặng nền, cô muốn sống mà tất cả các dây thần kinh hoạt động đều đứt hết rồi sao?
Khóe mắt tôi giật giật. Nói thật nhé, tôi muốn chửi người lắm rồi đấy. Thần Chết kiểu quái gì đây cơ chứ?
– Hay là… tôi cho cô xuyên không nhé. Ở thế giới mới, cô sẽ có thân xác của con người, sẽ sống cuộc sống bình thường. Không phải mấy thiếu nữ như cô thích xuyên không lắm sao? Nhé, nhé! – Hắn dụ dỗ.
Tôi nheo mắt nhìn hắn đầy nguy hiểm. Ai mà biết được hắn có làm tổn hại gì tôi nữa không? Nhưng mà… đời nó cũng thốn, giờ tôi chỉ có thể dựa vào cái tên thần Chết này thôi chứ biết làm sao. Tôi cắn răng, gật đầu, phó mặc cho số phận.
Thế là, từ câu chuyện trên kéo theo đến hoàn cảnh hiện tại này. Tôi đang đứng giữa một khu rừng âm u hẻo lánh. Cây cao chót vót như chạm tới tận trời. Cây rậm rạm che chắn lối đi. Nói chung là, cây “everywhere”. Khác hẳn với hiện đại đầy bụi đường với ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước, ô nhiễm mọi thứ, ở đây, mọi thứ rất trong lành. Tôi nhìn quanh. Vẫn chỉ là cây và bụi cây. Trong đầu tôi chửi thầm. Shit, ông thần Chết đó quẳng tôi đến cái xó xỉnh nào đây? Tôi giơ tay mình lên, lại nhìn xuống chân mình. Choáng. Đây là cơ thể của tôi mà. Sao hắn ta bảo cho tôi xuyên không? Tôi đứng lên, nhảy nhảy vài cái, xác định đây đúng là cái cơ thể khỏe mạnh ngàn năm không ngã bệnh của mình.
Tôi suy nghĩ. Có khi nào hắn ta lừa tôi không? Người ta xuyên không thì vào nhà tiểu thư yểu điệu thục nữ, không thì cũng là thái tử phi, vương phi, hoàng hậu các kiểu, tại sao tôi lại xuyên luôn cả người thế này? Đang đờ đẫn với mớ suy nghĩ của mình, đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng con gái lanh lảnh:
– Mặc ca ca, đợi muội! Huynh đi nhanh quá.
Chưa kịp suy nghĩ gì, trước mặt tôi hiện ra một anh chàng đẹp trai như mộng. Mái tóc dài buộc bổng đuôi ngựa, ước chừng nếu thả xõa tóc cũng chạm gót. Mắt phượng sắc lạnh nhưng cong cong lên như còn vương nụ cười, dịu dàng đến mê đắm. Mũi cao thẳng quật cường, môi bạc mỏng quyến rũ. Không những vậy lại thêm dáng người cao đầy cân đối. Trên người hắn ta mặc bộ đồ thường dân nhưng không làm giảm đi khí chất của hắn, ngược lại càng làm hắn giản dị dễ nhìn. Mà trọng tâm là, hắn mặc đồ cổ đại. Vậy thì không nghi ngờ gì nữa, tôi xuyên không rồi.
Tôi còn đang ngây ngô nhìn hắn thì từ phía xa, một cô nương tầm mười sáu, mười bảy tuổi chạy đến, dán mắt lên người ta, soi từ trên xuống dưới.
– Cô là ai? – Cô nương kia chưa kịp hỏi, anh chàng đẹp trai đã lên tiếng.