Hiệp Hành Thiên Hạ

Chương 19: Thiên La Địa Võng Bàn Nhược Chưởng


Đọc truyện Hiệp Hành Thiên Hạ – Chương 19: Thiên La Địa Võng Bàn Nhược Chưởng

Dịch giả: Clear
Biên: argetlam7420

(Biên) Truyện vốn được bên Vô Hạn Thế Giới dịch đến Q2 C2, chẳng biết sao lại dừng. Mình với bác Clear thấy truyện hay, lại là của lão ZH nên tiếp tục dịch, mong mọi người ủng hộ!

Thương thế của Hách Khải mấy ngày trước đã khỏi hẳn rồi, những ngày này hắn vẫn luôn dùng nội lực chữa trị nội thương do mười năm luyện quyền gây ra, cùng với đó là rèn luyện những bộ phận cực nhỏ trong thân thể, ví dụ như rèn luyện từng mao mạch, mạch máu, thậm chí xương tủy. Đó là những việc trước kia hắn có muốn cũng không thể làm được. Trước Nội Lực Cảnh thì phải có những bộ võ công thượng thừa mới rèn luyện được, nhưng đã đạt đến Nội Lực Cảnh rồi, rèn luyện như vậy lại dễ dàng như hít thở không khí. Ngắn ngủi chỉ có mấy ngày, tố chất thân thể của hắn đã có biến hóa như thoát thai hoán cốt.

Hiện tại, so với lúc vừa mới bộc phát nội lực, thực lực của hắn đã được đề cao ít nhất. Nguyên nhân thứ nhất là hiện tại hắn ăn uống no đủ, ngủ ngon giấc, tinh thần tốt, hai là những ngày này, đối với việc vận dụng nội lực cùng phương thức sử dụng cũng có một ít thành tựu, tuy khẳng định vẫn kém hơn những Nội Lực Cảnh lâu năm, nhưng so lúc với mới bộc phát nội lực thì tuyệt đối mạnh mẽ hơn nhiều, thứ ba là tố chất thân thể của hắn đã được đề cao rất nhiều nhờ rèn luyện bằng nội lực. Tuy rằng tố chất thân thể còn chưa đạt tới Chuẩn Nội Lực Cảnh, nhưng mà so với lúc mới bộc phát nội lực thì quả thực là một trời một vực.

Tổng hợp lại, nói thực lực của hắn đề cao vào khoảng 15% tuyệt đối không phải khoa trương. Phải biết rằng, sau khi thực lực đạt tới cấp độ nhất định, mỗi đề cao một phần đều là khổng lồ đề cao. Huống hồ lúc đối chiến, thực lực cao hơn 3 % là đã cao đến không thể đỡ nổi rồi. Thực lực hắn bây giờ đã được đề cao 15%, nếu phải chiến đấu với chính mình khi mới bộc phát nội lực, hắn hoàn toàn có thể áp đảo bản thân lúc đó, dù là lấy một đánh hai cũng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.

Đương nhiên, ngoại trừ nhân tố thân thể cùng sử dụng nội lực thuần thục, nguyên nhân khiến thực lực có thể tăng lên 15% còn có một cái khác… Thiên La Địa Võng Chưởng!

Đây là bộ quyền pháp mà sau khi thương thế chuyển biến tốt, Hách Khải đã cho nhân vật của mình học. Hệ số quyền pháp cũng chỉ là 20, quyền pháp uy lực là 300, so với La Hán Quyền chỉ vẻn vẹn nhiều hơn 50 điểm sát thương mà thôi. Cái hệ số sát thương của hệ thống trong thế giới thực thật ra chẳng có tác dụng mẹ gì, trong thực tế thế giới cũng không phải “ngươi đánh ta một quyền, ta đánh lại ngươi một quyền” như trong game RPG (1). Nhưng có điều nếu nhìn một cách khách quan thì hệ số này cũng phần nào cho biết phẩm chất của quyền pháp tốt xấu ra sao. Cái này kỳ thật cũng chỉ là một bộ quyền pháp mới có hạng, cao hơn La Hán Quyền một chút, có lẽ còn chưa đạt tới phẩm chất của quyền pháp hạng ba.

Nhưng mà Hách Khải lại tương đối coi trọng bộ quyền này. Nguyên nhân là vì chỗ cốt yếu nhất của quyền pháp này kỳ thật không phải lực công kích, mà là bộ pháp! Đây là một bộ võ công chuyên về luyện bộ pháp cùng khinh công!

Thiên La Địa Võng Chưởng, hay còn gọi là Mỹ Nữ Quyền, võ công này là quyền pháp luyện khi mới nhập môn phái Cổ Mộ trong Thần Điêu Hiệp Lữ. Luyện tập chủ yếu là cổ tay, bộ pháp, khinh công, là công pháp linh hoạt, tốc độ. Nếu luyện đến tinh thâm thì có thể chỉ cần dựa vào chuyển động của bàn tay, khiến cho con chim trong tay không bay ra được, hơn nữa nếu công lực càng cao, số lượng chim sẻcũng sẽ càng tăng. Nếu đạt đến cảnh giới đỉnh cao thì tựa như một tấm lưới ‘thiên la địa võng’ bao phủ xung quanh, đừng nói chim chóc, ngay cả con muỗi cũng bay không thoát. Bộ quyền pháp này có thể khắc phục tốt nhất thiếu sót trước mắt của Hách Khải về phương diện thân pháp.

Tốc độ của Hách Khải và Lý Minh đều cực nhanh, hơn nữa với tố chất thân thể của bọn hắn bây giờ, lại thêm có nội lực cường hóa, dùng tốc độ như vậy chạy liên tục một ngày một đêm cũng sẽ không kiệt sức. Hai người chạy ra ngoại thành ít nhất 20 km mới chậm rãi dừng lại. Cuối cùng, hai người đứng đối diện nhau trên một bãi cỏ bằng phẳng, trong lúc nhất thời không bên nào động thủ, chỉ yên lặng nhìn thẳng mặt đối phương.

Vài phút sau, Lý Phan Thành và Tiết Na mới lái xe đến nơi. Hai người vội vàng chạy tới, ở vị trí cách khoảng một nghìn mét thì đứng lại bất động, lúc này Lý Minh mới vừa cười vừa nói: “Tiểu hữu xin hãy tha thứ cho tư tâm của lão đầu ta. Nhưng mà hai người này, một người là tỷ tỷ của cậu, một người là anh rể cậu, cậucũng không tính là chịu thiệt. Cuộc đối chiến của hai người chúng ta, hi vọng sẽ mở ra chút tham ngộ cho hai người bọn họ. Đây đúng là tư tâm của ta, hai người bọn họ chính là những thành viên Lý gia rất có khả năng trở thành Nội Lực Cảnh trong vòng 50 năm nữa, lần này mang hai người bọn họ tới đây, chủ yếu là vì thế.”

Hách Khải khoát tay không nói gì, chỉ yên lặng truyền nội lực đi khắp các bộ phận trong cơ thể, Lý Minh thấy vậy thì trong lòng thầm tán thưởng, rồi tiếp tục nói: “Tiểu hữu chú ý một chút, cuộc tỷ thí lần này ta sẽ không giấu bài gì hết. Đây chính là tuyệt thế võ công mà ta được một vị cường giả Nội Khí Cảnh truyền thụ cho: Quang Dương Quyền, không phải võ công của thế tục. Đây cũng chính là công pháp chiến đấu chân chính mà vị Nội Khí Cảnh đó sử dụng, chỉ tiếc rằng không được vị tiền bối đó cho phép, ta không thể truyền thụ cho người trong gia tộc… Tiểu hữu, cẩn thận đó!”

Trong lúc nói chuyện, Lý Minh bỗng giơ hai quyền lên. Hai quyền của lão rõ ràng đang bốc khói vì sinh ra nhiệt độ cao, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được từng đoàn khí nóng làm không khí vặn vẹo từ nắm tay khuếch tán ra xung quanh. Nhiệt độ này ít nhất cũng phải mấy trăm độ C, quả thựckhiến người ta kinh hãi.


Trong lòng Hách Khải cũng rung động mạnh. Phải biết rằng nắm đấm của Lý Minh cũng chỉ là máu thịt mà thôi, vậy mà dưới tác dụng của nội lựccó thể sinh ra nhiệt độ khủng bố như vậy. Đây là cái đạo lý gì? Huống hồ dù có thể sử dụng nội lực để sinh ra nhiệt độ cao đến vậy, nhưng thân thể làm thế nào mà chịu được? Chỉ là là máu thịt bình thường thôi, làm sao có thể không bị đốt thành than đây?

Ngay khi Hách Khải đang kinh hãikhông hiểu, Lý Minh đã dậm mạnh chân lao tới, tốc độ cực nhanh. Trên thực tế, Hách Khải không hề nghe thấy âm thanh gì hết, Lý Minh thoáng cái đã chỉ còn cách hắn có năm, sáu mét nữa thôi.

(Không ổn! Tốc độ quá nhanh!)

Hách Khải lập tức đình chỉ suy nghĩ, toàn tâm toàn ý khống chế nội lực, chuyển đại bộ phận nội lực vào trong não. Lập tức, trong mắt hắn hiện lên rõ ràng động tác Lý Minh, động tác của Lý Minh giờ đã biến thành phim quay chậm, gồm cả tốc độ bay của bụi đất, cát đá mà chân hắn đạp tung cũng trở nên chậm rãi dị thường. Đương nhiên, động tác của chính Hách Khải cũng đang chậm lại, thậm chí tốc độ so với Lý Minh thì càng chậm hơn một chút.

(Cái này là phương thức chiến đấu chân chính của Nội Lực Cảnh. Khó trách lúc ấy gã Nội Lực Cảnh của Hứa gia có thể chứng kiến từng đường quyền của ta rõ ràng như thế, hơn nữa, đòn nào cũng có thể chặn lại dễ dàng. Cái này là tỉ lệ chuyển đổi nội lực, là phải đẩy tốc độ phản ứng của đầu óc lên nhanh nhất, rồi phải tăng lực lượng bản thân bằng tốc độ nhanh nhất, hoặc là tăng sức phòng ngự của một bộ phận nào đó trên thân thể, muốn làm được thì phải nắm giữ thuần thục mới được a…)

Hách Khải thừa dịp tốc độ tư duy của hắn cực nhanh, trong đầu đã hiện lên những ý nghĩ này. Trong chớp mắt, nội lực của hắn ào àođổ vào hai tay với eo, chân. Mọi thứ xung quanh đang chậm rãilập tức biến mất, tựa hồ mắt thườngkhông còn thấy gì nữa, Hách Khải vung song chưởng đánh thẳng về phía song quyền của đối phương mà lúc trước đã tính toán ra. ‘Uỳnh…’ một tiếng, một lực lượng khổng lồ xuyên qua bàn tay, đi sâu vào thân thể, Hách Khải không tự chủ được bị đẩy lui về phía sau, đồng thời nội lực một lần nữa tràn vào đại não, hắn lạitiến vào trạng thái tư duy gia tốc cực nhanh.

Trong mắt Hách Khải, khói bụi mù mịt do vừa rồi hai người đối quyền mà bay tung lên, khiến tầm nhìn cực thấp, hắn căn bản không thể nhìn thấy bất cứ người nào nữa. Nhưng đúng lúc này, khóe mắt trái của hắn chợt thấy trên mặt đấtcó một đống bụi đất rất nhỏ bay lên không trung. Chỉ một tích tắc đó, hắn đã biết ngay chuyện gì xảy ra, trong lòng kêu to không ổn, đồng thời dồn toàn bộ nội lực ngưng tụ sang nửa người trái. Ngay lập tức, nửa người trái của hắn đau đớn kịch liệt, cả cơ thể bị đánh bay ra hơn mười mét, đập xuống mặt đất hai tiếng rất mạnh, rồi mới trở mình đứng lên được, nhưng mà hai nắm đấm và hông trái đã đau đến mức không thể chịu nổi.

“Tiểu hữu còn chưa nắm đượccách thức chiến đấu của Nội Lực Cảnh, tốc độ chuyển đổi bộ vị cường hóa bằng nội lực của cậu quá chậm, nhưng nội lực của tiểu hữu lại vô cùng ngưng kết, số lượng tuy rằng chưa nhiều, nhưng về chất thậm chí còn hơn cả lão phu. Nếu là Nội Lực Cảnh bình thường, trúng đòn vừa rồichắc chắn không thể chiến đấu tiếp, nhưng tiểu hữu lại chỉ bị thương nhẹ… Tiểu hữu vẫn muốn tiếp tục chứ?”

Cách đám bụi đất hơn mười mét, Lý Minh vẫn bình yên vô sự đứng nguyên tại chỗ, y phục trên người một nếp nhắn cũng không có, ngoại trừ hai nắm đấm vẫn còn đang sinh ra nhiệt độ cao đến đáng sợ, ngay cả tư thế chiến đấu lão cũng chưa từng phô ra.

Hách Khải lúc này mới phát hiện, lòng bàn tay hắn vừa mới dùng để tiếp một quyền của Lý Minh đã cháy đen một mảng, chỗ tiếp xúc xuất hiện vết bỏng, thậm chí ngay cả vết thương trên lưng cũng như vậy. Hơn nữa, còn có một luồng khí nóng rát từ vết thương dũng mãnh tràn vào cơ thể, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng mà lại nhẹ nhàng lượn quanh, một mực tồn tại không tiêu tan. Mỗi một tia khí nóng này nhập vào cơ thểđều khiến cho kinh mạch, huyết dịch, cơ bắp.v.v… của hắnnóng rát, phảng phất như có một ngọn lửa nhỏ cháy ởbên trong vậy.

( Nội lực có thể đánh sâu vào trong cơ thể con người? Cũng đúng, trong các tiểu thuyết võ hiệp đã sớm đề cập tới cái này. Chẳng qua là trước kia lúc ta đối chiến với hai gãNội Lực Cảnh Hứa gia, bọn họ không làm được như vậy, cho nên ta mới cho rằng nội lực của thế giới này không giống trong tiểu thuyết. Hiện tại, xem ra ta đã suy đoán quá vội vàng rồi…)

Hách Khải hít một hơi thật sâu, đem nội lực của mình chuyển qua hai chỗ vết thương, một là để chữa trị vết thương trong thời gian ngắn nhất, hai là muốn thử xem nội lực có thể trừ đi luồng khí nóng như lửa này không. Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, khi luồng khí nóng như lửa này tiếp xúc với nội lực của hắn liền triệt tiêu lẫn nhau. Nội lực của hắn sinh ra hầu như vô cùng vô tận, mà luồng khí nóng kia lại chỉ là cây không rễ, ngắn ngủn vài hơi thở đã bị triệt tiêu hoàn toàn.

Lý Minh lúc này còn nói thêm: “Một trong những tiêu chí của loại võ công dành cho Nội Lực Cảnh, là có thể đem nội lực đánh vào trong cơ thể kẻ địch, như là giòi trong xương. Tiểu hữu có thể nhẹ nhõm trục xuất như vậy, một là bởi chất lượng nội lực của ngươi cực cao, hai là do lão phumới chỉ đem nội lực đánh vào ngoài da của tiểu hữu. Tiểu hữu về sau nếu phải đối chiến vớicường giả Nội Lực Cảnh thì tuyệt đốikhông thể coi thường, nội lực bên ngoài thân và nội lực chạy vào thịt, vào máu, vào xương hay vào tủy, tuy đều là tổn thương nhưng có mức độ khác nhau, cũng đại biểu cho thực lực của Nội Lực Cảnh này mạnh yếu ra sao. Lão phu bất tài, mới chỉ có thể đem nội lực đánh vào trong xương.”


Hách Khải nghe vậy ôm quyền cảm tạ, sau đó hai nắm đấm giơ lên, nói với Lý Minh: “Tiền bối, xin cứ tiếp tục. Bất quá, ta chỉ một nghi vấn… Dấu hiệu võ công dành cho Nội Lực Cảnh là đem nội lực đánh vào trong cơ thể kẻ địch. Như vậy, dấu hiệu võ công dành cho Nội Khí Cảnh là cái gì?”

“Nội Khí Cảnh… đương nhiên là nội khí ly thể, mắt thường cũng có thể thấy được rồi.” Lý Minh nhìn Hách Khải đầy thâm ý rồi nói, chỉ nháy mắt sau lão lại nhào tới Hách Khải.

( Đúng vậy, ta thiếu đi kinh nghiệm, ta thiếu đi tích lũy, thậm chí nội lực cũng không phải nhờ thân thể đã trải qua rèn luyện mà bộc phát ra. Nhưng mà ta cũng có ưu thế của ta…)

Hách Khải tự trấn tĩnh lại, lòng đã có quyết định, hắn không định so đấu với Lý Minh về độ nhạy bén hay tốc độ khống chế nội lực nữa, mà chuyển sang đứng nguyên tại chỗ, ngươi công tới phía trước, ta sẽ dùng một chiêu La Hán Quyền đối công, ngươi công từ đằng sau, ta liền đứng tại chỗ xoay người, lại một chiêu La Hán Quyền đối công. Tuy nói thân pháp ta kém ngươi, nhưng mà ta lại không muốn so thân pháp với ngươi, cho dù thân pháp ngươi có nhanh đến mấy, ngươi có bản lĩnh lượn quanh một vòng lớn để vòng ra đằng sau ta, ta chẳng lẽ xoay vòng tại chỗ còn chậm hơn ngươi sao?

Bởi vậy, Hách Khải mặc cho Lý Minh thân pháp hay quyền pháp tinh diệu tới đâu, hắn cũng mặc kệ không để ý tới. Dù sao, cách vận dụngcơ bản nhất của nội lực hắn đều biết, đề cao tư duy tốc độ phản ứng, đề cao thần kinh thị giác, đề cao lực lượng cùng tốc độ của thân thể, đề cao năng lực kháng đòn của bộ phận nào đó, tuy nói phản ứng so với Lý Minh thì chậm hơn một chút, nhưng đứngtại chỗ phòng ngự thì vẫn có thể làm được. Mà kỳ thật cái này cũng chính là nguyên nhân Nội Lực Cảnh khó có thể giết chết Nội Lực Cảnh khác, tuy rằng ngươi có thể đánh thắng, nhưng mà muốn chặn đánh giết chết đối phương thì trừ phi thực lực cao hơn đối phương quá nhiều mới có thể làm được.

Đương nhiên, Hách Khải cũng không dễ chịu, nhiệt độ hai nắm đấm Lý Minh cao đến dọa người, đụng vào người sẽ ngay lập tức cháy đen. Hơn nữa, Lý Minh rõ ràng đang từng bước đề cao thực lực hắn dùng để đối chiến. Lúc mới bắt đầu, khí nóng trên nắm đấm kia chỉ đánh vào làn da, nhưng dần dần khí nóng đã bắt đầu tiến vào trong thịt. Mà luồng nội lực nóng rực kia một khi tới được trong thịt, muốn trục xuất ra cũng không phải chỉ vài hơi thở là làm ngay được. Hơn nữa, luồng nội lực nóng rực này còn lan tràn trong người, chẳng những đau đớn vô cùng, còn khiến cho động tác của hắn cũng có chút chậm chạp. Hách Khải đoán, luồng nội lực này rất có thể đã ảnh hưởng tới tốc độ truyền dẫn của các dây thần kinh trong cơ thể, thậm chí còn có khả năng tổn hại thần kinh.

Lần này, ngoại trừ chính Hách Khải, thì Lý Minh và cả Lý Phan Thành cùng Tiết Na đứng phía xa đều cho rằng Hách Khải đã chắc chắn thất bại. Nhưng thực ra điều đó cũng rất bình thường, Hách Khải tuy rằng thiên phú dị bẩm, có thể bạo phát nội lực một cách không ai ngờ tới như vậy, là Tiên Thiên đạo thể đã lưu truyềntừ lâu, nhưng dù sao cũng chỉ mới bộc phát nội lực, mà Lý Minh là ai? Sớm đã thành danh nhiều năm, cường giả Nội Lực Cảnh lâu năm, còn có võ công Nội Lực Cảnh, nếu Hách Khải có thể thắng được lão, điều này mới thực sự là chuyện lớn đó.

Có điều Hách Khải lại không nghĩ vậy. Cái gọi là thực lực mạnh yếu, cũng chỉ là thực lực mạnh yếu của riêng thế giới này, bằng không thì hắn còn cần ‘chơi gian lận’ làm gì? Bằng không thì còn cần hệ thống làm gì? Bằng không thì hắn khổ luyện La Hán Quyền mười năm làm gì?

Lúc đánh ra từng quyền, Hách Khải đã cảm giác được nội lực dần ngưng tụ tại lòng bàn tay, đây chính là đặc hiệu khi La Hán Quyền phối hợp với Dịch Cân Kinh: Bàn Nhược Chưởng đã có thể phát động!

Nhưng mà…

Hách Khải nhìn xem tốc độ Lý Minh, động tác, linh hoạt, những điều này đều thể hiện sự mạnh yếu của một võ giả. Đầu tiên là kinh nghiệm đối chiến, hắn thua xa Lý Minh cả vạn dặm, thêm nữa là mấy chục năm luyện tập khống chế nội lực, hắn cũng kém xa vạn dặm, cuối cùng thì là bộ pháp, thân pháp kèm theo võ công… hiện tại thứ võ công hắn luyện tập cũng là kém xa vạn dặm. Cho nên hắn cũng không cho rằng Bàn Nhược Chưởng có thể trúng được Lý Minh, huống chinhìn nét mặt lúc nãy của Lý Minh… Trong trận chiến tại thủ đô, Hách Khải đã phát ra Bàn Nhược Chưởng, đoán chừng điều này đã sớm bị Nội Lực Cảnh trong thủ đô biết được, Lý Minh không có khả năng không có chuẩn bị gì.

Ngoài ra…


Hách Khải không ngại dùng tâm ác ý để đi phỏng đoán người khác. Có lẽ hắn và Tiết Na có giao tình từ nhỏ, nhưng hắn với Lý gia cũng không hơn gì người dưng,cùng lắmthì khi gặp nhauchào một câuxã giao. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, Lý gia căn bản sẽ không đếm xỉa tới sự tồn tại của Tiết Na. Về phần lợi ích… Bàn Nhược Chưởng chính là lợi ích lớn nhất.

Lúc trước nói chuyện với lão, Hách Khải đã biết được một ít kiến thức thông thường của thế giới này. Nếu như nói có thể đem một người rèn luyện đến Chuẩn Nội Lực Cảnh là hạng nhất, thậm chí là võ công siêu hạng, thì đó là bảo bối có tiền cũng khó cầu của thế giới người phàm. Nói vậy, phía trên thế giới người phàm là cấp độ Nội Lực Cảnh. Võ công có thể triển khai thực lực của Nội Lực Cảnh, thì có thể nói là tuyệt thế trân bảo, ví như Quang Dương Quyền của Lý Minh, bởi kiêng kị vị tuyệt thế cao thủ Nội Khí Cảnh đã truyền thụ cho lão, mà lãongay đến người trong gia tộc mình cũng không dám truyền thụ lại. Cái này đã đủ để nói rõ giá trị và độ trân quý của võ công Nội Lực Cảnh. Vậy thì loại võ công có thể đem nội lực ly thể, hình thành phương thức công kích của Nội Khí Cảnh trong vòng một chiêu, sẽ có thể đáng giá đến mức nào đây?

Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng từ quá trình đối chiến của hắn và Lý Minh, Hách Khải đã có thể cảm nhận được vài ẩn ý rất nhỏ. Rõ ràng nhất là: trong số bốn cường giả Nội Lực Cảnh nhằm vào hắn rửa tội, thì cuộc tỷ thí này của Lý Minh hoàn toàn có thể không cần thực hiện. Chẳng lẽ còn có người có thể đi theo dõi Lý Minh, xác nhận xem lão có đi khiêu chiến Hách Khải không hay sao? Không có khả năng! Nếu xét theo mối quan hệ thân thiết thời gian vừa qua, Lý Minh hoàn toàn có thể không cần khiêu chiến Hách Khải.

Nhưng Lý Minh rõ ràng vẫn khăng khăng khiêu chiến. Hơn nữa lúc động thủ, tuy rằng xác thực không có hạ sát thủ hay ám chiêu gì, nhưng Lý Minh cũng không hề hạ thủ lưu tình, bất luận là nội lực nhập vào cơ thểhay là Quang Dương Quyền. Có thể nói Lý Minh đã dùng thái độ vô cùng nghiêm túc để đối chiến với Hách Khải.

Suy nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ đây là sự nâng đỡ của Lý Minh đối với hắn, giúp hắn luyện tập, để cho về sau lúc hắn đối mặt với Nội Lực Cảnh khác có thể tránh được các tình huống tương tự. Nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng xấu… điều này có lẽ chính là Lý Minh đang thăm dò hắn, nếu thực lực của hắn rất yếu, Lý Minh chắc chắn có thể giết chết được hắn, không hề có chuyện “không đành lòng” gì hết, nhỡ đâu sau đó Lý gia lại có khả năng đạt được một phần võ công Nội Khí Cảnh thì sao?

Hách Khải cũng không thấy hắn lo lắng như vậy là có vấn đề, có thể không hại người, nhưng không thể không đề phòng người. Cho nên từ lúc hắn bị đánh bay cho tới giờ, hắn đều cẩn thận phòng thủ từng li từng tí, một chút cũng chưa từngnghĩ tới việc xin dừng trận đấu, mà đã chân chính coi Lý Minh trở thành đối thủ, trở thành địch nhân. Mà đối mặt với địch nhân có thực lực cao hơn hắn như vậy, phương pháp xử lý chỉ có dựa vào sự cô đặc của nội lực, La Hán Quyền có thể ngưng tụ ra Bàn Nhược Chưởng là một, còn có một thứ nữa… Thiên La Địa Võng Chưởng!

Lại nói, Lý Minh tấn công đã lâu mà không được cũng có chút nôn nóng, mà giờ khắc này hai nắm đấm Hách Khải một lần nữa đã bị đốt thành bỏng nặng, làn da bên ngoài nắm đấm cũng đã cháy đen một mảng. Lý Minh suy tính cực nhanh, lập tức vung quyền lên, nháy mắt đã đến trước mặt Hách Khải. Lúc này đây, lão không còn tìm kiếm khe hở để công kích nữa, mà là chính diện đối mặt, giẫm chận, khom lưng, một quyền như một cây trường thương đánh thẳng ra. Hơn nữa, trong một quyền này còn có ánh sáng mãnh liệt phát ra, nhiệt độ đột nhiên tăng gấp mấy lần, mới chỉ cách Hách Khải khoảng nửa mét nhưng đã khiến lông tóc Hách Khải bị nướng cong queo.

( Không thể ngăn được!)

Hách Khải cùng Lý Minh đều đồng thời sinh ra cùng ý nghĩ như vậy trong đầu. Một quyền này là sát chiêu trong Quang Dương Quyền, Hách Khải đã phòng thủ nhiều lần, làn da hai quyền của hắn, máu thịt, kinh mạch, xương cốt đều đã bị thương, hắn tuyệt đối không thể ngăn nổi một quyền này. Hơn nữa, lực đạo vung ra cực lớn, nếu bị đánh trúng thì sợ rằng Hách Khải sẽ không chỉ tổn thương đôi chút thôi đâu…

Nhờ có nội lực đề cao tốc độ tư duy, mà trong nháy mắt này đã đủ để Hách Khải cùng Lý Minh đưa ra được lựa chọn. Kế tiếp, Hách Khải không ngờ lại giậm chận, nhảy về phía trước vài tấc, mà Lý Minh dưới chân đạp mạnh cũng nhảy tới trước một bước dài, đây là tư thế truy kích. Lý Minh cho rằng Hách Khải sẽ lui về phía sau, nhưng lão không ngờ Hách Khải chẳng những không lui, ngược lại còn tiến về phía trước.

Tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt. Hai người giờ phút này tốc độ đều nhanh hơn cả vận tốc âm thanh, chung quanh hết thảy đều như bất động. Ngay sau đó, Hách Khải không nắm tay thành quyền, mà buông nắm đấm biến thành chưởng, hai chưởng tung bay, chuyển động liên tục, hai bàn tay trong nháy mắt dường như biến thành vô số các cánh bướm, hay có thể nói là một tấm lưới khổng lồ, một bàn tay từ bên trên trùm xuống Lý Minh ở dưới, mà bàn tay kia thì lại nâng từ dưới lên trên, nhắm thẳng nắm đấm của Lý Minh.

(Không phải bộ quyền pháp rác rưởi không đáng xếp hạng kia, là một bộ quyền pháp mới, tấn công linh hoạt, chiêu thức hoa mỹ. Nhưng hắn dùng rất không thuần thục, không phải rèn luyện từ lâu mà là chưởng pháp mới học sao? Vậy thì đừng trách ta…)

Lý Minh nội lực ngưng tụ vào đại não, thấy được toàn bộ quá trình Hách Khải biến chiêu. Lão thoáng trầm tư một chút, nhưng cũng không thay đổi chiêu thức công kích của mình. Sau khi xác nhận đường quyền cùng chiêu thức đã không còn thời gian để biến chiêu, lão liền đem nội lực toàn bộ truyền vào bộ pháp, thân thể cùng với hai tay. Có thể nói lúc này lão đã dùng hết toàn lực.

Mà giờ khắc này, Hách Khải cũng đem nội lực ngưng tụ trong đại não, sau khi xác nhận đối phương không biến chiêu, ngược lại còn dùng lực lượng cao hơn, tốc độ nhanh hơn, trong lòng hắn thầm cười lạnh, một tay đã chạm tới nắm tay Lý Minh. Nhiệt độ cao khủng khiếp lập tức nung khô chỗ máu thịt bị bỏng trên bàn tay hắn, hơn nữa trong luồng nhiệt độ này còn có nội lực nóng rực xâm nhập vào trong cơ thể hắn, cứ tiếp tục như thế, nắm đấm này của hắn sẽ bị phế bỏ.

( Chính là lúc này đây!)


Đúng lúc này, Hách Khải thoát ra khỏi trạng thái tốc độ tư duy nhanh nhất, rồi đồng thời tăng cường lực lượng vào hai tay, lực phòng ngự thân thể cùng tốc độ. Bàn Nhược Chưởng ngưng tụ lên hai bàn tay hắn bộc phát mãnh liệt, từ lòng bàn tay phóng ra ánh hào quang, hai bàn tay đều ngưng tụ ra Phật Ấn bằng ánh sáng. Hơn nữa, rất xảo diệu chính là, hắn giờ phút này đang sử dụng Thiên La Địa Võng Chưởng, dùng sự công kích linh hoạt của Thiên La Địa Võng Chưởng để phát ra Bàn Nhược Chưởng, dưới một chưởng này, chim chóc còn bay không thoát, huống chi là người!?

Thiên La Địa Võng!

Bàn Nhược Chưởng!

Ầm Ầm Ầm!

Liên tục những tiếng nổ vang, hai người rời khỏi trạng thái tốc độ phản ứng tư duy cực nhanh, rồi giáp lá cà đánh nhau, mặt đất nơi hai người đối quyền đồng thời nổ tung, bụi bặm dâng lên cao bảy tám mét, hòn đá nhỏ vỡ tung bắn ra bốn phía như đạn súng máy. Lý Phan Thành cùng Tiết Na cho dù đứng ở rất xa cũng cảm thấy gió lốc cắt qua mặt, trong gió mang theo bụi bặm hạt cát khiến hai người đều không tự chủ được mà nhắm mắt lại. Đến lúc mở mắt ra, trước mắt xuất hiện một màn làm cho hai người khó có thể tin.

Một bàn tay của Hách Khải đang làm tư thế nâng lên, mà trên bàn tay hắn chính là nắm đấm đã vặn vẹo gãy nát của Lý Minh, mà ở tay kia của hắn thì đang bổ vào bả vai Lý Minh. Có thể thấy rất rõ ràng, bả vai Lý Minh đã lõm xuống vài centimet, xương quai xanh cùng xương vai của lão đều đã đứt gãy, bàn tay Hách Khải đang cắm chặt vào chỗ xương cốt đứt gãy của lão. Đáng sợ hơn chính là, lão đã bị một chưởng này của Hách Khải đè chặt xuống đất, hai chân lão từ đầu gối trở xuống đều chìm trong đất, khiến thân thể như trở nên thấp hơn Hách Khải nửa người.

“A!”

Khi Tiết Na kêu lên một tiếng kinh hãi, Lý Phan Thành đã đạp mạnh chân xông tới, nhưng hắn mới bay được nửa đường, Hách Khải đã lui nhanh về sau hơn mười mét, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt ôm quyền nói: “Tiền bối, đa tạ rồi!”

Lý Minh phun ra một búng máu nóng, máu phun ra giữa không trung thì đã bốc hơi hết, lão ngây người nhìn Hách Khải đang ôm quyền đằng xa, hơn nửa ngày sau mới thì thào hỏi: “Hảo công phu… Một chưởng này là công phu gì thế?”

“Bàn Nhược Chưởng… Thiên La Địa Võng Bàn Nhược Chưởng.” Hách Khải sắc mặt vẫn lạnh nhạt, bảo trì tư thái ôm quyền nói.

“Bàn Nhược là có ý gì… Bất quá Thiên La Địa Võng… Hay cho một chiêu Thiên La Địa Võng…”

Lý Minh nhìn chằm chằm dưới chân mình, hai chân dùng sức một chút đã rút ra được rồi nhảy lại về mặt đất. Khi nhảy lên trên mặt đất, một chân lão hơi tập tễnh. Sau khi đứng vững, lão dùng tay kia nâng cái tay có bàn tay bị vỡ nát của mình mà ôm quyền, nghiêm túc nói: “Cuộc tỷ thí này…”

“Là ta thua.”

Chú thích:

1. Game RPG: Game RPG là từ viết tắt của trong tiếng anh của Role-Playing game, được gọi một cách thân thuộc là game nhập vai. Đây là một thể loại game mà người chơi sẽ hóa thân vào một nhân vật trong thế giới ảo, có khả năng nâng cấp bản thân và chịu trách nhiệm cho hành động cũng như hướng phát triển của chính nhân vật đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.