Đọc truyện Hiệp Hành Thiên Hạ – Chương 18: Hoạch định tương lai
Dịch giả: Clear
Biên: argetlam7420
Lão già Lý gia tên chỉ có một chữ Minh. Theo như lời Tiết Na thì tám mươi năm trước, Lý Minh cũng đã phải chịu Lễ Rửa Tội loại thứ hai, tức là giai tầng thống trị cũng đã tiến hành cảnh cáo lão, mà không phải là loại rửa tội hoan nghênh mà đa số Nội Lực Cảnh xuất thân thế gia nhận được.
Nghe nói hồi đó, Lý Minh bị nhận định là hạng võ công dốt nát, cũng có thể là vì lúc ấy Lý gia đang khủng hoảng, bên trong gia tộc đấu đá là chuyện bình thường. Lý Minh không phải dòng chính trong gia tộc nên bị đối xử thậm tệ, ngay cả gia tộc lão đã có hôn ước khi còn nhỏ, cũng vì thấy tư chất của lão không ra gì mà từ hôn. Tóm lại, Hách Khải nghĩ lão Lý Minh này là hình mẫu tiêu biểu cho kiểu nhân vật từ chỗ vô dụng, bị từ hôn mà bước lên thành nhân vật chính.
Lúc ấy Lý Minh phẫn uất mà ra đi, du lịch qua hơn một trăm nước xung quanh Lam Hải, đi qua đi lại hết gần hai mươi lăm năm. Rốt cuộc vận may cũng mỉm cười với lão, trùng hợp gặp được hai gã cường giả Nội Khí Cảnh đang đối chiến, lão cứu được đồ đệ của một tên cường giả Nội Khí Cảnh trong đó. Về sau được vị cường giả Nội Khí Cảnh kia dạy cho Quang Dương Quyền, giúp lão thoát thai hoán cốt. Sau hơn hai mươi lăm năm du lịch, lão đã sớm cách Chuẩn Nội Lực Cảnh chỉ một bước ngắn, sau đó tích tiểu thành đại, ngắn ngủi trong vòng năm năm đã bạo phát nội lực. Sau đó lão vinh quang trở về nhà, trở thành một gã Nội Lực Cảnh của Nước cộng hoà Lam Ảnh.
Về tới nước cộng hoà Lam Ảnh, Lý Minh bắt đầu trả hết từng món nợ tủi nhục mà thời niên thiếu phải chịu. Trong gia tộc thì đương nhiên không cần nói, dưới sự ủng hộ của lão, vị huynh đệ lúc nhỏ – người anh cùng cha khác mẹ được lão nâng đỡ lên vị trí tộc trưởng, cải cách toàn bộ gia tộc. Mà cường giả Nội lực duy nhất của gia tộc từ hôn kia bị lão liên tục khiêu chiến luận võ hơn mười lần, bị lão đả thương mấy lần liền, cuối cùng khiến cho lão phải chịu Lễ Rửa Tội loại hai, thế nhưng đồng thời cũng giúp thanh danh lão ngày càng được lan truyền, được ca ngợi là một trong ba cường giả thứ hạng đầu nước cộng hoà Lam Ảnh.
Với việc có được sự chỉ bảo của Lý Minh, Hách Khải quả thực là quá đỗi vui mừng, suốt mười lăm ngày này liên tiếp thỉnh giáo Lý Minh các loại sự tình, bao gồm Nội Lực Cảnh và các cảnh giới cao hơn, cùng với tình hình các quốc gia xung quanh Lam Ảnh, còn có chính là sự rộng lớn của thế giới này, phong tục tập quán tất cả quốc gia…, những thứ này đều là những thứ Hách Khải muốn biết.
“Dưới Nội Lực Cảnh ta không cần nhắc lại. Người bình thường, võ giả, Chuẩn Nội Lực Cảnh những cấp bậc này cậu đều đã biết, mà từ Nội Lực Cảnh trở đi lại có hai cấp độ. Đầu tiên thì là Nội Lực Cảnh bình thường, cả cậu với ta đều thuộc cấp độ này. Sau đó là Nội Lực Cảnh đại thành, tiêu chí phân loại chính là nội lực có thể hóa khí, khi tự quan sát bên trong cơ thể có thể chứng kiến quá trình nội lực ngưng tụ thành khói khí mà mắt thường có thể quan sát được. Nhưng thứ khí này luôn ở trạng thái như có như không, không thể nào ly thể, một khi ly thể sẽ lập tức tan vỡ thành nội lực vô hình, cho nên cũng chỉ là Nội Lực Cảnh đại thành, hoặc là có thể xưng là Chuẩn Nội Khí Cảnh, tuy rằng còn thuộc về Nội Lực Cảnh, nhưng vì trong người đã có thể ngưng tụ nội khí, cho nên lực lượng, tốc độ, tư duy, phản ứng lực…, đều tăng lên trên phạm vi rộng, chênh lệch không khác gì giữa Chuẩn Nội lực và người học võ bình thường, cần phải có mười mấy gã Nội Lực Cảnh hợp lực mới có thể địch nổi bọn hắn. Loại cường giả cấp độ này đều là Thần khí bảo hộ một quốc gia, nước cộng hoà Lam Ảnh chúng ta cũng có một người, chẳng qua đã năm mươi năm không thấy lộ diện, cũng không biết người đó còn sống hay không.”
“Trên nữa chính là Nội Khí Cảnh, tiêu chí là nội lực hóa khí, nội lực vô hình vô chất ngưng tụ thành dạng khí hữu hình, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí có thể lấy tay chạm vào mà không phải là lực lượng hư ảo. Nội khí của Nội Khí Cảnh có thể ly thể hóa hình, lúc cần công kích, thì từng chiêu từng thức của hắn cũng có thể ảnh hướng đến phạm vi cả trăm mét xung quanh, thậm chí vài trăm mét, hoặc hơn một nghìn mét. Tuy rằng vẫn không thể di sơn đảo hải (dời non lấp biển), nhưng mà đã vượt qua mọi loại vũ khí hiện đại rồi. Nội Khí Cảnh lợi hại nhất, khi giơ tay nhấc chân đều có đại uy năng. Đây là cảnh giới mà ta tìm hiểu rất lâu mới biết được, mà nhân vật như vậy cả nước cộng hoà Lam Ảnh ta, thậm chí các quốc gia xung quanh một vị cũng không có. Người ta đã xác định ở quốc gia lớn nhất khu vực phía đông Lam Hải, nước cộng hoà Thiết Sơn chỉ có một vị cường giả trấn tộc là Nội Khí Cảnh. Còn có một nhan vật trong truyền thuyết ở tại thiên đường của ngành y học, Bách Thảo Quốc phía đông Lam Hải, có một vị Nội Khí Cảnh ẩn cư. Nhưng đây chỉ là lời đồn, cho nên người đời vẫn luôn cho rằng: tại khu vực phía đông Lam Hải, chỉ có 1.5 vị cường giả Nội Khí Cảnh.”
“Còn bên trên nữa thì ta thực sự không biết. Chỉ là hồi ta du lịch quanh Lam Hải đã từng nghe về một truyền thuyết, nghe nói phía trên Nội Khí Cảnh là Chân Khí Cảnh. Về phần Chân Khí Cảnh cùng Nội Khí Cảnh khác biệt chỗ nào ta cũng không rõ nữa. Tóm lại, những thứ này đều quá xa vời với chúng ta, nếu thật sự có tồn tại Chân Khí Cảnh, đoán chừng cũng chỉ có Hoàng Hạ Cửu Võ Vương là đạt tới cấp độ này rồi.”
“Cậu hỏi Hoàng Hạ Cửu Võ Vương là ai hả? Đó là truyền thuyết, hoặc đã gần như là truyền thuyết. Nghe nói là danh xưng của chín gã cường giả mạnh nhất trên thế giới này, danh xưng này đã truyền lại suốt mấy nghìn năm rồi. Đương nhiên không phải chín cường giả này đã sống mấy nghìn năm, mà là sau khi bọn hắn chết đi, sẽ do cái người khác mạnh hơn đạt được danh xưng Hoàng Hạ Cửu Võ Vương, cứ như vậy truyền thừa về sau. Mà Hoàng Hạ Cửu Võ Vương đều thành lập riêng cho mình một võ đoàn, trong võ đoàn đó đoàn viên thực lực kém cỏi nhất cũng là Chuẩn Nội Lực Cảnh, các đội trưởng nghe nói đều là Nội Lực Cảnh thậm chí Nội Khí Cảnh, là chín võ đoàn mạnh nhất thế giới này, xét riêng về thế lực còn đứng trên cả quốc gia. Chỉ có siêu cường quốc mới có thế lực địch nổi bọn họ. Cái này cũng quá xa xôi đi, không cần nhắc tới nữa.”
“Võ đoàn là gì? Nói đến đây, kỳ thật ta cũng muốn hỏi tiểu hữu, cậu có tiền không? Đương nhiên không phải ta đòi tiền cậu, mà là tiền để bản thân cậu dùng. Tiểu hữu có thể đã biết rõ, kể từ sau Nội Lực Cảnh, mặc dù việc khôi phục, điều dưỡng, tu luyện của bản thân trở nên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đồng thời hao phí tiền tài của chúng ta cũng đồng dạng tăng thêm rất nhiều. Cái khác không nói, thân thể tiểu hữu hiện tại còn không phải Chuẩn Nội Lực Cảnh, nếu cậu có thể rèn luyện thân thể đến cực hạn, lại học hết các tác dụng của nội lực, sử dụng nhuần nhuyễn, thành thục đến tận xương tủy, như vậy thực lực của cậu lại sẽ bộc phát tăng mạnh một mức lớn. Nhưng đã đến một bước này, còn muốn tăng lên nữa chính là khó càng thêm khó, cần phải mất mấy chục năm, ngày ngày tỉ mỉ mài giũa mới được. Ngoài tỉ mỉ mài giũa ra còn có hai biện pháp khác, một là đạt được những điều tâm đắc của Nội Khí Cảnh, cùng với công pháp do Nội Khí Cảnh sáng tạo đã thích hợp với Nội Khí Cảnh, hai là đạt được thiên tài địa bảo. Những thiên tài địa bảo này đều có chứa lượng lớn năng lượng trôi nổi trong trời đất, cũng chính là loại năng lượng do tinh – khí – thần bên trong cơ thể con người ngưng hợp thành nội lực, chỉ khác là chất lượng cao hơn, thiên tài địa bảo như vậy có thể đề cao rất nhiều tu vi nội lực.”
“Nhưng mà công pháp lấy ở đâu? Thiên tài địa bảo biết tìm chỗ nào? Tiền tài, quyền thế, quan hệ, thậm chí thực lực cũng có thể mang đến cho cậu những thứ này, nhưng những vật này không phải người bình thường có thể có được, mà võ đoàn thì lại có thể cung cấp ngay lập tức cho cậu những thứ này.”
“Nói chung, xương sống của võ đoàn là Nội Lực Cảnh, các cấp bậc bên dưới cũng có thể có võ giả. Ngoài ra còn có một vài nhân tài chuyên môn, ví như y sư, đan sư gì gì đó. Nếu võ đoàn của cậu không có ý định ở nguyên một chỗ, như vậy cũng phải cần một vị bác học am hiểu địa lý ngôn ngữ các khu vực nữa, nếu võ đoàn thường hay giao dịch với chính phủ hoặc là thế gia tập đoàn thì cũng phải cần thêm một thiên tài buôn bán… Nói tóm lại, một võ đoàn chính là một tập đoàn thu nhỏ, lợi nhất là có người có thể ứng phó tất cả các loại tình huống thích hợp. Đương nhiên, nòng cốt nhất định phải là Nội Lực Cảnh, một võ đoàn mà không có Nội Lực Cảnh sẽ cực kỳ yếu ớt, không cần biết có bao nhiêu người, nhưng khi phải chiến đấu với Nội Lực Cảnh hoặc là nhiệm vụ liên quan Nội Lực Cảnh, võ đoàn như vậy chắc chắn sẽ tan vỡ hoặc là toàn diệt. Cũng giống lúc này đây, trong số bốn người đến làm Lễ Rửa Tội cho tiểu hữu, tên Nội Lực Cảnh tự do kia chính là đoàn trưởng của một võ đoàn, nhận nhiệm vụ của nước cộng hoà Lam Ảnh, nhiệm vụ chính là rửa tội cho cậu.”
Lão già Lý gia cũng không hề giấu giếm, ít nhất những vấn đề này đều không giấu giếm, gần như Hách Khải hỏi gì là lão cũng trả lời, mà những vấn đề này có thể nói là tri thức thông thường của Nội Lực Cảnh, tuy nhiên đối với Hách Khải mà nói thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ví dụ như đơn giản nhất là thực lực phía trên Nội Lực Cảnh, nếu Lý gia lão đầu không nói thì hắn khả năng phải trả giá rất nhiều thời gian cùng một cái giá lớn mới có thể biết rõ, mà tin tức về võ đoàn cũng cực kỳ trọng yếu, hiện tại hắn cơ hồ là người không xu dính túi, nhưng hắn không thể nào đi làm trộm vặt móc túi được. Hay là chơi lớn, chém giết cướp ngân hàng hoặc kho vàng của chính phủ gì gì đó? Những việc gây phiền toái lớn đó Hách Khải còn không nghĩ tới sẽ làm, hắn muốn đi khắp nơi trên thế giới du lịch, đi xem, mà không phải đi tranh bá như trong đống tiểu thuyết xuyên việt kia, thế giới đệ nhất cái gì chứ, hai tay ôm mỹ nhân cái gì chứ, hắn còn chưa có nhàm chán như vậy, cho nên đương nhiên hắn sẽ không đi gây phiền toái rồi.
“Võ đoàn…” Hách Khải trầm ngâm nửa ngày, lúc này mới hạ quyết tâm, sau lễ rửa tội này, trước hết phải lập kế hoạch xây dựng một võ đoàn. Quản lý hiện tại chỉ có một mình hắn, thế nhưng quản lý võ đoàn cũng chỉ cần một Nội Lực Cảnh là đủ, đoán chừng võ đoàn như thế cũng có thể có thực lực và uy tín nhất định.
Hách Khải lập tức lại hỏi: “Minh thúc, võ đoàn thì cần đăng ký thế nào? Có phải có cái gì mà Võ giả công hội không? Hay Võ đoàn công hội? hay là đăng ký với tổ chức nào khác?”
Hỏi vậy cũng là điều Hách Khải vẫn thường suy nghĩ, hay nói cách khác là vùi đầu luyện quyền mười năm, căn bản không có thời gian thăm dò các mặt cái thế giới này, cho nên hắn mới dùng những nội dung trong tiểu thuyết trên Trái Đất trước khi xuyên việt để hỏi dò.
Lý Minh tức thì kinh ngạc nhìn hắn: “Võ giả công hội? Võ đoàn công hội? Lấy đâu ra thứ như vậy? Võ giả bản thân đã đại biểu cho lực lượng, mà Nội Lực Cảnh là càng đủ để quyết định tồn vong hưng suy một quốc gia hay thậm chí một dân tộc. Nếu thật sự có Võ giả công hội hoặc là Võ đoàn công hội, như vậy thực lực của công hội này phải lớn đến bao nhiêu? Đã có thực lực như vậy, công hội đó vẫn còn cam tâm tình nguyện là một cái công hội? Quốc gia hưng thịnh suy vong, thay đổi chính quyền, thậm chí môn phái thế gia, chắc hẳn đều phải quỳ gối trước mặt công hội này mất? Nói không chừng bản thân công hội như thế đã có thể thành lập một quốc gia khổng lồ vô cùng hùng mạnh, bản thân công hội chính là chính quyền quốc gia rồi! Không có khả năng có thứ như vậy đâu, ngoại trừ số rất ít như cậu là xuất thân cô nhi, hầu như tất cả võ giả đều có gia tộc của mình, hoặc có riêng một môn phái đã nuôi lớn bọn họ, chẳng lẽ lại đi bảo bọn họ không gần gũi với gia tộc môn phái của mình mà lại đi thân cận với lãnh đạo công hội bọn họ? Đây là đạo lý gì?”
Hách Khải lập tức biết rõ hắn đã suy nghĩ quá nhiều, bất quá hắn còn chưa kịp nói chuyện, Lý Minh đã nói tiếp: “Mặc dù không có Võ giả công hội hay Võ đoàn công hội, nhưng mà quả thật có một cơ quan chuyên môn chứng thực võ đoàn thành lập hay tan rã, đó chính là Liên Minh Nhân Loại.”
(Biên: nghe như Liên Minh Huyền Thoại:D)
“Liên Minh Nhân Loại? Là cái quỷ gì…” Hách Khải không hiểu lắm, hỏi.
“Quỷ? Không phải quỷ, đây là một cơ quan thu thập các tin tức rải rác khắp nơi, cũng là một liên minh bảo hộ cho nhân loại, tên đầy đủ là Khối Liên Hiệp Đồng Minh Toàn Bộ Các Chính Phủ Và Thế Gia Môn Phái, là một liên minh đã tồn tại từ hơn nghìn năm trước, cũng không có cơ cấu tổ chức cụ thể. Mỗi quốc gia, thế gia, môn phái đều sẽ cử ra đệ tử của mình đến đó nhậm chức, không có cái gọi là cơ cấu cấp trên cấp dưới, thủ đô của mỗi quốc gia chính là trụ sở chính của Liên minh Nhân loại tại quốc gia đó, do các quốc gia tự cung cấp tài chính và nơi đóng quân. Công tác chủ yếu là thống kê tất cả Nội Lực Cảnh cùng các cường giả cao hơn còn sống, cùng với các võ đoàn mới thành lập, còn chức năng cung cấp nhiệm vụ cho võ đoàn, mà những tin tức thống kê được này sẽ được sử dụng chung với các quốc gia khác, sau đó sẽ được khuếch tán, truyền bá rộng ra. Nơi khác ta không biết, dù sao lúc đầu ta cũng chỉ du lịch hơn một trăm quốc gia xung quanh Lam Hải thôi, nhưng mỗi một quốc gia ta đến đều có tổ chức như vậy, hơn nữa tên tổ chức đều giống nhau, chức năng cũng giống nhau. Thế nên nói tới chuyện đăng ký võ đoàn, đoán chừng cũng chỉ có tổ chức đó mới có thể đến đăng ký.”
Hách Khải gật gật đầu, ghi nhớ kỹ những lời này trong lòng, đồng thời cũng loại bỏ một ít ý tưởng trong đầu của hắn, ví dụ như hắn sẽ không đợi bốn gã Nội Lực Cảnh còn lại tìm đến hắn khiêu chiến rửa tội. Như trước đã nói, mục đích của hắn căn bản không phải cái gì võ si (người si mê võ) muốn trở nên mạnh mẽ, hoặc cái gì mà danh vọng vinh dự a, thậm chí cũng không phải quyền thế phú quý, hắn chỉ nghĩ đến việc đi ngao du khắp thế giới này, để không uổng công một lần xuyên việt. Vậy thì vì cái gì hắn không thể trực tiếp rời khỏi nước cộng hoà Lam Ảnh? Hắn cũng không tin những gã Nội Lực Cảnh kia còn muốn đuổi theo hắn ra tận nước ngoài đâu.
Có điều sau khi nghe xong những lời của Lý Minh, ý định ngay lập tức rời khỏi nước cộng hoà Lam Ảnh của hắn xem như bị dập tắt. Bởi vì cũng không phải nói đi là đi ngao du được luôn, nếu như mục tiêu của hắn là đi khắp thế giới, như vậy trước hết phải xây dựng một cơ sở vững chắc mới được. Hắn có thể kiên trì bỏ ra mười năm để có được nội lực, có được tư cách có thể đi khắp thế giới, vậy thì hiện tại không lý nào lại không bỏ chút thời gian để xây dựng cơ sở vật chất cho tốt. Dù sao nếu muốn đi khắp thế giới này, những thứ khác không nói, chỉ riêng các quốc gia xung quanh Lam Hải thôi đã nhiều không đếm xuể, tiền phải tốn chắc phải nhiều như đại dương mất.
Hắn cũng không phải thể loại nhà sư khổ hạnh, hắn muốn nếm thử lần lượt tất cả sơn hào hải vị các quốc gia. Dù sao trước khi xuyên việt hắn đã là chúa háu ăn rồi, hắn cũng muốn được đến những nơi phong cảnh danh thắng ở các quốc gia sống trong những phòng ở tiện nghi nhất. Dù sao ở thời đại này, cái gọi là phòng ở tiện nghi nhất, ngoại trừ mang phong cách cổ xưa ra thì độ thoải mái dễ chịu thật đúng là còn kém xa khách sạn ba sao thế kỷ 21. Sau đó là các loại kho tàng gặp phải trên đường đi du lịch, đao kiếm tốt cũng được, đồ cổ châu báu cũng có thể, kinh văn cổ xưa cũng xong, hơn nữa hắn không phải kẻ ưa thích sạch sẽ, nếu như dọc đường gặp được mỹ nữ xinh đẹp mà hắn thích, hắn cũng sẽ không để ý mà làm mấy chuyện tế nhị gì đó.:D
Mong muốn nhiều như vậy, tiền tiền tiền, hắn cũng không hy vọng lại sống như khi chưa xuyên việt, bởi vì chịu đủ loại trói buộc của xã hội mà cuối cùng đã thành một tên trạch nam.( Tên tự kỷ, chỉ biết ở nhà, không hòa nhập cộng đồng ấy:D)
“Trở lại chuyện chính… Minh thúc, gã Nội Lực Cảnh tự do kia, võ đoàn của hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ là khiêu chiến ta, vậy nhiệm vụ này tiền thuê là bao nhiêu? Ai trả khoản tiền thuê này?” Hách Khải bỗng nhiên hỏi.
Lý Minh nghe vậy hơi sửng sốt, lão không nghĩ rằng Hách Khải sẽ hỏi như vậy, lão suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Cụ thể là bao nhiêu ta không rõ lắm, có điều trước kia ta cũng thành lập võ đoàn, tuy nói vài thập niên gần đây văn minh và khoa học kỹ thuật tiến bộ rất nhanh, nên tiền có chút mất giá, nhưng mà đoán chừng tiền thuê nhiệm vụ lần này khoảng từ ba đến năm trăm triệu Lam Ảnh tệ, cũng không biết võ đoàn này muốn lấy tiền hay là lấy thiên tài địa bảo…”
“Ba…ba đến năm trăm triệu!?”
Hách Khải rống lên một tiếng, Lam Ảnh tệ giá trị cũng không thấp a, giá trị so với Nhân dân tệ tại địa cầu còn cao hơn một chút, ba đến năm trăm triệu Lam Ảnh tệ, đổi ra đoán chừng cũng phải ba đến năm trăm triệu Nhân dân tệ! Đây không hề là con số nhỏ a! Kết quả là do hắn quá mức kích động, hơn nữa thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, trong lúc nhất thời không khống chế được lực lượng, một tiếng rống này lấy hắn làm trung tâm bạo phát ra một đợt sóng âm, tạo ra rung động ảnh hưởng đến xung quanh. Thế nhưng sau khi rống lên hắn lập tức phục hồi lại tinh thần, đồng thời thu hồi nội lực, nắm đấm vung nhanh ra xung quanh, Lý Minh cũng làm tương tự như hắn, quyền phong huy động xung quanh, đem sóng âm đánh tan hơn phân nửa. Tuy đã nhanh như thế, nhưng Tiết Na ngồi bên cạnh sắc mặt cũng đã trắng bệch, mà chung quanh một ít đồ dùng thủy tinh cũng đã có mấy cái phát ra tiếng rắc rắc rồi xuất hiện vết nứt.
Lý Minh nhìn Hách Khải thật sâu, trong nội tâm lão có chút sợ hãi thán phục độ cô đọng nội lực của Hách Khải, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tiểu hữu cần gấp rút luyện tập khống chế nội lực đi. Phương thức chiến đấu của Nội Lực Cảnh khác biệt hoàn toàn với cấp bậc dưới Nội Lực Cảnh đấy. Bất quá nhìn tốc độ phản ứng cùng tốc độ ra quyền vừa rồi của tiểu hữu, gần như đã đạt tới vận tốc âm thanh rồi, tiểu hữu chắc cũng biết bí quyết trong đó, ta cũng không cần nói thêm gì nữa.”
Hách Khải cười khổ gật đầu, nhìn Lý Phan thành cùng Tiết Na bên cạnh ánh mắt phức tạp, hắn há miệng muốn gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại không nói ra, rốt cuộc hết hứng thú nói chuyện, mọi người từ biệt nhau ra về. Mấy ngày kế tiếp, Hách Khải cũng không có tìm Lý Minh nói chuyện nữa, mà hằng ngày dùng nội lực rèn luyện từng bộ phận nhỏ trên thân thể, chữa trị nội thương, điều trị thương thế, thời gian cứ như vậy chậm rãi qua đi. Mười lăm ngày nhanh chóng qua đi, đến ngày thứ mười, Hách Khải cùng Lý Minh đồng thời ra khỏi khách sạn, sau đó hai người nhanh chóng chạy tới vùng ngoại thành, Lý Phan Thành cùng Tiết Na ở đằng xa lái xe theo sau.
Trận chiến rửa tội đầu tiên, chính vào lúc này!