Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 16: Huyền thiết ra oai đấu bang chủ Giữa đường vì nghĩa làm ông mai


Đọc truyện Hiệp Cốt Đan Tâm – Chương 16: Huyền thiết ra oai đấu bang chủ Giữa đường vì nghĩa làm ông mai

Kim Trục Lưu cười lớn: “Ta cũng đang muốn biết tung tích của Hồng Anh,
ngươi lại hỏi ta. Hì hì, thật hổ danh ngươi là một bang chủ, chỉ biết
khoác lác!”

Sử Bạch Đô trừng mắt quát: “Ta khoác lác thế nào?”

Kim Trục Lưu nói: “Một chút bản lĩnh của ngươi thì làm sao lấy được mạng ta? Ngươi không phải đã quá khoác lác hay sao?”

Sử Bạch Đô nổi trận lôi đình, không đáp lại mà lao tới tấn công. Nội công
của Kim Trục Lưu không bằng y, nhưng võ công của chàng thì ảo diệu hơn
y. Kim Trục Lưu thấy chiêu phá chiêu, gặp thức phá thức, nếu không thể
phá thì né tránh. Trong chớp mắt năm mươi chiêu đã trôi qua mà Sử Bạch
Đô chẳng làm gì được chàng.

Sử Bạch Đô tuy không lấy được mạng
Kim Trục Lưu, Kim Trục Lưu cũng đã rất mệt mỏi, bề ngoài nhìn thì chàng
rất ung dung tự nhiên, nhưng thực sự đã dốc hết sức bình sinh ra mới có
thể ngang tài ngang sức với Sử Bạch Đô.

Trong lúc tích chiến chỉ nghe từng tiếng bình bình vang lên không ngớt bên tai, bảng hiệu của
các cửa hiệu hai bên đường đều đã bị quyền phong chưởng lực của họ đánh
rơi xuống đường, người đi đường trốn sạch, các cửa tiệm đều sợ bị vạ lây nên đành đóng cửa lại.

Kim Trục Lưu giải xong một chiêu, quát: “Sử bang chủ, ta có lời khuyên nhủ, nghe hay không là tùy ngươi”.

Sử Bạch Đô hừ một tiếng: “Tên tiểu tử nhà ngươi muốn dạy ta?”

Kim Trục Lưu nói: “Không dám. Nhưng ngươi có biết tại sao em gái của ngươi
bỏ trốn hay không? Ngươi trách người trước tiên phải nên trách mình!”

Sử Bạch Đô đánh ra một quyền, quát hỏi: “Ngươi nói thế là ý gì?”

Kim Trục Lưu né tránh đường quyền của y, đáp trả: “Ngươi tưởng Sử cô nương
bỏ trốn là vì ta đấy ư? Sai rồi, sai lắm! Đó là hoàn toàn là do ngươi
không tốt đã làm ô nhục gia môn!”

Sử Bạch Đô quát: “Ngươi nói
càn nữa ta…” Y vốn muốn nói “ta sẽ đánh chết ngươi”, đó là câu nói đầu môi chót lưỡi của y. Nhưng lúc này thì chợt nghĩ lại mình cũng chưa
chắc lấy được mạng của Kim Trục Lưu, nếu nói thêm một lần nữa thì sẽ bị
đối phương chê cười, cho nên đành im lặng.

Kim Trục Lưu ỡm ờ:
“Ngươi muốn thế nào thì ta mặc kệ. Nhưng ta không nói thì không được.
Nói thực cho ngươi biết, ta và lệnh muội chỉ là bằng hữu mới quen nhau,
ta làm sao dụ dỗ nàng bỏ chạy được? Ngươi không nên buộc nàng lấy người
mình không yêu”.

Sử Bạch Đô tức giận nghiến răng nói: “Ả nha đầu ấy đã nói tất cả cho ngươi biết?”

Kim Trục Lưu nói: “Ta và lệnh muội tuy mới quen nhau, nhưng ta chỉ muốn lấy công bằng cho nàng. Tên họ Soái kia chỉ là hạng bại hoại trong võ lâm,
sao ngươi lại ép em gái của mình gả cho y? Với võ công của ngươi vốn là
có thể trở thành một nhân vật nổi tiếng, cần gì phải a dua bọn quyền
quý, quỳ gối trước triều đình?”

Sử Bạch Đô cả giận quát: “Sao lại có lý như thế này, tên tiểu tử nhà ngươi dám dạy đời ta!”

Kim Trục Lưu vừa hóa giải đòn tấn công của y, vừa chậm rãi: “Không phải ta
dạy đời ngươi mà ta muốn tốt cho ngươi. Sử bang chủ, ta thật lòng khuyên ngươi, nếu ngươi có thể thay đổi, không những huynh muội các ngươi có
thể thân thiết như xưa, mà những người hiệp nghĩa trên giang hồ cũng sẽ
tha thứ cho ngươi”.

Sử Bạch Đô tức giận đến nỗi thất khiếu bốc
khói, quát ầm lên: “Ngươi đã nói xong chưa? Hừ, hừ, Sử Bạch Đô xưa nay
độc lai độc vãng, thích làm gì là làm, cần gì ai phải thứ lỗi!”.

Kim Trục Lưu xua tay: “Ngươi đã không nghe lời hay, ta cũng đành chịu.
Được, nói nhiều cũng vô ích, hết rồi!” Sử Bạch Đô nổi giận, quyền chưởng đều tung ra.

Sử Bạch Đô thầm nhủ: “Dù mình giết không được tên
tiểu tử này ít nhất cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, công lực của
tên tiểu tử không bằng mình, đôi bên bị thương thì chắc chắn y sẽ nặng
hơn mình?” Sử Bạch Đô đã có ý nghĩ này cho nên chiêu nào cũng toàn là
sát thủ.

Kim Trục Lưu từ ngày xuất đạo cho đến nay chưa bao giờ
gặp phải đối thủ lợi hại như thế này. Cuộc chiến này nguy hiểm hơn trận
chiến với Văn Đạo Trang ở nhà Giang Hải Thiên, dù Kim Trục Lưu đã dốc
hết sức bình sinh, đấu được năm sáu mươi chiêu vẫn không thể lấy lại cân bằng, chàng mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Nếu cứ
đánh nữa, dù không thất bại e rằng cũng tổn hao nguyên khí”.

Cung Bỉnh Phan đứng một bên xem, thấy Kim Trục Lưu dần dần đuối thế, chợt
nảy ra một ý nên bước tới nói: “Sử bang chủ đừng vội, tôi sẽ giúp ông!

Hảo tiểu tử, ngươi đám đắc tội với Sử bang chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi
trước!” Dứt lời ném cái tráp về phía Kim Trục Lưu.

Sử Bạch Đô
quát: “Sử mổ này đâu cần người khác giúp đỡ, tránh qua một bên! Đừng cản trở ta!” Sử Bạch Đô là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, lúc này đã
chiếm thượng phong, làm sao có thể không màng đến thân phận của mình mà
cần người khác giúp đỡ? Chính vì y nể mặt Cung Bỉnh Phan là hương chủ
của Hồng Anh không được. Nói thực cho ngươi biết, ta và lệnh muội chỉ là bằng hữu mới quen nhau, ta làm sao dụ dỗ nàng bỏ chạy được? Ngươi không nên buộc nàng lấy người mình không yêu”.

Sử Bạch Đô tức giận nghiến răng nói: “Ả nha đầu ấy đã nói tất cả cho ngươi biết?”

Kim Trục Lưu nói: “Ta và lệnh muội tuy mới quen nhau, nhưng ta chỉ muốn lấy công bằng cho nàng. Tên họ Soái kia chỉ là hạng bại hoại trong võ lâm,
sao ngươi lại ép em gái của mình gả cho y? Với võ công của ngươi vốn là
có thể trở thành một nhân vật nổi tiếng, cần gì phải a dua bọn quyền
quý, quỳ gối trước triều đình?”

Sử Bạch Đô cả giận quát: “Sao lại có lý như thế này, tên tiểu tử nhà ngươi dám dạy đời ta!”

Kim Trục Lưu vừa hóa giải đòn tấn công của y, vừa chậm rãi: “Không phải ta
dạy đời ngươi mà ta muốn tốt cho ngươi. Sử bang chủ, ta thật lòng khuyên ngươi, nếu ngươi có thể thay đổi, không những huynh muội các ngươi có
thể thân thiết như xưa, mà những người hiệp nghĩa trên giang hồ cũng sẽ
tha thứ cho ngươi”.

Sử Bạch Đô tức giận đến nỗi thất khiếu bốc
khói, quát ầm lên: “Ngươi đã nói xong chưa? Hừ, hừ, Sử Bạch Đô xưa nay
độc lai độc vãng, thích làm gì là làm, cần gì ai phải thứ lỗi!”.

Kim Trục Lưu xua tay: “Ngươi đã không nghe lời hay, ta cũng đành chịu.
Được, nói nhiều cũng vô ích, hết rồi!” Sử Bạch Đô nổi giận, quyền chưởng đều tung ra. Sử Bạch Đô thầm nhủ: “Dù mình giết không được tên tiểu tử
này ít nhất cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, công lực của tên tiểu
tử không bằng mình, đôi bên bị thương thì chắc chắn y sẽ nặng hơn mình?” Sử Bạch Đô đã có ý nghĩ này cho nên chiêu nào cũng toàn là sát thủ.

Kim Trục Lưu từ ngày xuất đạo cho đến nay chưa bao giờ gặp phải đối thủ lợi hại như thế này. Cuộc chiến này nguy hiểm hơn trận chiến với Văn Đạo
Trang ở nhà Giang Hải Thiên, dù Kim Trục Lưu đã dốc hết sức bình sinh,
đấu được năm sáu mươi chiêu vẫn không thể lấy lại cân bằng, chàng mệt
đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Nếu cứ đánh nữa, dù
không thất bại e rằng cũng tổn hao nguyên khí”.

Cung Bỉnh Phan
đứng một bên xem, thấy Kim Trục Lưu dần dần đuối thế, chợt nảy ra một ý
nên bước tới nói: “Sử bang chủ đừng vội, tôi sẽ giúp ông! Hảo tiểu tử,
ngươi đám đắc tội với Sử bang chủ, ta sẽ lấy mạng ngươi trước!” Dứt lời
ném cái tráp về phía Kim Trục Lưu.

Sử Bạch Đô quát: “Sử mổ này đâu cần người khác giúp đỡ, tránh qua một bên!

Đừng cản trở ta!” Sử Bạch Đô là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, lúc này đã chiếm thượng phong, làm sao có thể không màng đến thân phận của mình mà cần người khác giúp đỡ? Chính vì y nể mặt Cung Bỉnh Phan là hương
chủ của Hồng Anh khó ứng phó.

Kim Trục Lưu múa cái tráp đựng huyền thiết, đẩy Sử Bạch Đô thối lùi ba trượng, chàng đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Sử Bạch Đô đang sợ chàng đuổi theo, không ngờ trái lại chàng đã xoay người bỏ chạy, y ngạc nhiên thầm nhủ: “Tên tiểu tử làm trò gì thế nào?” Chỉ
thấy Kim Trục Lưu phóng người vọt lên thớt ngựa của y.

Kim Trục
Lưu cười ha hả: “Xin đa tạ đã tặng huyền thiết và ngựa tốt. Niệm tình
hai món quà này, ta không đánh ngươi nữa. Ha ha, ta đi đây!”

Con ngựa của Sử Bạch Đô vốn là loại ngựa Đại Uyển nổi tiếng, nay đã bị Kim
Trục Lưu cướp mất, tức giận phóng ba mũi tiền tiêu về phía Kim Trục Lưu, Kim Trục Lưu dùng cái tráp đựng huyền thiết đánh rơi một mũi, còn hai
mũi kia thì đã rơi xuống ở sau lưng ngựa, thật ra Sử Bạch Đô cũng biết
không làm gì được Kim Trục Lưu, chẳng qua y ném mũi tiền tiêu để trút
giận mà thôi.

Kim Trục Lưu cười ha hả: “Ngươi đừng nhỏ mọn như
thế, ta đã lấy huyền thiết của ngươi. Chẳng qua ta chỉ mượn con ngựa này của ngươi mà thôi. Đến Bắc Kinh ta sẽ trả lại cho ngươi!” Miệng thì nói nhưng đã ra roi chạy mất, khi nói đến chữ “trả” thì đã phóng cả mấy
trượng.

Kim Trục Lưu đánh bại Sử Bạch Đô, lại lấy được ngựa tốt, trong lòng đắc ý vô cùng, nghĩ bụng: “Nếu mình gặp Hồng Anh kể cho nàng nghe, chắc nàng sẽ buồn cười lắm. Nàng đã bị y bức hiếp, mình sẽ trả
thớt ngựa này cho nàng, để nàng trút giận trước mặt y”, rồi lại nghĩ:
“Mình đắc tội Sử Bạch Đô, chỉ e y sẽ ngăn cản mình với nàng”. Nghĩ đến
đây, chàng lại cười gượng: “Không biết người ta có tốt với mình không,
sao lại nghĩ nhiều đến thế?”

Thớt tuấn mã phóng nhanh như điện
chớp, Kim Trục lưu ngồi trên lưng ngựa huơ chân múa tay lớn giọng hát
bài Liên hoa lạc, người đi đường chỉ tưởng chàng là kẻ điên cho nên vội
vàng né tránh.

Không biết đã chạy bao lâu, chợt thấy có một thớt ngựa ở phía trước chạy tới, người ngồi trên lưng ngựa thấy chàng vội
vàng kéo mũ xuống che kín nửa mặt của mình, Kim Trục Lưu vẫn chưa kịp

nhìn thấy rõ mặt của y, ngựa đã chạy lên sườn núi. Kim Trục Lưu chột dạ
nghĩ: “Không biết mình đã gặp người này ở đâu?” Vội vàng phóng ngựa đuổi lên sườn núi nói: “Bằng hữu, ngựa của ngươi chạy trên đấtbằng không
bằng ngựa của ta, chúng ta hãy chạy đua trên đường núi xem thử”.

Người ấy thấy Kim Trục Lưu đuổi tới thì càng kinh hoảng, biết không thoát
được cho nên chỉ đành nhảy xuống ngựa vái dài Kim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu vừa nhìn thì cười: “Té ra là ông”. Người ấy chính là Phong Tử Siêu.

Phong Tử Siêu rung giọng: “Kim đại hiệp, lần đó gây sự ở nhà lệnh sư huynh
toàn là chủ ý của Văn Đạo Trang, không liên quan gì đến tôi”. Y đã tận
mắt thấy Kim Trục Lưu đánh bại Văn Đạo Trang, cho nên khi gặp chàng thì
tựa như chuột gặp mèo. Kim Trục Lưu cười: “Ngươi và Văn Đạo Trang là cá
mè một lứa sao lại bảo chẳng liên quan gì? Nhưng ngươi quá nhát gan cho
nên bỏ chạy trước”.

Phong Tử Siêu tưởng rằng Kim Trục Lưu sắp
giết mình cho nên hoảng sợ đến nỗi mặt trắng bệt. Không ngờ Kim Trục Lưu chợt cười ha hả: “Ngươi không đáng làm bẩn kiếm của ta. Nhưng ngươi
phải làm cho ta một việc”. Phong Tử Siêu nói: “Kim đại hiệp cứ dạy”. Kim Trục Lưu nói: “Con gái của ngươi đâu?” Phong Tử Siêu tỏ vẻ khổ sở nói:
“Tôi cũng đang tìm tung tích của nó”. Rồi nghĩ bụng: “Chả lẽ y gặp con
gái mình?”

Kim Trục Lưu hỏi: “Có phải ngươi tìm cô ta về rồi ép gả cho Văn Thắng Trung hay không?”

Phong Tử Siêu vội vàng đáp: “Không, không! Tên tiểu tử họ Văn làm sao sánh
được với Kim đại hiệp, y chỉ là hạng cóc ghẻ làm sao ăn thịt thiên nga,
thực ra cha con chúng tôi đều coi thường y”. Trong lúc hoảng hốt y cứ
nói bừa mà chẳng kịp nghĩ gì cả.

Kim Trục Lưu nói: “Được, đã như thế ta sẽ làm mai cho ngươi, ta muốn ngươi gả con gái cho Tần Nguyên
Hạo, nếu không ta sẽ đập gãy hai chân của ngươi!”

Phong Tử Siêu
lúc này mới biết Kim Trục Lưu làm mai cho bằng hữu, chứ không phải cho
mình, lòng thầm nhủ: “Sao trên đời lại có ông mai ngang ngược đến thế
này!” Nhưng miệng thì không thể không nói : “Vâng, vâng. Kim đại hiệp
làm mai đã là nể mặt tôi lắm, tôi làm sao không nghe theo?”

Kim
Trục Lưu cười: “Ngươi đừng nói thế này mà lại nghĩ thế khác. Nếu ngươi
ép gả con gái của mình cho người khác, ngươi hãy coi chừng đôi chân của
mình. Đừng tưởng rằng có thể trốn được ta!”

Phong Tử Siêu nói:
“Tôi chỉ cần tìm ra con gái, sẽ lập tức đưa nó đến núi Võ Đang tìm Tần
Nguyên Hạo. Kim đại hiệp, ngài hãy yên tâm”.

Kim Trục Lưu: “Cũng không cần gấp như thế, chỉ cần ngươi đừng quản chuyện của họ”. Phong Tử Siêu vội vàng vâng dạ rồi bảo: “Tất cả nghe theo lời dặn của Kim đại
hiệp”.

Kim Trục Lưu cười ha hả: “Nể mặt con gái của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi. Nhưng ta muốn mượn ngươi một ít tiền”.

Phong Tử Siêu vội vàng móc ra: “Kim đại hiệp cứ lấy mà dùng”.

Kim Trục Lưu cười nói: “Ngươi muốn tặng cho ta. Cũng được! Coi như là tiền trả công làm mai!”

Kim Trục Lưu vẫn còn ngà ngà say, đã làm một chuyện hay thì rất đắc ý,
buông giọng cười lớn rồi phóng ngựa đi. Lòng thầm nhủ: “Tên tiểu tử Tần
Nguyên Hạo này rất nhút nhát, chắc chắn sẽ không biết cầu hôn. Nhưng nay đã có mình làm mai, chắc chắn hôn sự của y sẽ thành. Nhưng Tần Nguyên
Hạo có mình làm mai, còn mình thì ai làm mai cho đây?”

Kim Trục
Lưu phóng ngựa xé gió, chạy được một đoạn thì đến một thị trấn, lúc này
trời đã tối, chàng tìm một khách sạn lớn nhất trú qua đêm. Chàng vừa
nhảy xuống ngựa, ông chủ của khách sạn đã đích thân dắt người ra cung
kính chờ chàng. Kim Trục Lưu thấy họ ân cần với mình như thế thì hơi
ngạc nhiên.

Kim Trục Lưu vừa đánh nhau một trận, lại cưỡi ngựa
phóng cả trăm dặm đường, trên người đầy đất. Vừa nhảy xuống ngựa chàng
nói: “Ta chỉ là một tiểu tử nghèo, các người cần gì phải khách sáo với
ta như thế”.

Ông chủ khách sạn ngạc nhiên, lập tức vái dài nói:
“Ông trẻ đã nói đùa, tiểu điểm được ông trẻ ghé đến đã rất vinh hạnh,
nếu tiếp đãi không chu toàn xin hãy bỏ quá cho”. “Ông trẻ” là từ để thể
hiện sự tôn kính đối với người khác của nơi này, nhưng Kim Trục Lưu vẫn

còn trẻ tuổi, nghe ông chủ khách sạn cứ gọi mình là “Ông trẻ” thì không
khỏi cảm thấy buồn cười.

Kim Trục Lưu cười bảo: “Ông cũng biết
cách tiếp đãi lắm, đáng tiếc ta chỉ ở đây một đêm. Ông hãy chăm sóc hộ
ta thớt ngựa kia”. Ông chủ khách sạn cúi khom người nói: “Ông trẻ hãy
yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận”. Rồi lập tức căn dặn người làm
tắm rửa chải chữa cho thớt ngựa.

Ông chủ khách sạn lại nói:
“Tiểu nhân đã chuẩn bị cho ông trẻ một căn phòng tốt nhất”. Kim Trục Lưu lắc đầu: “Phòng có tốt hay không ta không cần, ta chỉ muốn một căn
phòng đối diện chuồng ngựa”. Ông chủ khách sạn ngỡ ngàng, nói chàng hiểu ý: “Ông trẻ hãy yên tâm, không có kẻ nào dám đánh cắp ngựa quý của ông
trẻ”.

Nhưng ông chủ khách sạn vẫn tìm một căn phòng đối diện với chuồng ngựa rồi đích thân bưng cơm rượu lên cho chàng. Kim Trục Lưu
cười lắc đầu: “Ta làm sao có thể ăn nhiều như thế?” Ông chủ khách sạn
cung kính đáp: “Tiểu nhân không biết khẩu vị của ông trẻ, chỉ đành kêu
bọn chúng làm nhiều món như thế. Ông trẻ cứ tùy ý nếm qua”.

Kim
Trục Lưu cảm thấy ái ngại, móc nén bạc ra rồi nghĩ bụng: “May mà mình có bạc của Phong Tử Siêu, nếu không đành phải ăn quịt”. Té ra Kim Trục Lưu đã dùng hết bạc, chỉ còn lại một nén vàng, nhưng không tiện sử dụng ở
khách sạn nhỏ này.

Chủ khách sạn không đợi Kim Trục Lưu nói xong đã vội vàng trả lời: “Tiểuđiểm được ông trẻ ghé thăm là đã may mắn lắm, sao có thể dám nhận bạc của ông trẻ”. Kim Trục Lưu cương quyết: “Sao
lại có lẽ này, các người làm ăn phải có vốn, tại sao có thể ăn không
được?” Dù chàng nói thế nào, chủ khách sạn vẫn không chịu nhận, mặt lộ
vẻ lo lắng. Kim Trục Lưu đành thu bạc lại, nói: “Thôi được, ông đã muốn
lỗ vốn thì ta chỉ đành chịu”. Rồi nhủ thầm: “Đợi khi mình đi thì len lén bỏ vàotủ của y là được”

Kim Trục Lưu ăn xong cơm tối, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, thực sự không biết lý do gì chủ khách sạn lại đối đãi với mình như thế. Trong lòng có chỗ hoài nghi cho nên đêm ấy chàng chỉ
dám nhắm mắt đả tọa chứ không dám ngủ say.

Đến khoảng canh ba
thì chợt nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí, có hai người khách đến. Chủ
khách sạn tại đích thân tiếp đãi, Kim Trục Lưu vừa nghe giọng nói của họ thì không khỏi thất kinh, té ra hai người ấy chính là Thanh Phù đạo
nhân và Đổng Thập Tam nương. Đổng Thập Tam nương vốn đi cùng Viên Hải,
nhưng không biết thế nào lại di cùng Thanh Phù.

Đêm khuya vắng
người, Kim Trục Lưu có công phu thính phong biện khí, thính giác đương
nhiên nhạy bén hơn người bình thường, bên ngoài tuy nói chuyện rất nhỏ
nhưng chàng vẫn có thể nghe rõ ràng.

Chỉ nghe Đổng Thập Tam
nương nói: “Ở đây có nữ tử giang hồ khả nghi không?” Chủ khách sạn đáp:
“Không có nữ khách nào đi riêng cả”. Thanh Phù hỏi: “Vậy có bằng hữu
đồng đạo hay không?” Ông chủ khách sạn nói: “Tiểu nhân đang định bẩm cáo với hai vị hương chủ, có một huynh đệ của quý bang đang ở trong tiểu
điểm”. Đổng Thập Tam nương hỏi: “Ồ, người ấy là ai?” Chủ khách sạn đáp:
“Tôi không biết”. Đổng Thập Tam nương hỏi gặng: “Sao ngươi lại không
biết?” Chủ khách sạn trả lời: “Y cưỡi con ngựa của Sử bang chủ”. Nói đến đây, Đổng Thập Tam nương lộ vẻ thất kinh, vội vàng hỏi: “Có chuyện như
thế ư? Ngươi có nhìn lầm không?” Ông chủ quán trả lời: “Sử bang chủ đã
từng đến tiểu điểm vài lần, tiểu nhân không thể nào nhìn lầm con ngựa
của ngài”.

Thanh Phù nói” “Người cưỡi con ngựa ấy như thế nào?”

Lão chủ quán trả lời: “Hình như là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi”.

Thanh Phù càng ngạc nhiên hơn: “Thật kỳ lạ! Chả lẽ…”

Ông chủ quán trả lời: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, y trẻ tuổi như thế mà được
Sử bang chủ trọng dụng. Nhưng đó đúng là con ngựa của Sử bang chủ cho
nên y tuy không tiết lộ thân phận, tiểu nhân cũng không dám cói thường”.

Kim Trục Lưu chợt vỡ lẽ ra, nhủ thầm: “Té ra chủ nhân của khách sạn này có liên hệ với Lục Hợp bang, y thấy con ngựa của mình, chỉ
tưởng là Sử Bạch Đô cho mình mượn, cho nên mới cung kính với mình như
thế”.

Thanh Phù lẩm bẩm: “Chả lẽ đó là chuyện của tên tiểu tử
ấy?” Đổng Thập Tam nương trầm ngâm không nói. Lão chủ chưa biết thế nào
cho nên hỏi: “Hai vị hương chủ không biết kẻ này có cần tôi đến gọi y
xuống gặp không?”

Đổng Thập Tam nương nói: “Ngươi không cần kinh động y, để ta lên xem thử. Thanh Phù đạo trưởng, ông hãy ra chuồng ngựa xem nếu đúng là ngựa quý của bang chủ thì đừng để nó lọt vào tay người
ngoài”.

Thanh Phù và Đổng Thập Tam nương đều đã đoán được rằng
đó chính là Kim Trục Lưu, nhưng vẫn còn hơi hoài nghi, bởi vì với võ
công của Kim Trục Lưu, hình như không thể nào chiếm được con ngựa của Sử Bạch Đô, Đổng Thập Tam nương nghĩ bụng: “Tên tiểu từ này võ công rất
cao cường, giả sử nếu thật là y, trước tiên mình phải cho y nếm hai mũi
độc châm”. Mụ không cho lão chủ khách sạn gọi Kim Trục Lưu té ra là
chuẩn bị tìm cách ám toán chàng.

Đổng Thập Tam nương rất e ngại
Kim Trục Lưu, Kim Trục Lưu cũng không nắm chắc phần thắng. Võ công của
Đổng Thập Tam nương không kém chàng bao nhiêu, lại thêm Thanh Phù là cao thủ đứng hàng thứ ba trong Lục Hợp bang, ngoài Sử Bạch Đô và Đổng Thập
Tam nương là đến y. Hai người họ liên thủ đương nhiên Kim Trục Lưu không bằng. Cho nên khi Đổng Thập Tam nương lên lầu, chàng đã nghĩ xong kế
thoát thân.

Đổng Thập Tam nương lấy ra một ống thổi nhỏ, đâm vào trong khe cửa, nhắm thẳng vào giường ngủ, thổi ra ba mũi độc châm, đó
là loại độc châm kiến huyết phong hầu, chỉ cần da chỉ hơi bị trầy xước
thì khó giữ mạng. Mụ nghĩ bụng: “Dù không bắt được tên tiểu tử này, y
nhất định cũng sẽ nhảy ra, một khi y nhảy ra thì mình tiếp tục thổi độc
châm, lúc đó chắc chắn sẽ trúng?”


Nào ngờ mụ ta thổi độc châm
vào mà chẳng thấy động tĩnh gì. Đổng Thập Tam nương ngạc nhiên nghĩ
bụng: “Chả lẽ độc châm đã bắn trúng vào cổ họng của y, khiến cho y chết
không kịp ngáp?”

Đổng Thập Tam nương quyết phải xem cho rõ ràng, lòng thầm nhủ: “Dẫu tên tiểu tử này chưa trúng độc châm, với võ công
của mình trong vòng vài chiêu cũng sẽ không bại trong tay của y. Thanh
Phù đến đây thì chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng. Có điều chỉ hơi tốn
công mà thôi. Nhưng tên tiểu tử này rất xảo quyệt, đừng mắc mưu của y”.

Đổng Thập Tam nương một tay múa tít cây roi mềm, một tay cầm ống thổi mạnh
dạn đạp cửa xông vào! Mụ ta đã cẩn thận phòng bị không ngờ vẫn mắc mưu
của Kim Trục Lưu.

Chỉ nghe ào một tiếng, mùi thối tỏa ra. Té ra
Kim Trục Lưu đã treo trước cửa một cái bình tiểu, Đổng Thập Tam nương
đạp cửa xông vào lập tức người bị tưới nước tiểu ướt đẫm. Đổng Thập Tam
nương xưa nay rất thích sạch sẽ, lần này quả thật đã khiến cho mụ giở
khóc giở cười.

Đổng Thập Tam nương nổi giận không màng đến nước
tiểu, quét tới một roi, đương nhiên roi đó chẳng trúng ai. Đổng Thập Tam nương vốn là kẻ già dặn giang hồ, sau khi cả giận thì chợt nhủ thầm:
“Tên tiểu tử này bỡn cợt mình, chả lẽ còn nằm trên giường chịu đòn?” Quả nhiên ngay lúc này, chỉ nghe Thanh Phù đạo nhân ở bên dưới kêu: “Tứ
muội hãy mau xuống đây! Tên tiểu tử ở đây!”

Té ra sau khi Kim
Trục Lưu sắp đặt mưu kế thì chuồn ra ở cửa sổ phía sau. Chàng nhanh hơn
Thanh Phù đạo nhân một bước, cả hai người chạm mặt ở chuồng ngựa.

Thanh phù đạo nhân quét cây phất trần chụp xuống đầu, định ngăn cản Kim Trục
Lưu cướp ngựa. Sợi tơ của cây phất trần này vốn là Ô kim huyền tơ, cho
nên có thể đâm vào huyệt đạo của đối phương, cũng có thể coi là một món
binh khí hiếm có. Nhưng gặp phải Kim Trục Lưu thì đã mất linh.

Kim Trục Lưu vẫy ra một đóa kiếm hoa, kiếm quang lướt tới chỉ nghe tiếng
xoèn xoẹt vang lên. Cây phất trần của Thanh Phù đạo nhân chưa kịp đánh
vào người chàng thì tơ phất trần đã bị chàng chém mất một đoạn. Thanh
Phù đạo nhân hoảng hồn thối lui.

Lúc này Kim Trục Lưu đã phóng
vào chuồng ngựa, dắt con ngựa quý ra. Thanh Phù đạo nhân liều chết tấn
công, cản không cho chàng phóng lên lưng ngựa.

Kim Trục Lưu
quát: “Hay lắm, tên lỗ mũi trâu nhà ngươi chắc đã chán sống, ta không
cần con ngựa này nữa, trước tiên phải giết chết ngươi!” Tức thì tảng
huyền thiết lao về phía Thanh Phù đạo nhân, Thanh Phù đạo nhân cả kinh
chỉ đành thối lui. Đổng Thập Tam nương giận dữ chạy tội, quát: “Hảo tiểu tử, dám bỡn cợt lão nương, ngươi đừng chạy?”

Kim Trục Lưu đánh
lui Thanh Phù đạo nhân, cười ha hả, lúc này chàng đã phóng lên lưng
ngựa, miệng rối rít: “Thối quá, thối quá! Ta làm sao dám chọc giận mụ
đàn bà thối như ngươi, ta phải đi đây!”

Đổng Thập Tam nương quét tới một roi, nhưng roi này lại hụt, trái lại thớt ngựa tung vó, bùn bắn đầy mặt. Đổng Thập Tam nương tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, chỉ
nghe được tiếng cười của Kim Trục Lưu từ xa vọng tới, lúc này chàng đã
biến mất trong màn đêm.

Kim Trục Lưu chạy được một đoạn thì chợt nghĩ: “Bọn chúng vừa vào đã hỏi có nữ tử giang hồ nào hay không, chả lẽ Sử Hồng Anh cũng đến đây?”

Chàng chưa nghĩ xong thì chợt nghe
tiếng vó ngựa vọng tới. Kim Trục Lưu nghe có bốn thớt ngựa, chàng tỏ mò
thầm nhủ: “Nửa đêm canh ba mà có một toán người chạy trên đường, không
biết là vì chuyện.gì?”

Kim Trục Lưu là người thích lo chuyện bao đồng, cho nên phóng ngựa đuổi về phía ấy, không bao lâu thì đã đuổi kịp.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, chỉ thấy trên thớt ngựa đầu tiên là một thiếu nữ,
còn ba thớt khoái mã ở phía sau trang đuổi theo nàng. Kim Trục Lưu nhận
ra hai trong số người ấy là Cao Đại Thành và Đỗ Đại Nghiệp, còn thiếu nữ chạy ở phía trước vì quá xa nên Kim Trục Lưu không biết đó có phải là
Sử Hồng Anh hay không. Trong số ba người đuổi theo, có một người Kim
Trục Lưu không quen biết, ngựa của người này chạy rất nhanh, lúc này y
chỉ cách thiếu nữ khoảng mấy trượng.

Chỉ nghe người ấy quát: “Ả
nha đầu nhà ngươi thật lớn gan, vật của bọn ta mà ngươi cũng dám cướp!”
Lúc này khoảng cách giữa hai người đã gần lại, y giở cây trường thương,
đâm về phía thớt ngựa trước mặt. Thiếu nữ ấy gạt lại một kiếm, đánh ra
một chiêu Phất vũ phiên vân, đẩy cây thương cuộn hai vòng, phá được
chiêu này của y. Tuy nàng phá được chiêu số của kẻ địch nhưng người đã
lảo đảo, đành nhảy xuống ngựa.

Thiếu nữ ấy quay đầu lại, Kim
Trục Lưu đã có thể nhìn rõ ràng, té ra đó chẳng phải là Sử Hồng Anh mà
là Phong Điệu Thường. Kim Trục Lưu nhìn rõ thì trong lòng hơi thất vọng
nhưng cũng cảm thấy bất ngờ.

Người đánh Phong Diệu Thường rơi
xuống ngựa kêu ồ một tiếng: “Chúng ta đã tìm lầm người, kiếm pháp của ả
này không giỏi, ả… hình như ả là…” Nói chưa dứt, chợt y kêu ối chao
một tiếng rồi ngã xuống ngựa. Té ra Kim Trục Lưu sợ y hại Phong Diệu
Thường cho nên lấy ra một miếng bạc lẻ làm ám khí, ném vào huyệt đạo ở
sau lưng y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.