Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 119: Thế giới ảo Phá Võng (2)
Edit + beta: Tiểu Lăng
Khối tinh thạch này được khảm trong một cái hốc lớn, xung quanh là những đường hoa văn liền nhau như một vòng xoáy vờn quanh.
Thiên Lý điều khiển ván bay đưa Tra Nhĩ và mình cùng bay lên, đưa tay sờ sờ tinh thạch, trong đầu bỗng xuất hiện các quỹ tích năng lượng kỳ quái. Cô vội thu tay lại, nói với Tra Nhĩ: “Tra Nhĩ, anh kiểm tra xem có cảm giác gì không?”
Tra Nhĩ nghe lời, đâm đâm, vỗ vỗ khối tinh thạch, “Lạnh.”
Thiên Lý gật đầu, để Tra Nhĩ lấy giúp khối tinh thạch từ trong hốc ra. Bàn điều khiển đã bị hỏng, hốc khảm đã bị cố định, chỉ có thể dùng bạo lực mạnh mẽ lấy ra.
Theo động tác phá hoại của Tra Nhĩ, những đường hoa văn xung quanh chớp lên.
Nếu có thể, Thiên Lý rất muốn mang tất những thiết kế cấu tạo của tòa kiến trúc này, nhưng dựa vào mình cô, dù có phí hơn nửa năm cũng chưa chắc đã vẽ được hết bản thiết kế của nó. Trừ phi sửa được bàn điều khiển, trực tiếp sao lại tư liệu nội bộ. Trước mắt, bất kể lựa chọn nào đều cần rất nhiều thời gian. Nếu không muốn từ bỏ khối tinh thạch hiếm có này, chỉ có thể lựa chọn làm như trên. Phá hoại một tòa kiến trúc vĩ đại như vậy, quả thật là một niềm tiếc nuối.
Ầm một tiếng, Tra Nhĩ thuận lợi lấy tinh thạch từ trong hốc ra, cả tòa nhà cao tầng chìm vào bóng tối.
Người ngoài đều đoán sai, thế giới ảo Phá Võng không những chỉ tòa kiến trúc này không, mà chỉ cả thành Vô Tương. Ngay khi tinh thạch bị lấy ra, tất cả những ảo ảnh trong thành đều bị giải trừ, những viên tinh thạch năng lượng ẩn hình nhỏ vụn lộ ra diện mục thật sự, chấm những đốm sáng mờ ảo mỹ lệ như sao trời dưới lòng đất tối thăm thẳm.
Mấy trăm năm trước, thành Vô Tương là căn cứ quan trọng của những ảo thuật gia, mỗi ngọn cây cọng cỏ trong thành đều có thể là ảo ảnh, xen lẫn trong thế giới thật, khó phân biệt được hư thực. Nên nhân khẩu ở đây rất thưa thớt, người thường rất khó thích ứng với hoàn cảnh sống nơi đây.
Đến khi trọc khí tấn công, chủ thành Vô Tương không muốn phá hủy thế giới ảo do một tay mình tạo ra; mà muốn xây dựng lại một thế giới ảo Phá Võng khác thì phải cần vô số nhân lực và vật lực. Trong tình huống các thượng tầng biết được sự tồn tại của khối tinh thạch này, ông không có cơ may nào khác. Cuối cùng, ông lựa chọn mai táng cả tòa thành thị và khối tinh thạch này xuống lòng đất.
Nhóm La Thành vốn đang sa vào ảo ảnh, bị bóng tối bỗng nhiên xuất hiện làm kinh ngạc. Họ lập tức phát hiện tình cảnh của mình, vừa rồi họ lại vì ảo ảnh mà đả thương đồng bạn, may mà không bị tổn thương lớn gì. Dưới tình huống không có điều khiển, họ mới chỉ gặp ảo ảnh cấp thấp nhất mà thôi.
“Nơi này quả là kỳ dị.” Đồ Lâm vừa cảnh giác vừa nhỏ giọng nói.
“Sao ảo ảnh bỗng dưng biến mất?” La Thành hỏi.
Cát Ân nhắm mắt im lặng một lúc, đáp: “Hẳn là hai người kia động tay động chân.”
La Thành gật đầu, đang định nói chuyện, Cát Ân lại nói: “Có người.”
Vừa dứt lời, đã thấy ở lối vào tối om xuất hiện hai bóng vàng. Một cao một thấp, từ từ đi tới. Tóc hai người lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong đêm như dát một lớp vàng, song màu của bóng cao thì hơi mờ, mà màu của bóng thấp lại sáng hơn. Hai đôi mắt màu vàng lạnh nhạt đảo qua họ, sau đó biến mất ở một cửa vào khác.
Bốn người ở lại mãi không phản ứng được, cuối cùng Đồ Lâm mới không nhịn được nói: “Vừa rồi là ảo hay là thật?”
“Chắc là… thật.” Cát Ân do dự trả lời.
“Nếu là thật, vì sao tóc và mắt họ lại phát sáng? Chẳng lẽ họ là yêu quái?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
La Thành nói: “Được rồi, chúng ta về trước đã, chưa rõ tình huống bên trong, lần sau gọi thêm người tới điều tra.”
Những người còn lại gật đầu đồng ý, song khi họ ra khỏi thế giới ảo Phá Võng, lại phải thốt lên kinh ngạc: Trong đống phế tích tan hoang hỗn loạn của tòa thành thị, lại rải rác vô số những viên tinh thạch năng lượng ẩn hình. Đây là một vật phẩm vận chuyển năng lượng do các ảo thuật gia chế tạo, trong hoàn cảnh đặc biệt, có thể che đi dấu vết hoạt động hoặc tạo ra ảo ảnh. Dù phần lớn số đó đều nhỏ và vụn, nhưng thu hết lại cũng được kha khá.
Nhóm La Thành mừng như điên, cuối cùng cũng không uổng công chuyến này. Nhưng họ không biết, báu vật chân chính đã bị Thiên Lý lấy đi.
Tra Nhĩ cõng Thiên Lý nhảy ra khỏi cửa hang, biến mất không còn tăm tích trong ánh mắt kinh dị của Chiêm Sâm đang canh ở ngoài.
Về lại mặt đất, Thiên Lý vừa băng qua quần thể đá, vừa nghĩ về mấy ký hiệu hiển thị trên bản đồ. Một ngôi sao sáu cánh, một hình thoi, và một hình ảnh của loài động thực vật nào đó. Sao sáu cánh có thể đại diện cho di tích thành thị, hình thoi là tinh thạch, vậy động thực vật thì sao? Quanh đây tuyệt nhiên không có một sinh vật trọc hóa nào, cũng không phát hiện được thực vật. Theo lý thuyết, có thể được ký hiệu tất không phải là loài bình thường. Nhưng với sức cảm giác của cô cũng không tìm thấy dấu vết nào, chẳng lẽ là ký hiệu sai?
Đáng tiếc, nếu có giải thích bằng chữ thì tốt, giờ hoàn toàn phải dựa vào suy đoán của chính mình, khả năng đã bỏ lỡ một số vật có giá trị.
Nghĩ rồi nghĩ, hai người đã băng qua quần thể đá. Họ không phát hiện, ngay nơi họ vừa đi qua đã rải rác vô số hòn đá lớn nhỏ, trong đó có rất nhiều hòn đá có vết tích thực vật, gần giống hóa thạch vậy. Nhưng đây không phải hóa thạch, mà là một loài thực vật đặc thù cộng sinh với đá – cỏ Nham Tục. Chúng dung hợp với nham thạch, không sợ trọc khí, có sức sống cực dồi dào. Dù không có linh khí của thực vật, nhưng chúng có thể sinh ra một từ trường ức chế sử dụng dị năng, đặc biệt là hệ đất, bị ức chế rõ nhất. Chỉ có tiến vào trong thành thị, từ trường này mới yếu bớt đi. Chính bởi sự hiện hữu của nó, thành Vô Tương mới ngủ say nhiều năm trong lòng đất như vậy.
Thiên Lý không biết loài thực vật này nên đã xem nhẹ. Hơn nữa so với những viên tinh thạch ẩn hình vụn thì chúng chẳng đáng giá nhắc tới.
Hai người đi mấy ngày liền về tháp Ngân Cốt, rửa mặt mũi xong, lại nghỉ thêm mấy tiếng.
Đến tối, Thiên Lý vừa dùng cơm, vừa lấy tinh thạch ra nghiên cứu.
Tra Nhĩ thì ngồi bên cạnh cô tò mò nhìn, tay lại không ngừng nhét thịt nướng vào miệng.
Thiên Lý luôn cảm thấy khối tinh thạch này rất quen, trước kia cô nhất định đã thấy nó ở đâu đó, song tạm thời chưa nhớ ra.
Sau khi rời khỏi hốc khảm, khối tinh thạch này liền yên lặng, hoàn toàn không có tý dao động năng lượng nào. Thiên Lý nghĩ thầm, không phải chỉ ở hoàn cảnh đặc biệt mới dùng được nó chứ?
Để nghiệm chứng, cô cẩn thận đưa năng lượng của mình vào…
Lúc này, ngoài tháp Ngân Cốt đang có không ít dong binh ngồi thành tốp năm tốp ba quanh đống lửa cười nói. Bỗng không một dấu hiệu báo trước, một tòa tháp Ngân Cốt u ám bỗng sáng lên, lập tức, mấy trăm tòa tháp Ngân Cốt xung quanh được thắp sáng từng tòa như bóng đèn, khiến đêm tối sáng như ban ngày.
Tất cả kinh ngạc nhìn đống tháp Ngân Cốt, hoàn toàn không ngờ tháp Ngân Cốt hơn trăm năm chẳng có gì lạ, lại bỗng xuất hiện biến hóa như vậy.
Nhưng làm họ ngạc nhiên không chỉ có thế, khi tất cả những tòa tháp Ngân Cốt đều đã sáng lên, trên đống xương xám trắng bỗng hiện ra vô số văn tự lít nha lít nhít, chúng như có sinh mệnh, từ từ di động trên thân tháp.
“Đây, đây là gì?” Một dong binh trợn mắt líu lưỡi nói ra nghi vấn của mọi người.
“Giống kiểu chữ tráng ảnh nào đó, ai lại dùng kỹ thuật tráng ảnh trên xương cốt nhỉ?”
“Không biết ai đã phát động điều kiện hiện chữ, làm sao người đó làm được?”
“Sắp có chuyện hot rồi, những văn tự này nhất định là ghi chép về kỹ thuật trọng yếu của tiền bối.”
“Không ổn! Văn tự đang biến mất!”
“Đây còn là chữ tráng ảnh di động được! Mau tìm người phát động điều kiện, nếu không những tư liệu này sẽ bị lấy hết đi mất.”
“Ai nhớ tòa tháp Ngân Cốt sáng lên đầu tiên là tòa nào không?”
“Hình như là tòa số 27 ở giữa ấy.”
Vô số dong binh chạy tới tòa tháp chỗ Thiên Lý.
Thiên Lý vừa đưa năng lượng vào đã biết là không ổn, khối tinh thạch này cực độ mẫn cảm với năng lượng, chỉ vẻn vẹn chút xíu năng lượng ấy thôi đã kích hoạt nó. Trong chốc lát, tất cả xung quanh đều sáng lên, dù cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được sự lưu động của năng lượng một cách rõ ràng.
Cùng lúc đó, trong đầu xuất hiện các tin tức số liệu, từ tháp Ngân Cốt chuyển vào trong tinh thạch.
Phá đi ảo ảnh, trở về hiện thực.
Thì ra tháp Ngân Cốt cũng bị ảo ảnh che phủ, im lặng đến hơn trăm năm. Nói cách khác, rất có thể nó có liên quan tới thành Vô Tương.
Thiên Lý đã đoán đúng, những văn tự ghi chép trên tháp Ngân Cốt là chương trình thiết kế thế giới ảo Phá Võng. Ban đầu cô đã từ bỏ phần tài liệu này, ai ngờ vô tình lại xuất hiện cơ hội, thế giới này luôn tràn ngập những kỳ tích khó tài nào biết trước.
Không biết ai đã để những tư liệu trân quý này xuất hiện trên thế giới với hình thức như thế? Chẳng lẽ chỉ có giải trừ ảo ảnh, mới có thể thu được phần quà? Có lẽ những người xây nên tháp Ngân Cốt này lúc trước, đã ẩn đi một ý sâu xa nào đó.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này, đông đảo những dong binh xung quanh đang chạy tới đây, rất nhanh cô sẽ bị tìm ra là người thuê tháp.
Tư liệu truyền vào xong, Thiên Lý nhanh chóng cất tinh thạch đi, thu dọn hành lý, gọi Tra Nhĩ rời đi.
Đường rời tháp đã bị phủ kín, Thiên Lý tính để Tra Nhĩ trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Song nơi này cao những hơn 20m, trong vòng mười mấy mét quanh đó không có gì để mượn lực cả, không biết Tra Nhĩ có rơi ổn xuống đất được không.
Tra Nhĩ không thèm để ý, hắn cõng Thiên Lý lên, nhắm hai mắt lại, lĩnh vực lặng lẽ mở ra, tất cả những động tĩnh xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Bóng hắn chớp lên, như hóa thành ảo ảnh, yên lặng len qua đám đông. Trừ mấy dị năng giả có đẳng cấp khá cao ra, không ai phát giác.
Hai người vọt ra khỏi tháp Ngân Cốt, trực tiếp leo lên xe bay, vội vã đi tới 15D07.
Hôm sau, dị biến của tháp Ngân Cốt quả đã dẫn tới xôn xao lớn. Các dong binh tranh nhau bàn tán: Rốt cuộc những tài liệu đó ghi chép những nội dung gì, ai đã lấy đi, và bằng cách nào?
Đoàn dong binh phụ trách tháp số 27 trực thuộc đoàn Ngân Giới. Theo trí nhớ của họ, đêm đó bỗng nhiên biến mất chỉ có hai người, một cao một thấp, một nam một nữ, đều tóc vàng mắt vàng.
Khi nhóm La Thành trở về, nghe xong, biết ngay hai người đó chính là người họ gặp phải ở thế giới ảo Phá Võng. Đáng tiếc lúc đó quá tối, không ai thấy rõ mặt họ. Nhưng đặc điểm ngoại hình của họ cũng không khó tìm.
Ai lại nghĩ tới, trước khi đến 15D07, Thiên Lý và Tra Nhĩ đã đổi tóc vàng mắt vàng thành tóc nâu mắt nâu, như tắc kè hoa vậy…