Hỉ Tương Cố

Chương 35: ĐỘNG THỦ


Đọc truyện Hỉ Tương Cố – Chương 35: ĐỘNG THỦ

Tiền Hữu đi ra khỏi cửa không thấy tiểu đồng, thấp giọng gọi hai tiếng. Tiểu đồng mới chạy ra từ phòng bên cạnh.
Âm Cố nhìn hai người bọn họ đi xuống lầu. Sắc mặt Tiền Hữu rất nghiêm túc, không nói câu nào, ngay cả che dấu cũng quên, trực tiếp ra cửa tiệm. Còn tiểu đồng đi theo ở phía sau không biết nguyên nhân, sợ tới mức không dám mở miệng. Khi đi ngang qua Âm Cố thì làm khuôn mặt mướp đắng cho Âm Cố xem rồi đi theo ra ngoài.
Âm Cố gọi tiểu nhị bưng bánh bao và cháo đưa đi lên lầu. Chỉ chốc lát sau, Hỉ Mi đi ra, đứng ở trên lầu nhìn Âm Cố.
Âm Cố cũng yên lặng nhìn Hỉ Mi. Hỉ Mi lại đi vào, sau đó bưng điểm tâm đi xuống ngồi cùng Âm Cố.
Khách điếm buôn bán cũng không tồi, lúc này đúng là giờ ăn điểm tâm, người đến người đi rất náo nhiệt. Âm Cố và Hỉ Mi hai người ngồi ở giữa, nhưng không ai mở miệng nói chuyện. Trong tai tràn ngập tiếng nói của người ngoài, và sự im lặng của đồ ăn.
Hỉ Mi gần như muốn lang thôn hổ yết nhưng phải cực lực duy trì tư thế tốt đẹp, bởi vì Âm Cố đã hạ đũa, đang nhàn rỗi nhìn Hỉ Mi ăn.
Ngày hôm qua đã mất mặt ở trước mặt nàng rồi, như con nít không hiểu chuyện, cho nên hôm nay không thể xấu tính mất mặt lần nữa. Hỉ Mi thập phần miễn cưỡng nuốt bánh bao, sau đó ngẩng đầu cười. Nụ cười này làm bánh bao nghẹn ngay cổ họng, khiến nàng sặc sụa.
Âm Cố rót nước đưa cho Hỉ Mi.
Hỉ Mi vội thả chén cháo xuống, thấy thế đành phải lấy nươcz uống ngay, sau đó vỗ ngực, chờ nhiệt kính trên mặt tiêu xuống.
“Ta…” Hỉ Mi nản lòng mở miệng mà không được.
“Đúng vậy sao?” Âm Cố tự nhiên hỏi.
“Hắn nói phải ngẫm kỹ lại.” Hỉ Mi cười. “Nói nhất định sẽ có sách lược vẹn toàn.”
Nàng gạt hai tiểu lung bao, nhìn dầu bên trong chảy ra theo đầu đũa.
“Sách lược vẹn toàn. . . Có phải vừa muốn thành thân với ta, vừa muốn người nhà của hắn không biết ta là người đã bị người ta bỏ?”
Âm Cố cũng tự rót nước cho mình, hớp một hơi, lãnh đạm nói: “Cô cho hắn cơ hội sao?”
“Không phải cô hy vọng ta cho hắn cơ hội sao?” Hỉ Mi cực nhanh hỏi lại.
Âm Cố sửng sốt, hơi nhíu mi: “Ta chỉ là hy vọng cô tự cho mình cơ hội. Về phần đối phương có phải là hắn hay không, đây không phải là trọng điểm.”
“Ở lại đây một vài ngày được không, ” Hỉ Mi không có hứng ăn nữa, “ta thích thành Tú Giang này.”
“Có thể.” Âm Cố gật đầu nói.
Hỉ Mi do dự nửa ngày mới nói thêm: “Bạc có nhiều hơn nữa, thì cũng nên không được dùng loạn. Cô đi trả phòng cô lại đi.”

Lúc này Âm Cố không nói gì nữa. Tuy Hỉ Mi không có nói thẳng, nhưng có nụ cười nịnh nọt đáng yêu đó vẫn là hoãn hợp được một chút quan hệ của hai người. Nếu là bạn đồng hành, đương nhiên hai người không thể có quá nhiều mâu thuẫn. Nếu không thể điều hòa thì không thể tiếp tục làm bạn nữa là tất yếu. Đêm qua Âm Cố đã nghĩ như vậy. Tối qua Hỉ Mi nổi nóng khiến nàng có hơi nản lòng thoái chí. Hôm nay nàng đã muốn chủ động làm lành. Nếu Hỉ Mi lại cố tình gây sự, nàng chỉ có thể đưa Hỉ Mi về lại thành An Chí, liên lạc Tang Tử, nhờ Tang Tử đi tìm tỷ tỷ của Hỉ Mi. Hoặc là, tự nàng đi thông tri cho tỷ tỷ của Hỉ Mi. Chứ không có đi theo hầu cái tánh kì cục của nàng nữa.
Cũng may, Hỉ Mi không làm Âm Cố thất vọng. Sau khi nói mấy câu, cái ngăn cách hôm qua mạc minh kỳ diệu tiêu tán đi rất nhiều. Cũng không có gì khó xử tự nhiên Âm Cố sẽ không làm theo quyết định đã nghĩ.
Hỉ Mi không hề biết Âm Cố thiếu chút nữa bỏ mặc mình, chỉ là vui vẻ theo Âm Cố đi tìm tiểu nhị, sau đó lại như con nít tự mình mang đồ của Âm Cố về lại phòng mình.
Vừa về tới bên này, Âm Cố ngây ngẩn cả người. Bởi vì Hỉ Mi nói ra một cái yêu cầu.
Hỉ Mi ngượng ngùng vô cùng khi nói ra yêu cầu này, toàn là nhăn nhó không thôi, rồi lại cố sức phát động dũng khí toàn thân.
Chỉ thấy hai tay Hỉ Mi run rẩy, mặt ửng hồng, và thêm ánh mắt kiên định vừa nhìn đã hiểu.
“Cô. . . có thể giúp ta bôi thuốc hay không?”
Âm Cố nhất thời không kịp phản ứng, sau đó nhìn đến Hỉ Mi chậm chạp lôi ra hai bình sứ mà Tang Tử đưa cho.
Hỉ Mi thấy Âm Cố không phản ứng, vội nói tiếp: “Rời đi An Chí nên quên bôi, tuy rằng chỉ dùng mới có một lần, nhưng mà lần trước khi đi tắm nhìn lại cảm thấy rất tốt, cho nên ta nghĩ thuốc của Tang Tử cô nương có hiệu nghiệm.”
Hỉ Mi nhìn Âm Cố, cảm thấy hơi chột dạ. Vừa rồi khi lấy hưu thư ra thấy bình thuốc mới nhớ lâu rồi không dùng là thật. Nhưng Hỉ Mi làm vậy cũng là muốn bù lại mâu thuẫn nhỏ của hai người ngày hôm qua. Cũng không biết cơ hội này Âm Cố có chịu giúp nàng hay không.
“Có một bình trong đó ta có thể tự bôi được, nhưng còn bình còn lại. . .” Hỉ Mi cắn răng, sắp nói không ra lời. “Cái đó ta cũng chưa từng xem qua, thì sao mà có thể bôi thuốc được. Ta thấy cô. . . bình thường đỡ đẻ cũng không ít, cũng xem bệnh cho nhiều người rồi, cô cứ coi ta như là người bệnh là được.”
Hỉ Mi một hơi nói xong, thấy Âm Cố muốn nói gì đó, nhanh bồi thêm một câu: “Là cô muốn ta cho mình cơ hội mà.”
Âm Cố rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười: “Biết rồi, nói nhiều như vậy làm gì, vừa rồi ăn rất ăn no có phải hay không?”
Hỉ Mi si ngốc nhìn nụ cười của Âm Cố, trong lòng phi thường cảm thán. Âm Cố cười lên tựa như mùa xuân ấm áp xua tan mùa đông giá lạnh, ai mà nhìn thấy đều sẽ ấm lòng. Đáng tiếc chính là Âm Cố không hay cười,  mình phải nhiều phúc lắm mới thấy được. Mà những lời này của Âm Cố khiến tảng đá lớn trong lòng Hỉ Mi được thả xuống, cả người nhẹ nhõm thư thái hơn rất nhiều.
Âm Cố được Hỉ Mi tín nhiệm nhờ vả, nhớ đến ngày đó khi Tang Tử giới thiệu thuốc này. Dù hành tung vài năm nay vô định không chừng, từ trước đến nay đỡ đẻ xong thì đi ngay, sản phụ khôi phục như thế nào không thuộc phạm vi Âm Cố quan tâm. Điều này cũng chính là sự khác biệt giữa Âm Cố và bà đỡ khác. Người ta còn phải chăm nom hướng dẫn sản phụ chăm sóc cho đứa bé này nọ nữa. Ngày đó Âm Cố bị Tang Tử cười nhạo một hồi. Rồi Âm Cố cẩn thận ngẫm lại, có một số việc có thể hiểu được. Vì để cho Hỉ Mi yên tâm tin mình, Âm Cố giở giọng đại phu, nói:
“Bôi thuốc chỉ là sơ bộ. Ta nhớ Tang Tử từng nói, đến khi cô cảm thấy bình thường rồi thì phải luyện tập co chặt lại từ từ. Nhiều lần lặp lại như vậy hẳn là sẽ kích thích dược hiệu phát huy tác dụng.”
Hỉ Mi sửng sốt một lát, chờ kịp phản ứng Âm Cố đang nói cái gì xong, thì phát cáu lên: “Có ai lại đi làm cái đó khi không có việc gì chứ, không xấu hổ chết người sao?”
Âm Cố thì lại không cho là đúng nói: “Có ai biết đâu mà xấu hổ cái gì.”
Nhất thời ngay cả dược Hỉ Mi cũng không muốn nghĩ tới, vội cất thuốc nói: “Chúng ta đi ra ngoài dạo trước đi, chuyện bôi thuốc về rồi nói sau.”

Hỉ Mi vừa nói vừa đẩy Âm Cố ra ngoài, chỉ nguyện cách xa cái thuốc này càng xa càng tốt. Trong lòng thì ngầm bực mình sao lại không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn mà lại cứ nghĩ đến muốn cho Âm Cố giúp mình bôi thuốc. Rồi để bây giờ khiến mình không được tự nhiên.
Chỉ là khi Hỉ Mi xuất môn thì ngược lại cảm thấy chân tay gò bó.
Mới vừa ra cửa, các nàng đụng phải hai nha hoàn do Tiền gia phái tới. Nói là tới hầu hạ Hỉ Mi.
Hỉ Mi không ngờ rằng vị trí Thiếu phu nhân rõ ràng còn chưa định, mà Tiền gia lại có thể làm lễ nghĩa như thế này. Ban đầu còn có hơi mới lạ, nhưng sau khi một hồi dạo phố, có một số người nhận ra y phục nha hoàn của Tiền gia, nếu không phải đi theo đuôi phía sau thì cũng đứng ở bên đường không hề kiêng kỵ lớn tiếng thảo luận, khiến Hỉ Mi không thể không dừng lại được. Khi quay đầu lại nhìn xem hai nha hoàn, hai người họ khí định thần nhàn theo sát ở sau lưng Hỉ Mi thủy chung duy trì khoảng cách nhất định. Thấy Hỉ Mi quay đầu lại, còn có thể hành lễ hỏi Hỉ Mi cần gì.
Hỉ Mi vô pháp, đành phải hỏi ý Âm Cố. Âm Cố thấy Hỉ Mi dùng ánh mắt đáng thương cầu xin, liền đột ngột lôi kéo Hỉ Mi đi. Nếu thấy đám đông thì chui vào, thấy con đường khác thì nửa thật nửa giả chuyển hướng. Chỉ chốc lát sau đã bỏ lại hai nha hoàn kia.
Thấy đã thoát khỏi hai người kia, Hỉ Mi đỡ tường thở phì phò. Vừa rồi nàng cảm thấy chân mình dường như không hề chạm đất, thật sự không biết Âm Cố lấy sức ở đâu ra, kéo nàng như bay. Mà nàng dừng lại mồ hôi như mưa, thở hổn hển như trâu, nếu không đỡ tường thì thế nào cũng phải quỳ luôn trên mặt đất. Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn Âm Cố, thấy Âm Cố hoàn toàn như không có việc gì. Điều này không khỏi làm cho Hỉ Mi lại thêm bội phục.
“Sao. . . Sao cô có thể. . . Làm được?” Hỉ Mi đứt quãng hỏi. Lại chỉ trỏ, đây là một con hẻm, “Đây là chỗ nào?”
“Không biết, ” Âm Cố lắc đầu, có gió lướt qua mặt nàng. “Mà phía trước hẳn là có thể đi ra ngoài.”
“Nhưng. . . Ta không đi nổi nữa.” Hỉ Mi nhìn con hẻm nhỏ u tĩnh vô lực nói.
Âm Cố bất đắc dĩ, chỉ phải giữ chặt Hỉ Mi: “Bọn họ đuổi không kịp đâu, từ từ đi thôi.”
Và Hỉ Mi bị Âm Cố kéo đi.
Con hẻm nhỏ đó bằng đá, đại khái là quanh năm suốt tháng có xe đi qua đi lại nên có dấu vết bánh xe trên nền đá. Và trong đó có nước còn sót lại, lại có thêm chút rêu xanh, nên Hỉ Mi đi được vài bước thì bị trợt, khá là chật vật. Cũng may Âm Cố đi được ổn định, vững chải như núi. Hỉ Mi nhanh bắt lấy tay Âm Cố, hoàn toàn dựa vào.
Hai người đi ra đầu ngõ, thấy lá cờ của “Bắc thành tửu quán” quán rượu mới biết hóa ra là đã đi đến khu thành bắc. Cái vị gọi là Lương Chi hình như sống ở đây, Hỉ Mi sợ gặp lại nàng ta nên vội lôi kéo Âm Cố xoay người đi mau.
Đến khi trở lại khách điếm thì đã gần hoàng hôn.
Chưởng quầy khách điếm đã biết Hỉ Mi là một trong hai vị tiểu thư hôm qua nhận được tú cầu của công tử Tiền gia, lại nghe chính tiểu nhị mật báo sáng nay Tiền công tử tới, nên chưởng quầy muốn tự mình tiếp đón hai người Hỉ Mi. Khi biết các nàng ở cùng một phòng, lại chủ động đưa ra an bài một gian phòng thượng hạng, để hai người rộng rãi thoải mái hơn. Hỉ Mi liên tục nói không cần, ngẫm lại hôm nay hai người đều đổ nhiều mồ hôi nên đưa ra yêu cầu muốn đi tắm trước.
Chưởng quỹ kia tự nhiên không dám qua loa, vội phái người nấu nước ấm, lại chuẩn bị dục dũng tốt nhất đưa vào phòng. Guốc mộc, ghế tắm các loại dụng cụ đều được chuẩn bị chu đáo. Lại còn giao cho Âm Cố phải cẩn thận hầu hạ.
Hỉ Mi thấy chưởng quầy đem Âm Cố trở thành hạ nhân, trong lòng thực mất hứng, liền nhờ chưởng quầy thỉnh Âm Cố xuống lầu chiêu đãi. Chưởng quầy thế mới biết có chỗ hiểu lầm. Chờ khi đi xuống, chưởng quầy tự mình rót rượu cho Âm Cố, sau đó tả hữu gạn hỏi về Hỉ Mi. Ai mà ngờ Âm Cố chỉ lo uống rượu một câu cũng không thèm đáp, khiến chưởng quầy tụt hứng, đành phải ngại ngùng sờ mũi rồi tránh ra.
Đến lượt Âm Cố đi tắm, Âm Cố sợ chưởng quầy lại quấn lấy Hỉ Mi mà hỏi nên nói chuyện với Hỉ Mi một lát. Hỉ Mi nghe vậy nên cũng không ra khỏi cửa, chỉ nằm ở trên giường. Âm Cố rất tự nhiên thoát y nhập dục, không hề ngại điều gì. Trái lại Hỉ Mi thì ngượng ngùng đánh giá, đành cố từ từ nhắm hai mắt ngủ một lát.

Hai người thay phiên nhau tắm xong, hơi nước trong phòng cũng nhiều, lúc này hai người không cự tuyệt chưởng quầy đưa ra yêu cầu đổi phòng nữa. Ăn xong cơm chiều, nghỉ ngơi một lát là gần tối.
Nhớ tới ngày hôm qua giờ phút này chỉ có một mình cô đơn ngồi trong phòng âm thầm rơi lệ, bỗng nhiên Hỉ Mi cảm thấy hơi khiếp sợ. Giờ phút này có thể cùng Âm Cố ngồi cùng một phòng, vây quanh ánh đèn mà tán gẫu đúng là điều tốt đẹp mà trước kia chưa từng nghĩ đến. Chờ đến khi Âm Cố nói muốn giúp Hỉ Mi bôi thuốc, Hỉ Mi vẫn có hơi không được tự nhiên.
Đi vào đóng cửa cẩn thận xong, Âm Cố lột áo khoác ra chỉ chừa trung y, xắn tay áo, gập người lại, nói:
“Chính cô cũng nói ta là đại phu và cô là bệnh nhân, huống chi, ta và cô đều là nữ tử thì thẹn cái gì chứ?”
Hỉ Mi nhìn Âm Cố mở hành trang tìm bình “màu hồng” thì miệng lưỡi khô khốc. Nhưng cũng mạnh miệng, trước là đao sau cũng là đao, Hỉ Mi ngẩng cao đầu, nói:
“Đến thì đến, ai sợ cô chứ?”
Âm Cố liếc Hỉ Mi một cái, lược cười: “Có bao giờ cô sợ ta đâu.” Âm Cố nhìn bình “Xanh ngọc” lại nói,
“Cái này trước đi, nếu thật sự cần phải dùng thì phải dùng.”
“Cái này ta tự bôi được.” Hỉ Mi đoạt lấy bình sứ, “Cô nghỉ ngơi trước đi.”
Âm Cố liền đi lên giường ngồi, sau đó nhìn Hỉ Mi bắt đầu thoát y.
Đại khái là lần trước biết Âm Cố đã lén nhìn mình bôi cái thuốc này rồi nên Hỉ Mi cũng không che giấu chi nữa. Hoặc như Âm Cố nói, cùng là nữ tử, có gì phải sợ. Nếu không phải như thế thì sao Hỉ Mi dám cởi xiêm y rồi ném cho Âm Cố. Thấy Âm Cố đều bắt được hết, không khỏi hơi mất hứng.
Cởi hết thân trên chỉ chừa một kiện áo lót, Hỉ Mi lại ngượng ngùng, nhanh chóng đưa lưng về phía Âm Cố bắt đầu cúi đầu bôi thuốc.
Âm Cố nhìn lưng Hỉ Mi, óng ánh dưới ánh đèn, làm động lòng người hơn so với bình thường. Đột nhiên Âm Cố thấy không hiểu Khánh Đăng Khoa đến tột cùng thuộc dạng đầu gỗ tới mức nào. Mỹ nữ xinh đẹp trẻ trung ở trước mắt, vậy mà nhịn nổi, nghe lời Khánh phu nhân, gộp hết số ngày ở cùng phòng cũng không qua khỏi năm ngón tay.
Thật thật là đáng tiếc cho một mỹ nhân.
Âm Cố nhìn một lát, thấy Hỉ Mi hình như sắp xong, nhân tiện nói: “Sau thắt lưng cũng có một chút kìa.”
“A? Ở đó mà cô cũng thấy?”
Hỉ Mi sợ hãi, vội quay đầu, nhưng mà cũng không thấy rõ nhiều lắm. Lần trước nàng  hoàn toàn cũng không nghĩ tới sau thắt lưng cũng có, lấy tay sờ soạng, hình như cũng có một vài dấu vết.
“Lại đây, ” Âm Cố ngoắc Hỉ Mi lại, “bôi dùm cho.”
Lúc này Hỉ Mi không hề do dự, ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Dù sao cũng còn phải dùng “màu hồng”, nhân tiện bây giờ thử trước, nếu cài này mà cũng không được thì cái kia coi như xong, vô pháp tiếp nhận.
Hỉ Mi quay lại ngã nhào lên giường.
Âm Cố đã đi xuống giường lấy cái ghế lại ngồi cạnh giường.
Lấy một chút thuốc ở trong bình, Âm Cố vẽ loạn ở sau lưng Hỉ Mi. Chưa đụng vào thì thôi, đụng tới mới biết hông của Hỉ Mi rất mềm mại, ngón tay đều giống như muốn lún vào.

Rời đi An Chí, Hỉ Mi gầy yếu một hồi, đến hiện tại xem ra mấy ngày liền bôn ba vậy mà lại thêm chút thịt, cảm giác sờ vào cũng không tệ.
Âm Cố dùng lực thập phần thỏa đáng, thoa thuốc lại nhiều lần, ngẫu nhiên còn làm cho Hỉ Mi cảm thấy hơi nhột. Hỉ Mi không khỏi giật mình, nằm vùi đầu vào gối mà cười: “Nhột quá. . .”
Âm Cố vỗ nhẹ cái mông của nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hỉ Mi không dám nhúc nhích nữa, đành phải cố nén cười ý. Nhưng mà thủ pháp của Âm Cố thật sự không thể chê, giống như không phải đơn giản chỉ là giúp Hỉ Mi bôi thuốc không, thậm chí còn có xoa bóp nữa, khiến mệt nhọc ban ngày như tiêu tan.
Có lẽ để Âm Cố bôi thuốc, là chuyện không tồi mà. . .
“Xanh ngọc” đã xong, Âm Cố vỗ vỗ lưng Hỉ Mi: “Đứng dậy tới cái kia.”
Hỉ Mi xoay người ngồi dậy, tay đặt ở lưng quần không động đậy.
“Lần trước ta cũng thấy rồi, thật sự không xấu đâu.” Âm Cố chọn mi nói.
Hỉ Mi đỏ mặt không tin lần trước chỉ có một chút xíu sao Âm Cố nhìn thấy cái gì. Nhưng mà nghĩ lại Âm Cố là bà đỡ, đỡ đẻ biết bao nhiêu người lại xem qua biết bao nhiêu hạ thân, thật sự không có gì là lạ cả. Vì thế Hỉ Mi vẫn cố gắng đứng dậy lột quần xuống.
Bên kia Âm Cố đã lau khô tay, rút cái nút lọ “màu hồng” ra, quét một lớp thuốc, sau đó đi lên quỳ giữa hai hai chân Hỉ Mi.
Kinh nghiệm giường chiếu của Hỉ Mi không có bao nhiêu, Âm Cố bôi thuốc trên lưng nàng khi nãy đã làm nàng nóng lắm rồi, bây giờ lại như vậy khiến cho nàng cảm giác không khoẻ hơn. Hỉ Mi giật giật người, lại bị Âm Cố đè lại. Hỉ Mi thấy Âm Cố nghiêm túc nên không dám cử động nữa.
Âm Cố biết Hỉ Mi không thích ứng nên cố hết sức không cúi đầu nhìn. Rất nhanh, Âm Cố bôi thuốc hoàn chỉnh ở bên trong xong liền vội rụt tay ra.
“Thấy chưa, thật ra cũng không có gì, tự cô cũng có thể làm được.”
Âm Cố ngồi đó, kéo chăn che lại hạ thân thay Hỉ Mi.
“Còn nhớ lời ta nói không? Tự mình dùng sức thử xem.”
Khi Âm Cố vừa rút tay, Hỉ Mi thở hắt ra. Tuy rằng cảm giác khác thường của ngón tay ở bên trong vẫn còn, nhưng dưới sự quan tâm của Âm Cố khẩn trương trong lòng cũng tan hơn phân nửa. Hỉ Mi ngượng ngùng âm thầm dùng sức co lại, lại kiệt lực không muốn để Âm Cố biết bản thân đang làm gì. Đáng tiếc, Hỉ Mi thật sự đánh giá thấp Âm Cố. Mà may là Âm Cố cũng không tỏ thái độ gì.
Trong chốc lát sau, Hỉ Mi ngại ngùng mặc quần lại, sau đó nằm luôn trên giường. Còn Âm Cố rửa tay xong, để ghế về chỗ cũ, tắt nến, cũng nằm xuống.
Hơn nửa ngày sau, Âm Cố mới nâng tay mình lên, nhìn tay mình trong bóng đêm.
Khi nàng đỡ đẻ, cũng không phải không va chạm vào nới đó, nhưng lại chưa từng có cảm giác như thế. Đầu ngón tay vuốt ve tấm vách mềm mại, so với hông của nàng ấy còn muốn lún sâu hơn. Quả thực khiến cho nàng muốn vào sâu hơn, hại nàng lập tức rút ra.
Tựa hồ cũng không có nghiêm trọng như Tang Tử nói, nhưng mà nàng cảm thấy, vừa rồi làm như vậy, hình như hơi kỳ quái…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.