Hỉ Tương Cố

Chương 34


Đọc truyện Hỉ Tương Cố – Chương 34

Ngày dài đến đâu thì cuối cùng cũng bị đêm tối vây đến. Lòng dạ Hỉ Mi tựa như băng trong đêm, lạnh lẽo mà đen tối.

Người duy nhất chịu giúp mình, cũng bỏ đi. . .
Khi ở thôn Đê Hạ, từng nghe một vị lão nhân kể: Vào mùa rét đậm, mặt sông kết băng, bởi vì ông muốn bắt cá ăn cho nên lên mặt băng câu cá, kết quả lỗ băng nứt rộng ra khiến ông ta bị rớt xuống. Nếu không phải do ông nhanh tay nhanh mắt lại giỏi bơi, chỉ sợ khi đó đã bị đông chết ở bên trong. Tuy nhặt được mạng nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương do giá rét, làm bạn với bệnh từ đó. Lão nhân kia nói khi vừa mới đi ra từ vết nứt, lạnh run lên không ngừng, hai tay không thể ủ ẩm cho cơ thể, chân bị đóng băng lại không thể bước đi, cả người lạnh lẽo từ bên trong ra tới bên ngoài.
Hỉ Mi nghe việc này là hồi còn nhỏ, cũng không chân chính hiểu được sự sợ hãi ở thời khắc đó là như thế nào. Mãi cho đến khi Âm Cố vung tay bỏ đi, đột nhiên nàng mới nhớ tới vị lão nhân kể chuyện này. Còn nguyên nhân, chỉ vì phản ứng của Hỉ Mi hiện tại cũng giống y chang như ông ta. Khi Âm Cố đi ra khỏi phòng, Hỉ Mi đã hiểu được như thế nào là chân tay lạnh lẽo, khiến nàng đông cứng cơ hồ muốn run cầm cập lên. Âm Cố bỏ đi, bỏ lại sự lạnh lùng; bóng dáng cũng rất tuyệt tình. Đáng tiếc, Hỉ Mi không có một chút dũng khí để đuổi theo. Sau khi to tiếng với Âm Cố xong, Hỉ Mi cũng không biết nên đối mặt với Âm Cố như thế nào.
Và rất nhanh, Hỉ Mi nghe được Âm Cố xuống dưới lầu hỏi thuê gian phòng cách vách, nàng dừng hô hấp dựng tai lắng nghe, xác định được Âm Cố đi theo chưởng quầy dẫn lên phòng, lại nghe tiếng Âm Cố vào trong phòng, lúc này nàng mới mất hết sức ngã trên đất.
Mặt đất lạnh lẽo, Hỉ Mi đứng lên đóng cửa lại, rồi cố sức lê bước về giường.
Lão nhân là vì muốn ăn cá mới để mình bị thương, còn nàng thì vì sao lại khó chịu như vậy? Hỉ Mi nghĩ không ra, ngã xuống giường yên lặng rơi lệ.
Nàng biết mình rất tủi thân, căn phòng bài trí xa lạ như ánh mắt thờ ơ nhìn nàng, vì thế thấy cũng chán nản theo.
Ngồi yên, nghĩ đến lão già kia, lại nhớ đến cảnh hồi nhỏ chơi đùa trên sông ở thôn Đê Hạ, sau đó làm ướt xiêm y bị cha mẹ quở trách. . .
Đột nhiên rất muốn về nhà, rất muốn gặp lại cha mẹ. Hỉ Mi chán ghét loại xúc động này của bản thân, nghĩ đến mình không còn thể diện nào để trở về. Nàng chọn mặt trong gối, cố gắng không suy nghĩ thêm nữa. Trong phòng dần dần tối đen nàng cũng không muốn đốt đèn. Tiểu nhị đưa nước ấm đến đập cửa nàng cũng không phản ứng.
Không biết qua bao lâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh. Dường như đã là canh bốn.
Hỉ Mi mơ mơ màng màng ngủ tiếp, lại mờ mịt tỉnh lại. Sau đó, đột nhiên nhớ ra sao mình lại một mình ở trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này.
Bụng rất đói, Hỉ Mi không chịu được đành phải bò xuống giường đi đốt đèn.
Đáng tiếc lương khô mang theo đã hết, sau đó các nàng nếu không ở khách điếm tửu lâu ăn uống thì chính là no bụng ở tiểu quán ven đường. Tựa hồ do mình ăn nhiều lương khô không thoải mái, cho nên mới mỗi ngày phải gấp gáp đi đến nơi có cơm.
Vì thế Hỉ Mi nhớ lại có Âm Cố thật là tốt.

Nàng mở hành trang ra tại đó, không tìm được thứ gì có thể ăn nên chỉ biết ngồi yên ở bên cạnh bàn, từ từ nhớ lại khoảng thời gian ở cùng với Âm Cố.
Khi nào thì Âm Cố ngại nàng phiền, lại khi nào thì nói qua nàng là trói buộc?
Cho tới bây giờ đều là nàng cưỡi Hưởng Linh, còn Âm Cố là dùng hai chân trèo đèo lội suối cùng nàng đi tìm tỷ tỷ.
Nghĩ càng nhiều, bộ dáng Âm Cố ở trong đầu càng hiện ra rõ ràng. Nàng vậy mà có tiền, hiểu y thuật, lại là bà đỡ, thông minh, bộ dáng cũng không tệ. Tốt như vậy, lại không nói hai lời giúp mình đi tìm người, còn mình vậy mà lại to tiếng với nàng, quả thực. . .
Đầu Hỉ Mi muốn chôn luôn ở dưới bàn, bàn tay vặn xoắn hành trang.
Sau một lúc lâu, nàng mới có thể nâng đầu lên được một chút, mặt mày xấu hổ. Vấn đề hiện tại là lời đã nói ra ngoài tựa như bát nước hắt ra ngoài, phải như thế nào mới có thể cứu vớt lại đây?
Hỉ Mi đi đến cạnh cửa nhẹ nhàng mở ra. Trên vách tường ngoài hành lang là ngọn đèn mỏng manh, ánh đèn leo lét quỷ dị. Nàng do dự nửa ngày mới quyết định chờ tới sáng đi tìm Âm Cố cũng được.
Nếu Âm Cố chịu ở cách vách mà còn nói lớn tiếng như vậy là khẳng định đang nhắc nhở mình nàng vẫn chưa đi xa. Nói vậy nàng cũng không có giận mình lắm, không đến mức bỏ đi luôn. Mà bây giờ Âm Cố đang ngủ, nếu quấy rầy nàng nàng không nổi nóng mới là lạ. Hỉ Mi mọi cách thuyết phục mình xong, rụt chân về.
Chỉ là lúc này nàng lại không thể nào ngủ được nữa, cả người hay tinh thần ngược lại vô cùng tốt. Nàng bắt đầu trầm tư suy nghĩ đến tột cùng phải làm sao mới có thể để cho Âm Cố biết mình đã tự kiểm điểm, hiểu được lỗi của mình là ở chỗ nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới câu nói kia của Âm Cố.
“Hỉ Mi, chẳng lẽ cô thật sự nhìn không ra ta thật tâm làm mọi thứ cho cô?”
Nàng thật tâm vì mình, chuyện này, xác nhận là đúng.
Được rồi, ngày mai phải đi nói cho Âm Cố mình nguyện ý thử với Tiền Hữu. Nếu hắn có thể thật sự chấp nhận thân phận mình là người thê tử bị bỏ, có thể thuyết phục được người nhà của hắn, và lại ưng thuận một đời hứa hẹn, nàng. . . Có thể sẽ cố gắng một phen.
Nghĩ đến đây, Hỉ Mi thở phào một hơi, trở lại trên giường rồi ngã xuống. Mà khổ não lại dần dần bốc lên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ Hỉ Mi vẫn mơ hồ cảm thấy mình tủi thân, bởi vì Âm Cố mà phải cưỡng ép một chút, không biết có thể khiến Âm Cố vui lòng được hay không.
Đêm có khó ngủ đến cỡ nào thì cũng phải nghênh đón ánh mặt trời. Sáng sớm hôm sau, khi Hỉ Mi nghe bên ngoài có người gõ cửa, nghe được giọng của Tiền Hữu, Hỉ Mi phải xốc lại tinh thần, chỉnh chu y dung mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, không phải do Hỉ Mi không có tiền đồ.

Tiền Hữu đã không còn ăn mặc như nữ tử giống hôm qua, mà là buộc tóc đội mão, cài trâm ngọc. Một thân trường bào màu lam, không bằng quần áo hoa lệ hôm qua, nhưng không hề thấp kém.
Tiền Hữu thấy Hỉ Mi mở cửa, liền sửa sang lại y bào khom người bái thật sâu, nhẹ giọng nói: “Hữu xin ra mắt tiểu thư.”
Hỉ Mi nhìn ngây ngốc, chưa bao giờ thấy nam tử hữu lễ, nhất thời khiến nàng không biết làm sao. Tiểu đồng bên người Tiền Hữu đang chặt chẽ quan sát xung quanh, quay đầu lại thấy công tử nhà mình còn đang cong lưng chờ vị tiểu thư kia đáp lại, không khỏi nóng nảy:
“Việt tiểu thư, sao ngài không thỉnh công tử nhà ta vào.”
“A?” Hỉ Mi vội buông cánh cửa, áy náy đứng ở một bên.
“Không được vô lễ!” Tiền Hữu liếc tiểu đồng, rồi mỉm cười đi vào.
Tiền Hữu đi vào. Tiểu đồng chạy nhanh đóng cửa lại, sau đó đứng ở trước cửa làm bộ như không có việc gì coi chừng dùm. Chỉ là đúng lúc đó cửa phòng ở phía sau lặng yên không tiếng động mở ra, một cô nương đứng ở phía sau hắn, vậy mà hù hắn hoảng sợ. Tập trung nhìn kỹ lại, đây không phải vị cô nương ở cùng với việt tiểu thư, dẫn theo con lừa ngày hôm qua sao.
Tiểu đồng đuổi bước lên phía trước chắp tay: “Chào buổi sáng, thưa cô nương.”
Âm Cố nhìn tiểu đồng, chậm thanh hỏi: “Công tử nhà ngươi đến đây à?”
Tiểu đồng cũng không dự đoán được Âm Cố vừa liếc mắt là biết mình, lắp bắp kinh hãi, lúc này mới có hơi đắc ý cười nói:
“Vâng, chúng ta là thần không biết quỷ không hay lén đi đến. Công tử đã đi vào rồi.”
Âm Cố quay đầu thấy phòng kia đã đóng cửa, liền chỉ về phòng mình: “Ngươi đi vào ngồi đi, để tránh bị người ta nhận ra.”
Tiểu đồng mừng rỡ, cô nương này thật biết phối hợp, thấy công tử vốn vẫn lo lắng cho Việt tiểu thư xem ra cô nương ấy có nỗi khổ thật: “Vậy đa tạ cô nương.”
Chờ tiểu đồng đi vào trong, Âm Cố liền đóng cửa lại. Tiểu đồng đứng ở trong phòng ngây người một lát, hắn còn tưởng rằng cô nương này sẽ cùng chờ xem động tĩnh ở cách vách với mình. Ít nhất thì cũng phải hỏi về công tử một chút chứ?
Mà Âm Cố thì xoay người đi xuống lầu, gọi đồ ăn, từ từ ăn một mình.
Trong phòng bên kia, Hỉ Mi đã biết Tiền Hữu lén mang theo tiểu đồng chạy ra ngoài. Nếu là trước đây, nàng tất nhiên sẽ thập phần giật mình. Đáng tiếc hôm qua Âm Cố đã dự liệu được Tiền Hữu sẽ đến tìm mình, cho nên phản ứng cũng bình thường.
Tiền Hữu thấy Hỉ Mi như thế, hỏi thêm: “Tiểu thư đã biết vì sao sáng sớm ta tìm tới hả?”

Hỉ Mi hơi nghiêng đầu, không chút suy nghĩ nói: “Muốn biết hôm qua rốt cuộc ta muốn nói gì phải không.”
“Rất chính xác.” Tiền Hữu không khỏi vỗ tay cười nói. “Tiểu thư thật lợi hại. Nói vậy cô cũng đoán được hôm qua ta cố ý giả bệnh?”
Hỉ Mi gật đầu, ánh mắt lại nhẹ nhàng phiêu đãng. Cũng không biết bây giờ Âm Cố đang làm gì, nếu để nàng biết nàng đoán đúng hết trơn, không biết nàng phản ứng như thế nào.
Tiền Hữu thở dài: “Ta nghĩ là đã lừa hết tất cả mọi người ngày hôm qua rồi.”
Hỉ Mi cúi đầu, hơi cười khổ, nhưng chỉ trong nháy mắt. Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: “Công tử thật muốn biết hôm qua ta định nói gì sao?”
“Đương nhiên, ” Tiền Hữu chọn mi, “ta nghĩ tiểu thư cũng không đoán được ta đã làm gì với tú cầu.”
“Công tử làm cái gì?” Hỉ Mi lăng lăng hỏi.
“Ngày hôm qua nhiều nữ tử tới như vậy, tiểu thư nghĩ tất cả thật sự đến đoạt tú cầu thật sao?
Ở đó có một số người do ta an bài, đều là ta mời đến. Con người có thiên định, ta tin, nhưng cũng không phải tin toàn bộ. Ta ở trên lầu nhìn kỹ phía dưới, nếu hơi hợp ý với ai thì ném tú cầu cho người đó. Mà tiểu thư cũng biết lúc đó hỗn loạn thế nào, không có khả năng thật sự dừng lại ở trong tay nàng, cho nên ta mới thỉnh người đến hỗ trợ giúp ta. Nếu tú cầu đi sai phương hướng thì sẽ bắt quay về lại chỗ cũ.
Cho nên tú cầu đợt một ngày hôm qua mới lâu như vậy, tất cả đều do người của ta.”
Tiền Hữu một hơi nói xong, không đợi Hỉ Mi nói cái gì, lại nói,
“Hôm qua ta ở trên lầu vừa nhìn là đã thấy tiểu thư rồi. Biết ngay tiểu thư không phải người ở đây, vừa lúc người lay chuông cũng là tiểu thư.
Ta nghĩ trong đám người mà vừa nhìn là nhận ra, vậy là đủ rồi, cho nên những lần tú cầu sau đều là ném cho tiểu thư. Có thể nói tú cầu chọn rể lần này, một nửa là vì người, một nửa là thiên ý. Người trước, thiên ý sau. Nếu tiểu thư tiếp được tú cầu, dĩ nhiên ta sẽ rất vui. Nếu không phải vậy thật sự là thiên ý.”
“Cũng may thiên ý thuận theo tâm tư của ta, lần đầu tiên tiểu thư tiếp được tú cầu. Ta ra hiệu cho người phía dưới, nên tú cầu đợt hai mới lại bay về phía tiểu thư.”
Tiền Hữu nói tới đây, mặt lộ vẻ tiếc hận.
“Đáng tiếc, lần thứ ba rõ ràng sắp sửa đến bên cạnh tiểu thư, lại bị vị cô nương đồng hành của tiểu thư vỗ ra, dừng lại trên tay người khác.”
Tiền hữu xốc lại tinh thần,
“Mà tiểu thư bắt trúng được hai lần rồi, mà ta lại nhất kiến chung tình với tiểu thư. Nếu tiểu thư có điều chi khó khăn thì không cần lo lắng. Cho nên, ” Tiền Hữu khẽ cười.
“Hôm qua tiểu thư muốn nói gì, hiện tại có thể nói.”
Nghe xong, Hỉ Mi đã có hơi đỏ mặt tai hồng. Đầu tiên, nàng ngượng ngùng về hôm qua lay chuông không phải là nàng mà là Hưởng Linh. Chẳng lẽ hôm qua hắn sờ Hưởng Linh vậy mà không chú ý tới chiếc chuông trên cổ nó sao? Còn sau đó là nàng chưa bao giờ được nghe những lời như vậy. Lúc gả cho Khánh Đăng Khoa là chưa hiểu biết gì, mà hắn bản cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt. Ngay cả thời gian gặp mặt cũng không giống như người ta nữa mà, cho nên làm sao nghe qua những ngôn ngữ như thế này. Huống chi khi Tiền công tử nói không hề tránh né, tuy ánh mắt ôn hòa nhưng nhìn nàng chằm chằm. Hơn nữa khi nghe hắn nói vậy lại khiến Hỉ Mi không biết nói sao nữa.

Nếu ngày hôm qua không quan tâm nói ra luôn thì tốt rồi. . .
Hỉ Mi ảo não, lại lại đột nhiên nhớ tới bóng dáng tuyệt nhiên của Âm Cố ngày hôm qua. Nàng chỉ phải khẽ hút một hơi, hơi nghiêm mặt nói:
“Hỉ Mi mới đến đây ngày hôm qua, thấy các cô nương trên đường đều có vẻ kỳ quái nên đi theo các nàng đi xem náo nhiệt. Ta. . . Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhận được tú cầu.”
“Xem náo nhiệt?” Tiền Hữu cúi đầu cười khổ. “Thỉnh tiểu thư tiếp tục nói.”
“Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng nếu đã nhận được, và cũng như phu nhân nói là duyên phận rồi. Chỉ là ta và công tử vốn không hề biết nhau, vì không muốn Tiền công tử ngày sau hối hận, cho nên ta cảm thấy ta phải chi tiết bẩm báo thì hơn.”
Hỉ Mi im lặng một hồi, từng chữ từng chữ nói ra:
“Ta không phải nữ tử tốt đẹp như Tiền công tử tưởng tượng, ta chỉ là một người thê đã bị người ta bỏ mà thôi.”
Tiền Hữu nghe được sửng sốt.
Thê? tuổi trẻ mỹ mạo, cùng cười vui với các cô nương ngày hôm qua, vị cô nương ngây ngô ngọt ngào ngoài ý muốn đến Tú Giang, mà là thê của người khác bỏ?
Tiền Hữu hơi cười không nổi: “Việt tiểu thư, nếu cô không chịu ta thì chỉ cần nói rõ thôi, cần gì phải soạn ra lời nói dối này?”
“Công tử nghĩ ai lại đi nói dối để bêu xấu mình?” Hỉ Mi hỏi lại. Tìm tờ hưu thư trong hành lý, nói vạn lần không bằng thấy một lần, đây là chứng cớ tốt nhất.
“Công tử xem đi.” Hỉ Mi đưa hưu thư tới trước mặt Tiền Hữu.
Số lượng chữ trong hưu thư không nhiều, mà chữ ký và con ấn lại không ít, nhìn miếng giấy mỏng này mà đau lòng, không biết khiến nàng thương tâm bao nhiêu. Hiện tại xem ra bị như vậy là xong, rời đi khi mù mịt không manh mối không biết về sau phải làm như thế nào, hoặc là…
Mà sao thế gian lại có người như vậy, chịu để mình bị hưu?
Quả nhiên, khi Tiền Hữu nhìn hưu thư, sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn trầm mặc nhìn vài lần, gấp nó lại nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua không cho tiểu thư nói là đúng.”
Hỉ Mi khó hiểu, hắn lại nói: “Tiểu thư hãy để ta nghĩ lại. . . nhất định có thể có sách lược vẹn toàn.”
Hỉ Mi cả cười, nàng cũng không biết vì sao mình lại cười, dù sao cũng là bật cười.
Tiền Hữu không thấy nụ cười của Hỉ Mi, mà là đứng dậy thi lễ, lui ra cửa. Hỉ Mi thủy chung không có đứng dậy, thấy hắn đi rồi, vẫn cười cất lại hưu thư vào hành lý.
$hF9*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.