Đọc truyện Hey! Em Trai Đẹp Cách Vách! – Chương 30
“Hai đứa nghỉ ngơi đi. Lát mẹ thuê người dọn vườn sau.”
Ngọc Hưng với Hoàng Dũng hùng hục dọn nhà cả chiều giờ mới xong. Cả hai cởi trần ngồi thè lưỡi thở hồng hộc.
“Mặc áo vào.” – Em đẹp trai quay sang nhắc cậu.
“Nóng thấy má. Mà. Sao anh mày phải mặc còn mày thì không?”
Hoàng Dũng cắn môi dưới hung ác véo đầu ngực của Ngọc Hưng khiến Ngọc Hưng bất ngờ bật tiếng kêu khẽ.
“Cái thằng trẻ trâu!” – Mồm nói vậy chứ Ngọc Hưng cũng vồ tới đòi véo ti hắn.
Người nằm ngửa lên ghế sô pha, người nằm úp lên. Cả hai cùng cởi trần ngực chạm ngực, thân thể nóng nực đẫm mồ hôi.
Dường như có Haki quan sát, Ngọc Hưng vội lăn ngay xuống sàn mặc cho hắn giỡn nhây cố kéo cậu lại.
“Làm gì đấy? Mặc ngay áo vào! Ăn mặc ngay giữa nhà thế mà được à?” – Bố hắn lật đật chạy ra quát.
Ngọc Hưng dưới nền may mắn né khỏi tầm nhìn của bố hắn, ngước lên nhìn bản mặt ngơ ngác của hắn làm cậu run người muốn bật cười.
“…” – Chỉ mình Hoàng Dũng chịu trận.
“Thằng bé kia đâu?”
“Người ta có tên đàng hoàng mà bố.”
“Lương Ngọc Hưng đâu?”
Đọc cả họ và tên một cách nghiêm trang làm Ngọc Hưng nhớ tới ông thầy giáo dục quốc phòng, lập tức đứng dậy hô to.
“CÓ!”
Hắn mặc lại áo rồi chỉ còn Ngọc Hưng vẫn để trần thân trên lồ lộ ngay trước mắt bố hắn.
Hoàng Dũng nhênh nhếch môi định cười nhạo cậu thì bị bố già lườm huýt.
“Cười cái gì!? Đi ra dọn ngay chỗ lông của con chó kia đi!”
Nhân lúc hắn bị mắng, Ngọc Hưng nhanh nhẹn mặc ngay áo vào. Phù, thế là thoát hiểm.
“Rồi rồi. Giờ con dọn.” – Người bị ăn chửi hai lần cho hay.
“Cả cái xe nữa, đi cho lắm không biết rửa đi hả?”
“Giờ con rửa, bố nói nhiều thế.”
“Lại còn cãi?”
Thấy hai bố con sắp sửa muốn đốt nhà đến nơi, Ngọc Hưng vội đi tới keo kéo tay hắn.
“À, cô Xuyến bảo chút nữa sẽ đi chợ, muốn bác đi cùng nhưng sợ bác bận.”
“Tất nhiên là tôi rất bận.”
Nói một đằng làm một nẻo, chưa gì đã lon ton chạy bám theo vợ không rời. Nhờ thế mà Hoàng Dũng với bố hắn không cãi nhau to nữa.
Hai người Dũng Hưng lại ngồi nghỉ một lúc rồi tranh nhau chỗ tắm.
Tắm táp xong, cả hai chủ động làm bữa tối chờ bố mẹ hắn về. Về phần chị gái hắn, hắn bảo chị ta phải gần mười một rưỡi mới vác mặt về.
Gần bảy giờ tối, bốn người mới ngồi lại bàn cùng ăn cơm.
Mẹ hắn hào hứng ăn miếng thịt lớn.
“Hơi mặn phải không ạ? Tại con làm theo khẩu vị của Dũng, không biết…”
“Vừa rồi con, nhưng mà lần sau để nhỏ lửa hơn chút nữa sẽ chín đều hơn.”
“Dạ vâng.”
Cả bữa ăn chỉ có mẹ hắn với cậu nói chuyện qua lại. Hai bố con kia căn bản chỉ ăn với ăn để chống đói thôi – Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người.
Mẹ hắn chỉ cậu cách làm thêm vài món nữa, nhiệt tình ghi vào sổ tay cho cậu.
“Không cần cảm ơn đâu, sau này con nấu ngon là mẹ hưởng phúc mà.” – Mẹ hắn nhìn sang bên cạnh, miệng cười dịu dàng nhưng lực tay đập lên vai chồng không hề dịu dàng. – “Anh ăn hết phần người ta đấy hả??”
“Khụ khụ.”
Bố hắn suýt nữa sặc cơm, vội vàng buông đũa xuống tính rút tiền ra rồi lại thôi. Mắt nhìn đĩa thịt đã vơi hơn nửa, ngón tay len lén đẩy đĩa thịt đó về phía Ngọc Hưng.
“Ăn đi.”
Ngọc Hưng tận mắt nhìn thấy toàn bộ hành động đó của bố hắn. Cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
“Dạ vâng.”
Hết ông bố lại đến thằng con, mẹ hắn không vươn tay tới để đánh hắn được. Đành gằn giọng hỏi.
“Pháo hoa bắn mấy giờ đấy Dũng?”
“Sao con biết được.”
“Chín giờ phải không? Thế tám rưỡi nhà mình ra quảng trường xem nhé.”
Tưởng mẹ hắn nói vui, ai ngờ đúng tám rưỡi bà xách cổ cả ba thằng đực rựa ra khỏi nhà như đúng rồi.
Nào ngờ.
Chen chúc giữa dòng người đông đúc, họ lạc mất nhau.
Ngọc Hưng định tìm em đẹp trai thì đụng trúng bố của ẻm, thế là cả hai nhanh trí lập thành tổ đội để đi tìm hai người còn lại.
Gọi mãi mà hắn với mẹ hắn không nghe máy làm Ngọc Hưng sốt cả ruột.
Nhiều lúc cậu suýt bị dòng người cuốn trôi đi mất nếu như không có bố hắn kéo lại.
Bỗng bùm bụp vài tiếng nổ lớn, mọi người xung quanh thích thú ồ lên.
Cậu và bố hắn bất giác dừng lại ngước lên nhìn trời.
Dưới bầu trời rực rỡ sắc màu này, Ngọc Hưng thầm tưởng tượng mình đang đứng cạnh Hoàng Dũng. Cả hai đan xiết bàn tay thân mật đứng cạnh nhau.
“Pháo hoa đẹp nhỉ?”
“Ừ… Hmmm. DẠ!?” – Ngọc Hưng giật bắn.
Bố hắn đứng cạnh cậu nãy giờ, may mà cậu chưa cầm tay bố hắn chứ không giờ này cậu đã nổ tan tác như pháo hoa rồi.
“Chắc đây là lần đầu tiên tôi được xem trực tiếp thế này.”
Tiếng pháo rồi tiếng nhạc tiếng nói chuyện trộn lại làm cậu không nghe thấy gì hết.
“BÁC NÓI GÌ Ạ? CHÁU NGHE KHÔNG RÕ.”
Rổi bỗng, bố hắn túm lấy áo cậu lôi đi xềnh xệch. Lôi tới nơi vắng người rồi đột ngột rút một xấp giấy từ cặp tài liệu ra.
Ngọc Hưng ngơ ngác nhận lấy xấp giấy, rồi thì đờ đẫn nhìn thấy hai chữ “HỢP ĐỒNG” to chà bá.
Tim đập thình thịch, Ngọc Hưng nôn nao đọc lướt qua ý chính rồi lại không dám tin vào mắt mình khi thấy tên công ty.
Rõ ràng đây là công ty lớn, chuyện nhận sinh viên vào thực tập là chuyện cực kì hiếm. Họa chăng đứa nào quái vật hoặc con ông cháu cha mới được nhận vào thôi.
“Cháu có thể thực tập ở công ty bác ạ?”
Bố hắn đưa cho cậu cây bút máy.
“Tùy vào quyết định của cậu.”
Chà lòng bàn tay đã đổ mồ hôi vì căng thẳng lên áo khoác, Ngọc Hưng vẫn chưa hết run mà nhận lấy cây bút.
Cậu còn không dám đọc hết các điều khoản, chỉ chăm chăm kí sao cho ngay ngắn sạch đẹp.
Cả đời cậu chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh như thế này: Đêm giao thừa đông đúc ngập tiếng pháo, cậu và bố bạn trai cùng nhau kí hợp đồng làm việc.
Đêm giao thừa, các cặp tình nhân tay trong tay trao nhau nụ hôn thì cậu tay trong tay (bắt tay) với bố bạn trai. Trao nhau ánh nhìn tin cậy.
“Rất vui được hợp tác.”