Đọc truyện Hey! Em Trai Đẹp Cách Vách! – Chương 29
Đến tối.
“Mẹ mới đi Đà Lạt ngắm chợ hoa rồi bố, chắc chiều mai về.”
Bố của hắn nghe vậy thì hết hồn, vội gọi ngay cho vợ.
“Cô bảo sẽ ở nhà đợi anh về cơ mà!?”
“Bạn cô kệ bạn cô chứ! Chồng cô quan trọng hơn!”
“Không ăn hàng quán, không ăn hàng quán!”
“Không! Không!”
Hoàng Nam phát ngán nhìn bố già cứ rời vợ ra là như trẻ con nhõng nhẽo. May mắn hai chị em nhà hắn chẳng ai nhiễm cái thói trẩu tre đó.
Mè nheo một hồi không có kết quả.
Bố già tiu nghỉu nhìn màn hình điện thoại đã đen ngòm, chính xác hơn, vợ của ông vừa mới đá ông vào danh sách chặn.
“Bố định nhịn đấy à?”
“Đợi mẹ cậu về nấu.”
“Đã bảo bố là mai mẹ mới về mà.”
Kể ra cũng lạ lùng, ở nước ngoài ăn hàng quán suốt không sao. Về nước một cái cứ đòi phải ăn cơm nhà bằng được.
Trong khi mẹ hắn bận suốt, bà chị hắn rán trứng cháy chảo, còn hắn chỉ biết nấu sao ăn không chết là được.
Đến lúc hắn bỏ mặc bố già đau khổ để nói chuyện với Ngọc Hưng thì không thấy Ngọc Hưng đâu cả.
Hắn chạy vào phòng tìm, may là vẫn thấy đồ đạc của cậu chứng tỏ cậu chưa bỏ đi.
Gọi điện thoại thì điện thoại vứt ở đầu giường không mang bên người.
Cấp tốc chạy xuống tầng định đi ra ngoài thì ngửi thấy mùi thịt rang.
Chạy ra nhà bếp, thấy bóng lưng bố già, hắn nghĩ: [Thôi xong rồi, sắp cháy nhà rồi! ].
Vội đi tới tắt bếp, quay sang nhìn bố già. Thấy bố già cầm miếng thịt quay ngoắt đi.
Rồi hắn nhìn vào chảo thấy chỗ thịt vừa chín tới, màu sắc đều, mùi cũng thơm.
Biểu cảm của hắn: (º﹃º) Bố già biết hack game nấu ăn rồi?
Hắn hiếu kì gắp lấy một miếng ăn thử, thấy vị ngon ngon quen quen.
Mà mặc kệ. Hắn cãi nhau với bố già nửa ngày phát mệt, đang đói thì chớ.
Ngọc Hưng từ nhà tắm đi ra thấy ngay hai chú chuột một lớn một bé đang nhai thịt nhóp nhép như đúng rồi.
“Hai người ăn nữa là tí phải bày đĩa trống không ra bàn đó.”
Chuột lớn chuột nhỏ giật mình nhìn nhau rồi lại nhìn Ngọc Hưng.
“Cậu ăn hơi nhiều rồi đấy.” – Bố hắn nhanh miệng nói trước.
“Bố ăn trước con mà?”
“Vớ vẩn.”
Bố hắn cứ tự nhiên lau tay túc tắc quay vào phòng như chưa hề có cuộc ăn vụng. Để lại mình hắn gánh tội hết
Ngọc Hưng khoanh tay dựa tường thấy một màn như vậy khá là buồn cười.
“Thôi để anh làm thêm, mày ra nhặt rau giúp anh đi.” – Cậu đi đến vỗ vỗ vai hắn.
“Chậc.”
Hoàng Dũng quá quen với việc phụ Ngọc Hưng chuyện bếp núc chưa kể thiết bị nấu nướng nhà hắn còn là loại hiện đại. Nên bữa tối được hoàn thành khá nhanh.
Ngón tay của Ngọc Hưng dính chút nước sốt, thế là hắn theo thói cũ cầm tay cậu mút đi.
Choang một tiếng ly thủy tinh vỡ.
“… Hai cậu.”
“…”
“Tôi chưa bị mù! Hai cậu không biết ý tứ là gì hả?”
Cảm giác chết lặng khi bị công an đột ngột xông vào kết tội mại dâm này là sao?
Ngọc Hưng xấu hổ rụt tay về, bối rối tìm bát đũa.
Bữa tối bày biện cũng xong rồi, mới đầu chỉ có hai người Hưng Dũng ngồi lại ăn với nhau. Ai ngờ Ngọc Hưng lịch sự mời thêm bố hắn thì bố hắn cáu kỉnh làm màu mãi rồi mới chịu ngồi vào ăn cùng.
Suốt bữa ăn bố hắn không nói lời nào, cứ lẳng lặng tiêu diệt từng đĩa rau thịt.
“Bố ăn hết phần của người ta rồi.”
Nghe thế, bố hắn mới giật mình dừng lại. Cũng không nói lời nào, ông rút tờ tiền ngoại tệ mệnh giá lớn từ trong ví đặt lên bàn.
“Trả cậu.”
Hoàng Dũng ngồi một bên tức giận siết nắm tay lại, hắn không nghĩ ông già nhà hắn còn có thể đối xử với Ngọc Hưng như vậy.
Hắn định đứng dậy thì cậu kéo hắn ngồi xuống.
Cậu bình tĩnh cầm lên tờ tiền đó, lễ phép cầm hai tay trả lại cho bố hắn.
“Cháu rất vui vì bác có thể ăn những món cháu làm. Bác là bố của Dũng nên trong tâm cháu, bác cũng là bề trên của mình. Tiền này cháu không nhận được vì cháu tôn trọng bác.”
Bố hắn nhìn nét mặt điềm đạm của Ngọc Hưng rồi nhìn tờ tiền trong tay cậu. Ông nhớ lại về kỉ niệm xa xưa nào đó, miệng định nói vài lời rồi lại thôi.
Nhận lại tờ tiền, bố hắn đứng dậy cầm chiều khóa xe khoác thêm áo ngoài bỏ đi.
Hoàng Dũng không khỏi khó chịu về bố xấu tính của mình, hắn bảo cậu đừng buồn.
Ngọc Hưng lắc đầu, mỉm cười nói.
“Bác ấy nhận lại tiền là may rồi, chỉ khi khinh bạc không thèm nhận lại mới là chán ghét anh.”
Cả đêm đó bố hắn không về.
Để sáng hôm sau ông trở về cũng mẹ hắn.
“Khiếp không, bố con cả đêm phi xe đuổi theo đoàn của mẹ, nằng nặc đòi bắt cóc mẹ về.”
Mẹ hắn vừa giận vừa buồn cười nhìn ông chồng mình ngủ gà ngủ gật trên ghế sô pha.
Hoàng Dũng dìu bố lên phòng ngủ còn Ngọc Hưng cầm theo tập tài liệu của ông. Vừa đi cậu vừa nhìn một chút, phát hiện ra chỗ này vừa đúng với chuyên ngành cậu theo học.
Nhìn thấy vài điểm không hợp lí, trong vô thức Ngọc Hưng cầm bút chỉnh lí lại.
Để đến lúc bố hắn tỉnh dậy, ông lạ lẫm nhìn tài liệu trên bàn bỗng dưng xuất hiện thêm vô số chỉnh sửa. Mà rõ ràng đây là bản đề xuất của cấp dưới đưa cho lão, phải tuyệt đối sạch sẽ không vết mực cơ mà.
Cầm xem qua một lúc, thấy chỉnh sửa cũng vài điểm hợp lí nhưng lại nửa vời vì sửa có nửa rồi bỏ.
“À, em thấy Ngọc Hưng nghiền ngẫm đọc mấy cái này lắm. Hăng say quá lỡ tay viết vài chỗ, có gì anh in bản mới đừng trách thằng bé.” – Mẹ hắn mang khay hoa quả đi vào.
“Chuyên ngành quản trị kinh doanh phải không?”
“Vâng. Năm ba rồi.”
Bố hắn gật đầu bốc lấy miếng táo ăn tạm.
Có Ngọc Hưng ở cửa thở phào khi không nghe thấy tiếng mắng mỏ nào từ ông.
Thất tha thất thiểu trở về phòng thì thấy em đẹp trai đang facetime với tên lạ hoắc nào đó.
A lê hấp nhảy chồm lên người Hoàng Dũng, cậu táy máy giật lại ipad xem xem lại có thằng nào muốn rù quyến em đẹp trai của cậu.
“HƯNGGGGGG!!!”
“TRỜI ƠI! NAMMMMM!”
Cả hai hớn hởi thắm thiết nhìn nhau như muốn xuyên từ màn hình tới ôm chầm lấy nhau.
Em đẹp trai rợn tóc gáy quăng Ngọc Hưng lên giường để cậu thỏa thích ngoại tình sau lưng hắn.
“Trời ơi bạn tôi, mày béo trắng ra mấy vòng bảo sao tao không nhận ra mày!”
Hoàng Nam bên kia nghe thế giật mình tự véo má, hmmm, cũng hơi mũm mĩm ra rồi.
“Béo khỏe béo đẹp béo dễ thương!”
“Tởm vãi. Mày đang đâu đấy?”
Thằng bạn chó chết của cậu hóa ra đi du lịch vòng quanh thế giới từ đó đến nay chưa chịu về đất mẹ.
Hiện đang dừng chân ở Canada.
“Tết này không về luôn à?”
“Bố tao đuổi tao ra khỏi nhà mà. Bao giờ tao thành doanh nhân thì về.”
Hoàng Nam vui vẻ bảo sẽ ở đây dài dài, nếu Ngọc Hưng rảnh thì nhớ đến Toronto ghé chơi. Tuyết thích lắm, tha hồ nặn luôn.
Cả hai tám nhảm được gần tiếng thì Ngọc Hưng phải xuống phụ mẹ chồng cơm trưa.
“Tạm biệt người tình không bao giờ yêu của tôi!” – Ngọc Hưng tha thiết trước khi nhấn tắt.
“Ôi Hưng bé nh–. NGỌC!!! EM HIỂU LẦM R–“
Từ đó đổ đi, thời gian trò chuyện giữa cậu và thằng bạn chí cốt không quá 5 phút.