Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 94: , chương 48.4
Thư Đồng vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn một cái: “Bỏ đi bỏ đi, Boss giỏi như vậy, chắc chắn không sao. Chúng ta ra ngoài trước, tỉ thí với yêu ma đẹp trai. Hy vọng đám người kia còn chưa giết sạch hết, để lại cho chúng ta vài con”.
“Tôi cược rằng sau khi ra ngoài cô chỉ có thể ngã sấp trên đất mà thở thôi.”
“Xí, anh coi thường lão nương, anh đợi đó!”
“Bên ngoài nhất định đang đánh nhau náo nhiệt, chắc chắn vui hơn so với chỗ u ám này của chúng ta.”
Trên núi đích xác là đang đánh nhau kịch liệt, may mà cả khu vực này đều đã bị phong tỏa, thần tộc cũng dùng kết giới để phong ấn vùng núi lại rồi, nếu không cuộc chiến nảy lửa này sẽ làm ảnh hưởng tới toàn bộ các khu vực xung quanh.
Thủy Linh theo sắp xếp, đồng hành cùng Smile trên cả đoạn đường. Nó thấy anh dẫn đầu hai đội hàng ma hùng mạnh tiến lên, diệt được rất nhiều yêu ma quỷ quái, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này lại một đám ma quái đánh đến, trong lòng Thủy Linh nghĩ cuối cùng cũng đến lúc nó phát huy rồi. Nó “soạt” cái, vọt lên không trung, hai cánh tay vung mạnh, đang định hét lớn một tiếng, huy động nước Tỉnh tuyền hàng ma sư mang trên người công kích vào mắt của yêu ma, tiến vào trong cơ thể.
Nhưng nó còn chưa kịp hét, thì đã nghe thấy một tràng tiếng tách tách tách”, liền sau đó, đám hàng ma sư kêu lên thảm thiết. Thủy Linh nhìn kỹ lại, thấy toàn bộ bình Tỉnh tuyền trên người các hàng ma sư đồng loạt nổ tan, nước Tỉnh tuyền đương nhiên cũng đều bị hủy.
Ánh mắt mọi người “xẹt” một cát quét hết về phía Thủy Linh. Thủy Linh há miệng trợn mắt, bị biến cố đột xuất kỳ lạ này dọa cho tắc nghẹn, chỉ có thể lớn tiếng la lên: “Không phải tôi làm!”.
Smile vung sợi tỏa liên quét ngã mấy con tiểu yêu, lớn tiếng hét: “Đừng để ý nước Tỉnh tuyền nữa, giết!”.
Các hàng ma sư tập trung tinh thần, toàn lực khai chiến. Thủy Linh đứng ở giữa không trung, vừa bực mình vừa đau lòng. Làm sao lại như thế này? Làm sao lại vỡ hết rồi? Nước Tỉnh tuyền của nó, cứ thế này mất hết rồi?
Thủy Linh còn đang ngẩn người thì không biết từ đâu, một luồng tên nước rào rào tấn công tới, trực tiếp đâm thẳng về phía trái tim nó. Smile lập tức khua tay, kéo Thủy Linh lại kịp thời, trong khoảnh khắc tránh được đám tên nước kia.
Nhưng đột nhiên, một luồng nước đen lại ập đến, cuốn ngã mấy hàng ma sư, Smile hét: “Là Hắc thủy yêu”.
Thủy Linh toàn thân chấn động, nhảy lên mắng chửi: “Khốn nạn, khốn nạn, khốn, khốn, khốn…”. Cái này nó học được từ con người, bây giờ vừa hay có thể giúp nó biểu đạt được cơn phẫn nộ khó tả trong lòng: “Ông mày chứ, là mày hủy nước Tỉnh tuyền của tao, tao đánh với mày!”.
Thủy Linh còn chưa nói xong thì một bóng nước màu đen đã từ phía rừng cây lao tới, bóng đen đó vừa cuộn lại, một luồng nước đen trào đến chỗ Thủy Linh. Thủy Linh hét lớn một tiếng, nước trong dòng sông nhỏ bên núi xa xa liền bị cuộn lên, vụt tới như một lưỡi đao, chém ngang luồng nước đen hung hãn.
Hai luồng nước ập vào nhau, rào rào rớt xuống như mưa, làm cho tất cả đang giao chiến bên dưới ướt như chuột lột. Thủy Linh vừa hét: “Tôi không cố ý!”, vừa bám sát không buông, tiếp tục lao về phía Hắc thủy yêu.
“Cho mày thấy sự lợi hại của tao!” Thủy Linh lớn tiếng nói, khua hai tay, nước trong sông nhỏ lại bị hút lên cuồn cuộn, đánh thành xoáy nước, từ xa quét sang bên này.
Huyền Thiên Ngọc Nữ phi thân đến, hét: “Để ta giúp một tay!”. Cô phất hai tay áo một cái, thủy lưu kia liền giống như vòi rồng trong gió, cuốn đi với lực hút cực mạnh. Hắc thủy yêu lập tức tìm cách trốn, Smile liền vung sợi tỏa liên về phía nó. Hắc thủy yêu chỉ kịp ré lên một tiếng rồi bị cuốn vào vòi rồng nước, trong lực xoáy kinh hồn, hoàn toàn mất đi thần trí.
Thủy Linh vui mừng, hét lớn, tiếp tục tấn công. Xoáy nước kia càng cuốn càng lớn, càng cuốn càng nhanh, đám tiểu yêu tiểu quái trên mặt đất bị hút hết lên từng con. Thủy Linh đang đắc ý, đột nhiên một luồng sóng nhiệt tấn công đến, nóng kinh người, suýt chút nữa thì khiến nó tắt thở.
Smile vung tỏa liên, “soạt” một cái, cuộn Thủy Linh kéo đến phía sau người mình, Thủy Linh trở về từ chỗ chết, thở dốc một hồi. Huyền Thiên Ngọc Nữ hét gọi các hàng ma sư: “Mau lui ra, là Chúc Dung!”.
Các hàng ma sư lần lượt lùi lại, Huyền Thiên Ngọc Nữ giơ tay một cái, kiếm dài lao tới, tấn công Chúc Dung. Smile cũng vung tỏa liên, bám sát.
Mới đó mà hai bên đã đánh được hai mươi hồi, Chúc Dung rõ ràng chiếm thế thượng phong. Happy đuổi đến, thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức tham chiến. Bọn họ ba đấu một từ bên này rừng cây đánh đến bên kia, lửa của Chúc Dung khiến rừng cây bị thiêu mất cả mảng, đất dưới chân bỏng giãy.
Smile và Happy lúc này nghe thấy Chu Duệ nói trong thiết bị liên lạc: “Tay bắn tỉa vào vị trí, đạn băng tinh Tỉnh tuyền vào vị trí, cần có tầm ngắm, cần có tầm ngắm!”.
Smile và Happy như có giao ước ngầm, lập tức đan tỏa liên vào nhau, kết thành một tấm lưới, trong chốc lát giữ chặt lấy Chúc Dung. Chúc Dung hét lớn một tiếng, tỏa liên lại bị đốt đỏ hồng, Smile và Happy cắn chặt răng thắt lưới, không chịu buông tay.
Huyền Thiên Ngọc Nữ lao lên trước, cầm kiếm đâm thẳng. Chúc Dung há miệng, phun ra một quầng lửa cực lớn, trực tiếp phóng vào Huyền Thiên Ngọc Nữ. Huyền Thiên Ngọc Nữ bất đắc dĩ phải lùi lại. Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” vang lên, quả đạn băng tinh trong suốt đã đánh trúng lồng ngực Chúc Dung. Chúc Dung bất ngờ trợn trừng mắt lên, tựa như không thể chấp nhận sự thật. Hắn ta nhìn chằm chằm vào ngực mình, đột nhiên mềm nhũn.
Smile và Happy thả lỏng tỏa liên, Chúc Dung kia cũng “rầm” một cái, đổ xuông mặt đất.
Một hàng ma sư cầm súng dài nãy giờ nấp sau thân cây yểm hộ bước ra, Thủy Linh nhảy nhót bên cạnh anh: “Là công lao của tôi, là công lao của tôi. Nhờ tôi bảo vệ nên viên đạn kia mới bắn trúng được, nếu không, còn chưa chạm vào người hắn ta, thì đã bị tan ra rồi. Tôi còn khiến viên đạn kia nhanh chóng hòa vào huyết mạch của hắn, cho nên hắn mới ngã xuống nhanh như thế…”.
Nó ríu ra ríu rít, đáng tiếc mọi người không rảnh nghe nó nói, lại đang bận rộn nghênh đón một kẻ địch mới. Thủy Linh cũng cảm thấy nói một mình vô vị, nó xông vào vòng chiến, hét lớn: “Các anh em, lên đi!”. Hét xong lại thấy lời này có ý trọng nam khinh nữ, vậy nên bổ sung thêm một câu: “Các chị em, xông lên!”.
Cả một vùng núi, ác đấu quyết liệt.
Mọi người gắng sức đánh giết gần nửa ngày, hàng ma sư bị thương quá nửa, nhưng yêu ma vẫn chưa diệt hết. Tề Nghiên La bảo vệ phía trước Cửu Thiên Huyền Nữ, cùng chiến đấu với xà yêu. Vào lúc này, đột nhiên hiệu lệnh vang lên, Thôi phán quan đưa các kỳ nhân bắt ma ở những nơi khác đến. Chu Duệ đang chỉ huy trong phòng giám sát thông cáo với mọi người: “Quân viện binh đã đến, quân viện binh đã đến, vị trí các chiến khu đã thông báo”.
Trong phòng giám sát, những hình ảnh về tình hình cuộc chiến được vệ tinh truyền tới rất rõ ràng. Chu Duệ và mọi người căn cứ vào báo cáo tình hình các trận chiến và hình ảnh giám sát thu được, điều phối, sắp xếp.
Mọi người đều rất phấn chấn. Trong nửa ngày này, bọn họ không chỉ dẫn được rắn ra khỏi hang, mà còn chia nhỏ được đám yêu ma tới các nơi mai phục, phân tán lực lượng của bọn chúng. Mọi người đang cùng tạo thế bao vây, chỉ chờ quân viện binh đến, sẽ chặn hết đường lùi của đám yêu ma, bọn chúng có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
Trên đỉnh núi, Thôi phán quan đánh đến, ông tấn công thẳng vào ngực của một yêu ma, giải cứu một Huyết tộc từ giữa móng vuốt của nó. Đại Hưởng xông lên trên, cõng Huyết tộc bị thương trên lưng, di chuyển tới, nấp phía sau một đống đất.
Trong trận chiến này, các quỷ sai chịu trách nhiệm bảo vệ, đưa nhân viên bị thương đến nơi cấp cứu. Bọn họ bay rất nhanh, con người không thể thấy rõ dáng vẻ của họ, mà chỉ có thể nhìn thấy từng chiếc cáng đang bay bay giữa không trung.
Đại Hưởng thấy một chiếc cáng không người đang bay đến, vội vàng vẫy tay: “Ở chỗ này, chỗ này!”. Chiếc cáng vội vàng lao tới, quỷ sai giúp Đại Hưởng nhấc người thanh niên Huyết tộc này lên cáng. Đại Hưởng vỗ vai Huyết tộc đó: “Người anh em, kiên trì nhé, đợi đánh xong, vết thương của anh khỏi rồi, tôi sẽ mời anh đi uống rượu!”. Huyết tộc này chính vì cứu anh mới bị thương, Đại Hưởng vô cùng cảm kích.
Huyết tộc yếu ớt mỉm cười đáp: “Tôi thích nước ép cà chua…”.
Thật là không nể mặt! Đại Hưởng khuôn mặt đen sì, nhưng vẫn nói: “Được, mời anh uống nước ép cà chua”.
Cáng khiêng đưa nhân viên bị thương đi rồi, Đại Hưởng thay xong ổ đạn, xông ra khỏi chỗ ẩn nấp, lao vào trận chiến: “Thạch Đầu, cố lên, người anh em tôi đến đây!”.
Quân viện binh đến rồi, cục diện nhanh chóng xoay chuyển, dưới sự điều phối của bọn Chu Duệ, các vòng vây dần dần hình thành, từng vòng từng vòng nhỏ siết chặt đám yêu ma.
Thủy Linh vui vẻ chạy cùng với các tay bắn tỉa, những bình Tỉnh tuyền mang theo trên người đều bị hủy rồi, nó không thể phát huy khả năng, nhưng đạn băng tinh Tỉnh tuyền vẫn còn, chỉ có điều thời gian quá gấp, không làm được nhiều đạn, chỉ có thể phối hợp với các tay bắn tỉa, dùng ở chỗ quan trọng.
Thủy Linh sau sự việc kết hợp với tay bắn tỉa đánh bại được Chúc Dung, liền có lại tự tin. Nó cùng với các tay bắn tỉa, dùng bản lĩnh của mình bảo vệ đạn băng tinh Tỉnh tuyền để mỗi một quả đều có thể phát huy tác dụng. Nó còn muốn chỉ điểm cho các tay bắn tỉa, bảo bọn họ chỗ nào có đại ma thần, mau đi. Đáng tiếc không ai nghe lời nó, mọi người chỉ tuân theo lệnh điều động trong máy liên lạc.
Tề Nghiên La vẫn luôn đi cùng Cửu Thiên Huyền Nữ. Vết thương của Cửa Thiên Huyền Nữ còn chưa khỏi, lại là mục tiêu tấn công của lũ yêu ma, cho nên suốt quãng đường đi theo bảo vệ, cô đã giết được không ít ma đầu. Nhưng thời gian kéo dài, trong lòng cô bắt đầu sốt ruột. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ đưa đội hàng ma sư kia đi vào lâu quá rồi. Cũng không biết tình hình bên trong như thế nào, có phải đã xảy ra biến cố gì không?
Đang nghĩ ngợi thì một tiếng “Uỳnh” cực lớn vang lên, đất rung núi lắc. Lưng núi đột nhiên trông ra một cửa động, cả đám người được bao bọc trong một quả cầu sáng từ đó lăn ra ngoài.
Tề Nghiên La và Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy, nhanh chóng lướt qua đó. Quả cầu sáng rơi trên mặt đất, tản ra rồi biến mất, Tất Mặc Kỳ đang thở hổn hển phát năng lượng bảo vệ. Tề Nghiên La lao đến ôm chầm lấy anh.
Các hàng ma sư rên rỉ “ai da, ai da”, mọi người đều đã sức tàn lực kiệt, vừa trở về từ chỗ chết. Trên đường chạy ra ngoài, bọn họ không những bị thú âm truy sát, mà còn bị yêu đầm lầy tấn công. Bọn họ đánh nhau kịch liệt, hình như đã đánh tới mọi ngóc ngách của địa ngục rồi. Toàn bộ khu vực rung lắc như muốn sập, cuối cùng cũng giết chết được yêu đầm lầy. Nhưng mọi người bây giờ đã không chạy nổi nữa, Tất Mặc Kỳ chẳng còn cách nào, đành gắng kết lực khí bao bọc tất cả, đập lấy một khe hở, lăn ra ngoài thoát thân.
Thư Đồng nằm trên đất lớn tiếng nói: “Bố tôi lại có thể nhìn thấy tôi rồi, tôi thật sự thấy vui mừng cho ông ấy”.
“Cô xem, tôi đã nói rồi mà, sau khi ra ngoài, cô chắc chắn chỉ cò thể ngã sấp, còn nói gì đến đánh yêu quái đẹp trai.”
“Xí, lão nương rõ ràng là đang nằm, đâu có ngã sấp.” Thư Đồng còn đang biện bạch, Tiết Phi Hà đột nhiên bò dậy nhìn: “Tiểu Tiểu đâu, mọi người ai nhìn thấy Tiểu Tiểu đâu không?”.
Tất Mặc Kỳ “á” một tiếng nhảy bật dậy, nhìn trái ngó phải, than vãn: “Không phải chứ?”. Anh sợ đến tê cả da đầu, cố gắng nhớ lại, thời khắc nguy cấp khi bao mọi người lại, đưa ra ngoài, Tiểu Tiểu có trong đó cùng với bọn họ không?
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cố ấy, là lúc đang đánh nhau với yêu đầm lầy.”
Tôi thì nhớ trước khi gặp yêu đầm lầy, cô ấy vẫn luôn ở phía sau tôi.”
“Tôi cũng nhớ là lúc đánh nhau với yêu đầm lầy, cô ấy giúp tôi ngăn đỡ một lần.”
Mọi người bàn luận lung tung, ấn tượng cuối cùng đều là khi gặp yêu đầm lầy, Tiểu Tiểu vẫn còn bên cạnh. Tất Mặc Kỳ nỗ lực nhớ lại: “Khi tôi bao toàn bộ mọi người lại, chắc không bỏ sót ai”. Anh lo lắng đến toát mồ hôi lạnh: “Tôi chắc chắn không bỏ sót, vậy Heo Con kia đi đâu rồi?”. Nếu như anh “làm mất” Heo Con, cái tên Nghiêm Lạc kia chắc sẽ lột da anh mất!
“Cô ấy chắc là quay lại đi tìm anh em rồi.” Tề Nghiên La vừa nói câu này, mọi người đều ngẩn ra.
Tề Nghiên La nhìn lên không trung, thấp thoáng trông thấy hình ảnh địa ngục thượng cổ đen sì: “Cô ấy sẽ không vứt anh em lại. Từ khi bắt đầu, cô ấy chưa từng vứt bỏ anh ấy”.
Lúc bắt đầu là khi nào? Mọi người quay sang nhìn nhau ngơ ngác, ngược lại Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La đều hiểu rõ.
Đó là khi cô ấy vẫn còn là một chú heo, cô ấy không đầu thai, không sợ chết, chỉ muốn ở cùng với anh. Hai nghìn năm qua đi, cô ấy xuống địa ngục tìm Tỉnh tuyền, rõ ràng là tuyệt vọng nhưng không chịu từ bỏ. Thì đến hôm nay, cô ấy sao có thể rời khỏi Nghiêm Lạc mà tìm đường sống một mình chứ?
Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh thở dài: “Cầu cho hai người bọn họ được bình an”.
Tề Nghiên La đoán không sai, Chúc Tiểu Tiểu thực sự đã quay lại tìm Nghiêm Lạc.
Cô hiểu rõ, ở trong tình thế này, cô ở lại chỉ khiến Nghiêm Lạc thêm phân tâm, làm vướng chân anh, cho nên cô không nói gì, ngoan ngoãn cùng đi với Tất Mặc Kỳ. Những khổ sở vất vả trên cả đoạn đường, đương nhiên không cần kể. Cô vốn chưa khỏi hẳn bệnh, lúc trước được đi bên cạnh Nghiêm Lạc, cô có chỗ dựa dẫm nên không cảm thấy khó chịu. Sau đó, rời khỏi anh, cùng với thiên đoàn hàng ma và Tất Mặc Kỳ đi ra. Trong đầu cô chỉ lo lắng cho anh, bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Lúc đại chiến với yêu đầm lầy, trời long đất lở, trong lòng cô đột nhiên trào lên một ý nghĩ vô cùng cấp thiết: Boss cần cô.
Từ khi có vòng tay của Thiên Bà cho, sức cảm ứng của Chúc Tiểu Tiểu rất mạnh. Cô vẫn luôn hành động theo trực cảm, lần này cũng không phải ngoại lệ. Thứ cảm giác thôi thúc mãnh liệt ấy khiến cô không còn kịp nói gì, đã quay người chạy thẳng vào đường cũ.
Con đường này tĩnh lặng tối tăm, vô cùng đáng sợ Chúc Tiểu Tiểu không biết mình bị làm sao nữa, sao cô có thể nhớ rõ con đường đã đi qua như vậy? Cô cũng không cảm thấy lạnh, không cảm thấy khó chịu, dốc sức chạy, chỉ hận không thể chớp mắt một cái liền đến được bên Nghiêm Lạc.
Huyết dịch toàn thân cô phát nóng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Boss cần cô!
Nghiêm Lạc ở bên này, vào thời khắc này, đang đánh một trận quyết tử với Bắc m Vương.
Mọi người vừa mới rút đi, Nghiêm Lạc liền khua trường đao, chém về phía Bắc m Vương. Anh phải cho nổ tung địa ngục này. Nhưng, anh cũng phải đảm bảo chắc chắn Bắc m Vương không thể lại chạy thoát. Nếu như không đánh bại ông ta, e rằng sẽ lưu lại hậu họa về sau.
Bắc m Vương vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Nghiêm Lạc. Ông ta biết anh đang đợi cái gì, ông ta không hành động là bởi vì ông ta vẫn đang phải hấp thụ tà khí. Trước đó bị trọng thương, trong thời gian ngắn, ông ta không kịp hồi phục, chỉ có thể dựa vào loại pháp thuật tà đạo này nhanh chóng bổ sung năng lượng. Ông ta hấp thụ càng nhiều tà khí, cơ hội giành thắng lợi sẽ càng lớn.
Nghiêm Lạc cầm đao tấn công, hai đồng tử Bắc m Vương co lại, cánh tay khua ống dây, hai con yêu phía trên liền văng xuống, trực tiếp lao đến trước mặt Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc “vút vút” chém hai nhát, yêu quái kia vặn người tránh đi, nhưng sau đó dính phải trường đao của Nghiêm Lạc liền điên cuồng bổ nhào vào anh.
Nghiêm Lạc vung cánh tay, đá chân, cán đao ngang ra, lòng bàn tay phải ở trên cán đao kích thẳng, chính xác đập vào ngực một con yêu. Con yêu đó chẳng kịp rên lên một tiếng, ngã xuống đất, hồn bay phách tán.
Con yêu còn lại lao đến trước Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc đứng yên tại đó, trường đao trong tay xoay một vòng đánh tới, tốc độ cực nhanh. Con yêu chưa kịp hành động gì, đã bị chặt thành hai khúc.
Một chuỗi động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bắc m Vương lạnh lùng nhìn theo, biết không thể kéo dài thời gian nữa, ông ta hét lớn một tiếng, đột nhiên nhảy lên, hai cánh tay khua một cái, ống dây kia lại kéo theo bảy con yêu trên đỉnh đầu bay hướng đến phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc liên tiếp lùi hai bước, trường đao khua nhanh, ầm ầm nổi gió, trong thoáng chốc chém ngã một con.
Lúc này Bắc m Vương tung ra một cước, tảng đá lớn mà ông ta vừa ngồi ép đến, thì ra là một con yêu đá.
Nghiêm Lạc một mình chống trả bảy, tám con yêu, lưỡi đao sắc như điện, chú vang như sấm, lòng bàn tay như đá lớn, nắm đấm như sao rơi. Đang đánh đến hồi kịch liệt, đột nhiên cảm thấy bốn bề âm khí giống ngàn kim đâm tới, anh quay phắt lại nhìn. Thì ra Bắc m Vương đang đứng ngoài làm phép.
Nghiêm Lạc thét một tiếng dài, đạp đất vọt lên, trên đầu lại có âm khí nặng nề ép xuống. Anh chuyển người tránh đi, tiếp tục khua đao, giết chết một con yêu. Yêu đá lao đến tạo thành một lá chắn, Bắc m Vương nhân cơ hội, hợp hai lòng bàn tay lại, quét một đạo Minh âm kiếm về phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc một chưởng đánh văng thứ cổ quái kia ra, đá yêu đổ nhào tới Bắc m Vương. Con yêu đá kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, bị Minh âm kiếm của Bắc m Vương chém thành hai nửa, hồn bay phách tán ngay tại trận.
Nghiêm Lạc không dừng lại, lật tay đập bay một con yêu, hích mạnh cán đao, đẩy con yêu khác tới chỗ Bắc m Vương. Bắc m Vương sát khí đằng đằng, chẳng thèm nhìn lấy một cái, lập tức đánh chết con yêu đó.
Ngăn giữa hai người là đám yêu ma. Mấy chục chiêu qua lại, cuối cùng giết hết cả lũ, chỉ còn có Nghiêm Lạc và Bắc m Vương.
Bọn họ đánh nhau kịch liệt, Nghiêm Lạc càng đánh càng kinh hãi trong lòng. Bắc m Vương lẽ ra đang trọng thương, không ngờ ông ta lại dùng phương pháp trị liệu tà đạo đó. Bây giờ công lực của ông ta rất lớn, còn anh càng đánh càng xuống sức, tình hình tương đối tồi tệ, chỗ này rõ ràng không bình thường!
Bắc m Vương cũng đã phát hiện ra sự suy yếu của Nghiêm Lạc, ông ta cười lớn, quát: “Diêm La, ngươi năm lần bảy lượt không thắng nổi ta, ngươi đã nghĩ đến có ngày hôm nay chưa?”. Hai lòng bàn tay ông ta hoa lên, âm khí như lưỡi đao chém tới, Nghiêm Lạc không tránh kịp, bị trúng hai đao.
Bắc m Vương ép sát từng bước, lại nói: “Ngươi vận may khắp nơi, việc gì cũng có người giúp đỡ. Ngươi và ta vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng. Ngươi làm tiểu thần tiên của ngươi, ta làm vua địa phủ của ta, ngươi lại cứ muốn đến hại ta, đoạt vương vị của ta. Thù này không báo, Bắc m Vương ta tự xử như thế nào đây?”.
Nghiêm Lạc không để ý đến ông ta, ra sức đánh, nhưng anh cảm thấy hơi thở càng lúc càng yếu, sức manh lại từng chút từng chút một mất đi. Chỗ này, chắc chắn có vấn đề, lẽ nào còn lợi hại hơn cả của Minh âm kết giới?
Bắc m Vương lại nói: “Trời không tuyệt đường sống của người, ta từ trong chỗ tuyệt vọng sống lại, trời cho duyên lạ. Ngươi đoạt địa phủ rồi, ông Trời lại ban tặng cho ta một địa phủ khác, chỗ này toàn là oan hồn thượng cổ, âm khí càng mạnh, tà ma tự sinh. Ngươi và Cửu Thiên Huyền Nữ bị trúng độc lại vẫn qua được, đúng là chuyện ta vạn lần không ngờ tới”.
Nghiêm Lạc giương đao lên, gắng sức đánh bật một đòn tấn công của ông ta, vẫn không nói gì. Bắc m Vương lạnh lùng hừ: “Ngươi đến hôm nay có giả vờ như thế nào cũng vô dụng, đây là nơi hội tụ âm khí, ta chọn chỗ này tu hành, chính bởi nó có tà khí mạnh nhất. Sức mạnh của Minh âm kết giới ở chỗ này cũng tăng lên hơn mười lần, không những phong tỏa không gian này, ta còn có thể từ từ từng chút từng chút hấp thụ năng lượng của ngươi. Ngươi càng ngày càng yếu, còn ta càng ngày càng mạnh”.
Nghiêm Lạc hơi sững lại, thì ra là vậy. Anh vội vã thu đao, tốc độ rút lui, mượn cơ hội điều khí.
Bắc m Vương cũng không truy kích, ông ta cười nói: “Các ngươi cho rằng ta trọng thương, chính là cơ hội tốt để giết chết ta? Các ngươi không ngờ nổi ta lại có được kỳ duyên này, luyện thành thần công. Nhưng mà các ngươi đến hơi sớm, nếu như chậm lại hai ngày nữa, ta đã có thể hấp thụ toàn bộ những âm độc kia, sẽ không còn ai có thể làm bị thương ta được nữa. Các ngươi hôm nay không đến, sau hai ngày nữa ta cũng sẽ cho người đi tìm các ngươi. Thật đáng tiếc!”.
Ông ta ngừng lời, tiến lên hai bước, đến gần Nghiêm Lạc hơn: “Ta tuy đại công chưa thành, nhưng chỗ này giăng Minh âm kết giới là thích hợp nhất, chính ngươi tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết! Chỗ này ngươi chạy cũng không thoát, muốn giết ta cũng không nổi, và cũng không người nào tới cứu ngươi được”. Bắc m Vương ha hả cười lớn: “Dù cho Cửu Thiên Huyền Nữ có đến, cũng không cứu nổi ngươi!”.
Lời còn chưa dứt, ông ta đã đột nhiên lao đến bên Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc chuyển người tránh đi, hai cánh tay mở ra, quần áo trên người bay phần phật, phóng hết công lực khởi động thuốc nổ, thuốc nổ bùa chú của mười ba điểm kia “bùm bùm” nổ vang, theo trận hình của Thiên cang bát trận, lần lượt nổ hết điểm này đến điểm khác.
Bắc m Vương hơi sững lại, nhanh chóng hiểu ra. Ông ta còn thắc mắc những con người kia vì sao phải tìm đến chỗ này, hóa ra vì như vậy.
Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: “Ta không ra ngoài được nữa, nhưng ông cũng như vậy. Chỗ này chính là đất chôn thây của ông!”.
Bắc m Vương tức đến thất khiếu1 xì khói, ông ta lao đến, cánh tay phải phóng ra sát chiêu, gầm lên: “Ta giết ngươi!”.
1 Bảy lỗ trên mặt, gồm hai mẳt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Trong khoảnh khắc, ánh chớp chói lòa, lòng bàn tay đã sắp đánh trúng Nghiêm Lạc, Bắc m Vương lại đột nhiên cảm thấy cánh tay phải dội lại một cơn đau đớn, ông ta gào lên thảm thiết, nâng tay nhìn, cẳng tay đã bị đứt rời.
Bắc m Vương tựa như không dám tin, ông ta trừng mắt nhìn phía trước, lại thấy Chúc Tiểu Tiểu đang cầm vũ khí trên tay, thanh kiếm hoa lên, bảo vệ trước Nghiêm Lạc. Cô lớn tiếng quát: “Mười Cửu Thiên Huyền Nữ cứu không nổi, thì vẫn còn ta đây!”.
Minh âm kết giới, cô xông vào không nhầm.
“Bùm!” Từ xa truyền đến tiếng thuốc nổ, chỗ này xem ra sắp không giữ được rồi.
Bắc m Vương hai mắt đỏ rực, nộ khí công tâm, lại là con heo này! Năm đó chính nó đã cắn vào tay mình, bây giờ lại là nó khiến mình đứt lìa cánh tay.
Ông ta rống lên, lật bàn tay trái đánh tới. Tiểu Phấn Hồng của Tiểu Tiểu bị đánh rơi xuống đất, ông ta một tay bóp lấy cổ Chúc Tiểu Tiểu giơ lên: “Không còn thanh kiếm dở hơi này nữa, ta xem ngươi còn có bản lĩnh gì, ta muốn ngươi cùng chết với ta!”.
Nghiêm Lạc giận dữ, trường đao khua đến, cùng lúc lại nghe một tiếng “đoàng” vang lên. Bắc m Vương gầm thét dữ dội, chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Tay trái ông ta văng ra vì bị trường đao của Nghiêm Lạc chém ngang vai. Còn trên ngực ông ta, nơi viên đạn găm vào đang trào máu.