Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 93: , chương 48.3
Tề Nghiên La im lặng lắng nghe. Cửu Thiên Huyền Nữ nói câu nào cũng đúng, lũ yêu quỷ kia vốn dĩ hung bạo, không chịu bó buộc, một khi là người chúng hận tới khiêu chiến, bọn chúng ắt sẽ không chịu sự khống chế của Bắc m Vương, trong chiến tranh, sách lược cực kỳ quan trọng, bên địch loạn rồi, đương nhiên cơ hội giành thắng lợi sẽ rất lớn.
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy biểu hiện lúc này của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Cứ quyết định vậy đi. Toàn bộ đệ tử Huyền Thiên phái chúng ta hôm đó sẽ là tiên phong chủ chốt, công phá cửa đầu tiên của bọn chúng.”.
Cửu Thiên Huyền Nữ rất uy phong, câu nói này của bà không cần lớn tiếng đã vô cùng khí thế rồi, các đệ tử Huyền Thiên phái giơ cao tay hô: “Chiến!”.
Không khí trong phòng gần như bùng nổ, Nghiêm Lạc cũng nói: “Địa ngục thượng cổ, cứ coi như nó có cổ xưa hơn nữa, thì cũng đã mất đi sự ủng hộ của con người. Năm đó khi tôi cướp vương vị của Bắc m Vương, chính là không thể chấp nhận được ông ta chà đạp linh hồn, đến hôm nay cũng như vậy”.
Mọi người của địa phủ cùng vỗ tay trợ uy, hàng ma sư loài người lớn tiếng kêu lên: “Ông đây có thể vào trong địa ngục đi một vòng khi còn sống, đúng là quá tuyệt rồi”, “Địa phủ chơi một ngày, ăn ngủ trọn gói, miễn phí đánh nhau không cần trả thêm tiền, mau đến chỗ tôi lĩnh vé vào cửa”.
Nhị Lang Thần cùng mấy tiên nhân đều bị chọc cười, bọn họ cũng nói: “Cuộc chiến của thần – ma, thần tộc chúng tôi xét về đạo nghĩa đương nhiên không thể đứng ngoài”.
Tộc trưởng Huyết tộc, Cừu An đứng lên: “Diêm Vương, toàn thôn Huyết tộc chúng tôi tùy người sai khiến.
Tộc trưởng Hồ tộc, Hồ Uy cũng đứng lên nói: “Hồ tộc chúng tôi cũng sẽ toàn lực tương trợ”.
Trong phòng, tiếng hoan hô rầm trời, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng những người tham gia đã vô cùng nhuệ khí và tràn đầy uy phong rồi. Nghiêm Lạc xua tay, mọi người yên tĩnh trở lại, anh gọi một tiếng: “Thủy Linh!”.
Thủy Linh đang ở sau lưng anh dựa vào Bát Bát, nhỏ nhỏ tiếng, ấm ức đáp: “Cái gì?”.
“Cô lại đây.”
Thủy Linh vặn vẹo, nhảy lên bàn: “Làm gì, chẳng phải là coi thường người ta sao”.
“Không, cô rất quan trọng.” Nghiêm Lạc nói lời này khiến Thủy Linh ngẩng phắt lên: “Tôi quan trọng?”.
Nghiêm Lạc gật đầu, nói: “Cô phải biết, bản thân cô đúng là có thể chỉ huy nước, nhưng cô liệu xem, có đám đảm báo đánh được nước vào trong thân thể của ma thần không?”.
Thủy Linh đang định vỗ ngực, liền sững lại suy nghĩ một chút. Không phải là thấm ướt bọn chúng, mà là đánh nước vào trong thân thể bọn chúng. Nó bỗng như một quả bóng xì hơi: “Không bảo đảm được”.
“Cho nên, việc cô phải làm, không chỉ là khống chế Tỉnh Tuyền, mà còn phải phối hợp với mọi người, đánh nước Tỉnh Tuyền vào trong cơ thể của yêu ma.”
Thủy Linh đột nhiên hiểu ra: “Tôi, tôi, chỉ cần thân thể của đối phương có khe hở, sau đó có người trợ giúp, tôi chắc chắn sẽ thành công”.
“Rất tốt.” Nghiêm Lạc gật đầu: “Vậy mọi người tự mình chuẩn bị, chi tiết cụ thể việc sắp đặt tác chiến, tôi sẽ gửi ọi người sau. Khi tất cả sẵn sàng, chúng ta sẽ tới đạp bằng địa ngục thượng cổ kia!”.
Cái gọi là “tất cả sẵn sàng”, là ba ngày sau đó. Trong ba ngày này, mỗi người làm một việc.
Cửu Thiên Huyền Nữ tích cực vận công trị thương, Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng các sư huynh muội lau chùi sạch sẽ tất cả binh khí.
Chúc Tiểu Tiểu trăm cách dẫn dụ nghìn cách dỗ dành, cuối cùng cũng khiến Nghiêm Lạc đồng ý để mình cùng ra chiến trường, anh đồng ý bất luận thế nào, cũng sẽ không rời xa cô nữa.
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ giữa thời điểm bận rộn lại lén lút nghỉ ngơi, đi đăng ký kết hôn xong xuôi rồi, cặp tình nhân hai nghìn năm này, giờ cuối cùng cũng trở thành vợ chồng hợp pháp.
Thủy Linh cùng với Smile luyện tập cách vận dụng nước Tỉnh tuyền, để đảm bảo nước Tỉnh tuyền có thể phát huy hiệu lực.
Chúng sai địa phủ bận rộn vận chuyển nước Tỉnh tuyền từ dưới địa ngục lên, Tỉnh tuyền nhỏ giọt quá chậm, thời gian lại cấp bách, khiến mọi người toát hết cả mồ hôi.
Thư Đồng quay lại nhà một chuyến, khoe khoang với ông bố đã nghỉ hưu của mình rằng sẽ xuống địa ngục đại chiến với ma thần. Ông Thư nói nếu như con chết rồi thì không cần phải về nữa. Thư Đồng dẩu mỏ lên mắng ông nói thừa.
Mẫn Kỳ đi đến trước mộ bố mẹ và em gái từ biệt, trận chiến này cũng không biết anh còn mạng mà quay về nữa không. Thạch Đầu cứ ép anh phải quay về gia tộc họ Mẫn bái tổ tông, ở đó có một phòng đầy người đang đợi anh. Mẫn gia đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghênh đón một người họ Mẫn lưu lạc nhiều năm bên ngoài trở về.
Vu Lạc Ngôn cũng về nhà nói lời tạm biệt với bố mẹ, Tư Mã Cần kéo Tiết Phi Hà đi hẹn hò yêu đương, m Yến Tư truyền lại ngôi vị tộc trưởng của gia tộc cho em họ…
Thần tộc và hàng ma sư các nơi đều nhận được thông báo, mấy ngày này họ vẫn làm việc bình thường, nhưng tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng để tức tốc tụ họp trong ngày khai chiến.
Ba ngày sau, núi Phượng, khai chiến.
Sau khi trải qua vụ việc, chẳng ai nhớ rõ trận chiến rốt ruộc đã bắt đầu như thế nào. Là mũi tên đầu tiên của Cửu Thiên Huyền Nữ bắn ra tiêu diệt con yêu ma đầu tiên, hay là từ khi máy bay hỗ trợ của phía quân đội dùng đạn bùa bắn bay đi nửa đỉnh núi, hoặc có thể là khi Nhị Lang Thần cùng Xích Cước Tiên lĩnh một đội hàng ma sư từ lưng núi tiến vào, tiêu diệt một đám xác sống và tiểu yêu.
Tóm lại, ba mặt đồng loạt tấn công, cuộc chiến đã bắt đầu!
Quần ma chịu kích động lớn, trào ra như ong vỡ tổ, hỗn chiến với tiên nhân các xứ và các hàng ma sư,
Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ dẫn dắt Chúc Tiểu Tiểu cùng tổ hàng ma sư của m Yến Tư từ phía sau lẻn vào bên trong núi Phượng. Trên đoạn đường này phá vô số kết giới, cuối cùng cũng đến được cửa vào địa ngục thượng cổ.
Nhiệm vụ của bọn họ, là thâm nhập vào địa ngục thượng cổ, cho nổ tung nó.
Muốn nổ tan địa ngục, không phải đạn bom bình thường có thể làm được. Smile đã đặc biệt chuẩn bị thuốc nổ bùa chú rồi. Mà thuốc nổ này cũng không phải tiện tay đặt xuống cái là được, nó yêu cầu tại mỗi điểm giao năng lượng của địa ngục phải sắp xếp các khối thuốc nổ theo đúng Thiên cang bát trận. Mà trận pháp này, người biết lại không nhiều. Chẳng những phải biết bày trận, còn phải có công lực cực mạnh đảm bảo chắc chắn đánh thắng yêu ma trong địa ngục.
Cho nên Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ mới đưa thiên đoàn hàng ma đi. Tám người bọn họ chịu trách nhiệm bày trận, đặt thuốc nổ, còn hai vị đại thần bọn anh đến bảo vệ, đảm bảo rằng sẽ thành công san bằng địa ngục này. Đương nhiên rồi, Chúc Tiểu Tiểu coi như người nhà đi kèm, miễn cưỡng trở thành quân dự bị.
Đường đi lối lại trong địa ngục vô cùng nguy hiểm, vì để không bị chết cóng, trên người mỗi hàng ma sư đều có vòng bảo hộ. Tất Mặc Kỳ nói lại một lượt tất cả những nguy hiểm có thể gặp phải bên trong. Chúc Tiểu Tiểu từng vào địa ngục một lần, đã chuẩn bị tâm lý tốt. m Yến Tư từng chết hai lần, cũng đã có kinh nghiệm. Mấy người còn lại kia hôm nay lần đầu gặp phải, trong lòng hưng phấn nói không ra lời.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mọi người đợi lệnh xuất phát. Lúc này trong núi, tiếng gào thét rung trời, tiếng giết chóc không ngừng, rõ ràng cuộc chiến đang diễn ra rất ác liệt. Yêu ma đều đã ra ngoài giết chóc, bảo vệ ở trong địa ngục kia chắc chắn không còn mạnh nữa. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ đồng thời gật đầu, cùng mấy hàng ma sư nhảy vào cửa.
Trong địa ngục thượng cổ này, chỗ nào cũng tối đen, tầm nhìn của bọn họ cùng lắm chỉ khoảng một mét trở lại. Thư Đồng vừa đi vừa nhỏ tiếng nói: “Lạnh quá đi, thật hưng phấn, cảm giác như đang chơi game vậy”.
Cao Lôi lườm cô một cái: “Cô thật biến thái!”.
Nghiêm Lạc nắm tay Chúc Tiểu Tiểu: “Lạnh không? Có chịu được không?”.
Chúc Tiểu Tiểu cười, vê vê trong lòng bàn tay lớn của anh: “Boss, địa ngục thượng cổ này đâu lợi hại như địa ngục của anh, bên này không lạnh bằng, mặt đất cũng không nóng”.
“Nhưng thế này mới đáng sợ.” Nghiêm Lạc nói: “Trong này càng sạch sẽ, biểu thị tà khí Bắc m Vương hút đi càng nhiều. Chúng ta phải hành động mau lẹ, cố gắng rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt”.
Tất Mặc Kỳ nói: “Được rồi chỗ này là điểm giao năng lượng thứ nhất”. Trên mỗi một điểm phải căn cứ vào phương thức thiết lập Thiên cang bát trận mà đặt thuốc nổ bùa chú, sau đó nối liền các điểm đặt thuốc nổ với nhau, sẽ tạo thành trận hình của Thiên cang bát trận, như thế thì có thể nổ tan địa ngục thượng cổ.
Nhân gian chỉ cần có một địa ngục!
Mà vùng đất tà độc này, lưu lại sẽ là đại họa.
Ray nhìn vào máy phân tích năng lượng trên tay cũng xác định một lần nữa: “Chỗ này đích xác là một điểm”.
“Xì, ở chỗ như thế này, cái thứ đồ chơi đó còn có thể dùng sao”, Thư Đồng chép miệng ngạc nhiên.
“Boss nói dùng được, đương nhiên có thể dùng.” Cao Lôi cườị.
“Cho nên thuốc nổ bùa chú này cũng có thể dùng nhỉ?” Nổ tung địa ngục, việc này, đúng là quá sức tưởng tượng!
“Boss nói có thể dùng, thì có thể dùng.”
“Xí đồ nịnh bợ!”
Mấy người vừa làm việc vừa đấu khẩu, đột nhiên trong bóng tối lóe lên mấy đốm sáng nhỏ màu xanh, trông giống như những vì sao giữa bầu trời đêm. Tuy hình ảnh trước mặt vô cùng đẹp đẽ, nhưng lòng m Yến Tư lại như thắt lại: “U minh hỏa, mọi người phải cẩn thận!”.
“Đây là gì?”, Ray hỏi.
“m khí và tà khí không tán ra được, tụ lại với nhau thành đốm lửa. Lửa này rất độc, đừng để nó chạm vào”, Nghiêm Lạc giải thích, vừa nói vừa vê vê tay Chúc Tiểu Tiểu, ý bảo cô phải cẩn thận. Anh biết trong lòng cô đang thắc mắc nên ngắn gọn giải thích thêm một câu: “Trong mười tám tầng địa ngục tuy nhốt rất nhiều yêu quỷ, nhưng tà khí và âm khí ở trong đó đều được xử lý sạch sẽ rồi, cho nên không thể hình thành loại lửa độc này”.
“U minh hỏa xuất hiện cho thấy Bắc m Vương chắc chắn đã biết chúng ta đến đây rồi”, Tất Mặc Kỳ nói: “Mọi người nhanh tay lên, nhớ kỹ, ở trong này nhất quyết không được ở một mình, trong quá trình làm việc, tất cả đều phải bám sát chúng tôi”.
Mọi người đồng ý, nhanh chóng lắp đặt thuổc nổ.
U minh hỏa ở đằng xa không động tĩnh gì, chỉ có mấy đóm lập lòe. Tất Mặc Kỳ nhìn chằm chằm vào chúng, lại lên tiếng thúc giục: “Nhanh!”.
Cao Lôi nói: “Chỉ có mấy ngọn này, không cần sợ chứ”.
Anh vừa dứt lời, bên kia đột nhiên sáng bừng lên, xuất hiện vô số những đốm lửa màu xanh, giống như trong thoáng chốc chúng đã vén bức màn bóng đêm lên, sao sáng đày đặc khắp nơi. Những đốm sáng nhỏ đột ngột nhiều lên như vậy, trong thoáng chốc đã giăng đầy cả không gian, vây bọn họ kín mít.
“Oh! My God!” Ray ngẩn người ra, những đốm lửa nhỏ sin sít nhau, nhìn chẳng ra điểm đầu điểm cuối.
“Tôi cảm thấy, có lôi ngoại ngữ ra đây cũng không trấn áp được bọn nó đâu.”
“Lôi công đáng chết, anh là đồ miệng quạ.”
Mọi người tuy bị tình huống bất ngờ này dọa cho nổi cả da gà, nhưng được huấn luyện thành thạo nên trong chốc lát đã bày xong trận hình. Mấy người vây thành vòng nhất loạt hướng ra ngoài, tùy cơ ứng phó.
Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ dang tay ra, giăng lưới kết giới bảo vệ. Tất Mặc Kỳ dặn dò: “Sợ là u minh hỏa đã tập hợp hết ở đây rồi, chúng ta cần phải xông ra ngoài, kéo dài thời gian nữa, mọi người sẽ bị chúng thiêu làm dương khí”.
m Yến Tư nói: “Đợi một chút, còn thiếu một quả thuốc nổ”.
“Nhanh lên!”
m Yến Tư và Ray đẩy nhanh tốc độ, Ray đang định hét: “Làm xong rồi”, vừa há miệng ra thì hai đốm lửa nhỏ trong không trung lóe hiện, thoắt cái đã bay sát tới, thiếu chút nữa thì chui vào miệng anh. m Yến Tư ở bên cạnh kinh hãi vô cùng, búng tay một cái, một lá bùa liền đánh qua đó. Ray lắc đầu, lăn một vòng dưới đất, lại lăn ra ngoài vòng bảo vệ. Một đống u minh hỏa lập tức lao về phía anh, số lượng cực nhiều, chúng như muốn nuốt trọn anh vậy. Ray chẳng kịp kêu, trốn cũng không được, chỉ đành ôm chặt lấy đầu.
Tất Mặc Kỳ vội vàng xuất chiêu, một luồng gió mạnh thổi tới đánh tan u minh hỏa. Cây roi dài của Tiết Phi Hà và ngân liên tiêu của Thư Đồng đồng thời vung ra, kéo Ray quay lại.
Bên này m Yến Tư vẫn đang chật vật đối phó với hai đốm lửa nhỏ, anh không cách nào đánh trúng được bọn nó, hai đốm lửa đó lại một trái một phải, di chuyển hướng vào lỗ tai anh, muốn từ chỗ đó thâm nhập vào cơ thể.
Nghiêm Lạc duỗi tay tới, m Yến Tư còn chưa nhìn rõ cái gì, hai đốm lửa đã bị Nghiêm Lạc bóp diệt trong tay.
Mọi người thở phào một hơi, Ray ngượng ngập nói: “Làm xong rồi”.
“Vậy chúng ta mau đi.”
Nghiêm Lạc nhỏ tiếng nói với Chúc Tiểu Tiểu: “Em theo phía sau anh”. Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, làm theo những gì anh “huấn luyện”, đặt tay lên lưng anh, để anh biết cô vẫn luôn theo rất sát.
Nghiêm Lạc nói với tám người nhóm m Yến Tư: “Tôi mở đường, A Mặc đệm sau, mọi người đi ở giữa, bảo vệ duy trì trận hình, dùng bùa ngăn lửa, ngăn cản chúng nó”.
Mọi người đồng thanh trả lời, Nghiêm Lạc vừa vung tay, một lực đạo cực lớn quét về phía u minh hỏa, trong chốc lát đã đánh tan một mảng lớn. Tất Mặc Kỳ cũng đồng thời ra tay, quét sạch một đám u minh hỏa phía sau.
Nhưng cứ mỗi lần tiêu diệt được một đám, là lại có đám u minh hỏa khác lao đến, tiếp tục hình thành vòng vây. Nghiêm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể khẽ rung lên, một luồng kình lực hình tròn từ thân hình anh phát ra tứ phía, trong thoáng chốc vòng vây lửa kia bị đập văng ra. Anh lại khua tay lần nữa, mở một con đường nhỏ, dẫn mọi người xông về phía trước.
Bọn họ vừa di chuyển, đám u minh hỏa kia liền bay loạn đến, tấn công như phát điên. Mặc dù có vòng phòng hộ, nhưng nhìn thấy những điểm lửa nhỏ kia cứ gắng sức xuyên vào bên trong, gắng sức chui vào mắt, mũi, tai, miệng của mình, tất cả đều sởn tóc gáy.
Mọi người mím miệng nhịn thở, chỉ sợ lỡ hít vào một hơi, những đốm lửa nhỏ này sẽ chui vào trong bụng. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ phóng ra hầu hết công lực, gắng sức bảo vệ mọi người. Hàng ma sư giữ vững trận hình, nương tựa vào nhau, dùng bùa ngăn lửa chống trả hết lần này đến lần khảc.
Đánh cả nửa ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, u minh hỏa bị diệt đến quá nửa, số còn lại lác đác tự tản đi, các hàng ma sư thi nhau thở dốc. Tiết Phi Hà đột nhiên chỉ về phía trước, trong bóng tối, mấy quả cầu sáng xanh to bằng cái bát nổi lên vô cùng chói mắt, cô hét; “Lần này là sao lớn đến ư?”.
Cô còn chưa nói xong, hai quả cầu sáng xanh đã lao mạnh đến, thì ra là hai khối cầu lớn đen sì. Nghiêm Lạc lật tay một cái rồi vung lên, trường đao chớp mắt xuất hiện, chém vào khối vật kia. Chúc Tiểu Tiểu nhìn rõ rồi, bịt miệng lại, sợ rằng mình sẽ hét thành tiếng.
“Là nhện âm!”, Tất Mặc Kỳ hét lớn, hai thanh kiếm trong tay “soạt soạt” mấy cái chém tới.
Vu Lạc Ngôn đột nhiên chỉ tới một điểm chênh chếch phía trước: “Hướng hai giờ”.
Tư Mã Cần đánh ra một cường chú, đại đao của m Yến Tư cùng lúc đó chém đến, chỉ nghe thấy mấy tiếng “chít đút” thảm thiết, ngã ở trước mặt bọn họ lại là một con chuột khổng lồ.
“Ối thần của tôi ơi, tôi muốn nôn rồi.” Thư Đồng xoa xoa dạ dày: “Tôi thật sự không ngại việc đi lại dưới địa ngục, nhưng mà yêu ma đến có thể nào đẹp hơn một chút không?”. Cô nói được một nửa, đột nhiên vung mạnh ngân liên tiêu ra, cuốn lên hai chân của một con nhện, Vu Lạc Ngôn nổ súng “đoàng” một tiếng, bắn trúng vào mắt con nhện kia, viên đạn xuyên qua đầu nó, trong chốc lát, con nhện ngã lăn ra, bất động.
Thư Đồng lại tiếp tục nói: “Cứ coi như không có dáng vẻ đẹp trai, thì ít ra cũng phải bình thường một chút chứ”.
Tiết Phi Hà múa cây roi cung nổi gió vù vù, vừa đánh vừa nói: “Thư Đồng, cô đừng nói nữa, vạn nhất lát nữa có con gián tính đến thì làm thế nào, tôi sợ loại đó”.
“Hai người bọn em chỉ có chút bản lĩnh này sao.” Tư Mã Cần vừa đá bay một con chuột, vung tay một cái, mũi phi đao lập tức đâm vào tim con chuột kia. Anh chế nhạo Thư Đồng: “Đẹp trai bình thường đều ra ngoài tham gia đại chiến rồi, lát nữa cô làm xong công việc ở đây, còn kịp ra ngoài đánh một vòng đó”.
Thư Đồng vừa vung ngân liên tiêu, vừa bĩu môi: “Vô nhân tính!”.
Vu Lạc Ngôn nổ mấy phát súng “đoàng đoàng” vào một con nhện, chế giễu cô: “Cô đang đánh nhau hay buôn chuyện vậy?”.
“Xí, tân binh đáng chết ai cần anh nhiều lời.” Thư Đồng nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy còn gì để đánh, cô thu sợi xích lại, nhìn hai vị thần Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ ra tay quét sạch một đám nhện, chuột lớn.
Cô cười hì hì, nói với Cao Lôi: “Nhìn tình hình bây giờ, Tất lão đại và Boss cứ như thể mấy tên ác ôn do chúng ta nuôi vậy, xem bọn họ ẩu đả thật sảng khoái làm sao”.
Cô vừa dứt Lời, hai vị đại thần liền cùng lúc quay đầu gườm cô một cái. Thư Đồng hơi run, xoa xoa tai: “Xa như thế mà vẫn nghe thấy, tai gì vậy?.
Mọi người cười lớn, đánh cho cô một trận.
Cứ như thế, mọi người vừa đánh vừa tìm điểm năng lượng; vừa giăng thuốc nổ vừa giết yêu ma. Cả đoạn đường, nguy hiểm liên tục xuất hiện, may mà những người này đều là những kẻ gan lớn, không biết sợ hãi. Hơn nữa đây là lần đầu tiên được cùng đại thần sát cánh tiêu diệt kẻ địch hùng mạnh, cho nên bọn họ cảm thấy rất tự hào, tinh thần chiến đấu càng sôi sục.
Điểm năng lượng tổng cộng có mười ba điểm, bọn họ đi khắp một vòng, tất cả đã lắp đặt xong thuốc nổ tại mười hai điểm, lúc này thể lực đã có chút suy kiệt. Tất Mặc Kỳ cổ vũ bọn họ: “Chỉ còn một điểm cuối cùng nữa thôi, làm xong là có thể ra ngoài xem yêu ma đẹp trai rồi”.
“Tất lão đại thật thiên vị, anh chỉ khích lệ Thư Đồng.”
“Cái gì chỉ khích lệ tôi, còn cả Phi Hà nữa”, Thư Đồng kêu oa oa.
“Phi Hà có tôi rồi”, Tư Mã Cần lạnh lùng đáp.
“Xí, các người đúng là không có lương tâm.” Thư Đồng vừa đi vừa chửi: “Đợi đấy, lão nương sẽ tìm được người đàn ông tốt nhất trong thiên hạ, ấy người đố kỵ chết đi!”.
Cứ đấu khẩu vui vẻ như vậy, tinh thần mọi người cũng được cải thiện đôi chút. Bọn họ cố gắng động viên chính mình giữ vững nhiệt huyết. Nhưng đến khi tìm được điểm năng lượng cuối cùng, tất cả mọi người đều lặng đi.
Chỗ này rất sáng, bởi vì ngay trên điểm năng lượng là một mảng u minh hỏa dày đặc đang tỏa ra ánh sáng xanh. Tựa như bầu trời sao trong địa ngục vậy, ánh sáng châm phá, rắc xuống từ không trung. Tại một góc trống, trên phiến đá lớn, có một người đang ngồi, tóc đen râu đen, gầy dơ xương. Sau lưng ông ta hình như có một ống dây, liên tục co bóp, giống như đang hút thứ gì đó vào cơ thể.
Thuận theo ống dây đó, nhìn hướng lên, lại thấy rất nhiều ma vật bị treo bên trên. U minh hỏa không ngừng nhập vào thân thể bọn chúng, và không ra ngoài nữa.
Mọi người tập trung tinh thần, không dám nói chuyện giết thời gian nữa. Vẻ mặt Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ vô cùng nặng nề. Chẳng trách xảy ra nhiều sự vụ như thế mà Bắc m Vương vẫn không xuất hiện, chẳng trách mọi người tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy tung tích của ông ta.
Hóa ra là thế này.
“Anh cùng mọi người bố trí nốt thuổc nổ, làm xong thì đi luôn!” Nghiêm Lạc quay người dặn dò Tất Mặc Kỳ, Tất Mặc Kỳ cũng biết tình hình hôm nay nguy cấp, nhanh chóng gật đầu, quay lại dùng mắt ra hiệu. Mấy người m Yến Tư tức tốc tìm chỗ cài thuốc nổ.
Nghiêm Lạc yên lặng nhìn Bắc m Vương, Bắc m Vương lúc này cũng mở mắt ra, lạnh lẽo nhìn Nghiêm Lạc, hai người đều không có động tĩnh.
Chúc Tiểu Tiểu tiến sát sau lưng Nghiêm Lạc đứng, có biết theo lý mà nói Bắc m Vương bị trọng thương, bây giờ tìm thấy ông ta nên là cơ hội tốt để động thủ. Nhưng Boss lại chỉ bất động nhìn chằm chằm vào ông ta, nhất định là có nguyên nhân. Vào lúc này cô không hỏi, chỉ ở sau lưng, bảo vệ phía sau cho anh.
Tám người m Yến Tư cũng không nói gì, bọn họ căn cứ theo phương thức bố trận, tìm địa điểm thích hợp, gài thuốc nổ lên. Đang làm việc, từ trên đầu, đột nhiên một bóng đen ập xuống. Tất Mặc Kỳ vừa nhún người bay lên, vừa khua kiếm, “roạt” một cái, bóng đen liền bị chém thành hai mảng.
Bóng đen tốc độ hợp lại thành một, muốn vòng qua Tất Mặc Kỳ, lao về phía Cao Lôi và Ray. Tất Mặc Kỳ múa kiếm, thân kiếm lóe ra ánh sáng, mang theo mấy vòng lực đạo, cắt bóng đen thành mấy mảng.
“Là ảnh ma.” Vu Lạc Ngôn nhắc nhở mọi người, mọi người vừa để ý xung quang vừa tăng nhanh tốc độ làm việc.
“Những u minh hỏa kia liệu có lao xuống không?” Ray suýt chút nữa chết vì những điểm lửa nhỏ này, trong lòng có thừa nỗi sợ hãi.
“Sẽ không đâu.” Vu Lạc Ngôn cẩn thận nhìn mấy cái, nhỏ tiếng nói: “Những đốm lửa này không giống như đám lửa lúc trước, bọn chúng hình như đều chết rồi”.
Ray nghe thấy, trong lòng hãi hùng, nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành công việc.
Ảnh ma bị xử lý xong rồi, nhưng lại có hai con yêu đầu rắn xông đến. Tất Mặc Kỳ lại khua song kiếm, vững chãi bảo vệ cho tám người đang căng thẳng bố trận. Nghiêm Lạc đang đối đầu với Bắc m Vương. Anh đứng yên, Bắc m Vương cũng bất động, hai người gườm gườm nhìn nhau, không khí lạnh lẽo đến cực điểm.
Lúc này Tất Mặc Kỳ hét lớn một tiếng, giết nốt con yêu cuối cùng. Anh nhìn qua tình hình bên Nghiêm Lạc, trong lòng càng lúc càng lo lắng, quay đầu thúc giục: “Mọi người nhanh một chút”.
“Được rồi, được rồi.” m Yến Tư và Ray mau lẹ kiểm tra lại một lượt tất cả các khối thuốc nổ.
Tất Mặc Kỳ quay đầu, kéo bọn họ: “Vậy chạy mau!”.
“Còn Boss thì sao?” Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Đi”, Nghiêm Lạc lạnh lùng quát một tiếng, mọi người vội vàng ngậm miệng. Tất Mặc Kỳ nhìn Chúc Tiểu Tiểu một cái, Nghiêm Lạc cũng không quay đầu, xoay tay, vỗ vào tay Tiểu Tiểu, nói: “Em cũng đi cùng bọn họ đi!”.
Chúc Tiểu Tiểu không đáp, sau đó cắn răng, miễn cưỡng đi cùng Tất Mặc Kỳ. Tất cả đều không lên tiếng, trận hình đã bày xong, bọn họ theo sau Tất Mặc Kỳ chạy ra bên ngoài.
Chạy được một đoạn rồi, lúc này mọi người mới hỏi: “Chúng ta vì sao phải chạy?”.
“Bắc m Vương dựa vào việc hấp thu tà khí của yêu ma để trị thương. Mọi người ở đó, Nghiêm Lạc không dám động thủ. Nghiêm Lạc không động thủ, Bắc m Vương cũng không phải ra tay, tà khí ông ta hút được sẽ càng nhiều, phần thắng cũng coi như càng lớn. Cho nên bọn họ mới trơ trơ đứng nhìn nhau như vậy. Mọi người rời đi càng sớm, đối với Nghiêm Lạc càng có lợi.”
“Vậy chúng tôi quyết không làm vướng chân. Nhưng mà Tất lão đại, anh ở lại giúp đỡ Boss đi, chúng tôi có thể tự ra ngoài.”
“Không được, anh ấy bảo tôi đưa mọi người đi, nhất định là đã có sắp xếp. Với tình hình bây giờ, nếu không có tôi đưa đi, e là mọi người cũng không ra ngoài nổi.”
Mấy người im lặng, đích xác là bọn họ đang cảm thấy càng lúc càng lạnh, thể lực cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, Nếu như không có Tất Mặc Kỳ cả quãng đường dùng pháp lực hỗ trợ, e là bọn họ đã ngã gục giữa đường rồi.