Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 86: , chương 47.5
Tiết Phi Hà và Tư Mã Cần thì ở hai bên phía sau Bắc m Vương, chiếm cứ hai vị trí “Thủy”, “Trạch”.
Vị trí “Lôi” của Mẫn Kỳ định ở ngay phía trên Bắc m Vương.
Trong thoáng chốc, mọi người đã ổn định vị trí, Bắc m Vương tuy đầu óc nhanh nhạy nhưng trận hình của bọn họ lại không phải là Thiên cang bát trận thực sự, điều này có chút vượt ngoài dự liệu của ông ta. Ông ta mím chặt môi, nhìn lướt qua chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ. Đến chiến thần thiên đình, ông ta còn có thể hủy diệt, mấy con người này thì là gì chứ?
Bắc m Vương dẹp tan sự bất an trong lòng, ông ta cười nhạt, hàng ma cái nỗi gì, chẳng qua chính là những kẻ không biết tự lượng sức mình, bất luận đám người này sử dụng chiêu thức quỷ quái gì, đều không thể ngăn cản ông ta tiêu diệt bọn họ.
Nụ cười đó có thể coi như một nhát dao găm vào trái tim Chúc Tiểu Tiểu, đau đến mức cô không kìm được, bật khóc: “Boss, anh đừng có như vậy, cầu xin anh đừng có như vậy…”
Nhưng Nghiêm Lạc không nghe thấy, anh dang hai tay, dây đạn dài bung ra, những viên đạn lơ lửng giữa không trung, trải ra một mảng dày đặc.
Nghiêm Lạc vừa mỉm cười vừa cử động ngón tay, viên đạn giống như có sinh mệnh vậy, di chuyển giữa không trung, xếp thành mấy trận hình. Những viên đạn bé nhỏ này, linh hoạt, dễ chuyển động, những trận hình đó lại so le chồng lên nhau, hình thành một tổ hợp quái dị, phức tạp.
Bắc m Vương vận khí, phát công lực, Minh âm kết giới bảo vệ xung quanh ông ta bắt đầu xoay chuyển. Ông ta giơ lòng bàn tay lên đánh hướng về Mẫn Kỳ trên đỉnh đầu trước.
Bắc m Vương vừa hành động, Vu Lạc Ngôn cũng lập tức ra tay.
Trận hình vừa xếp xong, Vu Lạc Ngôn chính là ở vị trí chỉ huy tấn công. Thiên nhãn của anh nhìn thấy rất rõ huyệt điểm kết giới của Minh âm kết giới. Chỉ thấy anh ép cổ tay một cái, vũ khí trên cổ tay lập tức khởi động, phóng tia laser về phía Bắc m Vương. Phục ma chú của Tiết Phi Hà và Tư Mã Cần cũng cùng lúc “bùm” một cái, đánh vào vị trí Ray chỉ định.
Sau một chiêu tấn công, mọi người tốc độ thay đổi trận hình, trở thành Ngũ tinh liên châu kết hợp thêm Tam giác trận. Vu Lạc Ngôn lại một lần nữa ổn định vị trí chỉ huy. Khi đó chú phá kết giới của Tam giác trận, Phục ma chú của Ngũ Tinh liên châu trận cùng nhau tấn công trực tiếp vào một điểm.
Bắc m Vương vạn lần không ngờ tới sẽ như thế này, ông ta hai lần đều bị đánh trúng. Bùa chú con người sử dụng uy lực có hạn, nhưng sợi đỏ kỳ quái kia là thứ ông ta chưa từng thấy qua, lại có thể dễ dàng xuyên qua kết giới phòng hộ, tấn công trúng vào ông ta. Những loại chú kia cũng cùng phát huy tác dụng với sợi đỏ này, Minh âm kết giới của ông ta xem ra sắp không trụ được nữa rồi.
Bắc m Vương kinh hoàng thất sắc, không kìm được, buông lời quát hỏi: “Sợi đỏ này là pháp thuật gì?”.
“Ngu dốt đây gọi là tia laser. Có thời gian thì phải đọc sách nhiều hơn, không có văn hóa thật mất mặt.” Thư Đồng luôn luôn duy trì “bản sắc” của mình, hung dữ đạp chân lên điểm “Sấm” của lão ma đầu.
Tám người lại thay đổi trận hình, lần này đứng ở tám vị trí ngang nhau, vây chặt Bắc m Vương lại.
Tình thế căng thẳng, còn căng hơn cả dây đàn, vừa chạm phải sẽ lập tức bung ra. Mẫn Kỳ lại bị Thư Đồng ảnh hưởng, tự nhiên có tâm trạng trêu đùa, anh cười nói với Bắc m Vương: “Vừa rồi là Thiên cang bát trận bản ba chiều, chắc ông chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?”.
Bắc m Vương tức đến cực độ, mím chặt môi không nói.
“Đừng cho rằng chỉ mình ông biết suy nghĩ, chúng tôi nghiên cứu ông rất lâu rồi.” m Yến Tư khua tay, Phục ma chú ở tám phương đồng thời đánh tới.
Bắc m Vương nhanh như cắt quay người, xoay cánh tay, đánh về phía Vu Lạc Ngôn.
Ông ta đã nhìn ra, Thiên nhãn này công lực yếu nhất, nhưng lại giữ vị trí chủ đạo uy hiếp ông ta.
Vu Lạc Ngôn lập tức nhảy lên tránh nguy hiểm, bảy người còn lại thay đổi vị trí, lại xuất Phục ma chú cứu trợ, nhưng Vu Lạc Ngôn vẫn bị quét trúng lòng bàn chân, ở giữa không trung, bị một luồng khí mạnh cuộn lại đập lên tường.
Trong phòng giám sát, Chu Duệ và hai nhân viên thao tác mười đầu ngón tay cùng lúc, thoăn thoắt gõ trên bàn phím, tất cả hình vẽ từ các góc độ, và huyệt điểm kết giới mà thiên nhãn của Vu Lạc Ngôn nhìn thấy, công kích trong suốt mấy vòng chiến liên tiếp, máy tính đều ghi nhớ toàn bộ. Càng thu được nhiều số liệu thì càng có thể nhanh chóng tìm ra điểm yếu của Bắc m Vương.
Vu Lạc Ngôn bị đánh văng khỏi trận hình, bảy người còn lại vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục thay đổi vị trí, thi triển trận pháp.
Lâm nguy không được loạn, trong tình thế cấp bách vẫn có cơ chiến thắng.
Trận pháp của bọn họ, không phải là Thiên cang bát trận đơn giản, ngoại trừ có cải tiến yếu tố không gian ba chiều ra, còn phối hợp với các loại trận hình khác, biến ảo khó lường. Lúc đầu khi Nghiêm Lạc huấn luyện bọn họ đã nói, pháp thuật cổ tuy mạnh, nhưng bây giờ không còn là thời đại của những năng lượng đơn lẻ đó nữa, phải biết tùy thời mà thay đổi, phát triển, cải tiến, dám thay đổi thì mới có tiến bộ.
Phải nói lúc đầu bọn họ gắng sức đánh bại ma thần Ám Dạ, đã chứng minh được thế giới này tồn tại kỳ tích. Vậy thì hôm nay trận chiến với Bắc m Vương, nếu thắng lợi, sẽ chứng minh được tính quan trọng óc sáng tạo và tầm nhìn xa của thời đại. Nếu như thật sự thế giới này là do thần khai sáng, thì đến hôm nay nó là do con người phát triển.
Bảy người cùng Bắc m Vương chớp mắt đã đấu được mấy hồi. Vu Lạc Ngôn từ dưới đất bò dậy, anh cử động tứ chi, không có vấn đề gì lớn, thế là lại lao vào vòng chiến.
Ở một bên khác, bọn A Cường mất chút thời gian, đã xông phá được kết giới mới giăng, chạy vào trong. Hàng ma sư trông giữ Cửu Thiên Huyền Nữ thấy bọn A Cường đến, nhanh chóng hợp lực đỡ mấy nhân vật cấp thần này dậy, mau lẹ di chuyển ra bên ngoài.
Bắc m Vương thấy vậy, đương nhiên muốn ngăn cản.
Ông ta không giết Cửu Thiên Huyền Nữ, là có ý muốn dùng bà ép buộc thần giới. Một vị thần không còn pháp lực, cũng chỉ còn lại chút giá trị như thế mà thôi. Ông ta hiểu rõ ý nghĩa của chiến thần thiên đình này đối với thần tộc, có bà trong tay, kế hoạch của ông ta đã thành công một nửa rồi. Tiêu tốn bao công sức mới bắt giữ được, bây giờ đương nhiên không thể dễ dàng thả bà đi.
Bắc m Vương lao về phía bọn A Cường, nhưng ông ta vừa cử động, tám người m Yến Tư cũng hành động, bọn họ bày trận, ngăn Bắc m Vương lại.
Bắc m Vương đánh một chiêu không trúng, lại bị bao vây xung quanh, trong lòng vô cùng tức giận. Ông ta không hiểu, tuy Thiên cang bát trận đích xác là trận pháp chiến đấu tốt nhất khi đối phó với ma thần. Nhưng những con người này sử dụng trận pháp đó lung tung như vậy, chẳng rõ là phương thức gì, không ra làm sao, tại sao uy lực vẫn mạnh đến thế?
Sức mạnh của Diệt thần chú ở cả khu vực này đang từng chút tùng chút yếu đi, Bắc m Vương vẫn luôn cảm nhận được, đối với điều này mà nói, ông ta cũng không thể nào hiểu nổi. Bọn họ chỉ là con người, những con người nhỏ bé, Diệt thần chú trận vốn không thể phá, bọn họ tại sao có thể làm được?
Trong khoảng thời gian vài chiêu, Cửu Thiên Huyền Nữ đã được đưa ra ngoài an toàn. Mấy hàng ma sư khác đẩy mấy chiếc máy vào trong, lắp đặt ở bốn góc khu nhà xưởng.
Bắc m Vương càng đánh càng sốt ruột, mấy chiếc máy này là gì, ông ta không biết, trước mắt ông ta chỉ biết đánh qua đánh lại hơn bốn mươi hồi, Minh âm kết giới của ông ta đã sắp bị công phá rồi. Đây không đơn thuần là vấn đề thắng bại, mà còn là danh dự! Nếu ông ta thua, đó là nỗi nhục lớn nhất từ khi ông ta có được sinh mệnh đến bây giờ!
Năm đó bị đoạt vương vị, bị đánh bại bên trong phong ấn kết giới, ông ta tuy hận nhưng chấp nhận được, bởi vì đó là cuộc so bì giữa thần với thần. Nhưng hôm nay nếu như bị thua trong tay loài người, ông ta làm sao có thể nuốt trôi nỗi nhục này.
Khi thấy bọn A Cường đưa mấy người Huyền Thiên Ngọc Nữ ra ngoài rồi, trong phòng giám sát, tiếng hoan hô như sấm động. Đệ tử Huyền Thiên phái không kìm được ôm lấy các hàng ma sư. Cửu Thiên Huyền Nữ được chuyển lên xe, chiếc xe hú còi chở vị chiến thần nhanh chóng lái về phía công ty.
Chu Duệ cười, lớn tiếng nói trong thiết bị liên lạc: “Giải cứu thành công Cửu Thiên Huyền Nữ! Lặp lại! Giải cứu thành công Cửu Thiên Huyền Nữ! Giải cứu thành công rồi, các đồng đội, mọi người là anh hùng!”.
Bắc m Vương không nghe thấy lời trong thiết bị liên lạc, nhưng tiếng hoan hô như sấm động bên ngoài nhà xưởng, ông ta nghe rất rõ. Ông ta càng sốt ruột thì càng yếu thế. Nhóm m Yến Tư đánh đến bây giờ ngược lại hoàn toàn không còn áp lực. Cửu Thiên Huyền Nữ đã được cứu ra, nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ lại thắng rồi!
Bây giờ mọi người đều đang đeo vòng nguyệt quế vinh quang, tuy rằng nhiều ít đều có vết thương, nhưng càng đánh lại càng sung sức.
m Yến Tư lớn tiếng đáp lời Chu Duệ: “Giết Bắc m Vương rồi, chúng tôi mới thật sự là anh hùng!”.
Trận chiến tiếp theo, là vì Boss! Vì tất cả nỗ lực trước đây anh đã phải bỏ ra cho thế giới này!
Sau vòng đấu thứ sáu mươi ba, Vu Lạc Ngôn hét lớn một tiếng: “Ông ta không còn kết giới bảo vệ nữa”.
Dưới Thiên cang bát trận, tám người hợp lực đánh ra Phục ma chú.
“Ầm” một tiếng, Bắc m Vương lao lên trên, trực tiếp xông phá nóc nhà, hình như ông ta đã không còn để ý đến thể diện nữa, quyết định chạy trốn rồi.
Nhưng khi ông ta xông ra ngoài, thứ chờ đợi trên đầu, lại là lưới phục ma hai chiếc máy bay tuần tra sớm đã chuẩn bị. Bắc m Vương tức giận gầm lên một tiếng, nhưng hình như không dám đụng vào, ông ta lập tức gieo mình xuống, tránh đòn tấn công của tấm lưới. Không đợi ông ta rơi xuống đất, máy bùa chú bày bốn góc đã nhanh chóng phóng ra Phục ma chú, đánh trúng lên người ông ta.
Chu Duệ bên kia hoan hô một tiếng: “Tìm ra điểm yếu của ông ta rồi, tôi dùng bùa sáng điều khiển từ xa chỉ ọi người”.
Bốn chiếc máy bùa chú phóng ra tám đường ánh sáng đỏ, chiếu lên trên người Bắc m Vương. Tuy Bắc m Vương vặn mình tránh, laser chỉ hiện lên có một thoáng trên mình ông ta, nhưng đã chỉ rõ cả tám điểm huyệt. Tám người tấn công vào tám vị trí khác nhau ánh sáng laser chỉ, Bắc m Vương vùng vẫy như con thú bị giam.
Trong phòng giám sát, tiếng gõ bàn phím gấp gáp vang lên, thân hình Bắc m Vương vừa ổn định, máy tính lại lần nữa nắm bắt vị trí, bốn chiếc máy tiếp tục phóng laser. Thao tác viên lần này thêm vào Phục ma chú, bọn m Yến Tư nắm chắc cơ hội, lại lần nữa tấn công.
Bắc m Vương đứng sừng sững không ngã, ông ta buông tiếng gầm thét, xuất ra một chiêu, ba người Thư Đồng, Tiết Phi Hà, Ray bị đánh bay ra. Tư Mã Cần hơi dừng tay lại, suýt chút nữa lộ ra sơ hở. m Yến Tư quát lớn một tiếng: “Không được loạn, đứng vững”.
Chu Duệ ở trong phòng giám sát cũng cất tiếng chửi: “Mẹ nó chứ, ông đây không tin không xử lý được mày”. Anh thay đổi trình tự, điều động phối hợp các tia thuộc trận hình Ngũ tinh liên châu, lần này chỉ vào năm vị trí.
Bốn chiếc máy chỉ có thể chiếu vào bốn điểm, mọi người cùng lúc tấn công vào bốn điểm đó trên mình Bắc m Vương. Vu Lạc Ngôn ngầm hiểu, tự động bổ sung vị trí còn lại. Ngũ tinh liên châu trận, tuy không uy lực bằng Thiên Cang Bát trận, nhưng trước mắt, Bắc m Vương đã là con thú bị giam, chẳng còn mấy sức lực nữa.
Bọn Thư Đồng bò dậy, lại lần nữa lao vào vòng chiến. m Yến Tư hét lên chỉ huy: “Trận hình 431, lại lần nữa!”. Mọi người cùng nhau khởi động máy trợ lực dưới chân. Vu Lạc Ngôn, Thư Đồng, Cao Lôi, nhảy lên không trung. Chu Duệ mười đầu ngón tay lướt trên bàn phím, máy tính nhanh chóng chỉ ra những điểm chết của Bắc m Vương để trận hình 431 tấn công vào. Mẫn Kỳ nhảy một cái lên trên, lập tức trụ lại ở khoảng không trên đỉnh đầu của Bắc m Vương. Tám người dồn sức, lại tấn công lần nữa.
Trong một tần số liên lạc khác, nhân viên thao tác đang thông báo: “Tất lão đại, Diệt thần chú trận đã bị phá, có thể đi vào. Lặp lại, Diệt thần chú trận đã bị phá, có thể đi vào”.
Tất Mặc Kỳ, Thôi phán quan, Nhị Lang Thần đồng thời cảm thấy áp lực của khu vực đó đã tiêu tan, bọn họ nhanh như chớp xông vào khu nhà xưởng.
Trước mắt ba người bọn họ, Bắc m Vương “rầm” một cái đánh ra chưởng lực lớn, tấn công tám hàng ma sư, tám người kia bị luồng kình lực đánh bay khắp các hướng trong nhà xưởng.
Ba người Tất Mặc Kỳ lập tức ra tay, xuất ra vòng thần hộ bảo vệ tám người.
Cùng lúc ấy, một lực tấn công cực mạnh được phóng ra, chớp mắt làm cho khu nhà xưởng nổ tung. Máy bay tuần tra di chuyển trên khu nhà lập tức tản ra, tránh được nguy hiểm trong gang tấc. Hàng ma sư và tiểu yêu tiểu quái xung quanh, toàn bộ đều bị hất bay. Còn tám người bên trong nhà xưởng, hoàn toàn dựa vào vòng bảo vệ của ba vị thần bọn Tất Mặc Kỳ, lúc này mới giữ được tính mạng.
Đá vỡ, vôi lở, gạch ngói bay loạn xạ, sau một tràng những tiếng va đập, rơi vỡ, cả khu vực yên tĩnh trở lại. Chu Duệ là người đầu tiên khôi phục được thần trí, qua máy liên lạc, anh nhanh chóng nhắc nhở giết bắt yêu ma, đừng để cho bọn chúng nhân lúc rối loạn chạy mất. Các hàng ma sư dũng cảm xông lên, tiếp tục hành động tiêu diệt đến cùng.
Bọn m Yến Tư lúc này đang ngã dưới đất, vừa mở mắt ra liền thấy muôn vàn những tia sáng chói lòa, toàn bộ khu nhà đã không còn nữa. Tất Mặc Kỳ và Nhị Lang Thần nhanh chóng tìm kiếm một vòng xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng Bắc m Vương đâu.
Tám người nằm yên dưới đất không cử động nổi, lục phủ ngũ tạng cứ như lộn tung cả lên, mất đến nửa ngày mới kéo lại được sức lực.
Thư Đồng ôm ngực ho hỏi: “Vừa rồi là chơi trò cùng vào chỗ chết phải không?7.
Mẫn Kỳ nằm bất động, nhỏ tiếng nói: “Nếu có thể xử lý xong lão ta, cùng vào chỗ chết, ông đây cũng cam lòng”.
Tất Mặc Kỳ quay trở lại, vừa hay nghe thấy câu này, liền nói: “Anh nguyện ý, nhưng ông ta thì không chịu, ông ta chạy mất rồi .
m Yến Tư không kìm được, thô lỗ chửi một câu: “Khốn kiếp!”.
Tiết Phi Hà lật người, nôn ra mấy ngụm máu, Tư Mã Cần bò đến bên cạnh cô, ôm cô thật chặt trong lòng: “Em dọa chết anh rồi”. Tiết Phi Hà nói không ra lời, trong lòng đầy sợ hãi, cũng ôm anh thật chặt. Tư Mã Cần áp mặt lên tóc cô, lại không kìm được cúi đầu hôn lên trán cô.
Cao Lôi bịt mắt lại: “Khốn nạn, tôi đã bảo hai người rất kỳ lạ mà. Bây giờ đang chiến tranh, xin đừng diễn phim nhi nữ tinh trường có được không, phá hoại không khí”.
“Oa, hai người bọn họ bất thường như vậy, sao tôi không biết nhỉ?” Thư Đồng kêu oa oa.
“Cô có IQ chắc?”
“Xí, chỗ chúng ta bây giờ đang lưu hành mốt tình yêu ngầm hay sao? Tiểu Tiểu lén lút lấy được Boss rồi, Phi Hà cô lặng lẽ tấn công Tư Mã. Vậy tôi phải làm thế nào chứ? Mọi người quá không trượng nghĩa đó, rõ ràng nói là tỷ muội hàng ma xinh đẹp, kết quả, mọi người đều vứt tôi mà đi…” Thư Đồng luôn mồm không nghỉ.
“Ôi Trời ơi.” Cao Lôi hét lớn: “Cảm phiền ai đến bịt miệng cô ấy lại một chút đi”.
Ray tương đối thực tế anh nói: “Tôi bây giờ chỉ quan tâm liệu có ai tới khiêng chúng ta về hay không thôi, tôi đến đầu ngón tay cũng không cử động nổi nữa rồi”.
Thôi phán quan cười, kéo Nhị Lang Thần vẫn có chút bối rối đi ra bên ngoài giúp đỡ các hàng ma sư kia giải quyết hậu quả. Tất Mặc Kỳ bước đến, cùng với mấy hàng ma sư xông vào trong đỡ tám người dậy, cười nói: “Phục vụ cấp thần chỉ đến đỡ dậy, muốn có người khiêng, tự mình tìm người”.
Trong phòng giám sát, Chu Duệ ngả người trên ghế, sau lưng là một phòng đầy người, vì thắng lợi giống như kỳ tích này mà đang rộn cả lên. Tuy không bắt được Bắc m Vương, nhưng những con người bình thường bọn họ cũng đã cứu được Cửu Thiên Huyền Nữ. Cũng chính là những người bình thường bọn họ đã đánh cho Bắc m Vương phải lao vào đồng hoang mà chạy!
Đệ tử Huyền Thiên phái và các hàng ma sư ôm lấy nhau nhảy nhót hoan hô, còn giơ ngón tay cái lên với các hàng ma sư.
Các nhân viên thao tác máy tính sau khi căng thẳng cực độ thì đã quá mệt mỏi, đang thả lỏng người, nhưng nụ cười trên mặt cũng không thể che giấu được.
Chúc Tiểu Tiểu đứng dậy, nhìn hình ảnh máy bay trinh sát vẫn đang gửi về trên màn hình lớn. Khu nhà xưởng giờ đã trở thành một khối đổ nát hỗn độn, nhưng lại là thánh địa của vinh quang. Chúc Tiểu Tiểu không cười, cô đang nghĩ thật đáng tiếc vì Boss không thể nhìn thấy tất cả những điều này.
Cô nhớ đến Nghiêm Lạc, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, cô thực sự đã nhìn thấy bóng dáng Boss. Tiểu Tiểu bước đến gần màn hình, dụi mắt, không phải là ảo giác, bóng dáng đó từ xa đang chầm chậm tiến về khu nhà xưởng, hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Là Boss!
Sự xuất hiện của Nghiêm Lạc khiến cả đám người có mặt tại hiện trường đều ngẩn ra, kinh ngạc. Những yêu ma quỷ quái khác đều dễ xử lý, gắng sức giết là được, nhưng mà bây giờ, người trước mắt bọn họ lại là Boss!
Các hàng ma sư lần lượt lùi ra sau, một là vì tâm lý kính sợ, sùng bái từ lâu nay đối với Boss, hai là vì không biết rõ Boss trước mắt rốt cuộc đang trong trạng thái gì, thực sự là không dám động thủ với anh. Mọi người có thể tránh liền tránh, Nghiêm Lạc cả đoạn đường bước đến, lại như đi giữa chốn không người.
Nhị Lang Thần lại không phải là “fan” của Nghiêm Lạc, hơn nữa người của ma đạo, chúng thần phải dứt khoát trừng trị, ông nâng tay lên, tam xoa kích nắm trong tay liền khua một đường chém về phía Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc cực tốc độ, vặn người tránh đi nhanh như gió, khi quay lại, trong tay đã nắm chặt một thanh trường đao màu đen. Tam xoa kích và trường đao lao tới va vào nhau, phát ra một tiếng “choang” cực lớn.
Tất Mặc Kỳ nghe thấy, nhanh chóng chạy đến, ngay lúc Nghiêm Lạc một chân đá Nhị Lang Thần ra, vung đao chém đến một hàng ma sư bên cạnh, anh đã kịp thời xuất chưởng tấn công. Trong lúc nguy hiểm, Mặc Kỳ đẩy Nghiêm Lạc ra, cứu được hàng ma sư vẫn đang hoảng hồn chưa bình tâm lại được.
Nghiêm Lạc nhếch môi: “Diệt thần chú trận của Bắc m Vương mới thế mà đã bị phá tan rồi?”. Ánh mắt anh băng lạnh quét qua một vòng hiện trường, lại lạnh lùng nói: “Xem ra, ta đã huấn luyện các ngươi quá tốt”.
Ngữ khí biểu cảm của anh khiến Tất Mặc Kỳ tê dại, đây là Nghiêm Lạc đã thành ma, so với Bắc m Vương càng đáng sợ hơn gấp chục lần. Phải biết, ở đây ngoại trừ Nhị Lang Thần, những người khác, thậm chí mỗi chiếc xe mỗi khẩu súng, mỗi phần máy móc, Nghiêm Lạc đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như anh thực sự muốn phân rõ anh chết tôi sống, e là mọi người đều khó toàn thây.
Bọn m Yến Tư được người đỡ dậy, chầm chậm đi đến, thấy Nghiêm Lạc, tất cả đều sừng lại. Ánh mắt Nghiêm Lạc vượt qua Tất Mặc Kỳ, dừng trên người bọn họ, anh chuyển dộng trường đao trong tay, nói: “Rất tốt, người rất đông đủ, vừa hay một lần có thể giải quyết hết”.
Tất Mặc Kỳ đột nhiên hiểu mục đích của Nghiêm Lạc, Thiên cang bát trận này là anh đích thân huấn luyện, uy lực của nó anh đương nhiên nắm rõ.
Nghiêm Lạc muốn mượn trận chiến của Bắc m Vương để diệt trừ mối uy hiếp này. Tuy Diệt thần chú trận nhanh như thế đã bị phá nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng anh cho rằng sẽ không còn cơ hội động thủ nào tốt hơn bây giờ nữa.
Nhị Lang Thần lại không nghĩ nhiều như bọn họ, ông khua kích đánh tới, soạt soạt hai đường chém đến Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc giương đao nghênh đón, chiêu nào cũng đầy sát khí. Trước tình thế như vậy, Tất Mặc Kỳ không thể do dự nữa, anh giơ taỵ, vung hai thanh kiếm lên, lớn tiếng quát nhóm hàng ma sư phía sau: “Mọi người tản ra trước, mau đi!”.
Nhưng Nghiêm Lạc lúc này đã khua đao lao đến: “Ai cũng đừng mong đi!”.
Tất Mặc Kỳ hai kiếm bày ra thế phòng thủ, chặn Nghiêm Lạc lại, Nhị Lang Thần nhân cơ hội, nâng tam xoa kích đâm vào sau lưng Nghiêm Lạc. Trong tiếng hét kinh hãi của Chúc Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc giống như mũi tên lao vút lên không tránh đòn tấn công, đồng thời lại với tay kéo một máy bay trinh sát xuống. Mấy người trên máy bay bị đẩy ra ngoài, Thôi phán quan vội vàng làm phép, kéo bọn họ lại, đặt lên mặt đất
Lúc này một chiếc máy bay trinh sát khác phóng ra lưới phục ma, hướng đến Nghiêm Lạc, chụp xuống. Nhưng Nghiêm Lạc dường như sớm đã chuẩn bị, anh lao ra ngoài, tóm lấy súng máy của máy bay trinh sát, cuốn lấy dây đạn dài, sau đó đẩy thân máy bay đập vào lưới phục ma. Tấm lưới bị máy bay đánh tung, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời.
Hàng ma sư xung quanh gắng sức tìm chỗ nấp. Tất Mặc Kỳ và Thôi phán quan vội vàng ra tay bảo vệ mọi người. Nhị Lang Thần lại lần nữa tấn công về phía Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc không múa đao nghênh đón nữa, trái lại, cầm súng máy lên bắn về phía bọn họ. Trong súng là đạn bùa, đối phó với yêu ma lực sát thương cực mạnh, bắn lên trên người đương nhiên cũng sẽ gây thương vong, nếu thêm vào chú thuật nữa, còn có thể sát hại cả người của thần tộc.
Lúc này, Nghiêm Lạc đương nhiên biết, anh một tay cầm chắc súng, “tạch tạch tạch” liên tiếp bắn mấy phát. Chỉ thấy một loạt hàng ma sư ngã xuống, Nhị Lang Thần né không kịp, cũng bị trúng hai viên đạn, đành phải lùi nhanh, tránh về phía sau.
Tất Mặc Kỳ không kìm được, mở miệng cằn nhằn: “Được rồi, tôi đã biết anh khó xử lý hơn Bắc m Vương mà”.
Lúc này nói nhiều vô ích, Nhị Lang Thần, Thôi phán quan và Tất Mặc Kỳ giăng kết giới phòng thủ, tạo ra nửa vòng tròn, bảo vệ cho đám người phía sau. Các hàng ma sư gắng sức đưa người bị thương lên xe một cách nhanh nhất rồi chuẩn bị rút lui. Bọn m Yến Tư cũng đã đứng vào vị trí, thiết lập xong trận hình ngay sau kết giới bảo vệ, chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào.
Tất Mặc Kỳ lớn tiếng hét trong thiết bị liên lạc: “Bảo máy bay và xe chạy xa một chút, mang hết tất cả trang bị đi, không được để anh ta cướp được”. Ma đầu đối với năng lực ba giới người, ma, thần đều nắm rõ như lòng bàn tay, thật sự không phải chỉ dùng một từ “đáng sợ” mà có thể hình dung hết.
Chu Duệ nhanh chóng điều phối, mọi người ở hiện trường vội vàng rời đi. Dưới khí thế lớn mạnh của Nghiêm Lạc mọi người không còn cảm thấy phấn chấn và tràn trề sinh lực như lúc thắng trận trước đó nữa. Tất cả đều vô cùng hoảng loạn.
Nghiêm Lạc hình như lại rất hứng thú với những gì trước mắt. Nhìn ba người bọn Tất Mặc Kỳ đang nghiêm cẩn chờ đợi, lại nhìn đoàn hàng ma sư đang bày Thiên cang bát trận phía sau bọn họ, anh cười.
Nụ cười đó, đắc ý giống như nhìn vào vật săn đang vùng vẫy sắp chết, vui vẻ giống như thỏa mãn cơn khát máu.