Heo yêu Diêm vương

Chương 84: , chương 47.3


Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 84: , chương 47.3

Bát Bát kêu “chít chít”, đồng ý. Nó đeo một chiếc bình nhỏ mở nắp trên lưng, Thủy Linh ở bên trong đó. Chúc Tiểu Tiểu đặt Bát Bát lên lòng bàn tay, hôn nhúm lông nhỏ trên đinh đầu nó: “Cảm ơn mày, Bát Bát. Nhớ phải cẩn thận”.
 
Thủy Linh từ miệng bình trào ra hạt nước, yêu cầu: “Ê, có hôn, tôi cũng muốn”. Chúc Tiểu Tiểu cũng hôn lên miệng bình: “Cảm ơn cô, Thủy Linh”.
 
Bát Bát vẫy đuôi, dụi dụi làm nũng trong lòng bàn tay Tiểu Tiểu, sau đó nó rung rung thân hình bé nhỏ béo mũm mĩm, giống như một mũi tên đưa Thủy Linh lao vào trong động đen. Động đen từ từ khép lại, căn phòng lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu.
 
Tề Nghiên La ôm lấy Chúc Tiều Tiểu an ủi: “Đừng quá hy vọng, cứ coi như thật sự tìm thấy rồi, những kết giới phong ấn đó cũng không dễ mở ra”.
 
Tiểu Tiểu mún chặt môi, trả lời: “Mình không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết phá phong ấn mà thôi”.
 
“Cậu là con người, mình có thể làm phép để cậu đi vào địa phủ, nhung chỗ đó đối với cậu mà nói, e rằng ngang với việc phải lên núi đao xuống biển lửa.”
 
Chúc Tiểu Tiểu quay lại nhìn Tề Nghiên La, nghiêm túc nói: “Cứ coi như chỉ còn một phần vạn hy vọng, dù phải lên núi đao xuống biển lửa mình cũng không sợ”.
Nếu như ông Trời nhân từ, có thể cho cô cơ hội lên núi dao xuống biển lửa này, vậy thật sự là quá hạnh phúc rồi.
 
Tề Nghiên La lộ vẻ xúc động, cô ôm thật chặt Chúc Tiểu Tiểu: “Heo Con…”.
 
“Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội, A La, nhất định sẽ có.” Bất luận xảy ra chuyện gì, đều không thể dập tắt hy vọng trong lòng cô.
 
Tề Nghiên La tròng mắt nóng bừng, nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. Tâm trạng đối mặt với đại kiếp trời đất của Nghiêm Lạc năm đó, vào giờ phút này cô hoàn toàn cảm nhận được rồi.
 
Bọn Bát Bát không biết bao giờ mới quay lại, mà lúc này còn có chuyện quan trọng hơn đợi bọn họ đi làm, thế là Tề Nghiên La cùng Chúc Tiểu Tiểu lên xe trở về công ty.
 
Trên cả quãng đường, khung cảnh xung quanh vẫn bình thường, phố xá trước mặt rất đỗi quen thuộc, thành phố này dường như vẫn yên bình, Nhưng Chúc Tiểu Tiểu biết, rất nhiều chuyện đã không còn như vậy nữa, cô ngơ ngác nhìn những tòa nhà đang lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ tới Boss, nhớ vô cùng.
 
Trong công ty lúc này bận rộn khác thường, Tề Nghiên La vừa mới quay về, Happy liền ra đón: “Nhị Lang Thần đã đến rồi, Huyết tộc cũng đã sắp xếp nhân lực xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Thành phố C bên kia Lý phán quan và Xích Cước Tiên thu phục Giao Ma rồi, nhưng Lý phán quan bị thương. Nhân lực tiếp ứng đã đến nơi, bây giờ đang đưa ông ấy quay về. Xích Cước Tiên ở nguyên đó đợi lệnh, xem trận tiếp theo đi đâu hỗ trợ…”
 
Bọn họ vừa nói vừa gấp gáp bước đi, rất nhanh chóng mất dạng ở đầu kia phòng họp lớn. Chúc Tiểu Tiểu đi về phía khu vực làm việc, trên vị trí làm việc có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cô quan sát một chút, phát hiện Hồ Dĩnh hiển nhiên có mặt, cô ta cũng nhìn thấy Tiểu Tiểu, nhưng chỉ lướt qua cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm.
 
“Là Hồ tộc, bọn họ đến giúp đỡ xử lý tin tức và sàng lọc tình báo.” Người nói là Tất Mặc Kỳ, theo phía sau anh là bọn m Yến Tư, tất cả đều được trang bị đầy đủ.
 
“Mọi người phải đi đâu?” Chúc Tiểu Tiểu rất muốn giúp họ làm việc.
 
m Yến Tư nắm chặt ba lô: “Đi cứu Cửu Thiên Huyền Nữ”.
 
“Mọi người đi?” Đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũng bại trận, lẽ nào không phải nên tìm một đại thần lợi hại hơn ra quân mới đúng sao?
 
“Ở đó giăng đầy Diệt thần chú, thần tộc chúng tôi vào trong đó toàn bộ sẽ thành phế vật.” Tất Mặc Kỳ cười khổ một cái: “Chỉ đành giao cho bọn m Yến Tư vậy. Nếu như có thể cứu Cửu Thiên Huyền Nữ ra, khôi phục lại năng lượng của bà ấy, tình hình sẽ dễ khống chế hơn một chút”.

 
Thư Đồng vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Yên tâm đi, Tất lão đại, trong giới hàng ma, đội chúng tôi là giỏi nhất rồi”.
 
Chúc Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ của Thư Đồng cũng suýt phì cười. m Yến Tư gật đầu với Chúc Tiểu Tiểu và Tất Mặc Kỳ: “Chúng tôi xuất phát đây”.
 
Cao Lôi, Tư Mã Cần, Tiết Phi Hà, Ray, Thư Đồng, Vu Lạc Ngôn, Mẫn Kỳ lần lượt đi vào trong thang máy, khi bước qua bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu đều vồ vỗ vai cô hoặc là ôm cô một cái, im lặng cổ vũ.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, mọi người bên trong mỉm cười với cô, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. Những người này đều là bạn của cô, cô không thể chỉ để ý đến đau thương. Việc cứu Boss vẫn còn hy vọng, trước mắt cô có việc quan trọng phải làm.
 
Tất Mặc Kỳ chào mọi người xong liền quay lại làm việc, Chúc Tiểu Tiểu cũng chạy bước nhỏ đến phòng giám sát tìm vị trí máy tính còn trống ngồi xuống, nói với Chu Duệ đang chỉ huy điều phối: “Tôi đến giúp đỡ”.
 
“Tốt quá, chúng tôi sắp theo dõi không nổi rồi.” Chu Duệ nhanh chóng chuyển hình ảnh của một nhiệm vụ bên cạnh cho Chúc Tiểu Tiểu, nói qua một lượt tình hình với cô. Lúc này máy tính ở một bên khác giám sát thấy tình hình nguy cấp, Chu Duệ lại vội vàng chạy đi hỗ trợ điều khiển khống chế.
 
Chúc Tiểu Tiểu rất nhanh nắm được tình hình nhiệm vụ trước mắt, cô đeo máy liên lạc lên: “Tôi là Chúc Tiểu Tiểu trong phòng giám sát số hai theo dõi hỗ trợ. Tề Thịnh, Tiểu Điền, xin giữ nguyên vị trí, tôi lập tức gửi bản đồ địa hình tầng lầu đến điện thoại của các bạn. Hắc Tử, đường đi bên trái anh hiện đang an toàn, có thể qua đó..
 
Chúc Tiểu Tiểu mười đầu ngón tay thuần thục gõ trên bàn phím. Cô là một hàng ma sư, là hàng ma sư Boss đích thân huấn luyện. Boss vì thế giới này đã làm rất nhiều việc, cô không thể để anh thất vọng.
 
Chúc Tiểu Tiểu lần này vừa mới trở về với công việc, liền bận bịu cả một ngày. Cô không ăn gì suốt mười tám giờ đồng hồ, cũng không hề ngủ. Đánh vật mãi tới khi đồng nghiệp đến đổi ca, cô mới rảnh tay nghỉ ngơi một chút. Tiểu Tiểu nhét vào miệng mấy miếng bánh mỳ, ngả lưng xuống trong phòng nghỉ vốn là chỗ nghỉ tạm của Nghiêm Lạc, ngủ một chút.
 
Bắc m Vương xuất chiêu lần này thật sự quá tàn độc, Cửu Thiên Huyền Nữ mất tích, năng lượng bị áp chế yêu ma bị phong ấn trước giờ lần lượt trốn ra ngoài tàn phá, giết chóc nhân gian, giáng cho thần tộc và giới hàng ma một đòn tối tăm mặt mũi.
 
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy dạ dày trống rỗng, đầu óc choáng váng, nhưng cô nghĩ đến những điều này, lại không ngủ được. Boss bây giờ đang làm gì vậy? Anh có phải đang ở cùng những yêu ma khác không, ở một nơi nào đó tấn công con người hoặc đánh giết thần tộc?
 
Anh có khỏe không? Còn nhớ đên cô không?
 
Cô mở điện thoại ra đọc tin nhắn: “Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà”.
 
Tin nhắn này hằng ngày đều sẽ gửi đến một lần, mỗi một ngày, từ trước đến nay chưa từng gián đoạn. Tuy nội dung luôn luôn là một, nhưng Chúc Tiểu Tiểu không nỡ xóa một tin nào.
 
Ôm lấy điện thoại, trong lòng buổn bã khó chịu, tròng mắt vừa cay vừa xót, nhưng cô kìm nén không khóc. Cô đã từng đồng ý với Boss sẽ kiên cường, giờ anh không ở bên, cô càng phải dũng cảm.
 
Boss, cô nhớ nhung anh đến thế hy vọng anh sẽ không làm chuyện xấu, hy vọng anh không bị người của thần tộc giết hại, hy vọng anh chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, hy vọng anh không bị lạnh bị đói, hy vọng anh đừng đi quá xa, nếu không thì cứ coi như tìm thấy Tỉnh tuyền cũng không biết phải đến đâu để tìm thấy anh…
 
Còn hy vọng, anh đừng quên mất cô.
 
Tuy Tể Nghiên La nói thành ma chỉ là tâm tính hóa ma, ký ức lại không hề mất đi, nhưng Chúc Tiểu Tiểu vẫn rất sợ Boss sẽ quên cô.
 
Cô từng quên anh sáu kiếp rổi, tuy không phải là cố ý, nhưng cô đích xác đã khiến Boss vì mình mà đau khổ trong thời gian dài như vậy. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, có lẽ đây là thử thách ông Trời dành cho có. Trong thời gian mấy kiếp của cô không có Boss, tâm trạng Boss có lẽ chính như cô bây giờ.

 
Ông Trời công bằng, ông muốn để cô được thể nghiệm một chút loại cảm giác này, để cô biết được, Boss vì minh đã phải trả giá những gì. Nếu như tháng năm dài lâu như thế Boss đều có thể kiên cường chống chọi, vậy cô nhất định cũng có thể.
 
Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, muốn ép bản thân mình ngủ một chút, công việc vẫn còn rất nhiều, cô phải nghỉ ngơi rồi đi thay ca.
 
Đột nhiên, có một loại cảm giác kỳ lạ trào lên trong lòng, Chúc Tiểu Tiểu mở trừng mắt ra. Cô xông đến bên cửa sổ, rèm cửa chắn lại một nửa ánh nhìn của cô, cô hoảng hốt dùng lực kéo ra.
 
Ngoài cửa, cách một lớp kính lạnh lẽo nhìn vào cô, chẳng phải là Nghiêm Lạc cô ngày đêm mong nhớ đó sao?
 
“Boss.” Chúc Tiểu Tiểu kích động hét lớn. Cô nhào lên đó muốn mở cửa sổ, nhưng cô nhìn thấy Nghiêm Lạc đột nhiên nhếch miệng cười độc ác. Tiểu Tiểu sững sờ, lúc này mới nhớ ra đó không phài là Boss trước đây nữa rồi, cô dừng tay lại, ngẩn ngơ nhìn anh.
 
Thân hình Nghiêm Lạc lắc một cái, đột nhiên lao mạnh về phía cửa sổ, duỗi tay ra, hướng đến tóm lấy cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu bừng tỉnh lùi lại phía sau, trong lòng có chút kinh hãi, cửa sổ đối với Boss mà nói, e là cũng dễ phá như đập một miếng đậu phụ.
 
Nghiêm Lạc xông tới rất nhanh, chớp mắt đã đến bên cửa sổ rồi, nhưng chính vào thời khắc anh áp sát tòa cao ốc, một luồng lực đạo mạnh kinh người đột nhiên phát ra, đánh bay Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc ngã lăn xuống, lùi mấy bước, sau đó ổn định lại.
 
Anh bị ngăn cản, có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn lên Chúc Tiểu Tiểu vẻ oán hận.
 
Anh mắt đó trong chốc lát khiến nước mắt Chúc Tiểu Tiểu trào ra. Cô từng thấy qua rất nhiều biểu cảm của Boss, lạnh lùng có, tức giận có, ngượng ngùng có, nghiêm túc có, dịu dàng có, chiều chuộng cũng có… Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng gặp ánh mắt anh hận thù, lạnh lẽo như thế này.
 
Ánh mắt nhìn vào cô.
 
Cứ như đang nhìn thứ gì khiến anh căm ghét, kẻ thù mà anh muốn nhanh chóng tiêu diệt.
 
Nước mắt Chúc Tiểu Tiểu đong đầy rồi rơi xuống, nhưng lúc này nước mắt của cô đối với Nghiêm Lạc mà nói đã hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa. Ánh mặt không biểu cảm duỗi tay, xòe năm đầu ngón tay về phía cửa sổ, lớp kính cửa sổ “cạch cạch” chấn động. Rất rõ ràng, anh đang muốn xông phá kết giới bảo vệ của cao ốc này.
 
Chúc Tiểu Tiểu lại lùi mấy bước, cô đau đớn tột cùng, chân tay mềm nhũn, trong chốc lát ngồi phệt xuống.
 
Cửa sổ của cao ốc kiên cố, không phá được, trên mặt Nghiêm Lạc bắt đầu hiện lên vẻ phẫn nộ.
 
Lúc này Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ cùng mấy người xông vào phòng, thì ra kết giới thần tộc của tòa nhà bị tấn công, mọi người đều có cảm ứng, vội vàng chạy đến kiểm tra.
 
Nghiêm Lạc cách qua lớp kính đối diện với mọi người, tình thế đối với anh mà nói đương nhiên không tốt, anh nhìn mọi người, sau đó đột nhiên quay lưng rời đi, mất hút như một cơn gió giữa màn đêm.
 
Tề Nghiên La thở phào một cái, tuy cô đã từng thử tưởng tượng rất nhiều lần, nhưng thật sự đối mặt với anh trai đã hóa ma, cô cũng có chút không biết làm thế nào. Cô quay người, nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất, đang nhìn về hướng Nghiêm Lạc rời đi mà rơi nước mắt.
 

Mọi người một lúc lâu đều không nói gì, Tề Nghiên La đứng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Heo Con, anh ấy chắc là muốn lấy đá tinh hồn, đá tinh hồn có thể khiến năng lực của anh ấy mạnh hơn. Anh ấy chắc chắn sẽ lại đến, cậu đưa đá tinh hồn ình nhé”.
 
“Đây là Boss ình, anh ấy nói nó có thể bảo vệ mình, mình đeo nó, trong lòng anh ấy sẽ yên tâm.” Chúc Tiểu Tiểu giữ chặt sợi dây chuyền trước ngực, nhớ lại lời lúc đầu Nghiêm Lạc nói, còn cả biểu cảm khi anh tận tay đeo lên cho cô, giọng nói dịu dàng của anh, ngón tay thon dài vén tóc cho cô…
 
Nhưng mà thời gian trôi qua, lại gặp phải cảnh như hôm nay, trong mắt anh cũng đã không còn nửa chút tình cảm ấm áp. Đối với anh bây giờ cô chẳng qua chỉ là kẻ địch chiếm giữ đá tinh hồn của anh.
 
Tề Nghiên La nghe thấy lời Chúc Tiểu Tiểu thì hơi sững lại, cô không biết phải khuyên Tiểu Tiểu thế nào mới được, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, đổi cách nói: “Vậy cậu không được rời khỏi tòa nhà này, trong này có kết giới bảo vệ của thần tộc, anh ấy tạm thời sẽ không làm cậu bị thương được”.
 
Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt. Tề Nghiên La thở dài, quay đầu ra hiệu, Tất Mặc Kỳ hiểu ý đưa mọi người rời đi. Tề Nghiên La kéo Chúc Tiểu Tiểu dậy, đẩy cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô: “Cậu mệt rồi, ngủ một lát nhé”.
 
Tề Nghiên La duỗi tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán Tiểu Tiểu, Chúc Tiểu Tiểu nhìn động tác của cô, lại nhớ đến Boss cũng từng dùng cách này với mình. Loại pháp thuật đó có thể khiến người ta ngủ ngon, Boss đau lòng cho cô, muốn để cô ngủ thật ngon.
 
Nước mắt Tiểu Tiểu lại trào ra, cô khẽ giọng nói: “A La, trong động đó cái gì cũng bị phá rồi, chỉ có chứng nhận kết hôn của mình và Boss với ảnh là vẫn còn. Anh ấy xé quần áo, đập điện thoại, nhưng những tờ giấy mỏng manh đó, anh ấy lại không làm hỏng. Boss vẫn nhớ đến mình, trong lòng anh ấy vẫn có mình”.
 
Vừa trải qua những tình cảnh như vậy, bây giờ lời Tiểu Tiểu nói ra rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, yếu ớt. Tề Nghiên La “ùm” một tiếng, tiếp tục làm phép. Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng từ từ nhắm mắt, những giọt lệ vẫn còn vương lại, cô đấu tranh nói thêm một câu: “Thật đó, trong lòng anh ấy có mình”, giọng nói nhẹ tênh, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ.
 
Nhưng giấc này, Chúc Tiểu Tiểu ngủ không được ngon. Cô nghe thấy Boss ấm áp gọi mình là Heo Con, cô cảm nhận được anh đang dịu dàng vuốt tóc cô, cô nhìn thấy Bát Bát và Thủy Linh quay lại, bọn chúng mang nước Tỉnh tuyền về. Hóa ra Tỉnh tuyền không hề bị phong ấn, ở dưới địa phủ chảy khắp mặt đất. Boss mỉm cười uống nước Tỉnh tuyền, sau đó kéo tay cô, nói với cô: “Bà Nghiêm, anh quay về rồi”.
 
Hình ảnh trong mơ rất nhiều, rất đẹp, nhưng khi Chúc Tiểu Tiểu mở mắt ra, những gì cô thấy lại là căn phòng trống không, những gì đẹp đẽ khi nãy đều chưa từng xảy ra. Cô quay về hiện thực, bật dậy, tắm rửa thay quần áo, xuống lầu chạy đến khu làm việc.
 
Lúc này đã là hai giờ chiều, Bát Bát và Thủy Linh vẫn chưa có tin tức. Hiện đang là thời gian giao ban, những người ca sáng lúc này mới có thể thở ra một hơi, ngồi trên vị trí ôm lấy hộp cơm. Chúc Tiểu Tiểu chạy đến phòng giám sát, được phân một hộp cơm, khẩu vị cô được Boss nuông chiều lúc này cũng không có quyền lựa chọn nữa, chỉ đành ăn mà chẳng biết mùi vị thế nào. Chu Duệ thức đêm, mắt đỏ hồng, lúc này đang chỉ đạo tiểu tổ dùng webcam đối thoại với bọn m Yến Tư.
 
“Từ hình ảnh trong không trung máy bay trinh sát chụp về, thêm vào đó là bản đồ kiến trúc cũ đã được bổ sung trước đây, chúng tôi chỉ có thể chỉnh lý ra bản đồ không gian thế này, những thứ khác sợ là phải đợi khi mọi người vào trong rồi, lắp máy giám sát siêu nhỏ, mới nhìn ra được.” Chu Duệ bên này có bốn màn hình giám sát, anh nói tiếp: “Nữ Vương A La cho rằng Bắc m Vương chắc cũng đã thành ma, nếu không thì Diệt thần chú đối với ông ta cũng sẽ gây bất lợi”.
 
“Nếu như ông ta thành ma rồi, thì hoàn toàn có thể giải thích vì sao ông ta muốn thả nhiều yêu ma ra ngoài như thế.”
 
“Cho nên mọi người làm việc cần phải cẩn thận, ở trong đó rất có thể còn nhiều thứ quỷ quái khác chứ không phải chỉ mình Bắc m Vương.”
 
“Bên trong rất phức tạp, tôi đi vào một chuyến khó mà bao quát hết được, đã tiêu phí không ít thời gian. Trên lối vào, chỗ nào cũng có người trông giữ, khắp nơi đều là Diệt thần chú. Hẳn là lúc đó, sau khi dẫn bọn Cửu Thiên Huyền Nữ vào trong, ông ta đã bổ sung bùa chú thêm một lượt rồi. Cho nên bọn Cửu Thiên Huyền Nữ liền bị nhốt trong đó. Phát hiện có một hố lớn chất rất nhiều thi thể, tôi gửi hình ảnh ọi người rồi.” Người nói là Mẫn Kỳ, anh làm quân tiên phong đi trước thăm dò, nhưng thu hoạch lại không lớn.
 
“Ở đó có năm người là đệ tử của Huyền Thiên phái chúng tôi.” Trên màn hình hiển thị hình ảnh vừa mới gửi đến, người của Huyền Thiên phái vừa nhìn thấy, liền, cất tiếng khóc hu hu.
 
“Hai hàng ma sư công ty phái đi trinh sát trước đó cũng ở bên trong, những người khác nhìn không rõ lắm, bọn chúng đem thi thể vứt như thế này sao?” Chu Duệ tức đến mức giọng nói tắc nghẹn.
 
“E là không phải vứt đi, tôi cảm thấy có khả năng là thực phẩm dự trữ, vết máu ở đó không bình thường, Bắc m Vương nuôi không ít yêu thú.” Ý nghĩa của câu nói này, mọi người đều hiểu rõ, nhóm người trầm mặc một lát.
 
m Yến Tư tiếp lời nói: “Chín giờ tối chúng tôi bắt đầu hành động, Mẫn Kỳ cùng tôi và Vu Lạc Ngôn đánh trận đầu, đi tìm chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ bị giam. Thư Đồng, Tư Mã, Phi Hà đưa đội tới bảo vệ, dẫn người bên trong ra ngoài. Cao Lôi và Ray ở vòng ngoài chỉ huy toàn tổ phá trận, thanh lý Diệt thần chú. Những vấn đề khác, chúng ta đến khi đó tùy cơ hành sự”.
 
“Được rồi, chúng tôi bên này toàn lực phối hợp. Tất cả đã chuẩn bị xong rồi, xe cung cấp đang vận chuyển trang bị cỡ lớn đến đó, trước bảy giờ sẽ đến chỗ mọi người. Máy bay trinh sát đã điều động, tối nay sẽ ở trên không hỗ trợ. Còn có nhân lực của bốn tổ hàng ma sư rút ra điều động đến, làm hậu viện ọi người, bọn họ xuất phát rồi, một giờ nửa đến nơi. Tất lão đại bây giờ đến thành phố D, anh ấy xong việc bên kia sẽ tới đó, hỗ trợ vòng ngoài ọi người.”
 
“Vậy được, tạm thời không có chuyện gì, chúng tôi toàn bộ đều đi ngủ để bồi dưỡng thể lực, buổi tối gặp.” m Yến Tư bên kia tắt thiết bị liên lạc, Chu Duệ lại tranh thủ thời gian sắp xếp công việc bên này, dặn dò một lượt. Chúc Tiểu Tiểu nói với tiểu tổ của Chu Duệ: “Mọi người cũng mau đi ngủ một giấc, buổi tối là trận chiến lớn, vẫn phải dưỡng tinh thần cho tốt. Những công việc trên tay giao lại cho chúng tôi, yên tâm, nhất định sẽ làm tốt”.
 
Chu Duệ gật đầu, mấy người tản ra đi ngủ. Chúc Tiểu Tiểu ngồi lên vị trí, chỉnh lý ra bản đồ kết cấu kiến trúc, lại ghép kết cấu địa hình thực tế bên trong mà Mẫn Kỳ thăm dò được vào đó, lựa chọn và đánh dấu vị trí thích hợp để đánh đạn nổ, lắp đặt bùa chú. Bùa phá chú của Diệt thần chú có mấy loại, bọn Chu Duệ đã dò ra rồi, Chúc Tiểu Tiểu lại kiểm tra một lượt, làm ký hiệu từng loại, gửi toàn bộ cho tổ hậu viện và bọn m Yến Tư.

 
Thành phố D bên kia, Tất Mặc Kỳ cùng một yêu ma mới chạy ra đã bắt đầu trận chiến. Chúc Tiểu Tiểu lại chuyển tới hỗ trợ giám sát, tìm tư liệu.
 
Đến hơn bảy giờ tối, bọn Chu Duệ quay lại, chỗ m Yến Tư bên kia, xe cung cấp trang bị và đội hậu viện, toàn bộ cũng vào vị trí xong xuôi, máy bay trinh sát ở gần đó đã sẵn sàng, tất cả các trang bị cỡ lớn và thiết bị quân sự loại nặng đều hoàn tất lắp đặt thuốc nổ. Tề Nghiên La đích thân đến phòng giám sát đốc thúc chỉ đạo, nhân lực hai bên đều đã lắp đặt xong hết các thiết bị giám sát, chỉ huy.
 
Bọn m Yến Tư và người của công ty kiểm tra, xác nhận một lần cuối cùng. Để đảm bảo những người thuộc thần tộc bị bắt được an toàn, thiết bị quân sự tấn công cỡ lớn nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không sử dụng. Tất cả nhân lực bên quân đội tham gia hành động đều ở tuyến sau chuẩn bị chiến đấu, tránh gặp phải sự tấn công của yêu thú, ma quái. Mấy tổ hàng ma sư đều phân công, xác nhận xong hành động, tất cả xoa tay, vặn nắm đấm, sẵn sàng nghênh đón trận chiến ác liệt sắp tới.
 
“Tôi nghĩ không cần nói lại lần nữa tính quan trọng của hành động lần này. Xin mọi người khi làm việc, bằng mọi giá, hãy đem Cửu Thiên Huyền Nữ quay lại.” Tề Nghiên La trong phòng giám sát hạ lệnh rõ ràng đối với tất cả thành viên tham gia hành động.
 
“Hiểu rõ!”
 
Đối với tất cả mọi người mà nói, ý nghĩa của trận chiến này mãi mãi quan trọng hơn bất kỳ một trận chiến nào khác.
 
Đối với thần tộc mà nói, Cửu Thiên Huyền Nữ là chiến thần, bà đại biểu cho tinh thần chiến đấu và lực lượng lớn mạnh anh dũng không gì có thể khuất phục của thần tộc. Nếu như bà bình an quay lại, thì sẽ giống như một vị tướng có khả năng chấn hưng sĩ khí. Nếu bà khôi phục được năng lượng, có lẽ kết giới phong ấn sẽ lại lần nữa sinh hiệu lực, đối với toàn bộ cục diện cũng có tác dụng vô cùng tích cực.
 
Mà các hàng ma sư loài người thì đều muốn xem xem, một sự kiện như thế này, các đại thần cũng cần con người bọn họ đi cứu viện thì kết quả sẽ đến đâu. Nếu như thành công, đó thật sự là một việc làm hiếm hoi giúp con người có thể ngẩng cao đầu trước mặt thần giới. Sự việc liên quan đến tôn nghiêm của loài người, không thể không cẩn trọng quan tâm.
 
Người của Huyền Thiên phái làm sao không cảm thấy khó chịu, nhưng đối mặt với trận Diệt thần chú lớn mạnh, hình như hy vọng mịt mù lại chỉ có thể gửi gắm lên những hàng ma sư từ trước đến giờ vẫn luôn bị bọn họ coi thường này.
 
Mỗi người có tâm tư của riêng mình, mỗi người có cảm nhận của riêng mình, nhưng mọi người đều khát khao thắng lợi, hy vọng trận chiến này có thể thành công giải cứu Cửu Thiên Huyền Nữ.
 
Thời gian từng chút từng chút đến gần, huyết dịch từng người bắt đầu cuộn lên như sóng.
 
Vào lúc này Chúc Tiểu Tiểu cũng nhận được tin tức khiến cô vô cùng kích động… Thủy Linh và Bát Bát quay về rồi!
 
Chúc Tiểu Tiểu cấp tốc lao lên tầng ba mươi bảy, lúc này Bát Bát thân hình bé nhỏ tròn vo đang nằm trên giường trong phòng chữa bệnh, bên cạnh, một bác sĩ đang xử lý vết thương cho nó. Bình nước nhỏ đặt trên đầu giường, nhưng không nhìn thấy Thủy Linh ríu rít nhảy nhót nữa.
 
Chúc Tiểu Tiểu chôn chân ở cửa phòng, cô do dự không dám bước vào. Hai đứa nó làm sao rồi? Có phải đã nguy hiểm đến tính mạng không? Có phải kết quả thăm dò không tốt không?
 
Chúc Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, chầm chậm đi đến bên giường. Bát Bát yếu ớt nằm đó, hé mắt nhìn cô một cái rồi nhắm lại.
 
“Bát Bát…” Tiểu Tiểu khẽ gọi, tay run run vuốt lên cái đầu nhỏ của nó.
 
“Nó bị thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian.” Bác sĩ bên cạnh bận rộn làm việc không ngừng, nhưng cũng lên tiếng an ủi cô: “Tôi là người của thần tộc, có thể chữa cho linh vật, đừng lo lắng”.
 
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, đau lòng nhìn chú chuột béo thoi thóp thở. Lúc này, trong chiếc bình truyền ra tiếng nói: “Cô chỉ quan tâm nó, chẳng thèm để ý đến tôi, cô thiên vị!”.
 
Bác sĩ thần tộc kia cười: “Cô ở trong bình, cô ấy đâu có thấy. Tôi đến giúp cô hiện hình nhé”. Ngón tay anh ta chạm vào miệng bình một cái, một khối nước nhỏ từ trong bình trào ra, anh ta bấm ba ngón tay, Thủy Linh liền hóa thành hình dáng cô bé nước ngồi trên miệng bình.
 
“Cô cũng bị thương rồi?” Đến biến hình cũng không làm được, đây chắc là bị thương rất nặng? Chúc Tiểu Tiểu trong lòng dấy lên một cơn buồn bã.
 
“Tôi cũng không coi là bị thương, chỉ quá mệt thôi, linh lực kém đi nhưng chưa tiêu hao hết. Chuột béo thì bị thương rất nặng, tôi phải đưa nó quay về, thật chẳng dễ dàng.” Giọng nói của Thủy Linh lộ ra vẻ mệt mỏi, nó làm bộ làm tịch thở dài: “Lời tiếp theo tôi nói, cô phải bình tĩnh nghe, nhất định phải bình tĩnh đó”.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.