Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 75: , chương 44.1
m Yến Tư có chút lo lắng, ba chiếc xe vội quay đầu xé gió vây lấy ma thần Ám Dạ, lượn vòng vòng. Ma thần Ám Dạ không thèm để tâm đến bọn họ, tuy đang ở cách bọn Tiểu Tiểu khá xa, nhưng hắn ta vẫn tấn công một lần nữa về hướng Chúc Tiểu Tiểu.
Huyền Thiên Ngọc Nữ vội nói: “Sư phụ, chúng ta đi chứ”.
Cửu Thiên Huyền Nữ hai mày khóa chặt, cuối cùng lên tiếng: “Được”. Hai người đang muốn hiện thân thu phục ma thần, tình hình bên kia lại có chút chuyển biến.
Chỉ thấy ba chiếc xe máy đứng dàn hàng ngang, đèn xe tập trung đánh mạnh vào một bóng đen. Ba đường ánh sáng hợp lại, hai đòn Phục ma chú của Thư Đồng và Tiết Phi Hà xen với linh huyết của Thư Đồng đang tấn công vào trung ương của bùa sáng. Trong lúc này, năm người dùng toàn lực, ba thân hình của ma thần Ám Dạ lại cùng lúc bị đẩy lùi mấy mét.
Hình như ma thần Ám Dạ đã bị đả thương, hắn ta không còn để ý đến mấy người đang trèo lên núi nữa. Sương đen tản ra, cát bay đá lở, hắn quay lại chuyên tâm tấn công ba chiếc xe kia.
Ba chiếc xe máy quay đầu, nhanh chóng tản ra, Thư Đồng và Tiết Phi Hà ngồi ở ghế sau lại đánh Phục ma chú, cả đoạn đường dẫn dụ ma thần Ám Dạ đến địa bàn ấn sáng được vẽ bằng xăng.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên hét lớn: “Tôi tìm thấy rồi, các anh mau đi giúp bọn họ đi, ở đây giao cho tôi”.
A Dũng và A Cường quay đầu nhìn, bọn m Yến Tư quả nhiên nguy hiểm trùng trùng, đích thực đang cần sự giúp đỡ. Chúc Tiểu Tiểu lại hét: “Mau đi, một mình tôi cũng có thể làm được”.
A Dũng cuối cùng gật đầu, dặn dò: “Linh vật dưới phong ấn chắc chắn có thần bảo vệ, cô phải cẩn thận”.
“Tôi biết rồi.”
A Dũng và A Cường bám dây thừng tuột xuống, chân vừa chạm đất liền gấp gáp chạy tới chỗ bọn m Yến Tư. Chúc Tiểu Tiểu đứng vững trên vách núi, nhấc rìu phá ấn lên, hai chân dồn sức, mượn lực đạo sợi dây thừng, đu người lấy đà, một rìu chém vào vách núi. Đất đá trên vách núi rơi xuống rào rào, Chúc Tiểu Tiểu chém liên tục chục nhát rìu, phá ra được một cửa động cao bằng nửa người. Cô dựa vào vách núi, đợi bụi khí bên trong động lắng hết, thò đầu vào nhìn một cái. Bên trong mở ra một khe chếch xuống dưới, vừa lớn lại vừa sâu, chỉ là không biết viên đá kia được cất giấu ở đâu.
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ra ngoài, nhóm m Yến Tư vẫn đang chiến đấu với ma thần Ám Dạ, cô cởi nút dây bảo hộ, cầm chắc Tiểu Phấn Hồng trong tay, ngồi xổm nhìn vào trong cửa động. Đang do dự không biết có nên mạo hiểm đi vào không, đột nhiên cô thấy đáy động tỏa ra lực hút, “soạt” một cái kéo tụt cô vào trong.
Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi hét toáng lên, trong lúc hoảng loạn vội phóng lưỡi kiếm dài của Tiểu Phấn Hồng ra, giữ ở trước ngực, nhưng cả đoạn đường lại không gặp phải tấn công gì. Cô rơi xuống đáy động, kinh hãi nhưng không hề hấn gì. Trong bóng tối, Tiểu Tiểu bật đèn chiếu nhỏ trên điện thoại lên, lúc này mới nhìn thấy rõ.
Dưới đáy động là khoảng không gian rộng chừng năm mét vuông, trên vách núi lại có nước chảy, chỉ không biết là từ đâu chảy vào và chảy đến đâu. Trên một phiến đá ở trong góc, có đặt một viên đá màu xanh đen. Chúc Tiểu Tiểu từ tốn xem xét xung quanh không vội vàng đi đến đó. Nhưng lúc này có một tiếng nói cất lên: “Ai da, sao mà cô chậm chạp thế, chẳng phải đến đây tìm huyết thạch sao? Nhanh nhanh chút đi!”.
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, xoay ngang kiếm chắn trước ngực, quát hỏi: “Là ai?”
“Là tôi đó.” Một chuỗi hạt nước bắn ra khỏi vách núi, nhảy nhót trong không gian chật hẹp.
“Cô là ai?”
“Tôi là Thủy Linh đại danh đỉnh đỉnh!”
“Thủy Linh?”
“Đừng dài dòng nữa, tôi bị giam ở đây lâu như vậy rồi, ở cùng với viên đá dở hơi này, tôi rất buồn chán. Cô nói xem cô mở cửa rồi cũng không đi vào, vào rồi cũng không cầm đi, do dự cái gì chứ? Nhanh nhanh, cô đem viên đá dở hơi này đi là tôi có thể ra ngoài chơi rồi.” Những hạt nước càng ngày càng nhiều, óng ánh nhảy nhót di chuyển trong động, trong tiếng nói tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Chúc Tiểu Tiểu cẩn trọng, quan tâm hỏi: “Cô là thần bảo vệ ở trong này?”.
“Thần bảo vệ? Tôi chẳng thèm làm thần bảo vệ của viên đá dở hơi đấy, chẳng thú vị chút nào cả, không biết cử động, cũng không biết nói chuyện, chán quá rồi! Nhưng mà cũng phải nói lại, theo lý mà nói tôi vẫn thật sự là thần bảo vệ của nó.” Thủy Linh hình như có chút phiền não, “Cho nên cô cầm nó đi nhanh chút, như thế tôi không cần ở lại chỗ này nữa”.
Ngữ khí của Thủy Linh có chút trẻ con, nhưng không mang ác ý, Chúc Tiểu Tiểu cũng lớn gan hơn: “Viên đá này chính là huyết thạch? Vì sao lại màu xanh? Nó dùng làm gì vậy?”.
“Ai da, cô đến cướp đồ mà không biết nó có tác dụng gì sao? Vậy cô cướp làm gì?” Thủy Linh hình như rất vui vẻ khi có người nói chuyện cùng, nó kéo một chuỗi hạt nước nhảy đến trên vách núi biến hóa tạo hình.
Chúc Tiểu Tiểu bị câu hỏi của nó làm cho nghẹn lại. Cướp làm gì? Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng đáp với ngữ khí trẻ con: “Cướp tốt hơn không cướp, sao lại không cướp chứ?”.
Câu trả lời của cô khiến Thủy Linh sững lại, tiếp đó ha ha cười lớn: “Ai da, tiểu cô nương, tôi thích cô”.
“Không cần khách khí, chúng ta không thân.”
Thủy Linh cười ha ha ha, càng lúc càng vui vẻ: “Vậy tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô, nói chuyện là thân rồi. Nghe nói huyết thạch hút rất nhiều tà huyết, năng lượng của nó cực mạnh, có thể mở ra Tỉnh tuyền bị phong ấn dưới địa ngục. Cô có phải muốn hỏi Tỉnh tuyền là gì không?”. Thủy Linh đắc ý tự hỏi tự đáp: “Tỉnh tuyền có thể chữa trị cho tất cả linh hồn bị ma chướng nhiễm bẩn, cũng có thể hô tỉnh sinh linh sớm nhất của trời đất – Hỗn độn thiên thần. Vậy cô có cần hỏi Hỗn độn thiên thần có thể làm gì không đây? Tôi cũng không biết có thể làm gì, dù sao mọi người đều không thích ông ta, cho nên mới phong ấn ông ta lại. Cô có muốn biết vì sao tôi phải bảo vệ viên đá này không?”.
Thủy Linh triển khai vô số hạt nưóc nhảy nhót một lát, cuối cùng tụ thành hình người, trưng ra tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu: “Bởi vì tôi là lợi hại nhất trong trời đất! Chẳng cái gì có thể rời xa tôi. Thần tiên dù có lợi hại thế nào, có thể không ăn cơm, không ngủ, nhưng vẫn phải uống nước đó. Vạn vật trong trời đất, năng lượng của tôi mới là lớn nhất. Tỉnh tuyền đáng ghét đó, chẳng phải cũng là nước sao? Cho nên viên đá chìa khóa này, liền quy về cho tôi trông giữ. Nhưng mà tôi không thích, trông giữ nó, tôi không thể ra ngoài, bị nhốt trong cái động dở hơi này. Bên ngoài sông lớn hồ lớn, những loại nước khác đều chết từ xa lắc rồi, chỉ có tôi…”. Nó cứ nói mãi, ra chiều ý vị, từ trên khuôn mặt còn chảy xuống hai hàng nước.
Chúc Tiểu Tiểu bị nó làm cho dở khóc dở cười, hoàn toàn vỡ mộng đối với hình tượng thần trông giữ, cô hỏi: “Cô đã phụ trách bảo vệ nó, vậy làm sao có thể để tôi mang nó đi?”.
Thủy Linh lý lẽ hiên ngang nói; “Cô đến cướp đi, tôi phản kháng một chút, không giữ được, cho nên mất viên đá, sau đó tôi liền tự do”.
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn người ra, Thủy Linh này lại vì tự do mà giở trò xấu.
Thủy Linh ngẫm nghĩ, lại nói: “Không được, không thể nói như thế tôi làm sao có thể bị đánh bại chứ, quá mất mặt. Như thế này đi, cứ nói cô lén tấn công, giở trò bỉ ổi, tôi không may trúng cạm bẫy, sau đó cô cướp viên đá đi. Ừm, nếu như có người hỏi, cô cứ trả lời thế là được”.
“Tôi đâu có gian tà như vậy.”
“Ai da, vậy cô nói đi, cô là con người, làm sao có thể đánh thắng được thần tiên như tôi đây? Không phải tôi khinh thường bọn cô đâu, nhưng con người rõ ràng là kẻ yếu.”
Điều Thủy Linh không biết là, mấy kẻ yếu đó, lúc này đang ở bên ngoài liều chết đánh nhau với ma thần Ám Dạ.
Nhóm m Yến Tư dốc sức cả hồi lâu, cuối cùng cũng lừa được Ám Dạ vào trong vòng ấn sáng được vẽ bằng xăng. Vào thời khắc Ám Dạ sa vào bẫy, Tư Mã Cần vung tay ném bật lửa tới. Chỉ thấy “bùng” một tiếng, ấn sáng cháy rừng rực.
Ma thần Ám Dạ cuồng loạn rống lên, màn sương đen ở xung quanh tản ra, ba thân hình màu đen đập loạn trong phạm vi của ấn sáng. Hắn ta phi thân lên, có ý đồ muốn bay lên trời mà trốn, hai chiếc máy bay tuần tra sớm đã áp ở phía trên theo chỉ thị của Ray. Ma thần Ám Dạ biết bất luận thế nào, hai bùa sáng trên không này cũng là yếu nhất hắn ta không thèm quan tâm những thứ khác, chăm chăm lao lên trên hòng thoát thân.
A Dũng, A Cường và Vu Lạc Ngôn nhanh như cắt điều chỉnh đầu xe, Vu Lạc Ngôn lớn tiếng hét “Là con ở bên trái”. Ba chiếc xe máy đứng ở ba góc, toàn bộ đèn sáng đánh vào bóng đen ở bên trái. Uy lực của ấn sáng bằng lửa trợ giúp cho họ, bùa sáng của ba chiếc đèn xe này lại kéo ma thần Ám Dạ xuống.
“Chính là bây giờ!” m Yến Tư hạ lệnh, Tư Mã Cần, Thư Đồng, Cao Lôi, Tiết Phi Hà đã đứng vào vị trí trận pháp, cùng niệm Phục ma chú, bấm chỉ quyết, vung chưởng lực, năm người đồng thanh hét lớn: “Phá!”.
Năm người nhất tâm, sức mạnh cực lớn, chưởng Phục ma chú lại hóa thành bóng sáng xông thẳng vào ma thần Ám Dạ, ngọn lửa cháy rừng rực, phút chốc bùng lên chói lòa. Ma thần Ám Dạ lớn tiếng gầm thét, bóng đen rung lắc dữ dội rồi nhạt đi, nhưng trong chốc lát lại đột nhiên vọt lên mấy lần. Một trận cuồng phong từ trung tâm trận pháp cuồng loạn quét ra, đẩy ngọn lửa rừng rực loang rộng. Vu Lạc Ngôn không chống đỡ được, chiếc xe đổ xuống đất, anh không kịp để ý đến nó, chỉ lớn tiếng hét: “Chuyển sang con ở giữa!”.
Cuồng phong nổi lên, đất cát mù mịt, nhưng lửa không tắt, người vẫn còn, năm người trong Ngũ tinh liên châu trận không chút xê dịch, m Yến Tư lớn tiếng hét: “Lại lần nữa”. Thư Đồng hai cánh tay dùng lực rạch lên ngân liên tiêu ở thắt lưng một cái, máu chảy không ngừng. Cô lớn tiếng hét: “Dùng máu của tôi”.
Năm người giơ tay, sợi huyết giống như kết lại, ở trong không trung đan thành hình dáng bùa chú. m Yến Tư bấm tay niệm chỉ quyết, bốn người còn lại lập tức làm theo, lại một lần nữa đồng thời đánh ra Phục ma chú. Huyết phù trong lúc tiếng “Phá!” này đồng thanh vang lên, đánh mạnh vào bóng đen.
Nhạt đi! Bay tản! Tan biến!
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ma thần Ám Dạ không còn thấy đâu nữa. Chỉ còn lại ấn sáng bằng lửa kia vẫn đang cháy.
A Dũng nhìn vào máy thăm dò trên cổ tay mình: “Có hồn phách, tản đi rồi”.
A Cường lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hồn bay phách tán”.
“Thành công rồi?” Ray hỏi với giọng không thể tin được trong thiết bị liên lạc: “Không cần nhờ Boss, chúng ta tự mình thành công rồi?”.
“Thành công rồi.” m Yến Tư có chút chậm chạp, mệt mói: “Lại thành công rồi”.
Thư Đồng trong chốc lát mềm nhũn người, đổ xuống đất, nhìn cánh tay sũng máu của mình thở dốc.
Tiết Phi Hà quỳ xuống, bắt đầu nôn khan.
Tư Mã Cần nằm ngửa trên mặt đất, không nhịn được, cười lớn: “Cuộc đời ông đây chưa từng đáng khâm phục như thế này!”.
Cao Lôi cũng ngồi phịch xuống: “Chúng ta nên được ghi vào sử sách nhỉ?”.
Cửu Thiên Huyền Nữ cứ mãi chần chừ không ra tay giờ như nhìn thấy chuyện lạ kinh hoàng, bà ta quay đầu hỏi: “Bọn họ thật sự chỉ là con người?”. Huyền Thiên Ngọc Nữ cũng kinh ngạc, lẩm bẩm trả lời: “Đúng ạ, bọn họ là hàng ma sư loài người”.
Trong lòng hai vị thần đều kinh ngạc hoài nghi, thế giới này thay đổi đến vậy rồi sao?
CHƯƠNG 44
Chúc Tiểu Tiểu ở trong động lại không biết được tình hình bên ngoài, nhưng mà Thủy Linh trước mặt này rất thú vị, không hề có ác ý, cho nên cô không sợ. Cô nói: “Tôi không khua môi múa mép với cô. Tôi muốn mang viên đá này đi”.
“Mau, cho cô đấy.” Thủy Linh nói, sóng nước đánh một cái, kéo viên đá màu xanh đen kia đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, đây có lẽ là vị thần bảo vệ thiếu trách nhiệm nhất. Nhưng việc đến hôm nay, cô cũng mặc kệ, lấy chiếc túi linh ở thắt lưng ra, miệng túi vừa mở, Thủy Linh liền thô lỗ ném viên đá vào trong.
Nó nhìn Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận cất xong chiếc túi, vui vẻ nhảy lên: “Hay quá! Tự do rồi! Tôi tự do rồi!”. Nó đột nhiên “á” lên một tiếng, giống như trúng đòn vậy, ngã xuống, thấm vào trong đất.
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cô căng thẳng nắm chắc Tiểu Phấn Hồng quan sát xung quanh nhưng không phát hiện thứ gì khác thường. Nhìn thấy Thủy Linh lại bốc lên, liền hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy?”.
Thủy Linh động đậy, hạt nước hội lại thành hình người, nói: “Tôi phải giả vờ bị đánh ngã xuống chứ, nếu không cô làm sao có thể cướp được viên đá đi”.
Chúc Tiểu Tiểu không hài lòng: “Chỗ này có người khác sao? Cô làm tôi sợ đó”.
“Ừ nhỉ.” Thủy Linh di chuyển một vòng trong không trung: “Vậy tôi diễn mất công rồi. Mặc kệ mặc kệ, diễn một chút cũng vui mà”.
Chúc Tiểu Tiểu quyết định không để ý đến nó nữa, cô cẩn thận nhìn xung quanh, bắt đầu men theo vách động bò lên trên. Thủy Linh ở sau lưng cô hét: “Ai da, cô không chơi cùng tôi nữa à?”.
“Cô chẳng phải tự do rồi sao? Bên ngoài rất nhiều nước chơi với cô, cô cũng nhanh ra ngoài đi.”
“Đúng rồi. Ha ha ha, đi đi đi, chúng ta ra ngoài chơi.” Nó vừa dứt lời, Chúc Tiểu Tiểu liền cảm thấy có một luồng khí đẩy cô ra ngoài, tốc độ cực nhanh chớp mắt cái ánh sáng cửa động đã ở trước mắt. Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi hét toáng lên, chỉ cảm thấy mình bay vọt ra ngoài, nhanh như một cơn gió. Cô vội vàng duỗi tay muốn tóm lấy sợi dây thừng ở cửa động, nhưng không kịp chạm đến, người đã bị đẩy vào giữa không trung.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đang rơi xuống, nhưng cô lúc này ngoại trừ hét ra thì chẳng biết làm thế nào. Khóe mắt thoáng thấy Thủy Linh kia ở bên cạnh nhảy múa di chuyển, còn nghe thấy nó lớn tiếng hét: “Ô hô, ông đây uy phong lẫm liệt ra ngoài rồi!”.
Chúc Tiểu Tiểu vừa sợ vừa tức, nó muốn để cô rơi chết, uy phong cái đầu nó!
Bên tai tiếng gió vù vù, Chúc Tiểu Tiểu càng lúc càng gần với mặt đất. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xông đến, giữa không trung đón lấy cô ôm vào lòng.
“Boss!” Tiểu Tiểu sợ đến mức giọng nói cũng run, cô suýt chút nữa đã rơi thành bánh thịt rồi, cô ôm chặt lấy cổ Nghiêm Lạc, thở gấp.
“Ai da, người này là ai?” Thủy Linh có chút bực mình, nó đang chơi rất vui vẻ, đang chuẩn bị đỡ Chúc Tiểu Tiểu để lại đẩy lên trên, thế mà đột nhiên lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim1 như thế này, cướp cô ấy đi mất rồi!
1 Trình Giảo Kim: Trình Tri Tiết (589 — 665), tự Nghĩa Trinh, vốn tên Giảo Kim. Danh tướng khai quốc đời Đường, được phong Lô quốc công, bài vị được liệt vào lăng của hai mươi tư công thần.
Nghiêm Lạc khuôn mặt tái xanh, không dám nghĩ nếu như đến chậm một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì. Anh một tay ôm lấy Chúc Tiểu Tiểu, bàn tay còn lại hướng về phía Thủy Linh.
Thủy Linh “bụp” một cái biến thành vô số hạt nước tản ra, nhưng Nghiêm Lạc vừa thu năm ngón tay lại, không khí xung quanh giống như một tấm lưới ken dày, kín đến mức gió không xuyên qua được, trong chốc lát thu chặt lại, tất cả hạt nước đều bị tóm gọn.
Thủy Linh lớn tiếng kêu oa oa: “Ai da, hóa ra cô có hai thân à”. Nó vút cái tụ lại thành một khối, nhỏ như sợi dây nhanh chóng chảy xuống dưới, định lọt qua khe hở chạy thoát. Nghiêm Lạc chuyển cánh tay, chưởng lực lập tức quét tới, tốc độ của anh rất nhanh, sợi dây nước đó phập một cái bị đánh tan ra. Thủy Linh “á” lên một tiếng thảm thiết, ẩn vào trong đất.
Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu đáp đất, nhẹ nhàng đặt cô xuống, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định cô ngoại trừ vết thương trên mặt ra, không có vết thương mới, lúc này mới yên tâm.
“Boss, em lấy được viên đá rồi.” Chúc Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt của anh liền biết “ông Nghiêm” lại không vui, vội vàng kéo anh kể công.
Nghiêm Lạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không mở miệng trách cứ cô một mình xông vào nguy hiểm. Chúc Tiểu Tiểu biết suy nghĩ trong lòng anh, lại giải thích: “Em đâu có chạy vào trong, là Thủy Linh kia kéo em vào, đá cũng là nó chủ động cho em. Nhưng mà, nó chắc chắn không có ác ý”.
Nghiêm Lạc xoa đầu cô, sau đó giậm chân một cái, quát: “Ra đây!”.
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, lại nhìn thấy trong lòng đất phun ra một dòng nước lớn, từ từ tập trung thành một vũng rồi vươn thẳng lên, hóa thành hình người.
“Anh hung dữ cái gì? Chơi chẳng vui gì cả. Tôi không sợ anh đâu, tôi dù gì cũng là linh vật có sức mạnh nhất trên thế giới.” Thủy Linh lớn tiếng cướp lời, sau đó chuyển sang nói với Chúc Tiểu Tiểu: “Xem ra cô không rảnh để chơi cùng tôi nữa rồi. Tôi không cần để ý đến anh ta, anh ta đáng ghét. Tôi đi đây, đi tìm chỗ chơi vui”. Nói xong, nó thực sự “bụp” một cái biến thành dòng nước, ngấm vào trong đất không thấy nữa.
Nghiêm Lạc cau mày, thấy Thủy Linh này “thần kinh” quá, nhưng thực sự là không có ác ý, nguy hiểm không nằm ở chỗ nó, ngẫm nghĩ rồi cũng liền bỏ qua.
m Yến Tư cùng đoàn người vừa hay đi đến, Chúc Tiểu Tiểu giờ mới biết bọn họ không hề dựa vào Boss mà vẫn đánh bại được ma thần Ám Dạ, cô kích động kêu: “Woa woa!”, rồi nhảy tưng tưng.
Thư Đồng đắc ý: “Đã nói chúng ta là thiên đoàn đệ nhất trong giới hàng ma rồi, ma gì thần gì, gặp phải chúng ta đều phải chịu thua”.
“Bắc m Vương đâu?” m Yến Tư không để ý đến mấy người đang kịch liệt thảo luận công trạng bên kia, trực tiếp hỏi Nghiêm Lạc.
“Ông ta chạy rồi.”
“Chẳng thú vị chút nào, ông ta tốt xấu gì cũng phải tỏ ra khí phách một ma đầu chứ, sống mái một trận, chúng ta còn có thể uy phong thêm một lần.” Thư Đồng vẫn còn hăng máu, rất không hài lòng với biểu hiện của Bắc m Vương.
“Vào lúc ma thần Ám Dạ hồn bay phách tán, chúng tôi ở rất gần, ông ta cảm ứng được, liền chạy mất rồi.” Nghiêm Lạc bình thản nói: “Bắc m Vương gian manh xảo trá, khí phách, thứ này ông ta không có. Nhưng ông ta nhất định đang có âm mưu, chúng ta không thể quá đắc ý”.
Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, nói: “Chúng ta vẫn nên tập luyện nhanh một chút, chủ động xuất kích xử lý ông ta, tránh bị ông ta ngày ngày nhớ nhung”.
Tiết Phi Hà dùng vải áo buộc hai cánh tay bị cắt của Thư Đồng lại, miễn cưỡng cầm máu, nói: “Chúng ta nhanh tìm một chỗ có thể băng bó đi. Mọi người, ai có vết thương đều kiểm tra xem”.
Thư Đồng nghiêng người dựa vào Phi Hà: “Cô vừa nói thế tôi liền cảm thấy mình yếu đi rất nhiều, mau đưa tôi đi nhé”.
“Xí!” Cứ coi như Thư Đồng khắp cánh tay đầy máu, mọi người cũng không có cách nào liên hệ được cô với hai từ “suy nhược”, đối với biểu hiện vờ vịt yếu ớt của cô, lại thấy rất đáng ghét. Nhưng tất cả vẫn nhanh chóng thu dọn rồi quay về thôn.
Nghiêm Lạc đi gặp Cừu An, trận chiến giữa Huyết tộc và cấp A đã cơ bản kết thúc, người trong thôn vẫn đang tra soát lại lần cuối, Cừu An thì trông nom bên giường Đậu Đậu ở trong phòng.
Lúc này Đậu Đậu vẫn trong trạng thái hôn mê, Cừu An yêu thương xoa đầu nó, nói với Nghiêm Lạc: “Bố mẹ đứa trẻ này đều chết sớm, đứa con kia của tôi cũng không biết hướng đi, chưa từng gặp qua Đậu Đậu. Huyết tộc chúng tôi gọi là không già không chết, nhưng thực sự huyết mạch số người ít ỏi, tôi nhìn đứa trẻ này lớn lên từng chút một, không ngờ rằng còn có đại kiếp như thế này”.
Ông ta quay người lại, nhìn thẳng vào Nghiêm Lạc, quỳ một gối xuống: “Diêm Vương, năm đó người chỉ ra con đường sáng cho Huyết tộc tôi, để chúng tôi có được ngày hôm nay. Hôm nay Huyết tộc gặp đại kiếp, lại là người đến vung đao tương trợ. Vẫn xin Diêm Vương lần nữa giúp đỡ tôi cứu Đậu Đậu về, Huyết tộc tôi sau này nguyện làm trâu làm ngựa, nghe lời Diêm Vương sai khiến”.
Nghiêm Lạc đang muốn nói gì, điện thoại lại vang lên, cầm ra vừa nhìn, là Chúc Tiểu Tiểu. Anh vội vàng nghe máy, nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Tiểu trong điện thoại: “Boss, bà bà không được rồi, anh mau đến đi”.
Thiên Bà đích xác là sắp không cầm cự được nữa, lúc trước bà bị Đậu Đậu đánh một chưởng trúng tim, lại bị cắn thương ở nhiều chỗ, chống đỡ một hơi đến bây giờ. Bà thấy Chúc Tiểu Tiểu quay lại, nghe nói lấy được huyết thạch rồi, vui mừng cười, kéo tay Tiểu Tiểu, yếu ớt nói: “Nha đầu à, viên đá đó cất đi cẩn thận, sau này sẽ có chỗ dùng. Con phải dũng cảm…”.
Khí lực mỏng mảnh như sợi ta, lời muốn nói của bà cùng với sự kết thúc sinh mệnh mà tiêu tán. Chúc Tiểu Tiểu khóc không thành tiếng, nhưng cô vẫn nhớ rõ nguyện vọng cuối cùng của Thiên Bà. Thấy Thiên Bà tắt thở, Tiểu Tiểu vội vàng lấy bình dẫn hồn ra thu hồn phách, nhưng chiếc bình chỉ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúc Tiểu Tiểu biết đó là vì hồn phách của Thiên Bà không tập trung, cô không thể thu lại hết.
Hồn phách Thiên Bà bay tứ phía, tản đi rất nhanh, m Yến Tư và Cao Lôi ở bên cạnh giúp đỡ thu lại, nhưng cũng không cách nào thu hết được toàn bộ. May mà lúc này Nghiêm Lạc chạy đến, anh xòe lòng bàn tay ra, ngay trước thời khắc hồn phách Thiên Bà tiêu tán, ngăn lại tất cả, thu vào trong bình.
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy chiếc bình, lớn tiếng khóc hu hu: “Boss, bà bà nói, nếu như bà còn có thể chuyển thế, hy vọng lại được làm người Đạo gia. Anh nhất định phải hoàn thành tâm nguyện cho bà”. Người trong phòng nghe thấy lời này không ai không đau lòng.
Nghiêm Lạc gật đầu, quay người nói với Cừu An: “Cái chết của Huyết tộc, hồn bay phách tán, mặc dù là tôi, nếu không có mặt trông giữ trước khi Huyết tộc qua đời một khắc, cũng không thể nào tập hợp đủ hồn phách, vậy Bắc m Vương kia có hồn phách của Đậu Đậu, chứng tỏ ông ta nhìn thấy Đậu Đậu tắt thở ngay trước mắt”. Anh không nói rõ hơn, nhưng trong lòng Cừu An đã hiểu rõ, làm sao có thể trùng hợp như thế gặp đúng lúc Đậu Đậu tắt thở, chỉ sợ là Bắc m Vương nhìn thấy Đậu Đậu, ra tay giết, rồi dùng hồn phách của Đậu Đậu để dụ dỗ ông ta.
Cừu An đau đớn đến đỏ cả mắt lên, ông ta nắm chặt lòng bàn tay, nói không ra lời.
Nghiêm Lạc lại nói: “Trong Linh hồn Đậu Đậu có trộn lẫn ma hồn, nhất định không thể để nó lại ăn máu thịt, nếu không thì cứ coi như sau này có cứu nó lại, nó cũng không thể quay đầu nữa. Tôi cho ông một số điện thoại, ông liên hệ, đưa Đậu Đậu đến cao ốc Đế Cảnh, ở đó có trung tâm nghiên cứu, có thể giúp nó duy trì chức năng cơ thể, hồn phách khác của nó nhất định vẫn còn nằm trong tay Bắc m Vương, chuyện tìm hồn phách, chúng ta sẽ thảo luận sau”.
Cừu An liên tiếp gật đầu, m Yến Tư ở bên cạnh nghe thấy, vội vàng gọi điện cho Smile, nói chuyện của Đậu Đậu, bảo Smile ở bên kia làm tốt việc chuẩn bị. Cừu An thấy chuyện này đã có hướng giải quyết, vô cùng cảm tạ, rời đi. Nghiêm Lạc bảo mọi người cùng thu dọn lại, đưa cả nhóm xuất phát quay về thành phố.
Trận chiến ở thôn Huyết tộc lẩn này, mọi người hao tổn không ít tính khí thể lực, tất cả đều nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày. Sau đó ai cần huấn luyện thì huấn luyện, cần làm việc thì làm việc.
Hồn phách của Đậu Đậu đã trải qua việc kiểm tra cẩn thận trong Công ty Nhã Mã, quả nhiên tìm ra ma hồn. Suy đoán của Nghiêm Lạc là chính xác, dựa vào thể chất Huyết tộc của Đậu Đậu, thêm vào đó là việc thèm ăn máu thịt của xác sống, tương lai sau này, ma hồn lớn lên, Đậu Đậu ắt phải chịu khống chế trở thành ma đầu hoàn toàn mới. Tuy chịu hạn chế của thân thể và năng lượng của trẻ con, uy lực của ma đầu này sẽ không quá lớn, nhưng loại phương thức chế tạo như thế, mọi người đều chưa từng nghe nói, trong lòng cũng rất kinh hãi.