Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 74: , chương 43 cont
Mọi người thị uy xong, quay đầu cùng chạy lên núi phía bắc.
Chúc Tiểu Tiểu vừa chạy vừa hét: “Ông Nghiêm, ông phải cẩn thận, không được bị thương đó”.
Bắc m Vương cực kỳ tức giận, ông ta là đại thần thượng cổ, hô phong hoán vũ, thậm chí còn từng nắm giữ chuyện sống chết của những con người bé nhỏ, chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này. Diêm La trước mặt ánh mắt sáng lên, khóe miệng ngậm cười, anh đang vì câu nói “ông Nghiêm” kia của Chúc Tiểu Tiểu mà tâm trạng vui vẻ, nhưng biểu cảm như thế này ở trong mắt Bắc m Vương, thực sự là đổ thêm dầu vào lửa.
Bắc m Vương trong lòng căm hận, ông ta cắn răng cầm kiếm tấn công. Thực ra luận về công lực, ông ta bị phong ấn quá lâu, đã không còn như hơn một nghìn năm trước, mà Diêm La tu luyện nhiều năm như thế lại có nhiều tiến bộ thần tốc, chỉ là anh bị thương chưa khỏi, cho nên lúc này tranh đấu với ông ta mới không phân cao thấp. Nhưng Bắc m Vương, ông ta từ trước đến nay không làm chuyện mà bản thân không nắm chắc, mục đích của ông ta chính là giữ chân Diêm La, để ma thần Ám Dạ có thể đi lấy huyết thạch.
Phàm là thứ có lợi cho ông ta, ông ta đều muốn cướp về. Ổng ta từng bước từng bước hành sự đến bây giờ, nhất định phải làm cho thế giới này trời long đất lở, phải báo bằng hết mối thù hơn một nghìn năm trước. Diêm La, Tất Mặc Kỳ, Cửu Thiên Huyền Nữ, còn cả một đám gọi là thần tiên giả nhân giả nghĩa của thiên đình kia, ông ta muốn để bọn họ phải hối hận vì đã không làm khác.
Đại kiếp trời đất, giết thần diệt thế!
Lời tiên tri mới đẹp đẽ làm sao, Bắc m Vương ông ta chính là căn cứ theo lời tiên tri này mà làm. Thứ nhất phải diệt, chính là Diêm La. Ông ta đã cô lập Diêm La, nhưng còn giữ lại một chiêu rất tàn độc. Kế hoạch của ông ta chỉ còn chút nữa thôi là có kết quả rồi. Không cần ông ta động thủ, Diêm La sẽ tự chuốc lấy diệt vong.
Vậy mà Diêm La kia vẫn chưa biết thân, không biết ngày chết của mình sắp đến, lại còn đưa mấy đứa loài người nhãi nhép tới chơi trò cứu thế thật là đáng cười!
Bắc m Vương nhìn Nghiêm Lạc, nghĩ đến một ngày kia anh biết được chân tướng, nghĩ đến một ngày kia anh bị giết chết, trong lòng dậy lên tiếng cười mỉa mai. Diêm La, ngươi không đắc ý được lâu nữa đâu!
Bây giờ ông ta chỉ cần giữ chân Nghiêm Lạc, ma thần Ám Dạ sẽ thuận lợi, nhanh chóng tìm được huyết thạch, mấy con người không biết trời cao đất dày kia, cứ để bọn chúng làm đồ tế sống cho bóng đêm là được rồi.
Chúc Tiểu Tiểu lúc này chẳng để tâm lo sợ đối với Bắc m Vương. Cô nhớ như in lời của Thiên Bà, bóng đêm sẽ đưa Boss đi. Cô vốn cho rằng lời đó là chỉ kiếp nạn sẽ xảy ra trong đêm nay, bây giờ ma thần Ám Dạ lại xuất hiện, Chúc Tiểu Tiểu có cảm giác, kiếp nạn của Boss chính do ma thần này gây nên. Vì thế cô nhất quyết phải tiêu diệt ma thần Ám Dạ.
Thiên Bà còn nói, Chúc Tiểu Tiểu cô có thể cứu được Boss, cho nên cô không sợ, cô nhất định phải toàn lực xông đến.
Mấy người rất nhanh chóng đã đến được chân một ngọn núi ở phía bắc. Ray tra soát tin tức: “Đối phó với ma thần Ám Dạ cần phải dùng đá nguyệt quang đánh lên quang chú phù ấn để tạo ấn sáng áp chế hắn ta. Đá nguyệt quang lớn, trong kho công ty có một viên, nhưng không có quang chú phù ấn, bây giờ cũng không kịp lấy rồi. Tôi gửi hình vẽ ấn sáng vào điện thoại của các bạn trước, các bạn có cơ hội thì dùng nhé”.
Tin tức này như một đòn đả kích đối với Chúc Tiểu Tiểu: “Nói như vậy, chúng ta không có vũ khí khắc chế hắn ta, chẳng phải không còn hy vọng rồi sao?”. Mọi người chạy đuổi theo màn sương đen, trong màn sương, đến ánh đèn thăm dò của máy bay tuần tra cũng chẳng chiếu được bao nhiêu, càng chẳng hy vọng gì vào cái ấn sáng của đá nguyệt quang.
“Đến Phục ma chú cũng không được sao?” m Yến Tư vốn cho rằng câu chú sát thủ này có thể dùng được.
“Với cấp bậc của ma thần Ám Dạ, mọi người phải dùng Ngũ tinh liên châu trận, xuất Phục ma chú mới có đủ uy lực, nhưng bây giờ trong năm người các bạn, Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn đều không được, còn lại ba người, cứ coi như một lát nữa Thư Đồng chạy đến, cũng chỉ có bốn. Phục ma chú không thu phục được hắn ta.” Ray đang ở trước máy tính, nhanh chóng tính toán cấp độ năng lượng.
Vu Lạc Ngôn biết mình chẳng mấy hữu dụng trong phương diện võ lực, anh đứng trên một phiến đá lớn gắng hết sức nhìn lên núi, nhưng xung quanh chỉ có sương đen, không tìm Ihấy tung tích ma thần Ám Dạ.
Chúc Tiểu Tiểu không kìm được chu miệng lên, hận bản thân mình vô dụng, nếu như mình bản lĩnh lớn một chút, vậy thì có thể hợp đủ năm người rồi.
Ray tiếp tục nói: “Vấn đề bây giờ là, cứ coi như đủ năm người rồi ma thần Ám Dạ kia cũng chẳng phải là kẻ ngốc, sẽ không đứng ở đó đợi mọi người tới đánh. Không vây được hắn ta, mọi người tập hợp đủ rồi cũng chẳng làm gì được”.
m Yến Tư ở dưới chân núi quan sát tứ phía, nói: “Chúng ta bố trí Bùa trận dụ nó đi vào, lại dùng Phục ma chú thử xem”.
“Bùa trận phải có ánh sáng.” Ray bổ sung thêm, lại nói: “Mọi người ở nguyên tại chỗ nhìn coi, có điều kiện không? Tôi có chủ ý, để máy bay tuần tra thử nhìn xem”.
Lúc này sương đen từ từ di chuyển lên trên núi, ngọn núi ở sau thôn Huyết tộc không quá cao, nhưng rất dốc. m Yến Tư cẩn thận quan sát quang cảnh xung quanh, Tư Mã Cần và Cao Lôi làm ký hiệu trên địa hình. Chúc Tiểu Tiểu nhìn ngó tứ phía, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, ở phía xa truyền đến âm thanh của động cơ xe, tốc độ cực nhanh. Vu Lạc Ngôn đột nhiên chỉ lên giữa lưng núi hét: Tôi nhìn thấy hắn ta rồi!”.
Anh vừa dứt lời, từ tán cây trên đỉnh đầu đột nhiên có một con quỷ hút máu nhảy xuống, trong chốc lát đẩy ngã anh. Tiếng hét kinh hãi của Vu Lạc Ngôn cùng tiếng súng của Cao Lôi đồng thời vang lên, viên đạn bắn trúng giữa lông mày con quỷ hút máu.
Vu Lạc Ngôn chân tay luống cuống đẩy thi thể ở trên người ra, nhưng một con khác không biết từ chỗ nào lại xuất hiện, một lần nữa ấn anh xuống.
Lần này Tư Mã Cần vừa nổ súng vừa xông đến, anh đạp thi thể con quỷ hút máu kia ra, kéo Vu Lạc Ngôn dậy, lùi ra sau, địa thế trước vách núi khá trống trải, có vẻ an toàn hơn một chút. Quả nhiên bọn họ vừa chạy đi, trong rừng cây lập tức xông ra năm, sáu con quỷ, lao đến với tốc độ cực nhanh.
m Yến Tư hơi nheo hai mắt, lật tay rút đại đao ra, tiến lên phía trước mấy bước, quét một đường chém đứt đầu một con quỷ hút máu. Con quỷ khác xông đến phía sau lưng anh, chưa kịp tới nơi đã bị Cao Lôi bắn chết.
Tiếp theo đó lại có bảy, tám con quỷ tấn công đến, Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn cầm súng gắng sức bắn. Súng của Tư Mã Cần hết đạn, một con quỷ hút máu nhân cơ hội đó từ dưới đất nhào lên, tóm lấy cổ chân anh. Tư Mã Cần đạp vào huyệt Thái Dương của nó. Quỷ hút máu hai tay vung mạnh, muốn quật ngã anh. Tư Mã Cần thuận thế lăn xuống đất, rút dao nhọn ra ngồi lên, chém vào cánh tay quỷ hút máu. Quý hút máu đau đớn buông tay ra, há miệng muốn cắn, nhưng bị Tư Mã Cần một đao từ sau lưng đâm thẳng vào tim.
Chính vào lúc này, ba chiếc xe máy rít gió lao đến cuốn lên một đám bụi đất và lá cây trên đường.
Xông đến đầu tiên là Thư Đồng, phía sau là A Dũng và A Cường. Thư Đồng vừa lao xe thẳng vào đám quỷ hút máu, vừa liên tiếp nổ mấy phát súng “Đoàng đoàng đoàng”, mấy con quỷ, toàn bộ ngã xuống đất. Cô phanh xe “kít” một tiếng dừng lại trước mặt bọn Chúc Tiểu Tiểu: “Hiếm khi tôi xung trận uy vũ thế này, sao không để lại thêm mấy con cho tôi?”.
Cao Lôi chỉ lên lưng chừng núi: “Đó có một con lớn, có cơ hội để cô đủ uy phong một trận”.
“Ma thần Ám Dạ?” Ray đã nói qua với Thư Đồng, nhưng cô bây giờ nhìn cả nửa ngày cũng chỉ thấy một khối đen sì sì.
“Đúng.”
Thư Đồng lại cẩn thận quan sát, nói: “Tôi cho rằng đối phó với quỷ hút máu mà phải huy động toàn bộ lực lượng thì đã là vụ việc rất lớn rồi, lại còn vận chuyển tới bao nhiêu trang bị lợi hại, không ngờ lần này chúng ta phải chơi một trận hoành tráng đến thế”.
“Trang bị đâu?”
“Xe vận chuyển to quá không vào được, để lại cho Huyết tộc cùng chơi với đám cấp A của bọn họ rồi. Nghe được tình hình ở chỗ Ray chúng tôi liền lấy ba chiếc xe máy để sẵn trên ô tô lái vào đây,” Thư Đồng vỗ vỗ vào sau xe, những thứ hữu dụng, bọn họ đều chất trên xe máy mang theo.
A Dũng cùng nhìn lên lưng chừng núi một lúc lâu, hỏi: “Chúng ta ở bên dưới đánh qua đánh lại, tên này vì sao không để ý đến chúng ta?”.
“Hì, hắn xem thường chúng ta.”
Vu Lạc Ngôn lại nói: “Hắn ta hình như đang gõ vào vách núi, tôi thấy có ấn bùa lóe lên”.
Vậy chắc là có phong ấn bảo vệ huyết thạch.” m Yến Tư nói: “Xem ra hắn tìm thấy rồi”.
“Phải ngăn cản hắn ta, Thiên Bà nói viên đá đó vô cùng quan trọng,” Chúc Tiểu Tiểu có chút lo lắng, làm thế nào bây giờ, khoảng cách xa như thế, bọn họ đến bóng dáng của ma thần Ám Dạ còn chưa sờ vào được, càng đừng nói đến chuyện giáp chiến với hắn ta.
Tiếng nói của Ray truyền tới trong thiết bị liên lạc có chút hưng phấn: “Này, các đồng nghiệp, mọi người đều trốn đi một chút, đèn chiếu thăm dò của máy bay tuần tra sẽ đại khái vẽ lên hình dáng của ấn bùa để thử thăm dò phản ứng của ma thần Ám Dạ”.
Tất cả mọi người lùi vào trong rừng cây, đèn thăm dò trên hai chiếc máy bay đều chiếu lên ngọn núi nhỏ, giữa hai luồng ánh sáng hiện lên hình ấn bùa, màn sương đen trong chốc lát tản ra, sau đó ngưng tụ lại ở chỗ bóng tối. Vu Lạc Ngôn hét lên: “Hắn đang tránh hai đường ánh sáng đó”.
“Cho nên chúng ta có khả năng thắng không?” Chúc Tiểu Tiểu vui mừng.
“Vẫn không thể, ấn sáng này chỉ có tác dụng dọa dẫm nó, không phải là bùa tiêu chuẩn, không có lực sát thương.”
m Yến Tư khóa chặt hai mày, dường như sắp nghĩ ra một chủ ý nào đó. Lúc này trên cây đột nhiên truyền đền tiếng xào xạc, bóng một con quỷ hút máu đang di chuyển nhanh như chớp. Tư Mã Cần phóng tới một phi đao, ngay lúc phi đao của anh cắm vào ngực con quỷ hút máu, còn có một mũi đoản tiễn cũng đồng thời lao tới.
Tư Mã Cần vừa thấy mũi tên đó, liền hét lên: “Tiết Phi Hà, cô ra đây cho tôi!”.
Lời anh còn chưa dứt, một mũi đoản tiễn khác đã từ sau đầu bọn họ bay vút qua, bắn trúng một con quỷ hút máu khác đang ẩn thân trên cây. Con quỷ hút máu kia sau khi bị thương gắng sức chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị Cao Lôi một phát bắn chết.
Tiết Phi Hà từ trên cây nhảy xuống: “Chỉ còn lại hai con này thôi, đều giải quyết hết rồi”.
Mọi người đều ngẩn ra, Tiết Phi Hà mất tích bây giờ lại thần kỳ xuất hiện!
Nhưng Tư Mã Cần thì không phản ứng như vậy, anh đi đến kéo cô lại, lớn tiếng trách: “Cô làm sao vậy, lúc nguy hiểm thế này, cô lại loạn lên mất tích?”.
Tiết Phi Hà sững lại, hình như bị Tư Mã Cần dọa, cô lí nhí giải thích: “Tôi đâu có mất tích, tôi theo dõi quỷ hút máu kia, bọn chúng lái một chiếc xe chở hàng nhỏ, tôi nhảy lên, kết quả làm rơi điện thoại nên không liên lạc được…”.
Tư Mã Cần lại quát: “Không liên lạc được? Cô có biết nghĩ không vậy, đây là tập thể, không phải chỉ một mình cô…”.
“Được rồi, Tư Mã, anh làm ầm lên gì đó, có bệnh à!” Thư Đồng nhảy đến bảo vệ cho Tiết Phi Hà.
Tư Mã Cần lại muốn nói gì, m Yến Tư quát mọi người quay lại: “Không cãi nhau nữa, làm chuyện chính! Ray, bảo máy bay tuần tra tiếp tục dọa ma thần Ám Dạ, chúng tôi bên này cần một chút thời gian. Thư Đồng, Phi Hà, dùng chu sa vẽ ấn bùa lên đèn xe máy, chúng ta phải vẽ mấy cái tiêu chuẩn hơn của máy bay kia, chắc là hiệu quả tốt hơn chút. A Dũng, cậu đưa Vu Lạc Ngôn nhận dạng hình dáng phong ấn, tìm ra bùa phá ấn thích hợp để lát còn dùng. Cao Lôi, Tư Mã, A Cường, lấy ít xăng ra chỗ rộng rãi vẽ ấn sáng, không có nguyệt quang thạch, chúng ta dùng lửa thử xem”.
Mọi người nhất loạt gật đầu, m Yến Tư nhìn lướt qua tất cả, tiếp tục nói: “Tôi, Tư Mã, Thư Đồng, Cao Lôi, Phi Hà, đứng theo thứ tự này tạo Ngũ tinh liên châu trận, đánh Phục ma chú. Mọi người quan sát tình thế, dẫn dụ tên kia đến chỗ ấn sáng, vây lại là tốt nhất. Không vây được cũng phải gắng sức, ít nhất phải cầm cự được đến khi Boss tới. A Dũng, A Cường, Tiểu Tiểu tìm cơ hội lên núi phá phong ấn lấy viên đá. Lạc Ngôn, anh theo dõi động tĩnh của ma thần kia thật sát”.
Anh vừa nói dứt lời, Ray bên kia liền kêu lên: “Mọi người tốt nhất nhanh một chút đi, ma thần Ám Dạ đã phát hiện ấn sáng đó là giả rồi”.
Mọi người nhanh chóng chia nhau hành động.
Sau khi ma thần Ám Dạ phát hiện ấn sáng vô hiệu, lại bắt đầu thử phá phong ấn. Vu Lạc Ngôn nói không rõ lắm hình dáng phong ấn đang lóe sáng trên lưng núi, chỉ thấy hơi tròn tròn, lại hơi giống hình tứ giác. Chu Duệ bên kia từ kho dữ liệu tìm ra hết các loại hình dáng, căn cứ theo hoa văn chi tiết Vu Lạc Ngôn miêu tả, lọc ra được hơn hai mươi cái. Thực sự không có cách nào sàng lọc thêm nữa, anh đành gửi toàn hộ hai mươi loại hình dáng phong ấn vào điện thoại của A Dũng để Vu Lạc Ngôn xem.
Ray nhắc nhở: “Màn sương đen đó càng lúc càng tập trung, không biết tình hình thế nào rồi?”.
Vu Lạc Ngôn cũng nói: “Bóng sáng lóe lên ở chỗ đó hình như càng lúc càng nhạt”.
m Yến Tư cau mày: “Không kịp rồi, phong ấn sắp bị phá, chúng ta phải đuổi hắn đi, không thể để hắn lấy được viên đá!”. Anh nhảy lên xe máy, khởi động xe, cấp tốc lái về phía ngọn núi.
Ở nơi cao nhất của rừng cây, Cửu Thiên Huyền Nữ và Huyền Thiên Ngọc Nữ ẩn mình trong màn đêm.
“Sư phụ, chúng ta không động thủ sao?” Huyền Thiên Ngọc Nữ không hiểu, rõ ràng sư phụ truy đuổi ma thần Ám Dạ là muốn thu phục hắn, nhưng bây giờ lại trì hoãn, chưa thấy hành động.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói: “Ta muốn xem xem Heo Con cùng với những con người kia có thể làm được chuyện gì. Đợi Ám Dạ thật sự muốn động thủ giết bọn họ, chúng ta ra tay cũng chưa muộn”.
“Bọn họ chỉ là loài người, làm sao có thể đối phó với ma thần Ám Dạ.”
“Không sai, bọn họ chỉ có một con đường chết. Cho nên ta rất hiếu kỳ, bọn họ rốt cuộc định làm gì? Heo Con căn bản đang lãng phí thời gian và thiên phú.”
“Sư phụ, A La nói Heo Con đã không còn giống như trước đây, đến cô ấy cũng bỏ cuộc rồi. Chúng ta rất khó khuyên Heo Con hồi tâm chuyển ý.”
“Hừ, nó bị Diêm La làm ê muội, A La bây giờ đang hướng về bọn chúng. Ta thực sự rất muốn xem xem. Heo Con so với trước đây không giống ở chỗ nào. Cứ coi như vận mệnh có thay đổi, thiên chức cũng không thể bỏ qua cho nó. Việc nó trở lại chỉ là sớm muộn mà thôi.”
Huyền Thiên Ngọc Nữ muốn nói lại thôi, điều cô ta thắc mắc mà không dám mở miệng chính là: Huyền Thiên phái bọn họ, có phải vẫn mang thiên chức cũ hay không?
Xảy ra nhiều sự việc như thế, cô ta thực sự không thể không hoài nghi.
m Yến Tư phóng xe máy tới một dốc núi, nâng đầu chiếu ấn bùa vào chỗ sương đen tích tụ. Chiếc xe máy này giống như tất cả các trang bị của công ty, đều từng trải qua các đợt nâng cấp, đèn xe được làm từ chất liệu đặc biệt, ánh sáng của nó có thể thiêu chết ác linh, vô cùng hữu dụng trong nhiệm vụ vây bắt, tiêu diệt linh hồn tà ác số lượng lớn.
Nhưng mà bây giờ, thứ bọn họ đang đối mặt là ma thần Ám Dạ, mặc dụ trên đèn có cả ấn bùa được vẽ bằng chu sa nhưng e là hiệu quả cũng không lớn. Thế nhưng, bất luận ra sao, nhất định vẫn phải thử nó một lần. Diệt không được, biết đâu lại có tác dụng uy hiếp, điều khiển đối phương?
Quả nhiên bùa sáng vừa xuất hiện, màn sương đen kia soạt một cái, lập tức tản ra, ở một bên khác lại tụ tập thành một khối. Ma thần Ám Dạ hình như không còn nhẫn nại đối với thủ đoạn hư trương thanh thế này của bọn họ. Khi m Yến Tư một lần nữa dùng bùa sáng đuổi đến, màn sương đen kia chầm chậm tản ra rồi vút một cái tụ thành khối cuộn về hướng m Yến Tư.
Vu Lạc Ngôn hét lớn: “Hướng mười một giờ”.
m Yến Tư quyết đoán quay đầu xe, đèn xe chiếu đến hướng mười một giờ, trong thoáng chốc, màn sương đen dừng lại, nhanh chóng vọt lên trên, ở giữa không trung di chuyển một hồi, lại lần nữa cuộn xuống.
“Hướng hai giờ.” Vu Lạc Ngôn sợ mình nhìn không rõ, vừa hét vừa chạy về phía m Yến Tư.
m Yến Tư lại chiếu đèn. Cao Lôi lái một chiếc xe máy khác hết tốc lực chạy tới, hét lớn với Vu Lạc Ngôn: “Lên xe!”.
Hai chiếc xe máy ở góc độ đó, mượn thiên nhãn của Vu Lạc Ngôn bám riết truy đuổi chân thân của ma thần Ám Dạ giữa màn sương đen.
Bùa sáng của đèn xe máy thực sự có uy lực hơn mấy phần. Hai chiếc đèn tập trung lại một điểm, đánh trúng vào ma thần Ám Dạ, đẩy hắn ta lùi lại mấy bước. Cao Lôi và m Yến Tư vô cùng vui sướng. Ma thần Ám Dạ hình như có chút kinh ngạc, hắn ta nhanh chóng lùi lại, sau lưng lại là Thư Đồng lái một chiếc xe máy có bùa sáng khác vừa được vẽ xong. Giữa không trung, hai chiếc máy bay theo chỉ thị của Ray, cũng chiếu bùa sáng xuống.
Trong chốc lát giống như đã vây giữ được ma thần Ám Dạ.
Ma thần Ám Dạ cực kỳ tức giận, hắn ta nhào thẳng tới tấn công Thư Đồng thế đơn lực mỏng. Một luồng gió cực mạnh từ giữa màn sương đen cuộn đến, chiếc xe máy của Thư Đồng đổ xuống, cả người cô men theo mặt đất lăn mấy vòng.
m Yến Tư và Cao Lôi khởi động xe xông đến, Tiết Phi Hà ở gần Thư Đồng nhất niệm chỉ quyết, vẽ ra Phục ma chú trực tiếp chém tới. Ma thần Ám Dạ vừa cuộn bóng đen lại, cứng người, nuốt chú lực này xuống.
Mu bàn tay Thư Đồng bị đá nhọn làm rách một vệt lớn, máu tươi trào ra, lúc này tình hình nguy cấp, cô dùng lực vẩy tay một cái, lấy máu làm chú, bấm tay tấn công, dùng linh huyết của mình vẽ ra Phục ma chú đánh về phía ma thần Ám Dạ. Tiết Phi Hà giương cung lên, phối hợp với đòn tấn công của Thư Đồng, trước khi phóng tên lại phát một bùa chú nữa, hai đạo bùa chú này được mũi tên sắc nhọn tốc độ đẩy đến tấn công ma thần Ám Dạ, hắn bị ép lùi mấy bước.
m Yến Tư và Cao Lôi đã chạy đến nơi, lại lần nữa chiếu bùa sáng.
Đây là để cho Tư Mã Cần tranh thủ thời gian, anh lôi chiếc xe máy đổ trên mặt đất dậy, vừa mới khởi động, ma thần Ám Dạ đã ép tới, hắn ta đã thực sự nổi giận! Màn sương đen biến thành hình người, phân thành ba cái bóng đen kịt, lần lượt xông đến ba chiếc xe.
Tư Mã Cần hét lớn: “Mau chạy, dẫn hắn đến vòng xăng”. Anh quay đầu xe, khi lao qua chỗ Tiết Phi Hà, duỗi tay kéo cô nhảy lên xe. m Yến Tư cũng kéo Thư Đồng lên, ba chiếc xe chạy thục mạng lạng trái lách phải, dẫn dụ ma thần Ám Dạ đang điên cuồng tấn công ở phía sau, rít gió chạy thẳng đến khoảng đất trống bằng phẳng được vẽ ấn sáng bằng xăng kia.
A Dũng, A Cường và Chúc Tiểu Tiểu dùng xăng vẽ xong ấn sáng, nhìn thấy bên này mấy người đã cùng với ma thần Ám Dạ đánh đến trời long đất lở, bây giờ lại dùng xe máy chơi trò đuổi bắt, bọn họ cũng tranh thủ nắm bắt thời gian đi lên sườn núi lấy viên đá kia.
Rốt cuộc trên sườn dốc đó là loại phong ấn nào, bọn họ lại không tìm ra, cho nên cũng không biết cần phải dùng loại bùa phá ấn nào. Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: “Không kịp thử từng thứ một đâu, để tôi đi, tôi có thể phá”.
Ray ở bên kia tiếp lời: “Sườn núi dốc quá, tôi điều máy bay tuần tra đên giúp mọi người”.
A Dũng đeo lên người một bó dây leo núi lớn, tóm lấy thang dù của máy bay tuần tra ném xuống, để máy bay kéo mình lên đỉnh núi. Anh ở trên đỉnh núi định vị xong dây thừng, ném xuống dưới.
Núi này không cao lắm, nhưng dây thừng lại không đủ dài, A Dũng trượt đến đoạn cuối của dây thừng cũng không tóm được cánh tay đang giơ lên của Chúc Tiểu Tiểu. A Cường ở bên dưới quỳ xuống, hai cánh tay khoanh tròn lại. Chúc Tiểu Tiểu hiểu ý, chạy đà hai bước, một chân đạp lên cánh tay anh. A Cường dùng lực hất mạnh Chúc Tiểu Tiểu lên. Phía trên A Dũng duỗi tay ra giữ lấy Chúc Tiểu Tiểu, kéo cô lên trên, sau đó giúp cô buộc sợi thừng trên người vào đầu sợi thừng đã định vị trên núi. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Chúc Tiểu Tiểu mệt bở cả hơi tai.
Cô làm biểu tượng OK với A Dũng, sau đó bắt đầu từng chút từng chút trèo lên trên. A Dũng và A Cường tốc độ rất nhamh, một ngươi ở sợi dây thừng bên cạnh trèo lên đến trước mặt cô, bảo vệ phía trên, một người lên sau, bảo vệ ở bên dưới, phòng việc cô bị rơi xuống. Ba người đồng tâm hiệp lực leo lên, cuối cùng cũng tới địa điểm có phong ấn, bắt đầu dùng máy thăm dò phong ấn thử tìm chỗ cất giấu huyết thạch.
Ma thần Ám Dạ đuổi theo bọn m Yến Tư, nhưng hình như cảm giác được Chúc Tiểu Tiểu bên này đang chuẩn bị cướp viên đá, vội quay đầu trở lại, một luồng gió mạnh tấn công đến dốc núi. May mà đánh chệch, trúng ngay phía trên đầu bọn Chúc Tiểu Tiểu. Đá men theo dốc núi lăn xuống rào rào, rơi trúng vai A Dũng, một tiếng hừ vang lên, anh tuột tay, may mà dây thừng leo núi đã giữ anh, treo lơ lửng. Anh kinh hãi vạn phần nhưng không bị rơi xuống. Chúc Tiểu Tiểu và A Cường cắn răng bám vào vách núi trốn, khó tránh được trên người bị những viên đá lớn nhỏ rơi vào.