Đọc truyện Heo Ngốc Của Ngôi Sao – Chương 27
– Đã không học, không ghi chép bài đầy đủ, còn vẽ bậy ra vở. Mà chị vẽ bậy ra vở tôi cũng không nói nhiều, nhưng chị có cần vẽ tranh biếm họa về tôi không? – Thầy nhíu mày nhìn tôi nói.
Tôi cắn răng không dám hé nửa lời. Cúi gằm mặt mà răng tôi nghiến ken két. Tôi chỉ hận ở trước mặt tôi không phải là cái cổ của hắn, tôi sẽ lao tới mà cắn, mà nghiến cho đứt cổ hắn mới thôi. Nhất định là hắn. Nhất định là hắn vẽ! Hôm trước hắn không chỉ giăng giấy vệ sinh đầy phòng tôi mà còn vẽ cả vào trong vở tôi. Do tôi quá chủ quan, không thèm kiểm tra lại sách vở. Từ hôm đấy đến hôm nay cũng không xem lại bài. Hắn quá thâm độc rồi. Tôi nhất định phải giết hắn!
– Học không học! Đi ra ngoài quỳ gối cho tôi! – Thầy phũ phàng, đập quyển vở xuống bàn, chỉ tay ra ngoài cửa lớp.
Tôi cũng không dám ý kiến ý cò, lững thững bước ra khỏi lớp. Ra đến cửa, tôi ngoái đầu lại nhìn thầy bằng ánh mắt đáng thương. Thầy tuyệt tình không thèm nhìn mặt tôi, quay lưng lên bảng giảng tiếp. Tôi
Tôi đau khổ quỳ gối trước cửa lớp. Ngày gì mà khổ thế? Giờ ai không lười lại lười giờ thầy Tiến? Ai chứ ông thầy Toán này soi hơi bị ghe đấy. Đã bị phạt mà còn khiong nghiêm túc là ông ý đập chết tôi.
Tách! Tách!
Ôi ánh đèn flas nhấp nháy, tiếng máy ảnh vang lên như tiếng nhạc. Tôi cảm giác mình đang đứng trên sân khấu, được mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào đón, ánh hào quang chói lóa, khiến tôi cảm thấy mình như ngôi sao nổi tiếng. Điều này làm cho lòng hư vinh của tôi lên ngôi.
– Hình đẹp lắm! – Một giọng cười sảng khoái vang lên, tôi giật mình ngẩng phắt đầu dậy. Hình ảnh tên cẩu tạp chủng đang ngồi trên lan can, ngắm nghía cái điện thoại đập vào mắt tôi. Giờ tôi đã biết âm thanh lúc nãy là rồi. Tôi lườm hắn xém cháy mắt, gằn giọng.
– Tên khốn kia! Mau xóa ngay!
– Không không! – Hắn lắc đầu, cất cái điện thoại vào túi, tặc lưỡi nói. – Hình đẹp thế này sao có thể xóa? Phải giữ làm kỷ niệm chứ.
– Kỉ niệm cái mả cha nhà anh! – Tôi không kìm được, mặc kệ lời nói của mình có văn minh không, tức giận quát hắn. Chỉ muốn ngay lập tức xông lên mà cắn mà cấu, xé, đạp chết hắn. Hắn thấy tôi có ý định động thủ cũng không hề run sợ, mỉm cười vô cùng tao nhã khiến tôi chỉ muốn phỉ nhổ sáu mươi chín lần vào cái bản mặt cẩu tạp chủng của hắn.
– Nếu cô xông lên, tôi sẽ ngay lậl tức hô lớn gọi thầy dạy Toán lớp cô ra.
– Cái gì?! Tên đáng chết kia! – Tôi bực tức gầm gừ trong cổ họng.
– Đã bị phạt còn không nghiêm túc? Có muốn bị đình chỉ ba ngày không? – Thầy Toán bước ra không một tiếng động. Giọng thầy vang lên làm tôi giật bắn mình. Đúng là dọa chết người rồi. Tôi ôm trái tim mong manh bé nhỏ. Cũng may tôi không có tiểu sử bị bệnh tim, nếu không đã bị ông thầy đáng ghét này dọa cho vỡ tim mà lăn xuống mồ rồi.
– Ha ha ha… Thầy… – Tôi cười méo xệch. Quay qua liếc liếc hắn thì đã không thấy hắn đâu mất tăm. Như bốc hơi luôn vậy. Hừ! Tên khốn này, mặt dày, vô sỉ này sao hắn ta gây nguy hiểm tới tính mạng người khác rồi chuồn nhanh như thế chứ? Lưu Thiên Phong… ta mà gặp lại ta sẽ băm vằm mi ra! Tuy trong đầu tôi nghĩ đủ cách để xem hắn chết xấu như thế nào nhưng ngoài mặt thì tôi chỉ biết méo miệng mà nhìn thầy.
– Chị quỳ yên đấy cho tôi. Còn dám không nghiêm túc, nói chuyện với ai nữa thì chị liệu thần hồn đấy. Tôi sẽ gọi bố mẹ chị rồi đình chỉ học tập chị ba ngày. – Thầy bỏ lại lời cảnh cáo rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi vào lớp. Tôi nghe xong thì xanh mặt không dám hó hé gì thêm. Cái gì chứ riêng gọi phụ huynh là tôi sợ rồi. Bố mẹ tôi mà được triệu hồi tới thì tôi nát đít. Vì sự an toàn và hạnh phúc của cái mông yêu dấu, tôi đành phải ngậm ngùi trong cay đắng mà im lặng chịu phạt.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống báo hiệu giờ Toán đã hết và giờ ra chơi đã đến. Tôi đau khổ nhận ra rằng bây giờ cổng địa ngục mới chính thức mở ra. Thầy Toán đại vương ra chiếu chỉ hạ lệnh, cẩu Hoàng đi ra ngoắc tay kéo tôi vào lớp. Tôi ngước ánh mắt tội nghiệp lên nhìn Hoàng. Tới rồi, quỷ sai tới dắt tôi vào địa ngục rồi.
Tôi mím chặt môi đứng cạnh thầy, mắt không dám nhìn thầy lấy một cái. Khuôn mặt “điển trai” của thầy “yêu dấu” đầy vẻ nguy hiểm, đôi long mày tuấn tú nhíu chặt lại. Ôi mẹ ơi, cứu con. Con chết mất. Giờ này thì tuấn với chẳng tú cái gì? Sắp bị đưa lên thớt rồi còn đâu.
– Tôi làm gì chị mà chị thù ghét tôi tới thế? – Thầy nhướn một bên lông mày nhìn tôi.
Tôi đau khổ, nhím môi, cúi gằm mặt, nói lí nhí:
– Thầy ơi… em xin lỗi.
Chắc chết mất, phải làm sao bây giờ? Không lẽ giờ lại khai thật trong đống rơm là không phải tôi vẽ mà là hắn vẽ? Liệu thầy có tin không? Chắc chắn là không rồi. Liệu mọi người sẽ nghĩ thế nào về mối quan hệ của tôi với hắn? Chắc chắc là lên án rất kinh khủng rồi. Tôi chỉ biết im lặng lắc đầu nguầy nguậy trước những câu hỏi của thầy. Cả lớp nhìn tôi chăm chú với ánh mắt vô cùng hiếu kì. Trong đám đó có ánh mắt khiến tôi lợm giọng buồn nôn kinh khủng. Nhỏ Thu An nhếch môi cười tôi mà tôi nhìn thấy hại mắt vô cùng. Miệng thì xấu lại còn ra vẻ nhếch. Chắc nhỏ ta đang sung sướng lắm đây. Tôi bị thầy mắng té tát cơ mà.
Tôi lết lên sân thượng ngồi. Đúng là bực bội quá đi. Ngày gì mà xui xẻo muốn chết. Tiết sau là giờ Bài Tập nên không có giáo viên, vắng mặt trong lớp cũng chẳng sao hết. Tôi chán nản thả người xuống ghế dưới giàn hoa giấy định chợp mắt một lúc. Gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc xõa của tôi, mơn man làn da tôi. Mùi hương hoa trên sân thượng thoang thoảng, dễ chịu vô cùng. Không khí ở đây lúc nào cũng tuyệt vời nhất. Tôi chìm dần vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, tôi giật mình khi có một người con trai đang gục mặt trước mặt tôi. Hú hồn! Suýt vỡ tim rồi.