Hẻm Cụt

Chương 22


Bạn đang đọc Hẻm Cụt – Chương 22

Nó vừa về nhà thì dập vào người nó 1 bầu ko khí nặng nề,ông bà Khang hình như đã về,nhưng ko thấy Vũ đâu…Nó lên phòng anh thì thấy anh đang ngồi trong góc tối thẫn thờ,nó đến gần đặt tay lên vai anh,lúc này anh mới dứt khỏi dòng suy nghĩ quay sang nhìn nó…anh ôm chầm lấy nó,từ anh nó bị lan truyền 1 cảm giác bất an khó tả…anh ôm nó 1 lúc rồi đẩy nó ra,nhưng lại tránh ánh mắt của nó
_Em về phòng nghỉ đi,sáng mai anh đưa em đi khám bệnh nữa – Anh mỉm cười,lúc này anh mới nhìn vào nó,nhưng ánh mắt phản phức nỗi buồn rười rượi…Hình như anh đang giấu nó điều gì…
Bóng nó khuất sau cánh cửa,anh bần thần cuộn mình trong dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện giữa anh và ba mẹ
“_Con ko thể yêu Mai Trinh đc – Bà Khang nó…
_ Mẹ…mẹ nói gì vậy? – Vũ nghèn ngẹn ko hiểu mẹ mình nói gì,hỏi lại
_Hãy nghe mẹ con trước khi mọi chuyện quá muộn… – Ông Khang gầm mặt lên tiếng
_Tại sao vậy?ba mẹ biết con ko có Trinh con sẽ ko thể sống nổi mà – Vũ suy sụp ngẹn ngào nói
Ông bà Khang nhìn đứa con trai tội nghiệp đang thống khổ trong tình yêu mà lòng ngậm ngùi… 1 bí mật đã đc hé mở…
_Bởi vì….”

_Anh!!! – Tiếng nó gọi Vũ cắt ngang dòng hồi ức,anh quay sang nhìn nó mỉm cười
_Sao em chưa ngủ đi,khuya rồi mà,hay em mệt ở đâu à – Anh lo lắng nhìn nó

_Ko!! Chỉ là em ko ngủ đc – Nó lắc lắc cái đầu trông thật yêu,nó ngồi bệch xuống đất,2 tay gác lên đùi Vũ rồi gục đầu lên
_Sao anh ko ngủ mà cứ ngồi mãi vậy? anh có chuyện gì à? – Nó ngẩn lên nhìn Vũ
Anh bất giác né tránh ánh mắt của nó,anh kéo nó dậy ngồi vào lòng anh,vòng tay rắn chắc ôm nó nhẹ nhàng,nó tựa vào lòng anh tận hưởng hơi ấm từ thân hình to khỏe của anh,mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể anh nhanh chóng dìu nó vào giấc ngủ an lành…Ngồi ngắm nó ngủ,lòng anh ko khỏi nhức nhói…Dòng kí ức lại ùa về… từng câu từng chữ của mẹ anh như cào xé tâm can anh…
“_Mẹ ko chấp nhận cho con đến với Trinh đc…vì … Trinh là…”
Vũ nhắm nghiền mắt,cúi xuống thỏ thẻ vào tai Trinh
_Anh sẽ bảo vệ mẹ con em…Anh sẽ ko đầu hàng số phận…anh sẽ ko bao giờ để em rời xa anh 1 lần nữa…
Nó khẽ mỉm cười mặc dù vẫn đang say giấc…hay chăng nó đang chìm trong giấc mơ đẹp và thoảng nghe những lời ngọt ngào của anh khiến nó an tâm trong vòng tay anh hơn…
……
——–
_Em xong chưa? – Vũ từ ngoài cửa gọi với vào trong khi nó vẫn còn ở lì trong WC
_Xong rồi ạ – Nó chạy ra thì chợt…

_Á – Nó trượt nhào tới
Vũ chạy đến đợ kịp nó,mặt trắng bệch ko 1 giọt máu .Anh cáu lên…
_Em là mẹ rồi mà ko chịu cẩn thận 1 chút nào thế hả?
_Em xin lỗi- Nó phụng phịu với Vũ
_Anh thua em luôn…Đi thôi,anh đưa em đi đến bệnh viện – Vũ mỉm cười lắc đầu
Đường phố nhẹ bỗng,gió và lá vật nhau bay tung tóe… 1 buổi sáng đẹp trời…

_Hôm nay trông cô có vẻ khỏe nhiều rồi,cứ như vậy sẽ tốt cho thai nhi – Bác sĩ mỉm cười hài lòng
_À!! Tôi cần anh lưu ý 1 số việc sau để tiện chăm sóc cho phụ nữ khi mang thai – Bác sĩ nhìn Vũ nói
_Anh ở lại nói chuyện với bác sĩ,em raqq ngoài đi dạo 1 lúc nhé – Nó cảm thấy ngộp ngạc,khó chịu với căn phòng sực mùi thuốc này nên cáo lui

…Nó dạo bước trong khuôn viên rợp bóng cây xanh của bệnh viện…Ngồi xuống chiếc ghế đá,nó lại lấy tay xoa bụng tự cười tủm tỉm,lúc đầu nó lo sợ và chỉ muốn vứt bỏ tất cả,nhưng Vũ đã cho nó 1 chỗ dựa vững chắc,nó an tâm và cảm thấy yêu con nó vô cùng,tình mẫu tử đã giúp nó sống tiếp …Nó nheo mắt ngước nhìn những tia nắng
Lọt qua khe lá,đầu óc mông lung…nó nhớ đến chị…”Ko biết giờ chị đang làm gì?em thật có lỗi,chị đã giúp đõ em quá nhiều? Em cám ơn chị,chị Tuyết…Chị mãi là người chị tốt nhất trong cuộc đời em…em nợ chị rất nhiều”…
———————–
Trong làn khói thuốc mờ ảo. Tuyết nâng chén ly rượu lên say nồng…Từ ngày nó đi,Tuyết đã phải làm nhiều hơn thay cho cả phần nó…Cũng phải thôi,con đường này bước vào thì dễ nhưng bước ra ko phải là 1 điều dễ dàng… Cô ngày đêm chìm trong men rượu,tiếp khách đến mệt nhoài để bù đắp cái mà gã mama gọi là thiếu nợ…cái nợ ko xuất xứ đó có quyền gán cho bất cứ con nào gọi là kave đem lại lợi ích cho chúng…
Cô lê cái thân xác rệu rã trở về nhà,con đường heo hắt ánh đèn vàng mờ nhạt,bước đi ko định hướng gõ cồm cộp trên mặt đường…Tuyết cô đơn trên con đường này,cô đi với vẻ bất cần đời…và…lặng lẽ phía sau cô là 1 bóng người mập mờ trong bóng tối…với đôi mắt lạnh lẽo dõi theo cô….
_Này cô em,đi đâu đấy có cần bọn anh hộ tống ko? – 1 toán thanh niên nhìn mặt băm trợn,lố lăng đi ngược hướng chặn đường Tuyết với những hành động và lời nói khiếm nhã và giọng cười khanh khách nghe phát nôn
_Biến đi lũ khốn – Tuyết hoắc mắt lạnh tanh buông lời như dao sắt về phía lũ bụi đời xó chợ
_Oa,trời,em đẹp mà sao miệng lưỡi kinh thế,đi chơi với bọn anh 1 đêm đi,đảm bảo em sẽ mê anh luôn – 1 tên như đầu đàn cười hô hố ôm lấy eo Tuyết,ép cô vào người
Tuyết đẩy hắn ra và tặng kèm 1 cái tát giáng trời,tên đầu đàn đỏ mặt gầm lên như thú dữ
_Á,con đ.ĩ này,nói ngọt ko nghe đúng ko?muốn bạo lực chứ gì? – Hắn gằn lên và tán thẳng vào mặt Tuyết 1 ko thương tiếc khiến cô chao đảo đất trời
Cô té gục xuống đất,tên đầu đàn bước đến,đè Tuyết xuống đất,hắn ngồi lên người cô và giật tung hàn nút áo của Tuyết…Cô nhắm mắt lại,buông xuôi chính mình…Bốp…bốp…
Sau 2 tiếng động vang lên,cả thảy 5,6 tên mày xanh mặt tím run lên cầm cặp,còn thằng đầu đàn máu me đầm đìa nằm bất động…Tuyết ngồi dậy,tựa người vào tường,đôi mắt vô cảm xúc dán xuống đất,cô lấy bao thuốc,đánh lửa đưa lên miệng…phà ra 1 làn khói sương mờ…nhếch mép cười…
_Lại là anh à?muốn gì đây? Ko phải tôi đang ra sức trả nợ cho anh cả phần của con pé Trinh sao? – Cô nói giọng mỉa mai

_Đứng dậy,đi – Giọng nói lãnh băng ra lệnh
_Hờ,tối nay anh tính bao tôi sao?… Duy lão đại – Tuyết cười mỉa nhướng mày,hắt đôi mắt lãnh đạm như soi xoáy vào tâm can người đối diện
Duy kéo tay tuyết lôi đi mặc cho cô vùng tay ra,anh lôi Tuyết ném vào xe 1 cánh thô bạo…
————
Tia nắng găn gắt luồn qua rèm cửa,châm lên mi mắt khiến Tuyết khó chịu lay mắt nheo nheo khẽ mở ra…Người cô đau nhức như vừa trải qua 1 cơn bệnh cảm kinh khủng,cô khó khăn trở người trên chiếc giường to lớn,1 vòng tay cứng cỏi vẫn còn đang ôm đỡ lấy đầu cô,gương mặt hắn lạnh toát,đôi mắt sắt lạnh nhắm nghiền,đôi môi nồng nàn và đôi tay mạnh mẽ như muôn bóp nghiền cô ra đêm qua giờ như 1 giấc mộng mờ ảo…Cô khẽ đưa tay chạm khẽ lên gương mặt đó…thật nhẹ…thật nhẹ,như sợ nó sẽ tan biến đi ngay khi cô chạm vào…Đôi mắt anh nhay nhay từ từ mở ra,Tuyết rút vội tay lại nhoài người dậy,lấy tay hất tóc sang 1 bên nôm thật quyến rũ,cô mặc quần áo rồi ngồi ở mép giường mặc chiếc vớ quần màu nâu đỏ,cô đánh lửa châm 1 điếu thuốc,trong làn khói nhàn nhạt,Duy ngồi tựa vào giường nhìn ngắm từng hành động cử chỉ của Tuyết ko rời mắt,mái tóc xoăn dài rũ xuống trên nền da tuyết trắng,đôi môi đỏ căng mộng ngọt ngào như quả dâu tây,đôi gò má cao thanh thoát,Tuyết thật đẹp…nhưng ko phải đẹp lạnh lẽo như tảng băng giống Trinh,mà cô đẹp tựa những bông Tuyết đầu đông ấm áp,tuyết rơi…rơi vào trái tim lạnh lẽo của ai đó,mang dư vị của sự ấm nồng của mùa thu…
_Nhìn đủ chưa?…- Cô nhìn Duy lạnh lùng cất tiếng,nhếch miệng cười nửa môi mỉa mai – Tôi phải đi làm đây,thưa ông chủ
Duy thu ánh nhìn lại,với tay lấy chiếc ví,anh rút ra 1 cọc tiền giấy mới cứng hất thẳng vào Tuyết cười lạnh lẽo
_Giá đêm qua cho cô
Tuyết lặng thinh 1 lúc,hướng mắt nhìn những tờ tiền vải trên giường,tung tóe cả dưới sàn,cô nhếch miệng cay đắng,đôi mắt khinh đời bạt bẽo tới nao lòng,Tuyết cầm điếu thuốc châm thẳng vào tờ tiền nằm vung vải trên giường,1 đốm cháy lóe lên,rồi phút chốc lan sang những tờ tiền khác tạo thành 1 ngọn lửa 1 cách nhanh chóng…Đàn em của Duy hớt hãi chạy vào khi thấy đèn báo cháy nhấp nháy và khói phả ra từ phòng Duy…Chúng ra sức dập lửa ko để ý gì đến 2 nhân vật chính. Tuyết đứng dậy dửng dưng bước đi,để lại sau lưng 1 mớ hỗn độn…Duy vẫn dửng dưng ngồi nhìn ngọn lửa ko 1 chút sợ hãi,ánh nhìn long lên như 1 đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mà chúng thích,nụ cười thích thú,anh đứng dậy mặc vội đồ đi nhanh ra cửa…Tuyết đang sãi bước bỗng bị kéo giật lại ngã về phía sau vào lòng ai đó…cô ngẩng lên và kịp nhận ra Duy,cô gằn vùng thoát khỏi bàn tay thép của anh nhưng bất lực,cô đứng lặng ,hướng mắt nhìn thẳng về 1 chân trời…Anh cúi xuống khe khẽ vào tai cô như gió…
_Tôi phải trả bao nhiêu để có cuộc đời em? – 1 nụ cười mỉm khiến gương mặt lạnh lùng của anh sáng lên
Tuyết mở đôi mắt tròn xoe hơi mờ sương nhìn Duy… Anh đặt lên đôi môi ngỡ ngàng đó 1 nụ hôn nồng thắm….
Trong gió thoảng tiếng chim trong vắt như 1 lần nữa mở ra thêm 1 khởi đầu… 1 hạnh phúc mới….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.