Đọc truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần – Chương 121
Quý Thanh không thèm chấp hai con sói tinh ngu ngốc này, lạnh mặt lướt qua bọn chúng sải vài bước chân, đột nhiên nhớ ra, hồi nãy Vãn Vãn cũng đi qua đây, nếu vậy..
“Đứng đó!”
Hai Lang yêu vừa rón rén đứng lên toan bỏ chạy sợ hãi nhăm nhúm mặt mày, không dám quay đầu lại.
“Đại..
Đại nhân..
Ngài..
Còn có chuyện gì ạ?”
“Quay lại đây!” Quý Thanh lạnh lẽo ra lệnh.
A Đại cùng A Nhị trao đổi ánh mắt với nhau, chậm rì rì xoay người.
“Hồi nãy có ai đi qua đây không?” Ngữ khí của Quý Thanh rất nhẹ, giống như vấn đề này hắn chỉ thuận miệng hỏi thăm.
“Không có, không có! Đại nhân, chúng tôi thề rằng không hề thấy bất cứ một nữ sinh nào từng đi qua nơi này cả.” Hai “bé sói ngây thơ” giấu đầu lòi đuôi, vội vàng lắc đầu.
Thần sắc Quý Thanh trở nên lạnh băng, Hắc Huyền đậu trên vai hắn lập tức cất giọng chất vấn: “Xem ra các ngươi đã gặp tiểu mỹ nữ! Nàng đâu?”
Khuôn mặt hai Lang yêu xám ngoét lại, “Không không không! Chúng tôi thật sự không gặp ai cả!”
“Ai phái các ngươi tới? Vãn Vãn đâu?”
Quý Thanh bước về phía trước.
A Đại cùng A Nhị hoảng loạn liên tục lùi ra sau, “Ma Chủ đại nhân, xin tha mạng! Chúng tôi không làm gì được nữ sinh kia cả, nàng còn đánh chúng tôi nữa, ngài xem, bây giờ trên người chúng tôi đều bị thương..”
“Tiểu mỹ nữ chỉ là một người bình thường, sao có thể đánh các ngươi bị thương.
Đại nhân! Để Điểu ăn chúng nó đi!” Trong mắt Hắc Huyền nhuốm đầy sát khí.
Quý Thanh cảm ứng được Vãn Vãn vừa đi khỏi không lâu, và chắc chắn hai tên Lang yêu này đã làm gì nàng.
Còn vấn đề tại sao Vãn Vãn có thể làm chúng bị thương, hắn cũng chẳng thắc mắc nhiều.
“Khóa yêu tháp.” Quý Thanh để lại ba từ, sau đó xoay người rời đi.
Đợi đến khi vị Ma Chủ đại nhân kia đi mất, lúc này hai Lang yêu mới nhẹ nhàng thở phào.
“Đại ca, chúng ta thật sự phải tới Khóa yêu tháp sao?” A Nhị hỏi.
Khóa yêu tháp vốn được thông linh thế gia trấn thủ nhiều đời nay, nơi đó xét theo mức độ phạm tội nặng nhẹ của yêu quái mà chia ra nhốt ở từng tầng khác nhau.
“Ngươi có bị ngu không? Hắn nói thì đi liền à? Chẳng qua..
thế hệ Ma Chủ này hình như có chút khác biệt!” A Đại cân nhắc, người nam nhân ấy trông thì bình thường, nhưng lại tản ra khí thế làm người..
À không, làm yêu e sợ.
“Việc Úc tiểu thư kia nhờ thì tính sao?” A nhị hỏi, bọn chúng phải cướp được vật gì chứng minh mới có thể nhận tiền thù lao.
Không có tiền chỉ đành cạp đất mà ăn.
“Nói ngươi ngu đáng lắm!” A Đại phang bốp vào đầu hắn, “Cướp của học sinh khác, bây giờ đang là lúc chuẩn bị thi đại học, đứa nào chả mang theo hồ sơ gì đó bên người, cướp đại một cái rồi làm chút phép thuật nhỏ qua mắt là xong.”
“Vậy vẫn ở đây chờ tiếp hả?”
“Ngươi muốn chết hả, lỡ tên Ma Chủ kia quay lại thì sao? Mau đổi địa bàn hành động!”
“Vâng thưa đại ca!”
Nói đoạn cả hai nguẩy đít rời đi, vừa lúc bắt gặp một cậu thanh niên vác ba lô từ xa bước tới.
“Thằng nhóc kia, đứng lại!” Bọn chúng lại giở trò cũ lao ra chặn đường.
Thanh niên kia mặc bộ trang phục thời Đường trắng tinh, mang mắt kính, trông dáng vẻ giống học sinh cấp ba.
Cậu nghe hai tên Lang yêu nọ nói vậy, khẽ dùng tay nâng gọng kính.
“Đại thúc, có chuyện gì vậy?”
Đại thúc? Tiểu tử thúi!
“Mau giao hết tiền bạc cùng tư trang ra đây!”
“Đại thúc, ta không có tiền.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đưa hết đây.
Nếu không bọn ta sẽ ăn thịt ngươi!” Nói đoạn chúng lại lộ ra nguyên hình.
“Ồ, yêu quái hả, dám cướp tiền của đạo gia ta, gan cũng lớn đó chứ!” Thanh niên tháo kính xuống, lộ ra một đôi mắt đen sẫm thâm thúy.
“Cứu mạng!”
Còn chưa kịp chạy trốn, bọn chúng đã bị một lá bùa định thân bay tới giữ chặt chân.
“Ngươi là ai?” A Đại tức muốn hộc máu, mở mồm hỏi.
“Mao Tiểu Thất.”
(Đến xui cho hai bạn sói già đáng iu)
.