Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 96: Ngươi đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng chưa?


Đọc truyện Hệ Thống Xin Xếp Hàng – Chương 96: Ngươi đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng chưa?

Quét mìn là game đại chúng ra nhập vào gia đình Windows năm 1992. Mục đích ban đầu của nó không phải là một trò chơi cũng không phải là một hình tức giải trí lấy lòng đại chúng. Nói ra có thể ngươi không tin nhưng mục đích ban đầu là hướng dẫn người dùng sử dụng con chuột để làm việc, làm cho những động tác này trở nên tự nhiên, nâng cao tốc độ di chuột cùng độ chuẩn xác mà thôi.

Nhưng trò chơi này đã nằm ngoài dự liệu của Microsoft. Tại những năm tháng thiếu thốn trò chơi, nó được lưu hành, danh tiếng rất tốt, thậm chí được tôn sùng là một trò chơi xuất sắc.

Đến tận gần ba mươi năm sau, cơ hỗi mỗi phiên bản Windows đều được trang bị trò chơi này như một thứ tất yếu đi cùng lịch sử.

Quét mìn là trò chơi mọi nhà trên địa cầu đều biết.

Nhưng ở dị giới không phải như vậy.

Trên thế giới này mặc dù cũng tồn tại hệ điều hành giống với Windows nhưng trò quét mìn không được tạo ra, rất có thể nguyên nhân do kinh thương.

Dĩ nhiên trên thế giới cũng có thể tồn tại trò chơi quét mìn nhưng nó lại đơn giản như vậy hiển nhiên không được lên top hay có người hoặc công ty đứng ra giới thiệu. Vì thế chớ nói nhà nhà đều biết, phỏng chừng người nghe qua cũng không có mấy.

Cơ Thái Hiểu cùng thuộc hạ hiển nhiên chưa từng tiếp xúc qua trờ chơi như vậy.

Mà quét mìn một khi biết cách chơi liền dễ như trở bàn tay nhưng nếu không biết, có thể nói là khó nhưu lên trời!

Đây cũng là thủ đoạn Thẩm Phong sử dụng lên mười một người Cơ Thái Hiểu.

Nhưng nguyên nhân chính không phải ở đó. Thẩm Phong còn muốn đem bọn Cơ Thái Hiểu một lưới bắt hết.

Rồng có nghịch lân, vô lại cũng có.

Tiểu thiên sứ cùng Lê Hoa, chính là nghịch lân của Thẩm Phong, Cơ Thái Hiểu biết các nàng là tinh linh, nếu hắn mà đi công bố với dư luận thì sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn nổi, do đó cần phải “diệt khẩu”!

Những người áo đen vẫn lục lọi tiến về phía trước, bọn họ đi thật chậm, mỗi một bước bước ra đều ẩn nấp những bẫy rập nguy hiểm.

– Chớ đi phía trái, đi bên phải!

Bỗng nhiên Thẩm Phong hướng về người áo đen tên Bính, lớn tiếng nhắc nhở.

Tên Bính giật mình, dưới sợ hãi hắn căn bản không nghĩ quá nhiều, theo bản năng đem chân trái định bước về phía trái rụt lại, thuận thế nhảy hướng bên phải!

Đinh!

Không xuất hiện cái gì cả.

Cặp mắt người áo đen tên Bính bỗng nhiên trợn, một đầu lâu màu đen chậm rãi hiện lên ở dưới chân hắn!

Người áo đen Bính thét lên một tiếng:

– Ngươi lừa gạt ta!

Thẩm Phong nhún vai một cái, nói:

Người anh em, ngươi là địch nhân a, ta không lừa ngươi thì lừa ai?

Biểu tình người áo đen tên Bính trong nháy mắt liền vặn vẹo.


Oanh!

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, đem gương mặt dữ tơn kia chôn vùi trong biển lửa.

– Đồ hèn hạ vô sỉ!

Cơ Thái Hiểu không nhịn được mở miệng mắng to, nhưng sự sợ hãi trong lòng của hắn lại thêm mấy phần, rốt cuộc hắn có thể khẳng định, thiếu niên kia biết rõ hoàn toàn địa điểm chôn địa lôi.

“Giá trị khiếp sợ của Cơ Thái Hiểu +99!”

Thẩm Phong cười thầm trong lòng, hắn dĩ nhiên không nắm bản đồ trong tay, cũng không nắm giữ phương pháp hóa giải hoàn toàn.

Chẳng qua hắn đã từng chơi qua quét mìn, thông qua những con số đã hiện lên, đoán được vị trí của một ít địa lôi, chỉ là dưới sự cố lộng huyền hư của hắn, đã gia tăng sự sợ hãi cho Cơ Thái Hiểu.

– Chớ đi bên phải, đi bên trái đó!

Không có bất kỳ sự báo trước, đột nhiên Thẩm Phong lại hô to một tiếng!

Người áo đen tên Đinh đang định đi bên phải bỗng giật mình nhưng hắn cười lạnh, lúc nãy Thẩm Phong đã dùng chiêu này hại chết bính, bây giờ còn muốn dùng lại một lần nữa? Coi hắn là người ngu ư?

Hắn làm sao mắc lừa được?

Người áo đen Đinh cười lạnh vẫn đi về bên phải, địch nhân không để cho hắn bước, chính là an toàn nhất… Cái rắm a!

Đầu lâu màu đen chậm rãi hiện lên…

Đinh khóc thảm thiết.

Thẩm Phong lắc đầu thở dài nói:

– Ta đã nói chớ đạp bên phải, ai bảo ngươi không tin ta!

– Ngươi được lắm!

Oanh!

Sau khi gầm lên một câu cuối cùng, thân hình của hắn biến mất trong vụ nổ.

Cơ Thái Hiểu cùng những tên còn lại thi nhau mắng “Hèn hạ”, “Vô sỉ”, “Tiện nhân”, “Bỉ ổi”, “Âm hiểm”, không khí trong bản đồ quét mìn nhất thời đầy vui vẻ.

– Các ngươi còn có… Ba phút.

Khóe miệng Thẩm Phong hiện lên một nụ cười hèn mọn,

– Muốn đánh ta à? Tới a! Các ngươi tới, ta đứng để cho các ngươi đánh, cảm động không?

Mọi người tức giận trùng trùng nhưng không ai dám làm bừa.

Chỉ có tỉnh táo, may mắn Cơ Thái Hiểu vẫn còn giữ được một tia lý trí, hắn điên cuồng hoạt động não, suy tính phương vị cùng những con số, tầm mắt hắn nhìn qua tất cả những ô đất màu xanh đã mở cùng vị trí của những quả địa lôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đồng hồ tí tách chuyển động như bùa đòi mạng, những người áo đen dè dặt tiến về trước tuy vậy thỉnh thoảng vẫn có người táng thân dưới vụ nổ.


Cơ Thái Hiểu vẫn suy tính, bỗng nhiên, linh quang chợt lóe lên!

– Ta biết quy luật!

Ánh mắt hắn sáng lên, lớn tiếng nói:

– Những con số kia đại biểu cho cửu cung bát quái!

Lời vừa nói ra, Thẩm Phong nhất thời có chút kinh ngạc, ngươi giỏi thật a, linh quang của ngươi rất tinh túy!

Nhưng đã quá chậm?

Cơ Thái Hiểu ngạc nhiên, ngẩng đầu lên phát hiện tùy tùng của mình đã biến thành mây khói từ lúc nào rồi!

– Còn 1 phút!

Thẩm Phong ngáp dài nhắc nhở thời gian còn lại.

Mắt Cơ Thái Hiểu đỏ lên, không phải thương tâm, là gấp, hắn nhìn vị trí đứng của Thẩm Phong, coi như hắn nắm giữ quy luật, nhưng chỉ còn một phút, làm sao có thể tới được nơi đó a?

Không! Không thể buông tha dễ dàng như vậy!

Cơ Thái Hiểu cắn răng,bộ não cấp tốc vận chuyển, hắn quét qua những ô đất trước mặt, nhanh chóng đoán được những ô nào là an toàn, lấy tốc độ cực nhanh đi tới.

-Cố lên! Ngươi là giỏi nhất!

Thẩm Phong khen ngợi ý chí kiên cường không bỏ này của Cơ Thái Hiểu.

Cơ Thái Hiểu không buông tha, hắn kiềm chế kích động, nhanh chóng vận chuyển, tiến về phía trước mà không dừng lại chút nào, thời gian tí tách vang lên bên tai, ngắn ngủi, dồn dập, nhưng dài đằng đẵng vô cùng.

– Còn có năm giây.

Thẩm Phong bỗng nhiên lên tiếng.

Hô hấp của Cơ Thái Hiểu cứng lại, hắn cách Thẩm Phong chỉ kém năm mươi thước nữa, chỉ cần cho thêm mười giây, là hắn có thể an toàn đi qua, nhưng thời gian chỉ có năm giây, trừ phi hắn chạy như điên, nếu không căn bản không kịp.

Nếu như chạy như điên về phía trước, vạn nhất dọc đường có một quả mìn, hắn liền nổ tung.

Nhưng không đánh cuộc thì chỉ có ngồi chờ chết.

– Liều mạng!

Ở thời khắc tối hậu, Cơ Thái Hiểu biểu hiện ra dũng khí hơn người cắm đầu xông về phía trước!

Đinh đinh đinh đinh ——

Thần kỳ là, mỗi khối hắn đạp lên tất cả đều an toàn, con đường thẳng tắp dài năm mươi thước kia ngay cả một quả mìn cũng không có!


Thần ở trên cao phù hộ hắn?

– Trời cũng muốn diệt ngươi a!

Cơ Thái Hiểu cười to, hắn đã vọt tới trước người Thẩm Phong, đao sắc nơi tay, hắn muốn tự tay đâm chết kẻ thù!

Thẩm Phong tuân thủ cam kết, không nhúc nhích một cái, cho dù thanh đao kia đã giơ lên đỉnh đầu và đang hướng xuống, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi lười biếng.

Chẳng qua hắn nhẹ nhàng hé miệng phun ra hai chữ:

– Đổi mới.

Trong nháy mắt, Cơ Thái Hiểu đã quay lại thời điểm ban đầu, trước mặt hắn là khoảng không gian màu trắng bát ngát, những ô đất màu trắng còn chưa được mở ra cùng với một thiếu niên lười biếng ngồi ở phương xa.

– Lại một lần nữa, lần khiêu chiến này sẽ có ba phút thông quan, cố gắng lên, ngươi có thể làm được!

Thiếu niên nói như thế.

– Ngươi đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng chưa?

Cơ Thái Hiểu:

– Ta đã từng trải qua!

Hắn bại không phải ở tuyệt vọng mà bại bởi vận khí.

Hắn kiên cường cười nói:

– Bổn thiếu gia đã nắm giữ quy luật, chẳng lẽ còn có thể bị nổ chết?

Kết quả hắn vừa nói xong, bước chân đầu tiên đặt xuống đã đạp phải mìn, liền trực tiếp nổ không còn manh giáp.

Thẩm Phong đóng trò chơi quét mìn, trở lại thế giới thật, thời gian cũng trôi qua không tới bảy phút kể từ khi bắt đầu.

Bảy phút, không phí nhiều sức, tiêu diệt hết mười một người Huyết Sắc Tri Chu, đây chính là lần đầu tiên hệ thống Windows thử sức.

Oanh oanh oanh ——

Vừa trở lại, bên ngoài nhà trọ liền truyền đến tiếng động cơ mô tô.

– Thẩm Phong!

Tiếng gọi ầm ĩ, đi đôi với tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài vọt vào.

Thẩm Phong kinh hãi, lúc này mới bảy phút a, từ Tinh Không học viện tới nơi này ít nhất cũng phải hai mươi phút đường xe, không biết tiểu thiên thiên sứ dùng tốc độ như thế nào mà có thể đến đây nhanh như vậy.

Thiếu nữ xông vào.

– Ngươi không sao chứ!

Nàng vội vàng hỏi, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Huyết Sắc Tri Chu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Ánh trăng chiếu xuống, Thẩm Phong nhìn thấy thiếu nữ bị gió lạnh thổi hồng cả khuôn mặt, mái tóc rối bời, quần áo phủ đầy bụi, ống quần vẫn còn ướt đẫm bùn đất…

Có lẽ là do nàng chọn một con đường tắt, phóng với tốc độ như điên, cho nên chỉ trong bảy phút chạy tới nơi này a?


Trong lòng Thẩm Phong ấm áp, hốc mắt lại nổi lên một tia chua xót.

– Không sao, tất cả đã được giải quyết.

Thẩm Phong ôn nhu nói.

Hai mắt Đại Vũ trợn to, đều được giải quyết, một đối mười một?

“Điểm khiếp sợ của Đại Vũ +99!”

Đại Vũ cũng rất nhanh tỉnh hồn lại, kéo tay Thẩm Phong, gấp giọng nói:

– Hành tung của ngươi đã bại lộ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi tòa thành thị này!

Thẩm Phong nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, mặc cho thiếu nữ kéo tay.

Tay nàng lạnh như băng, đã đông đến độ đỏ bừng.

Đi ra khỏi nhà, Đại Vũ bỗng nhiên ngừng lại trước xe mô tô, nàng quay đầu nhìn Thẩm Phong một cái, đầu cúi xuống, thấp giọng nói:

– Ngươi tới lái?

Má nàng đỏ hây hây, hiển nhiên nghĩ tới cảnh Thẩm Phong ngồi sau ôm eo nàng, tình cảnh đó làm nàng ngượng ngùng không chịu nổi.

– Thật xin lỗi.

Thẩm Phong nghiêm túc, chân thành nói:

– Ba chữ đó, có lẽ rất thiếu, nhưng… Ta phải trịnh trọng nói với ngươi, thật xin lỗi, ta thật không có ác ý, cũng không phải cố ý!

– Ta biết.

Cô gái khẽ ngẩng đầu, nhanh chóng liếc Thẩm Phong một cái, rồi sau đó lại cúi đầu xuống, thấp giọng rù rì nói:

– Ta tin tưởng, ngươi không phải cố ý. Ta có thể cảm giác được…trong lòng ngươi đầy quang minh và ấm áp. Cho nên sự kiện kia… Cũng không cần nhắc lại, chỉ là ta vẫn có chút ngượng ngùng mà thôi…

Nói xong, hai tai nàng cũng đỏ lên.

Bỗng nhiên Thẩm Phong nhớ tới một câu thơ thâm tình nhưng cũng khá kiểu cách.

“Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu, tượng nhất đóa thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều tu.” (1)

Thẩm Phong hiểu ý cười một tiếng, ngồi lên xe gắn máy, quay đầu đối với cô gái ôn nhu nói.

– Muốn đi đâu?

Đại Vũ đỏ mặt ngồi phía sau, có chút câu nệ từ phía sau ôm lấy thiếu niên.

Nàng trầm mặc chốc lát.

Bỗng nhiên không biết tại sao thấp giọng nói:

– Đi cõi bồng lai tiên cảnh.

————————————————————–

Chú thích:

(1) Một cái cúi đầu dịu dàng, tựa như đóa hoa sen yếu đuối thẹn thùng trước cơn gió lạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.