Đọc truyện Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao FULL – Chương 188: Đây Không Phải Yêu Thì Là Gì
Vệ Tây Lẫm V: Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật.
Rất nhiều du khách đứng ở bờ sông, họ thấy đống dụng cụ và nhân viên công tác của tổ tiết mục là biết có show quay ở đây, thế là tò mò đến vây xem, rồi bị nhân viên an ninh của khu tham quan cản lại ngoài hàng rào.
“Vệ Tây Lẫm, nam thần!”
“Trời ơi, đó có phải BOSS Cố không!”
“Còn có trùm visual Từ Thải Lam nữa kìa, chương trình gì mà toàn tai to mặt lớn thế này?”
“Ảnh đế Chu Cẩm Trình cũng ở đó đấy, nam thần của tui vẫn đẹp trai như vậy!”
“Nữ thần Tạ Lệ Tư của tôi ơi!”
Đám người Vệ Tây Lẫm vẫy tay với du khách, vừa nghe thấy khẩu lệnh của đạo diễn thì ai vào chỗ người nấy.
Bốn người Cố Duyên Tranh, Phó Tinh Châu, Lục Thần Hạo và Cảnh Tâm Uẩn như người kéo thuyền túm lấy dây thừng, bốn con thuyền nhỏ bèn chập chờn trên mặt nước.
Vệ Tây Lẫm nhìn Cố Duyên Tranh ra sức rồi cười trộm không ngừng.
Hắn tựa vào thuyền, ngồi không nhàn nhã, thỉnh thoảng lại kêu: “Ông chủ Cố cố lên! Nhanh thêm tí nữa nào, nhanh thêm tí nữa nào!”
Ở trước ti vi, xem chương trình đấy, Cố Duyên Tranh tập kích môi Vệ Tây Lẫm, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên gò má hắn, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Bảo bối à, em biết không? Lúc ấy, em bảo tôi nhanh thêm nữa, phía dưới tôi liền cứng.”
Mặt Vệ Tây Lẫm nóng lên, mắt nhìn thẳng, còn tay thì ôm cái gối đặt bên đùi lên, không nhịn được nói: “Tập trung xem ti vi!” Trong lòng mắng chửi liên hồi: Khốn khiếp, anh nói thế phía dưới em cũng cứng đấy, hiểu chưa!
Cố Duyên Tranh rất hăng hái nhìn gương mặt đẹp của hắn ửng đỏ.
Y đưa tay sờ, mân mê một hồi lâu, ánh mắt dần mập mờ, đáp lên cái gối đầy khả nghi, thấy nét mặt người yêu ngày càng lúng túng thì âm thầm cười.
Y dời tầm mắt, trượt tay đến bên hông của hắn, ôm người vào lòng, ánh mắt cũng chuyển hướng lên màn hình ti vi.
Nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của cậu thanh niên bên cạnh, ý cười trong mắt càng nồng đậm hơn.
Trong ti vi, Từ Thải Lam, Chu Cẩm Trình và Tạ Lệ Tư lấy tay vẩy nước, lặng lẽ đánh úp thuyền Vệ Tây Lẫm.
Cố Duyên Tranh thấy tình thế không ổn, bèn cất giọng nói: “Tây Lẫm, cẩn thận!”
Nhưng đã muộn, hai tay Chu Cẩm Trình níu mạn thuyền Vệ Tây Lẫm, rồi lật nó dưới sự giúp đỡ của Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư.
Vệ Tây Lẫm không đề phòng ngã vào nước.
Nhưng dù có chết, hắn cũng phải kéo một kẻ đi chịu tội chung, thế nên hắn quơ bừa tay lên không trung, may mắn túm được áo một người, vậy là bất chấp đó là ai, hắn kéo mạnh một phát.
Tùm một tiếng, người đó cũng rơi xuống nước theo luôn.
Vệ Tây Lẫm chui ra mặt nước nhìn thử, hóa ra là Chu Cẩm Trình.
Hắn cười phá lên, nhanh nhẹn leo về thuyền.
Lúc này, cộng sự của Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư đã tận dụng cơ hội kéo thuyền đi xa hơn mấy mét.
Sau khi thấy Vệ Tây Lẫm lên thuyền, Cố Duyên Tranh lập tức phát lực, mau chóng đuổi theo họ.
Tạ Lệ Tư và Từ Thải Lam ăn ý khỏi bàn, chẳng nói gì với nhau đã bắt đầu giở trò cũ, cùng tấn công Vệ Tây Lẫm để đẩy hắn vào nước lần nữa.
Cố Duyên Tranh đưa ánh mắt sắc bén quét về phía Phó Tinh Châu cách y gần nhất, bất ngờ cầm dây thừng trong tay anh ta kéo mạnh một phát.
Thuyền của Từ Thải Lam đột nhiên chịu lực, cô nàng mất trọng tâm, thoáng chốc té ngay vào lòng sông.
Nhờ vậy, Vệ Tây Lẫm tránh được độc thủ của Từ Thải Lam.
Netizen 34: Ông chủ Cố, kéo đẹp lắm!
Netizen 35: Ông chủ Cố là anh hùng cứu mỹ nhân rất kịp thời, một like!
Vệ Tây Lẫm hạ mình tránh thoát tay Tạ Lệ Tư, rồi giữ chặt mạn thuyền, làm một động tác tay với Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh vừa kéo dây thừng, vừa cuộn nó vào tay.
Chẳng mấy chốc sau, con thuyền của Vệ Tây Lẫm đã dẫn đầu xa xa.
Từ Thải Lam còn ở trong nước, mãi chẳng thể leo lên.
Cô nàng gục vào thành thuyền, dở khóc dở cười lau mặt: “Vệ Tây Lẫm kia, chúng ta cứ chờ đến trò thứ tư đi!” Vì mặc áo phao, nên không sợ lộ gì.
Chẳng qua mái tóc dài ướŧ áŧ với gương mặt đẫm những nước của cô vẫn tản ra vẻ xinh đẹp động lòng người, cũng mang đến cảm giác cám dỗ khó cưỡng, quả không hổ với cái danh nữ thần trong lòng của đông đảo cậu trai!
Bấy giờ, Chu Cẩm Trình cũng đuổi theo, lấy dây thừng cột ở thuyền mình ném về phía Vệ Tây Lẫm, định bụng để dây thừng vướng vào người hắn quấy nhiễu.
Chẳng ngờ Vệ Tây Lẫm nghe thấy tiếng động bèn quay đầu, bắt được dây thừng đang tập kích tới, sau đó cười gian dùng sức, thế là lôi Lục Thần Hạo từ trên bờ lao xuống lòng sông.
Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư cười phá lên như điên, đến nỗi gần như không thở nổi: “Ha ha…!Ha ha ha…!Há há há há…”
Thuyền Vệ Tây Lẫm thuận lợi đến bên bờ bên kia.
Hắn ôm Cố Duyên Tranh, hai nắm đấm chạm nhau mừng thắng lợi.
Nhân viên công tác tri kỷ đem hai cái ghế đến cho họ.
Hai người rảnh rang thư thái ngồi xuống, cầm nước uống của hãng tài trợ chương trình lên, xem ba đội còn lại chí chóe.
“Ăn sô cô la đi?” Vệ Tây Lẫm vẫn luôn nhớ thương ít sô cô la nọ.
Cố Duyên Tranh móc từ trong túi ra đưa cho hắn.
Vệ Tây Lẫm bẻ một thanh sô cô la ra làm hai nửa, đưa một nửa cho Cố Duyên Tranh.
“Hôm nay cực cho anh rồi, cho anh nửa nhiều hơn này.”
Cố Duyên Tranh khẽ mỉm cười, nhận lấy.
Vệ Tây Lẫm thèm thuồng nhìn chằm chằm cái nửa nhiều hơn đấy, bất mãn: “Anh không khách sáo tí được à?”
Cố Duyên Tranh hờ hững: “Không thể khách sáo với em được, khách sáo với em thì chẳng còn phần của tôi nữa.”
Mặt Vệ Tây Lẫm đầy lúng túng.
Trước ti vi, khán giả phình bụng cười to.
Vẫn là ông chủ Cố hiểu nam thần nhất.
Chu Cẩm Trình không định nương tay với hai người đẹp, anh ta nói với Lục Thần Hạo đã leo lên bờ: “Mau, mau, vượt qua hai cổ!”
Sau một hồi chiến đấu khôi hài, Chu Cẩm Trình giành được vị trí thứ hai, Tạ Lệ Tư thứ ba, Từ Thải Lam và Phó Tinh Châu xếp chót.
Từ Thải Lam và Phó Tinh Châu bị phạt nhảy một đoạn khiêu vũ hữu nghị, chẳng qua, Từ Thải Lam nhảy bước nam, Phó Tinh Châu nhảy bước nữ.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều vui ngất trời.
“Tiếp theo mời các vị khách mời đi hoàn thành khâu cuối cùng.”
Trò chơi cuối cùng diễn ra ở công viên tháp.
Công viên tháp là khu du lịch quốc gia cấp AAAA, đã có ngàn năm lịch sử, được xưng là Ngọn tháp đệ nhất thiên hạ.
“Trò chơi có tên là Bán nghệ.”
“Bán nghệ?” Bốn vị khách mời cô nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Đúng vậy.” Đạo diễn tiếp tục: “Bốn vị khách mời thay phiên lên biễu diễn vài tiết mục, căn cứ vào số tiền du khách ở đây quyên góp để phán định thắng bại.
Du khách ở hiện trường có thể quyên góp cho một vị hoặc nhiều vị khách mời, nhưng mỗi du khách chỉ có thể cho mỗi vị một nguyên, tức một phiếu.
Tổ tiết mục sẽ dùng số tiền này vào việc công ích.
Cộng sự của khách mời thì hô hào, phát biểu để kéo phiếu và thu tiền giúp khách mời.
Khách mời nhận được nhiều tiền nhất sẽ là hạng nhất của tập này, và nhận được giải thưởng Đời khó đừng phá, đồng thời có thể ngồi xe ngựa sang trọng trở về khách sạn.
Còn ba khách mời còn lại phải dựa vào thứ hạng để lựa chọn xe đạp, xe máy và xe ba bánh làm phương tiện giao thông.
Ngoài ra, số tiền bốn vị khách mời kiếm được sẽ được bỏ vào bảng xếp hạng Tiền công ích của Đời khó đừng phá tháng, quý và năm.
Người đứng đầu bảng sẽ có cơ hội giành giải thưởng Đời khó đừng phá lần nữa.”
Bốn vị khách mời đều phấn chấn tinh thần, tràn đầy tự tin.
Đều là người thuộc giới giải trí, đối với họ mà nói, biểu diễn tiết mục đơn giản như ăn cơm vậy.
Nhân viên công tác phát cho bốn người Cố Duyên Tranh, Phó Tinh Châu, Lục Thần Hạo và Cảnh Tâm Uẩn mỗi người một cái bát sứ kiểu cách cổ xưa (thứ hòa thượng chuyên sử dụng khi đi hóa duyên) để đựng tiền, làm người ta bật cười ngay tức khắc.
“Đây không phải đồ cổ đấy chứ?” Cảnh Tâm Uẩn dè dặt bưng bát sứ.
Mọi người cười to.
Chu Cẩm Trình hỏi: “Ai bắt đầu trước?”
Đạo diễn nói: “Vậy đi, chúng ta dựa vào thứ hạng của vòng trước.
Người đầu tiên ra sân là…!Vệ Tây Lẫm!” Vệ Tây Lẫm cầm microphone, bước lên đài cao.
Các du khách đã tụ lại từ lâu, tiếng hoan hô thi nhau nổi lên.
“Hỡi các bạn đang có mặt tại hiện trường, các bạn có khỏe không?”
“Khỏe —— “
Vệ Tây Lẫm hiểu ý cười: “Cám ơn mọi người! Mượn cơ hội này, tôi có một tin tốt để nói với mọi người đây.
Sau khi chương trình này được phát sóng, tôi sẽ bắt đầu concert lưu động toàn cầu lần đầu tiên của mình, đến lúc đó tôi sẽ đi đến vô số các quốc gia khác, hát những ca khúc tiếng nước ngoài.
Chẳng qua, buổi diễn đầu tiên vẫn là ở trong nước, và lấy các bài hát tiếng Hoa làm chủ, để hâm nóng tuần diễn thế giới.
Một bài [Người đến từ Triều Châu*] tặng mọi người, mong mọi người sẽ thích!”
(*Triều Châu một thành phố trực thuộc tỉnh (địa cấp thị) ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Bài hát bên trên.)
“Lúc mất chí, chẳng tránh được oán thán,
Lúc chán nản, chẳng tránh được sợ hãi,
…
Ba phần là trời định,
Bảy phần là đánh liều,
Có tranh đấu mới có thành công!”
Hát xong một khúc ca, tiếng vỗ tay và hoan hô vang lên không ngừng.
Cố Duyên Tranh đi lên sân khấu, nhận lấy microphone.
Cố Duyên Tranh đem đến cho người cảm giác cao quý ưu nhã, trầm ổn đứng đắn, tóm lại là rất không có hương vị bình dân.
Mọi người đều vô cùng tò mò, y có thể làm gì để kéo phiếu cho Vệ Tây Lẫm?
Cố Duyên Tranh thong thả nói: “Cho tới giờ, Tây Lẫm chưa từng ngồi xe ngựa, em ấy rất muốn thử một lần, mong mọi người có thể thỏa mãn nguyện vọng của em ấy.
Nếu như mọi người đồng ý bỏ một nguyên ra vì em ấy, mọi người có thể tùy chọn một trong ba mục sau đây.
A.
lúc đến nông trường Cố Vệ du ngoại, tôi sẽ bớt cho các bạn 20%; B.
giảm 20% giá vé vào concert của Tây Lẫm; C.
bớt 20% giá vé xem [Tử Thần tới II].”
Đám người Chu Cẩm Trình, Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư cùng xấu xa nhìn chằm chằm y.
Á à, lại dụ dỗ!
Chu Cẩm Trình cố ý phá đám: “Ông chủ Cố à, anh có thể làm chủ chuyện của Tây Lẫm sao?”
Những người khác cũng khoanh tay trước ngực xem cuộc vui.
Dù bị làm khó, Cố Duyên Tranh vẫn ung dung hỏi Vệ Tây Lẫm: “Anh có thể làm chủ chuyện của em không?”
Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ mở hai tay: “Anh hỏi trước mặt nhiều người như thế, nếu em nói Không thể thì không cho anh mặt mũi quá rồi.”
Đám Chu Cẩm Trình cười phá lên.
Cố Duyên Tranh xuống sân khấu, nâng bát sứ không ngượng tay chút nào.
Thần sắc trấn định, thái độ dửng dưng làm người ta phải phục sát đất.
Quả nhiên không hổ là BOSS.
Một nguyên tiền giấy được các du khách bỏ vào liên tục không ngừng, chỉ chốc lát sau, đã lấp đầy bát sứ.
Chu Cẩm Trình là người thứ hai lên sân, anh ta nhảy điệu clacket, khơi dậy nhiệt tình của tất cả người xem.
Từ Thải Lam cũng nhảy.
Cô nàng để tổ tiết mục mở đại một bài, rồi nhảy theo hứng, xinh đẹp đến mức người ta phát mê.
Tạ Lệ Tư giống Vệ Tây Lẫm, cô hát một ca khúc, và cũng như hắn nhận được tràng pháo tay.
Đạo diễn công bố tổng số tiền.
Đúng như dự đoán, Vệ Tây Lẫm giành được hạng nhất với tổng tiền nhận được là 359 nguyên, nói cách khác có 359 du khách bỏ phiếu cho hắn; Chu Cẩm Trình theo sát phía sau, lấy được tổng cộng 304 nguyên; Từ Thải Lam thứ ba, 302 nguyên; đáng tiếc cho Tạ Lệ Tư, chỉ ít hơn Từ Thải Lam mỗi 1 nguyên.
Cuối chương trình, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ngồi xe ngựa sang trọng rời đi.
Chương trình dài đến 90 phút, cho đến khi đoạn nhạc kết của [Đời khó đừng phá] vang lên, khán giả ngồi trước ti vi vẫn không bỏ đi được, họ vẫn đắm chìm trong suиɠ sướиɠ mà bốn tổ khách mời mang lại.
Mãi một lúc lâu sau, họ mới rối rít vọt lên mạng, nhiệt tình thảo luận với những netizens cũng đang phấn khích khác.
Đột nhiên, có netizen phát hiện ra một vấn đề, thế là kinh hô trên mạng.
“Mọi người mau nhìn danh sách nhân viên của [Đời khó đừng phá] đi, tổng thanh tra kế hoạch tập đầu tiên ấy thế mà lại là BOSS Cố đấy! Người ta là BOSS Cố của nam thần hay chỉ trùng tên trùng họ thôi?”
“Tên của ông chủ Cố rất đặc biệt nhé, không có chuyện ai trùng được tên với ảnh đâu.
Vậy cũng tức là, ông chủ Cố lên kế hoạch [Đời khó đừng phá] này vì nam thần sao? Trời đất hỡi, đây không phải yêu thì là cái gì!”
“Tôi nhìn thử, đúng thật này, ngạc nhiên ngẩn người luôn rồi! BOSS Cố không phải làm bất động sản hở? Làm bất động sản lại đi lên kế hoạch chương trình…!Đây không phải yêu thì là gì!”
“Đây không phải yêu thì là gì +1, ông chủ Cố yêu nam thần chắc cú rồi!”
“Thật là cảm động, tôi đã lấy lại lòng tin vào tình yêu!”
“…”