Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 187: Đừng Để Đạo Diễn Nhìn Thấy


Đọc truyện Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao FULL – Chương 187: Đừng Để Đạo Diễn Nhìn Thấy


Vệ Tây Lẫm V: Năm phút sau tôi sẽ đến.

Nếu lúc đấy tôi chưa đến thì xin vui lòng đọc lại tin nhắn này.
Camera xấu xa quay đặc tả đôi giày cao gót của Tạ Lệ Tư.

Mấy người Vệ Tây Lẫm buồn cười, khó khăn lắm mới nhịn được.

Tạ Lệ Tư làm mặt đưa đám: “Đạo diễn à, đời khó đừng phá.”
Đạo diễn hô: “Chuẩn bị, bắt đầu!”
Vệ Tây Lẫm, Chu Cẩm Trình, Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư co cẳng bước lên cầu thang.

Cố Duyên Tranh, Lục Thần Hạo, Phó Tinh Châu và Cảnh Tâm Uẩn chia nhau mỗi người cầm một cái giỏ be bé, theo sát phía sau đồng đội mình.
Đây là thang lên núi nên vừa quanh co vừa gập ghềnh, nhìn qua ít nhất phải đến ba trăm bậc.

Những quả cầu đủ loại màu sắc đỏ, vàng, lục, tím, trắng, cam, lam, bạc rải rác không quy luật trên tầng tầng bậc thang, trông xa thì đẹp đấy nhưng khổ là người ta đang tranh tài.

Leo thang vốn đã mệt rồi, giờ còn phải cúi người nhặt cầu lại càng rã rời.

Khổ hơn nữa là phải chú ý không dẫm vào chúng, nếu chẳng may đạp phải là ngã sấp mặt luôn.

Thể lực của Chu Cẩm Trình không tệ, hoạt động cả hai tay, thế nên chỉ trong ít phút anh ta đã lượm được không ít cầu.

Từ Thải Lam thích đùa, thỉnh thoảng lại làm mặt quỷ trước máy quay nhưng điều ấy chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của cô nàng.

Tạ Lệ Tư thảm nhất, bò lên với tốc độ vô cùng chậm.

Những quả cầu trước mặt gần như bị người ta nhặt hết, thành thử ra giỏ của Cảnh Tâm Uẩn trông thoáng đãng nhất.

Biểu hiện của Vệ Tây Lẫm thì làm các khách mời còn lại, hai chuyên viên quay phim của hắn và Cố Duyên Tranh và những nhân viên khác sợ ngây cả người.

Họ trơ mắt nhìn đội của hắn dẫn đầu, Vệ Tây Lẫm gặp quả cầu nào nhặt quả cầu nấy, sau đó ném chúng ra phía sau lưng, thế là chúng đều đích xác lọt vào trong giỏ dù hắn chẳng hề quay đầu nhìn vị trí của cái giỏ trong tay Cố Duyên Tranh chút nào.

Thỉnh thoảng, có mấy quả sắp rơi ra ngoài, nhưng đều được Cố Duyên Tranh kịp thời giơ giỏ hoặc xê dịch trái phải trước sau rồi chúng nó vẫn vào giỏ như thường.

Phần thể hiện của hai người quả thật là tuyệt diệu như diễn xiếc!
Netizen 20: Nam thần tài cao! Đây chính là công phu Trung Quốc trong truyền thuyết của nam thần sao? Đột nhiên mong một ngày nào đó nam thần có thể tham gia thi võ thuật!
Netizen 21: Cùng chí hướng đấy.


Có nên tag @Hiệp hội võ thuật vào không nhỉ?
Netizen 22: Chỉ cần là lĩnh vực nam thần biết thì hầu như nam thần đều đứng đầu bảng.

Vậy nên hãy để lại một con đường sống cho người ở những lĩnh vực khác đi.
Netizen 23: Nam thần và BOSS thiệt ăn ý, tui cảm thấy hẳn nên thi thêm một trận thử độ ăn ý nữa.

Netizen 24: Nam thần và Boss nhìn nhau cười đấy, có thấy không? Thấy không? Ánh mắt vừa rồi bắn tim bốn phía kia kìa!
Netizen 25: Vì 30 nguyên cho bữa trưa mà nam thần đua hoành tráng đấy, ha ha ha!
Bốn tổ khách mời leo đến khoảng lưng chừng thì thể lực đều có dấu hiệu suy giảm nhưng thứ tự của bốn đội không hề bị biến đổi.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thứ nhất, Chu Cẩm Trình và Lục Thần Hạo thứ hai, Từ Thải Lam và Phó Tinh Châu thứ ba, Tạ Lệ Tư và Cảnh Tâm Uẩn lọt top cuối.
Đến khi bốn tổ đều lên đến đích, nhân viên công tác chuẩn bị đếm số quả cầu.
Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư cùng quệt mồm.

Nhìn cũng biết giỏ hai người đều rất ít cầu.

Vệ Tây Lẫm lặng lẽ nói gì đó với Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh dùng ánh mắt vi diệu nhìn hắn, sau đó gật đầu.

Vệ Tây Lẫm mỗi tay nâng một quả cầu lên rồi lần lượt ném chúng vào trong giỏ của Tạ Lệ Tư và Từ Thải Lam.
Cố Duyên Tranh hơi nhướng mày nhưng không nói gì.
Động tác nhỏ này được camera quay được, thế là đám fan CP sôi trào máu.
Netizen 26: Boss Cố nhíu mày sao, ảnh đang ghen hả? Ghen ghen hả?
Netizen 27: Ghen chắc luôn.

Nhìn ánh mắt ổng luôn dõi theo nam thần thì biết.

Không biết bây giờ có phải nam thần cũng đang xem show không, giúp Boss @Vệ Tây Lẫm tí nào.
Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư cùng dùng ánh mắt cảm động nhìn Vệ Tây Lẫm.
Từ Thải Lam nở một nụ cười quyến rũ chứa đủ loại phong tình với Vệ Tây Lẫm: “Cảm ơn nam thần nha!”
Tạ Lệ Tư cũng nói: “Cám ơn Tây Lẫm và Boss Cố, nếu tôi giành được hạng nhất, tôi chắc chắn sẽ chia mười đồng cho các anh.” Nói rồi chính cô cũng không nhịn được bật cười.

Vệ Tây Lẫm áy náy: “Tôi chỉ có thể giúp các cô tới đây.

Bây giờ số cầu của bốn chúng ta sàn sàn như nhau.

Thứ hạng thế nào thì đành xem ý trời.” Nói vậy thôi chứ thật ra hắn đảo mắt qua cũng biết số cầu của mình nhiều hơn ba đội khác ba, bốn quả rồi.


Thế nên hắn đánh mắt với Cố Duyên Tranh, ra hiệu họ lấy hạng nhất là cái chắc.

Sau khi nhân viên công tác đếm xong, đạo diễn tuyên bố kết quả.

“Hạng nhất, Vệ Tây Lẫm và BOSS Cố, 56 quả cầu.

Hạng hai, Từ Thải Lam và Phó Tinh Châu, 53 quả cầu.

Hạng ba, Tạ Lệ Tư và Cảnh Tâm Uẩn, 53 quả cầu.

Hạng bốn, Chu Cẩm Trình và Lục Thần Hạo, 49 quả cầu.

Mời các đội đến nhận chi phí cho bữa trưa, sau đó nhanh chóng giải quyết vấn đề bữa trưa.

Chú ý, các vị không được phép chủ động lợi dụng thân phận ngôi sao để lấy bữa ăn miễn phí.

Nếu không, độ khó của các trò chơi sẽ tăng lên gấp đôi.”
Hai đội Từ Thải Lam và Tạ Lệ Tư cùng nhìn Chu Cẩm Trình và Lục Thần Hạo.
Chu Cẩm Trình tỏ vẻ bất cần, anh ta cười tủm tỉm nói với Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh: “Không sao, hai người hại chúng tôi thua, vậy chúng tôi liền đi theo ăn cơm chùa của các người.”
“Anh Cẩm Trình thật là cơ trí!” Lục Thần Hạo giơ ngón cái lên.
Vệ Tây Lẫm xin sự giúp đỡ từ phía đạo diễn: “Đạo diễn ơi, chúng tôi vốn đã ít tiền, họ đâu thể ăn chùa cơm của chúng tôi được.

Đúng không, đúng không?”
Chu Cẩm Trình dùng ánh mắt xấu xa uy hiếp đạo diễn: “Thế hả?”
Đạo diễn rất hùng hồn: “Đúng!”
“Vậy lát gặp nha!” Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh ù chạy.
Chu Cẩm Trình và Lục Thần Hạo bất lực vịn tường.
Âm thanh của đạo diễn bất chợt lại vang lên: “Phải rồi, nhớ để tiền xe còn dư của các bạn lại nhé.”
Đoàng!!!
Tám người Vệ Tây Lẫm đều ngã xuống đất không dậy nổi.
“Ha ha ha ha ha ha…” Ông Từ là một bác sĩ thường xuyên phải làm tăng ca đến khuya mới về.

Tối đó tan việc, ông cứ ngỡ nhà mình sẽ im ắng như thường lệ chứ chẳng ngờ là lại nghe thấy tiếng vợ và con gái cười khanh khách vọng từ trong phòng khách ra.

Ông không khỏi sửng sốt, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao vợ và con ông lại cười vui vẻ như thế? Ông vào phòng khách mới biết, hóa ra hai mẹ con đang xem ti vi.


Ông lấy làm lạ mà nghĩ, mà đoán xem ti vi đang chiếu chương trình nhàm chán gì? Lúc vợ đi hâm cơm và thức ăn lại cho ông, ông không có chuyện gì làm bèn ngồi ở phòng khách.

Khi ấy mới để ý mấy chữ [Đời khó đừng phá] khó giải thích ở góc màn hình.

Ôm suy nghĩ gϊếŧ thời gian, ông cũng bị nội dung hay ho hấp dẫn, thường khó kiềm được mà phát ra tiếng cười, mệt nhọc một ngày gần như tan thành mây khói.

Chương trình [Đời khó đừng phá] này thật sự không tệ, nhất định ông phải xem từ đầu đến cuối tập tiếp theo mới được, hơn nữa còn phải xem cùng vợ và con gái mình.

Người một nhà cùng nhau xem chương trình yêu thích kể ra cũng là một kiểu hạnh phúc.
Sau quảng cáo thì chương trình tiếp tục.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chỉ có ba mươi bốn nguyên tiền.

Cố Duyên Tranh vẫn không tiết lộ mười nguyên tiền mình giấu nên hai người phải thương lượng xem ăn được cái gì.
“Ba mươi bốn nguyên chỉ mua được cơm hộp thôi nhỉ? Nhưng có thể tìm được chỗ nào bán cơm hộp quanh đây không? Hơn nữa, ăn cơm hộp chưa chắc đã no.

Nếu không thì mua tạm ít quà vặt nhé?” Vệ Tây Lẫm suy nghĩ.
Cố Duyên Tranh không đồng ý: “Quà vặt không có chất.

Qua đây với anh.”
Y dẫn Vệ Tây Lẫm đi tìm một siêu thị, tiêu mười nguyên mua hai ổ bánh mì, năm nguyên mua hai hộp sữa, bốn nguyên mua hai quả táo, vừa chắc dạ, vừa cân bằng dinh dưỡng.

Sau khi mua thêm hai chai nước nữa thì hai người vẫn còn mười một nguyên.

Trên màn hình hiện lên hai chữ Một like.
“Mua một thanh chocolate nữa nhé?” Mắt Vệ Tây Lẫm dính vào thanh chocolate.

Thấy Cố Duyên Tranh híp mắt tỏ ý không đồng tình, hắn bèn giấu đầu lòi đuôi nói: “Không phải em muốn ăn.

Chơi trò chơi tiêu hao thể lực, chocolate có thể bổ sung nhiệt lượng.

Chỉ mua một thanh thôi, chúng ta mỗi người một nửa.”
Cố Duyên Tranh đen mặt, cuối cùng vẫn xoay người đi lấy một gói chocolate, lại mất chín nguyên.

Số tiền còn lại của hai người: Hai nguyên.
Netizen 28: Nam thần tuyệt đối là hàng tham ăn không nói nhiều.
Netizen 29: Tôi thật cạn lời.
Netizen 30: Boss Cố, phải quay show với nam thần, cực nhọc cho anh rồi!
Netizen 31: Boss Cố, phải quay show với nam thần, cực nhọc cho anh rồi!
Netizen 32: Boss Cố, phải quay show với nam thần, cực nhọc cho anh rồi!

Ăn trưa xong, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh quyết định ngồi xe buýt đến địa điểm tiếp theo —— Công viên sông nước Thanh Minh như lúc đầu.

Khi Vệ Tây Lẫm hết nhìn đông ngó tây, chuẩn bị tìm người để mượn hai nguyên thì Cố Duyên Tranh mới móc mười nguyên từ trong túi ra như không có chuyện gì.


“Anh lấy tiền ở đâu?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của Vệ Tây Lẫm được quay đặc tả.

Nhưng hắn phản ứng rất kịp thời, cản tay Cố Duyên Tranh lại rồi căng thẳng nhìn về phía camera: “Anh lén lấy lúc thu ví hả? Đừng để đạo diễn nhìn thấy đấy!”
Netizen 33: Ha ha ha…!Nam thần ngốc ngốc, thật là đáng yêu!
Cố Duyên Tranh không khỏi tức cười nhưng cũng không giải thích, chỉ ậm ờ đáp một tiếng.
Công viên sông nước Thanh Minh là công viên mang chủ đề văn hóa thực cảnh thời nhà Tống, được xây dựng dựa trên bức tranh tả thực: [Thanh Minh trên sông]* của họa sĩ Trương Trạch Đoan.

Lấy cảm hứng văn hóa phố phường, phong tục tập quán, lâm viên hoàng gia, giải trí cổ đại triều Tống và với mục tiêu để du khách trải nghiệm và hiểu rõ được những bản sắc văn hóa xa xưa.

Công viên tọa lạc tại bờ Tây hồ Long Đình, là điểm thu hút khách du lịch cấp AAAAA đầu tiên trong nước và cũng là nơi trưng bày các di sản văn hóa phi vật thể.

Công viên sông nước Thanh Minh tái tạo cảnh quan nguyên bản và khung cảnh thịnh vượng của cố đô Đế Kinh từ ngàn năm xưa, là công viên văn hóa tích hợp chủ đề cung cấp các dịch vụ: du lịch lịch sử văn hóa, du lịch phong tục dân tộc, du lịch nghỉ dưỡng, du lịch giải trí và du lịch cảnh quan sinh thái kết hợp các tiêu chí thưởng thức, tri thức, giải trí, tham dự và cảm xúc.
(*Thanh Minh trên sông – Trương Trạch Đoan.

Nguồn: Wikipedia.)img
Trò chơi lần này được tiến hành trên sông.
“Trò chơi tiếp theo thật sự rất đơn giản, tôi tin các bạn có thể hoàn thành một cách dễ dàng.” Đạo diễn tốt bụng nói.

Vệ Tây Lẫm, Từ Thải Lam, Chu Cẩm Trình và Tạ Lệ Tư đều trưng vẻ mặt không tin.

Đến bây giờ, họ đã lĩnh hội rõ ràng rằng: Cái chương trình này căn bản không phải tên là Đời khó đừng phá mà tên là Đời khó chắc chắn sẽ phá.

Nếu như không thể làm họ cảm thấy cuộc sống thật khó khăn thì tổ tiết mục sẽ không bao giờ cho trò chơi này vào.

Quy tắc của cuộc đua sức người qua sông:
Bên bờ sông có tổng cộng bốn chiếc thuyền nhỏ có thể chứa được hai người.

Chiếc thuyền không có mái chèo, chỉ có một sợi dây thừng thật dài được cố định ở đầu thuyền bằng móc.

Bốn khách mời ngồi trên thuyền, cộng sự của họ thì ở một bờ khác của con sông kéo dây thừng, vị khách nào đến được bờ kia trước tiên thì chiến thắng.

Vệ Tây Lẫm hào hứng nói với máy quay: “Hóa ra đạo diễn không lừa chúng mình nha.

Cuối cùng ván này cũng có thể thả lỏng chút rồi.

Ngài Cố ơi, cố gắng lên, em tin ở anh!”
Từ Thải Lam, Chu Cẩm Trình và Tạ Lệ Tư lặng lẽ trao đổi một ánh mắt không có ý tốt.

Bên kia, Vệ Tây Lẫm không hề hay biết.

Hắn mau chóng mặc áo phao rồi lên thuyền ngồi, sau đó lấy tay vẩy nước, hưởng thụ cảm giác mát lạnh thư thái..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.