Bạn đang đọc Hệ Thống Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh – Chương 3: Hào Môn Đấu Đá 3
Cố Triết ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt cực kì không tốt, trợ lý đứng bên cạnh hắn tay không ngừng lau mồ hôi.
Ở bên cạnh Cố tổng cũng là một thử thách tinh thần a!
Hắn ở đâu thì nơi đó nhiệt độ đều hạ xuống 30 đơn vị, là một người đàn ông quốc dân.
Cố Triết chính là kiểu nam chính đẹp trai nhiều tiền, lạnh lùng ngạo mạn, hắn luôn coi mình ưu việt hơn người, đối với việc Lý Nhiễm chạy thoát rất không hài lòng.
“Trợ lí Tiêu, cậu nói xem, tại sao một ả phụ nữ vô dụng như Lý Nhiễm cũng để chạy thoát?”
Ngữ khí của hắn cực kì lạnh lẽo, trợ lý Tiêu cảm thấy tổn thọ, nhanh chóng đẩy mọi chuyện cho cấp dưới.
“Cố tổng, ngài nghe tôi giải thích!”
Tiểu trợ lý gấp đến hít thở không thông, luôn miệng biện giải.
“Tôi đã làm theo lời ngài, căn dặn rõ ràng phải chú ý Lý tiểu thư, ai ngờ cô ta nhân lúc bệnh viện Minh Quang bỗng mất điện bỏ trốn, chắc chắn là do Lý gia động tay động chân, sau đó tôi đã phái hết đám giám sát ở Thiên Sơ tìm cô ta, thế mà chỉ toàn là một lũ người vô dụng, tìm mãi không được.”
Cố Triết nghe xong nhíu chặt mày.
Thiên Sơ là địa bàn của hắn, nếu người của Lý gia tới thì hắn phải phát hiện ra rồi chứ, tai mắt của hắn ở đó nhiều như vậy cũng không tìm thấy?
Lý Nhiễm đối với Cố Triết thật sự không có bao nhiêu tác dụng, hắn chỉ muốn xem phản ứng của Lý gia khi họ biết đứa con gái họ nâng như trứng hứng như hoa đang ở trong tay hắn, hắn nhắm mắt cũng có thể lấy mạng cô ta, nhưng ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được.
“Phế vật!”
“Cố tổng, là lỗi của tôi, mong ngài lượng thứ!”
Trợ lý Tiêu bên ngoài là một bộ dạng ăn năn sợ chết khiếp, bên trong không ngừng đào mộ cả tổ tiên Cố gia, chỉ là hắn ta che dấu quá tốt, ngay cả Cố Triết cũng không nhận ra.
“Cút!”
Sau khi trợ lý lui đi, Cố Triết lật tài liệu xem xét.
Tháng này hắn cùng Lý thị ăn miếng trả miếng.
Hắn chèn ép tập đoàn Lý thị, Lý thị phản kích không khách khí, tuy hắn vẫn đang trên cơ, nhưng cũng không thể một chiêu làm Lý thị sụp đổ, kẻ tám lạng người nửa cân, điều này khiến hắn không vui.
Cố Triết là một tên tham lam kiêu ngạo, nếu hắn cần Lý gia làm bàn đạp cho sự nghiệp, vậy hắn quyết làm đến cùng.
Cạch.
Tô Phương Phương dịu dàng bước vào phòng hắn, nhu tình như nước hỏi han.
“Anh sao vậy? Công việc có gì không tốt sao?”
“Không có gì, chỉ là một vài con muỗi không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Cố Triết ôm ngang eo Tô Phương Phương, để cô nàng ngồi trên chân mình, Tô Phương Phương nhìn qua tài liệu trên bàn, liền vứt nó qua một bên, phương diện này cô nàng không hiểu biết, hay nói thẳng là dốt đặc cán mai.
Cố Triết cũng không thích phụ nữ tâm cơ quỷ quyệt, vì vậy đối với kiểu người thanh thuần lại ngốc nghếch như Tô Phương Phương, hắn rất hài lòng.
Tay Cố Triết không an phận mân mê trên da thịt lả lướt của cô nàng, Tô Phương Phương nháy mắt mặt đỏ như gấc, đánh vào ngực hắn, “Anh là tên đại sắc lang! Chúng ta đang ở công ty đó!”.
Cả căn phòng nóng lên, bầu không khí cực kì ái muội, hắn đè Tô Phương Phương lên bàn làm việc, kéo cà vạt cười cợt.
“Nhưng thân thể này của em đang câu dẫn anh.”
Tô Phương Phương lườm hắn, cắn cắn môi, đáng thương động lòng người, “Đại sắc lang!”
“Anh cũng chỉ là đại sắc lang của em!”
***
Đường Hi ở Lý gia rất an ổn sống mấy ngày, rốt cuộc vết thương cũng lành, cô đã đi học lại, khi nhìn thấy trường của nguyên chủ thì không nhịn được hít hà.
Đây là cuộc sống của người giàu a!
Tuy với nguyên chủ thì đây là chuyện thường nhưng Đường Hi vẫn là lần đầu trải nghiệm cảm giác đi học ở một nơi xa hoa thế này.
Đường Hi vừa bước ra khỏi chiếc xe cao cấp liền lạc trong tổng thể kiến trúc to lớn này.
Trường đại học Tây Đức.
Ngôi trường chỉ dành cho người có gia thế, nơi này toàn con ông cháu cha, người biết điều liền không gây sự với ai.
Đứng trước khuôn viên trường, Đường Hi vẫn choáng váng như lạc vào chốn tiên cảnh, kí ức và trải nghiệm khác xa nhau a!
Thay vì nói là một ngôi trường, chi bằng gọi Tây Đức là một tòa thành.
Đúng vậy, một tòa thành cổ kính.
Những bồn hoa đẹp đẽ quanh năm nở rộ, vòi phun nước trung tâm tỏa ra hình vòm, học sinh mặc đồng phục nối đuôi nhau rảo bước, còn có những nhóm nữ sinh uống trà dưới một đỉnh lầu nho nhỏ.
Mặt trời lấp ló sau áng mây hắt nắng lên tòa thành, ở phía trên như được sương mù và mây che khuất, không ngờ thời đại công nghệ thông tin phát triển như vậy còn tồn tại một ngôi trường theo kiến trúc cổ xưa như vậy, Đường Hi cứ ngỡ cô đã đến một ngôi trường ở Anh quốc với lối kiến trúc cận đại chứ.
Đường Hi rốt cuộc chấp nhận mình là kẻ nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng, kiến trúc nơi này phức tạp đến nỗi Đường Hi không biết nên dùng từ gì để miêu tả.
Cô ngắm đủ rồi liền thôi, dựa vào kí ức của nguyên chủ đến lớp học.
Vì không muốn bị nghi ngờ, mấy hôm cô ở Lý gia học cách cư xử cho giống nguyên chủ, cô không thể nói mình là người lạ mặt ở trong cơ thể con gái họ, chỉ đành che dấu qua ngày.
Đường Hi tốt xấu gì lúc sống cũng đã tốt nghiệp đại học nên tiết học không quá làm khó cô, cô liền thả hồn lên chín tầng mây.
Mấy ngày nay vì nhiệm vụ Đường Hi đã đọc không ít sách, gắng gượng ngốn hết mớ kiến thức về kinh doanh, chính trị và thương mại, miễn cưỡng xem là có hiểu biết.
Tập đoàn Cố thị không hổ là tập đoàn của nam chính, nguồn vốn vững chắc như núi Thái sơn.
Công ty của hắn độc quyền không ít ngành nghề, các sản phẩm độc quyền lại cực kì thịnh hành, giá cả toàn bộ đều do hắn định đoạt, chưa kể đến các mối quan hệ dây mơ rễ má của Cố gia, muốn lật đổ hoàn toàn Cố thị là cơ bản là cực khó.
Nhưng Cố Triết là một tên khốn kiêu ngạo, cô thật sự không hiểu hắn đào đâu ra tự tin tin chắc hắn sẽ thâu tóm được Lý thị, vì hắn có hào quang nam chính sao?
Trên thực tế Lý thị dù có thắng thì cũng không thể diệt tận gốc cái thứ dai dẳng như Cố thị, Cố Triết là nam chính, so với pháo hôi như cô hắn tuyệt đối được ông trời ưu ái hơn, phải chèn ép đến mức hắn không còn cơ hội ngẩng đầu lên mới có thể dọn dẹp phiền phức sau này.
Bỗng dưng Đường Hi nghĩ tới một điều.
Cuộc tình này có nam chính, nữ chính, vậy nam phụ đâu?
Không phải trong tiểu thuyết vẫn luôn có nam phụ có tiền tài, có gia thế thầm thương nữ chính sao?
Đường Hi lò mò thử vận may.
Nếu thật sự có nam phụ, liên thủ phá sụp Cố gia cái tập đoàn khổng lồ này không biết có khả năng không?
Có đầu mối, Đường Hi cố nhớ lại những người con trai ở gần Tô Phương Phương.
Hình như…thật sự có một người!
Phương Tử Khanh!!!
Đường Hi vừa mới hi vọng, một khắc sau lại thất vọng.
Nếu cô nhớ không nhầm, Lý Duệ từng nói Phương Tử Khanh có liên quan đến vụ tai nạn xe của Lý Nhiễm, hắn với nguyên chủ không thù không oán, có lẽ là bị Tô Phương Phương lợi dụng đi, nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận hắn ta có liên quan đến cái chết của nguyên chủ.
Tô Phương Phương thật lợi hại nha!
Qua lại với hai tên đàn ông cực phẩm mà vẫn không bị bắt gian.
Nói lời yêu đương với người này hôm sau nhào vào ngực người kia, xem ra Phương Tử Khanh bị Tô Phương Phương vứt bỏ chỉ là chuyện sớm muộn.
Giờ ra về, Đường Hi về Lý gia lấy một ít đồ, sau đó cô xin cha mẹ cho đổi gió, kể từ khi bị Cố Triết bắt cóc, Lý gia lúc nào cũng sai người bảo vệ cô, dường như không có phút giây tự do nào.
Ngày nào cũng bị người ta quan sát khiến Đường Hi không được tự nhiên.
Tuy cha mẹ lo lắng không đồng ý, Đường Hi rốt cuộc thuyết phục được lão gia gia, cô chỉ cần về nhà trước 7 giờ là ổn.
Được gia đình lo lắng Đường Hi cũng rất ấm lòng, nhưng cô có việc cần làm.
Ngay sau khi ra khỏi nhà cô liền tìm một nhà vệ sinh công cộng, thay quần áo và tóc giả, đeo kính râm và nữ trang rồi mới đi tiếp, thận trọng không có gì là xấu cả.
Dừng trước văn phòng thám tử tư, Đường Hi cảm thấy não mình bị úng nước.
Khi biết Tô Phương Phương một chân đạp hai thuyền, cô bất tri bất giác đã mò đến đây!
Nhưng đã đến rồi, cô cũng không chần chừ mà đi vào.
***
“Tôi muốn ông theo dõi ba người này, tôi nghi ngờ người phụ nữ này có quan hệ mờ ám với hai người này.
Giá cả có thể thương lượng.”
Đường Hi chỉ vào 3 tấm ảnh cô mang đến, vị thám tử tư quan sát thật kĩ, hai người thảo luận về một số việc, rồi bảo cô yên tâm, ông ta sẽ gọi cho cô sớm nhất có thể.
Bàn việc đã xong, cô bắt tay ông ta mỉm cười, “Thành giao!”
Ra khỏi đó, cô lại vào nhà vệ sinh một lần nữa, tiếp tục giả trang thành một người khác, gọi taxi đến một tiệm hoa ở ngoại thành.
Tiệm hoa này lấy màu tím làm chủ đạo, bài trí bên trong đơn giản, những chậu hoa nho nhỏ đặt dọc theo thành cửa sổ, những chậu lớn hơn thì đặt sang hai bên.
Ngoài việc ở góc phòng có một vết lõm, vách tường nứt ra, đây chỉ là một tiệm hoa bình thường.
“Xin hỏi, có ai ở đây không?”
Giây lát sau, một bà lão đã hơn 60 tuổi bước ra, dáng người bà gầy rạc, làn da nhăn nhúm cùng mái tóc bạc phơ.
Thời gian đã bào mòn đi nhan sắc vốn có của bà.
“Cô gái trẻ, cô muốn mua hoa sao?”
Dù đã qua tuổi xuân thì, nụ cười của bà vẫn nhã nhặn và hiền hậu, tạo cho người khác cảm giác hài hòa dễ gần.
Đường Hi nhìn bà nghiền ngẫm một lúc, cô tháo kính râm và khẩu trang xuống, cúi đầu cười đáp:”Thưa bà, là cháu đây, cám ơn bà trong tai nạn lần trước đã cứu mạng cháu.”
Bà lão thoáng sửng sốt, nhưng khi nhìn kĩ gương mặt cô, bà mỉm cười, “Không có gì, việc nên làm thôi.
Cháu không sao là tốt, sau này nhớ phải cẩn thận hơn nhé!”
Đường Hi trầm mặc, rất lâu sau mới trả lời:”…Vâng.
Bà có phải là bà ngoại của Tô Phương Phương không ạ?”
“Ồ? Cháu biết Tiểu Phương sao?”
“Vâng, chúng cháu là bạn cùng lớp.”
“Tiểu Phương nó bảo cháu đến gặp bà sao?”
Càng nói tâm tình Đường Hi càng phức tạp, một người phúc hậu như bà Mễ sao lại có đứa cháu gái như Tô Phương Phương cơ chứ?
“…Không ạ, cậu ấy đang ở cùng người cậu ấy thích, hiện vẫn rất tốt, hẳn sẽ…không về đâu.”
Đường Hi không muốn nói dối, nếu đã không thể thì thà đừng đưa cho người khác hi vọng.
Nhiệm vụ của cô là trả thù Tô Phương Phương, nhưng cô cũng không muốn điều đó ảnh hưởng đến người không liên quan, bà Mễ cũng coi là ân nhân của cô.
Hơn nửa tháng trước, chiếc xe của nguyên chủ mất phanh đâm sầm vào một cửa hàng, tia lửa bắn ra, đầu xe nháy mắt bốc cháy.
Người qua đường không dám tiến lại gần, lo sợ xe phát nổ, Lý Nhiễm muốn cầu cứu nhưng lại không thể phát ra âm thanh, đầu bị va đập khiến máu chảy ào ào như thác, cô ấy cực kì tuyệt vọng.
Trước lúc mất ý thức, nguyên chủ vẫn mơ hồ nhìn thấy một bà lão xông tới mở cửa xe, dùng sức kéo cô ra khỏi ghế lái.
Sau đó xe ngay lập tức phát nổ, nếu không có bà lão đó gọi cấp cứu, sợ là Đường Hi lúc xuyên vào cũng không qua khỏi.
Không sai, bà lão đó chính là bà Mễ, vết cháy xém ở bên ngoài bức tường vẫn còn, đây cũng là nơi Lý Nhiễm vì tai nạn mà bỏ mạng.
Tô Phương Phương đúng là một con ả quỷ quyệt.
Cô nàng dụ dỗ Phương Tử Khanh âm thầm hãm hại cô mà không thèm để ý đến an nguy của người vô tội.
Ngày hôm đó nếu không phải Lý Nhiễm hoảng sợ đánh lái, chỉ sợ đã tông phải bà Mễ và người đi đường.
Vụ việc đó bị bưng bít triệt để, ngay cả cảnh sát cũng không đề cập đến việc phanh xe bị cố ý phá hỏng.
Sắp tới Đường Hi chắn chắn sẽ trả thù Tô Phương Phương cho nguyên chủ, còn cuộc sống của bà Mễ thì cô chắc chắn hỗ trợ chu cấp.
“Vậy cháu cứ nói với nó không cần về thăm ta, ta sống dựa vào tiệm hoa này là được rồi.” Bà Mễ chậm rãi trả lời, vẻ mặt điềm nhiên như không.
Đường Hi trợn trắng mắt, chưa từng gặp ai giống bà Mễ.
Cô đã nói đến thế, chỉ thiếu điều thẳng thừng ra cháu gái bà mê giàu bỏ nhà theo trai, vậy mà bà chỉ biểu hiện thế thôi???
Nghiêm túc à?!
Cô còn chưa mở lời, bà đã nói trước.
“Tính tình của Tiểu Phương không tốt, bà còn lo nó sẽ không có người thích đấy chứ! Nghe cháu nói thế hẳn người kia gia đình khá giả, có thể cho nó một cuộc sống tốt hơn.”
“…”
Coi bộ tính cách của Tô Phương Phương thật sự không được tốt lắm, cũng phải, đâu cần phải giả vờ trước người nhà chứ.
Bây giờ cô nàng đã theo đường lối ngây thơ tốt bụng rồi, không chỉ tính tình tốt, mà còn câu được hai anh đấy.
“Bà ơi, bà có muốn về quê sống không? Tiểu Phương đã tìm được chỗ dựa, bà một thân một mình ở đây nếu ốm đau sẽ không có ai lo.”
Bà Mễ hơi khựng lại, một lúc sau, bà mới trả lời.
“Cám ơn ý tốt của cháu, bà cũng chẳng có họ hàng thân thích gì ở quê, đi lại cũng tốn kém.
Dẫu sao thì…biết đâu một ngày Tiểu Phương về thăm bà, bà vẫn nên ở đây thì hơn.”
“…”
Cô bất lực rồi, đã khuyên như vậy mà bà vẫn không đồng ý, cô cũng không miễn cưỡng nữa, bồi thường tiền vết nứt ở bức tường cho bà rồi rời đi.
***
Đường Hi đã thay lại một thân quần áo như ban đầu, bắt xe về Lý gia.
Cô biết ý tốt của mình bị từ chối, càng biết không thay đổi được ý định của bà Mễ, tự hỏi liệu sau này Tô Phương Phương có hối hận hay không.
So với tình yêu và gia đình, cô nàng đã chọn tình yêu, chọn một cuộc sống cao sang hơn, bỏ lại đằng sau một người ở lại, kiên trì chờ cô đến phút cuối.
Ài, suy nghĩ nhiều mệt tâm, cô vẫn nên chú ý vào nhiệm vụ thôi.
Thất bại tương đương với loại bỏ, không có chỗ để cô thương cảm cho người khác.
Cơ thể không phải của mình, gia đình cũng không phải của mình, cô chỉ là một kẻ ngoại lai sống nhờ việc tiến vào thân thể người khác thôi.
Đường Hi minh bạch, cô không phải Lý Nhiễm, không được đắm chìm trong thế giới này, luyến tiếc chỉ là cản trở.
Đường Hi chỉ là Đường Hi thôi.
[Ký chủ, cô minh bạch là tốt rồi.]
“Ngươi cút, đừng tự tiện cắt đứt mạch suy nghĩ của người khác như thế.”
[…Cô có thứ mà chính cô sở hữu.]
Đường Hi một bụng đầy dấu hỏi “Hả?”
[Hệ thống được tạo ra để hỗ trợ ký chủ, cô thất bại và bị xóa sổ, 1802 cũng sẽ biến mất, như nhau cả thôi.]
“Cái này có được xem là ngươi đang an ủi ta không?”
[…Cô muốn nghĩ thế nào cũng được.]
“A ha ha ha! Quả nhiên là thế nhỉ? Nhưng mà, ta phải cám ơn ngươi, 1802.
Cám ơn vì đã giúp đỡ ta, cũng như cho ta một cơ hội sống lại.”
[…]
Cô đã nói rất chân thành như thế, vậy mà giữ im lặng là như nào?
“1802, ngươi thật sự rất khó ưa đấy!”
[…]
“Sau này đừng gọi ta là ký chủ nữa, chỉ Đường Hi thôi, nếu được thì