Hệ Thống Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 2: Hào Môn Đấu Đá 2


Bạn đang đọc Hệ Thống Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh – Chương 2: Hào Môn Đấu Đá 2


Đường Hi giả vờ ngủ hơn một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này cực kì khó chịu, cảm giác máu trong người như sôi lên, cổ họng đắng ngắt, chỉ thở thôi cũng khó khăn, còn không ngừng buồn nôn nữa.

Không cần nghĩ cô cũng biết thuốc độc phát tán rồi.
Có khi thì bụng đau muốn chết, khi thì choáng váng, hai mắt cô lừ đừ, mỗi lần cô sắp ngất đi thì lý trí ép cô tỉnh táo, Đường Hi vẫn nhẫn nhịn giả ngủ, qua một thời gian cảm giác khó chịu cũng lui đi, cơ thể rốt cuộc đã khỏe hơn,
Đúng là không chết nhưng là đau đến không muốn sống!!!
Thấy sắp tới giờ, cô vươn vai thức dậy, thân thể cuối cùng cũng hoạt động bình thường.

Cô bước xuống giường duỗi eo, nhìn đồng hồ đã là 8 giờ kém, cảm thán.
“Mình đã ngủ gần 2 tiếng rồi à.”
Tất nhiên lời này là cô nói cho cái tên đang xem camera nghe, chứ nãy giờ có ngủ được tí nào đâu!
Đường Hi bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt cho tỉnh táo, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, thầm nghĩ Lý Nhiễm quả nhiên là một đại mỹ nữ.

Dù gương mặt có hơi nhợt nhạt, đôi mắt lại rất tươi sáng, mái tóc đen mượt của cô xõa tung, đối lập với làn da trắng mịn.

Cô không nhịn được đưa tay véo má, độ đàn hồi không thể bàn cãi, da thịt chuẩn chất lượng cao a!
Dù trong bộ dạng mơ màng mới ngủ dậy, mỹ nhân vẫn là mỹ nhân.

Đường Hi cảm thấy nhìn vào gương tự khen chính mình có phần tự luyến, nhưng dung mạo kinh diễm của nguyên chủ làm cô phải cảm thán một phen, vậy mà cuối cùng lại chết như thế.
Hồng nhan bạc mệnh a!
Xong xuôi, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thời gian chỉ còn 1 phút nữa, khóe miệng không nhịn được cười khổ.
Tách.
Mọi thứ ngay lập tức tối sầm.

Đường Hi mặc kệ mắt vẫn chưa thích nghi với bóng tối, liều chết chạy ra ngoài, hoàn toàn là một bộ dạng không cần mạng.
Chỉ chốc nữa thôi sẽ có người từ tầng dưới lên đây, thang máy sớm đã không hoạt động, cô mà đi cầu thang bộ thì kiểu gì cũng bị bắt.
Đường Hi theo trí nhớ của nguyên chủ tìm được dãy lan can phía đông của bệnh viện, kế bên là một cây bàng già xum xuê lá, khoảng cách ước chừng hai mét, cô theo bản năng nhìn xuống, chân vô thức nhũn ra.
Ngã xuống nếu không chết thì cũng tàn phế a!
“Nguyên chủ à, tại sao cô không thường xuyên tập thể dục vậy?!”
Đường Hi nghiến răng, một chân đạp lên thành lan can, lòng không ngừng tụng kinh niệm phật, dồn hết sức bình sinh nhào về phía cây bàng.
Đây là tầng ba, cô không thể nào nhảy qua cửa sổ được, cửa chính là loại tự động, hiện tại mất điện đâu thể hoạt động, cô còn cách nào khác ngoài leo cây?
Rốt cuộc lời khẩn cầu của Đường Hi được đền đáp, cô thực sự túm được một cành cây, nhưng cũng không phải là toàn vẹn không xây xát gì.

Lòng bàn tay Đường Hi đầy máu, cô giữ chặt lấy thân cây sần sùi mà trượt xuống dưới, chân vừa chạm đất cô không kịp hít thở mà tiếp tục chạy đến nơi hẹn.


Đường Hi biết bỏ trốn là một lựa chọn mạo hiểm, nhưng đó là cách duy nhất để đảm bảo tính mạng.

Nếu vẫn bị giam lỏng ở bệnh viện, cô không thể làm chủ mạng sống của mình được.
Rất nhanh thôi bệnh viện sẽ báo cáo với Cố Triết, nói không chừng chỉ chốc nữa thôi cả khu vực Thiên Sơ này sẽ truy nã cô!
Lúc đó sống chết đều phải dựa vào việc cô chạy tiếp được hay không!
Lần đầu tiên Đường Hi phải chạy bán mạng như vậy, quả thực không hề vui vẻ gì.

Công ty Thịnh Thế cách bệnh viện Minh Quang hơn hai cây số, nhưng đó chỉ là khi đi đường thẳng!
Thiên Sơ ban đêm cực kì sầm uất, quán rượu, sòng bài, hộp đêm và các khu mua sắm ở đây cực kì được hoang nghênh.

Tuy chạy vào buổi tối sẽ dễ trốn hơn nhưng đồng thời cũng dễ bị đám đông phát hiện hơn, ít nhất thì công ty Thịnh Thế là nơi duy nhất Đường Hi nghĩ được.
Khắp nơi đều có camera giám sát, Đường Hi đã cố ý đi vào các góc khuất nhưng cô biết chắc rằng mình đã bị phát hiện.

Nhắc tào tháo tào tháo đến!
Cô chỉ vừa mới nghĩ tới, phía trước đã thấy một nhóm người mặc tây phục đen từ đầu tới chân, trên áo còn đính ký hiệu chữ “C” biến thể, đám người đó ở dưới trướng tập đoàn Cố Thị, loại trang phục này nguyên chủ không thể rõ ràng hơn.
Ở Thiên Sơ chỉ cần đi dạo một vòng cũng có thể bắt gặp người ăn mặc như thế, nơi càng sầm uất và đông đúc an ninh càng thắt chặt.
Thấy mấy kẻ giám sát ở chung với nhau, Đường Hi liền hiểu cô đã bị truy đuổi.

Bây giờ không những phải chạy vào các con hẻm quanh co khúc khuỷu để né camera, mà cô còn phải chơi rượt bắt cùng một đám đàn ông trai tráng.
Đường Hi ngửa mặt lên trời cười ha hả, cô tỏ vẻ số mình đến đây là tận, không có gì để bình luận nữa.
***
Suốt đoạn đường cô đều đi chân trần, bây giờ càng chạy chân càng đau.

Bỗng giẫm phải đá, cảm giác đau xót thẳng lên não, Đường Hi buột miệng chửi:”Mẹ kiếp!”, rồi nhịn đau tiếp tục chạy, cổ chân cô tím tái, nhưng vẫn không thể dừng lại.
Đau cỡ nào cũng phải chạy.
Đường Hi cảm thấy cô sắp đem răng chính mình nghiến nát trong khoang miệng rồi.
Mẹ nó!!!
Mẹ cả nhà mày Cố Triết!!!
Nhưng cái gì đến cũng phải đến, Đường Hi sau đó liền bị hai ba tên to con truy đuổi, đầu gối đã nhức mỏi, cổ chân thì đau đến nỗi cô không ngừng lảo đảo.
Cho dù nỗ lực cắt đuôi được vài đứa trong bọn chúng, cuối cùng Đường Hi vẫn bị bắt kịp.

Cô bị một tên ấn mạnh xuống đất, gã không báo cáo cho cấp trên, ngược lại nhìn cô cười đểu.
“Người đẹp, ở đây không có ai cả, có muốn cùng anh chơi đùa một chút không?”
Gã giữ lấy chân không cho cô động đậy, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô, nụ cười nhăn nhở của gã khiến Đường Hi buồn nôn.

“Cố tổng thật hào phóng a! Tặng cho đám huynh đệ một đại mỹ nhân như thế này!”
Tên! Chó! Cố! Triết!
Đường Hi thầm chửi Cố Triết một vạn lần.
Gã tặc lưỡi, cánh tay mân mê gương mặt cô, Đường Hi kinh tởm thể loại này tột độ, nhưng cô nhịn xuống, mỉm cười ôm lấy cánh tay gã.
Tên kia tưởng cô đồng ý, liền cao hứng, định vồ tới thì tầm mắt chợt tối đen, cơn đau khủng khiếp ập tới, gã lăn lộn ra đất, bưng bít lấy con mắt đầy máu của mình.
“Á a a a a a! Con khốn, tao sẽ giết mày!!!”
Đường Hi nắm chặt bàn tay đầy máu đứng dậy, ngay lúc gã bất cẩn cô liền  hung ác chọc thẳng vào mắt gã, mắt là bộ phận cực kì yếu ớt, gã lại coi thường cô là phụ nữ, nếu lấy cứng đối cứng cô chắc chắn toi đời. 
Lòng Đường Hi loạn cào cào, đây vẫn là lần đầu tiên cô đả thương người khác tàn nhẫn như vậy.

Sợ hãi, vui mừng đan xen khiến cô hoảng loạn, nhưng có một điều Đường Hi hiểu rõ.

Bây giờ cô không giết hắn, hắn sẽ giết cô.
Cô nhặt một tảng đá, quan sát xung quang đây vắng vẻ, nếu không cô cũng không thể chỉ bị một tên duy nhất đuổi theo, cô đang ở một con đường mòn dẫn đến ngọn núi phía sau.

Mặc cho tay không ngừng run rẩy, Đường Hi cầm đá trên tay, đập thật mạnh vào gáy hắn, cô mở to mắt nhìn rõ máu thịt văng tung tóe, bắn lên bộ quần áo bệnh nhân cô đang mặc.

Đường Hi cố ngăn mình giết chết gã này, nếu cô vì sợ hãi mà giết gã này, thì đây không còn là tự vệ nữa.
[Ký chủ, người ủy thác hi vọng sau khi mình trở về có thể sống một đời hạnh phúc chứ không phải tỉnh dậy trong tù.]
Âm thanh của 1802 không có tí cảm xúc nào, nội dung thì khó nghe, cô cảm thấy nó đang cười nhạo cô, nhưng Đường Hi phải cảm tạ hệ thống, điều nó nói thật sự khiến cô bình tĩnh một chút.
Vị diện này là thái bình thịnh thế, nơi pháp luật trị an, cô không thể đi quá giới hạn được.
Nếu bây giờ cô giết gã, việc này sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của Lý Nhiễm trong tương lai.
Đầu óc Đường Hi tuy đã ổn định hơn nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng, cô không ngờ ngay trong ngày đầu tiên sống lại cô suýt phải giết người.

Không phải cô không biết những người đứng đầu hai bàn tay chắc chắn phải vấy máu, ngay cả gia tộc cô cũng đã từng dùng thủ đoạn gián tiếp hoặc trực tiếp hại chết người khác, nhưng khi tự tay mình làm thế, Đường Hi vẫn có áp lực tâm lý, cô rốt cuộc minh bạch sự đáng sợ của thế giới này!
Quả nhiên trở thành nhiệm vụ giả cần phải có tố chất tâm lý cực tốt, nếu không sẽ bị thế giới đè bẹp.

Đã có cơ hội sống lại, cô tuyệt đối phải sống thật tốt! 
Đường Hi biết mình cần thời gian để bình tĩnh lại, cô nắm chặt đôi tay nhuốm máu đang run rẩy, gào lên để giải tỏa những nặng nề trong lòng.
“Khốn kiếp!”
“Tên khốn họ Cố kia, hôm nay chỉ cần ta còn sống, ta quyết không tha cho ngươi!”
“Ngươi tốt nhất cứ chờ đi!”
Không ngừng chạy và trốn, Đường Hi tưởng chừng cô đã đến giới hạn chịu đựng của cơ thể, nhưng bằng cách nào đó, cô vẫn tiếp tục kiên trì.

Đây có thể là khoảng thời gian khủng bố nhất đời Đường Hi, cô thất thểu bước đi, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng chiếc xe màu đen dưới cổng công ty Thịnh thế, một thiếu niên đang cực kì sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ.

Xung quanh vắng tanh, không có camera giám sát, không có người truy đuổi.
Đường Hi ngã xuống. 
Nơi này hoàn toàn tách biệt với Thiên Sơ phồn hoa, như ngày và đêm, chỉ là một địa phương vắng lặng chứa đầy dấu vết hỏa hoạn.
Đường Hi chưa bao giờ nghĩ ở cái nơi hoang vu, đổ nát cùng những tòa nhà xám xịt này, cô mới có thể thả lỏng chính mình.
Thiếu niên kia nhìn thấy cô, hốt hoảng.
“Chị hai!”
Đường Hi cả người đều run rẩy, cô ngồi phịch xuống, một thân máu ngồi giữa đường.

Tô Duệ gấp gáp chạy đến đỡ cô, cậu kinh hoàng thấy cả người cô đều là máu, liền cởi áo khoác choàng lên người cô rồi bế lên xe, gương mặt cậu trắng bệch, tâm trạng cực kì sợ hãi.
Ở kiếp trước, Đường Hi không có gia đình, cô cảm thấy mình cứ sống như thế này cũng được.

Sau khi xuyên qua, tuy cô có kí ức về Lý gia, nhưng cũng không thật lòng coi trọng họ, trong đầu chỉ toàn là nhiệm vụ.

Nhưng lúc này những kí ức về gia đình ấm cúng của nguyên chủ chợt xuất hiện, giống như bản năng của cơ thể vậy.

Đường Hi nghĩ mình đã hiểu tại sao Lý Nhiễm muốn bảo vệ gia đình cô ấy.
Những cảm xúc của nguyên chủ bỗng ùa về, sợ hãi khi chiếc xe mất phanh, đau đớn và hối hận khi nhìn gia tộc tan nát, Đường Hi nhìn thấy tất cả.

Thân thể trong phút chóc như theo thói quen nắm lấy góc áo Tô Duệ, thì thào.
“Tiểu Duệ, em mang chị đi đi! Chị không muốn ở đây…”
Tô Duệ cứng đờ trong giây lát, cậu hiểu chị gái mình rất rõ, khi chị vô cùng sợ hãi và cần một chỗ dựa, chị sẽ bảo cậu mang chị đi cùng, trước đây cũng thế, sau này cũng vậy, vẫn là câu hỏi đó vẫn là một câu trả lời.
“Vâng, chúng ta về nhà thôi.”
***
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự Lý gia, suốt đoạn đường vừa rồi Đường Hi như sa vào sương mù, nửa tình nửa mê, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tay nắm chặt áo khoác.

Trong phòng khách Lý lão gia tử và mẹ Lý Nhiễm như ngồi trên đống than, tâm trạng bồn chồn không yên.

Cha Lý thì đứng trước cửa, mắt không ngừng nhìn vào cổng, chiếc xe vừa vào ông đã vọt ra, mẹ Lý và lão gia gia cũng nhanh chân bước theo.

Tô Duệ dìu Đường Hi vào nhà, còn chưa bước lên thềm nhà, cô đã cảm nhận được ôm ấm áp, cha mẹ siết cô thật chặt, “Con an toàn là tốt rồi, tốt quá rồi.”
Lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nước mắt cuối cùng không kìm được mà trào ra, cảm xúc của cô không thể khống chế mà vỡ òa.
Đây là cảm xúc của nguyên chủ!
Đường Hi dường như trở thành đứa trẻ, ôm gia đình mình mà khóc, cả người máu me khốn đốn, tựa như rất lâu rồi mới gặp lại gia đình mình vậy.
Lão gia gia hốc mắt cũng đỏ, xoa đầu cô an ủi.
“Thôi nào, đừng khóc.

Chúng ta đang ở nhà mà, vào trong rồi nói.”

Đến tận bây giờ cơn đau dưới chân dồn nén nãy giờ chợt nhói lên, Đường Hi không nhịn được a một tiếng, nghiếng răng đè cảm giác đó xuống.
Cha Lý thấy thế lập tức muốn nổi điên, nhưng vẫn nén giận ân cần đưa cô vào nhà.
“Quản gia, quản gia đâu? Tiểu thư đang bị thương!”
Đường Hi được đặt lên ghế sofa, quản gia rất nhanh đã xuất hiện, xử lý vết thương dưới chân cô, thật sự là đau muốn chết mà!
Sau một lúc thì cô đã bình tĩnh lại, tâm trạng của thân thể cũng vơi bớt, nhìn cả người mình chỗ nào cũng khó coi, nói là ma nữ cũng không quá.
Mẹ cô càng nhìn càng đau lòng, “Con bị thương nặng lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?”
Nói đến đây Đường Hi hơi cúi đầu, rất lau sau mới trả lời, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
“…Đây không phải là máu của con.

Con…con bị đuổi giết nên mới chống trả, hắn chưa chết, con không có giết chết hắn, hắn chỉ ngất dưới chân núi thôi.

Lúc đó con quá hoảng loạn, nên nên…”
Cô có cảm giác cổ họng nghẹn lại, nói không ra lời, Tô Duệ vỗ vai cô bảo đừng lo, đó chỉ là tự vệ thôi, cậu sẽ lo liệu hết thảy.
Cha từ tốn rót một ly nước cho cô, Đường Hi uống nước mới thấy cổ họng dễ chịu trở lại, cô đem tất cả những chuyện xảy ra từ khi mình tỉnh dậy kể cho gia đình, nghe xong ai cũng căm phẫn không thôi, mẹ cô thì che miệng khóc.
Khi cô biến mất 5 ngày liền sống chết không rõ, Lý gia gần như lật tung ba tấc đất lên tìm cô, khi nhận được tin nhắn, cha Lý kích động đến nỗi muốn bất chấp mà lao đến bệnh viện Minh Quang đòi người, vẫn là mẹ cô ngăn cản.
Đường Hi biết trong hào môn tình cảm giữa các thành viên trong gia tộc thường rất mong manh, nhưng có lẽ điều may mắn nhất của nguyên chủ là cô ấy sinh ra trong một gia đình yêu cô thật lòng.
***
Sau đó Đường Hi về phòng, cô được người giúp việc giúp băng bó lại các vết thương to to nhỏ nhỏ, bây giờ hiện không thể đi tắm, cô nhanh chóng nói chuyện với hệ thống.
“1802, lúc nãy ta làm sao vậy? Dường như thân thể không nghe theo ý muốn?”
Lúc vừa về Lý gia, Đường Hi cũng cảm thấy hành động của cô kì lạ, không phải linh hồn Lý Nhiễm nhập vào cô chứ?
Chắc không đâu!
[Đó là ý chí cơ thể của Lý Nhiễm.]
“Ý chí cơ thể? Là thói quen sao?”
[Ý chí cơ thể hình thành khi con người lớn lên, thông qua suy nghĩ, thói quen, tính cách.

Hiện tại tuy ký chủ kiểm soát cơ thể của Lý Nhiễm, nhưng ý chí cơ thể vẫn còn đó, không thể tách ra được.]
Đường Hi nhịn không được trợn mắt, “Vậy chẳng lẽ ta cứ mất kiểm soát thế mãi sao?”
[Khi tinh thần lực của ký chủ đủ mạnh thì sẽ không còn bị ảnh hưởng nữa.]
Cô trầm ngâm một hồi, cuối cùng hỏi:”Tinh thần lực hiện tại của ta là bao nhiêu?”
[Ký chủ muốn kiểm tra bảng thuộc tính?
Đồng ý/Từ chối.]
“Đồng ý.”
Vừa dứt lời, một màn hình đã xuất hiện trước mặt cô.
[Số hiệu: 1802
Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả thực tập)
Xếp hạng: #8772082
Điểm EXP: 1200
Tiến độ vòng kiểm tra: 0/3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.