Đọc truyện Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc – Chương 210: Tiên Tử Đi Làm
Màn đêm buông xuống hoang địa, cái nóng hực lên từ đất nó vẫn còn rất rõ ràng.
Chẳng hề có dấu hiệu mát mẻ của gió đêm.
Trước cửa động Tiên Tử lúc này hiện thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở nơi đây.
Nhất Hệ Đồng Chi Yêu Thần Quân khá quen mặt với tất cả, liền xung quanh một vòng quan sát kiểm tra tất cả mọi người.
Nhị Hệ Đồng Chi cách một giai với Nhất Hệ, vậy nên sự biến đổi cũng là có chút sai biệt với chính tay La Thần huyết tinh.
Nhị Hệ Đồng Chi hơn 135 quân số đều đồng cô nhi chiếm phần đông đều là nữ hài, đặc điểm là tất cả đều có thay đổi như nữ hài mười lăm chứ không hoàn toàn biến hóa nữ nhân trưởng thành.
Màu tóc cũng rất đa dạng nhiều màu, riêng cũng không ít người có tóc đen.
Còn có một điều lạ hơn đó chính là đôi tai dài đặc chưng Yêu Tinh Tộc cũng rất nhiều bị biến mất không còn.
Nếu chỉ xem qua thì cũng rất nhiều người chẳng khác nào là nữ hài Nhân Tộc là bao.
Chỉ là điểm chung của tất cả lúc bấy giờ đó chính là đều như nhau vãi y phục trên thân đều rất rách nát vẻ nghèo khổ bần hàn.
Ma Tộc trăm tên ai vệ thân hình to lớn lực lưỡng riêng biệt đứng thành một nhóm, ánh mắt không đổi trong đêm lập lòe ánh lửa nhìn kĩ gương mặt Tiên Tử bọn họ tôn kính.
Lạ thay có hai người nữ nhân được ưu tiên đứng trước đầu tất cả biểu hiện sự khác biệt với phần còn lại.
La Thần cảm nhận Đại Đồng Chi Hệ liền hiểu hai người này chính là số ít Tam Hệ Đồng Chi kia.
———-…———-
Sau một hồi quan sát tất cả La Thần trong hình hài Tiên Tử liền biết bản thân chẳng có thời gian để rảnh tay.
Vậy nên rất nhanh lên tiếng phân phó.
“Tam Hệ Đồng Chi hai người yếu nhất trước cứ theo bên cạnh chờ phân phó sau.”
“Vâng.! Quân Vương.” Hai nữ nhân lập tức vâng lệnh bước qua tránh sang một bên.
Tiên Tử nhìn qua Tinh Y Sư nói.
“Hai người họ sau này do cô quản đi.”
“Đã biết.!” Ngắn gọn một lời đã hiểu.
Tiên Tử tiếp hướng phía trước hô.
“Nhị Hệ Đồng Chi sau này sẽ theo Yêu Thần Quân mà rèn luyện thêm đi.”
“Vâng….” Đồng hô những đứa nhỏ cứ vậy rất vâng lời.
Tiên tử liếc mắt tiếp trăm tên Ma tộc hơi ngập ngừng lên tiếng.
“Ma tộc tự thân đã mạnh mẽ, vậy nên trước không cần phải tập luyện cùng với Yêu Thần Quân làm gì..”
Hơi ngừng lại một chút, tiếp Tiên tử bỗng nhiên chuyển hướng bật thốt một lời.
“Mà này.! Ma Tộc các ngươi có ai có tiền không.?”
Im lặng…!Một hồi im lặng không một tiếng kim rơi.
Một cơn gió nhẹ phất qua bừng tỉnh lại tất cả mọi người.
Lão đại Ma tộc hai mắt vẫn mở lớn lắp bắp nói.
“Bẩm…!bẩm…!Bọn thuộc hạ…!Không có tiền…”
“À…!Xem ra nơi này kiếm tiền không dễ rồi đi.!” Tiên tử khẽ hững hờ tiếp nói.
“Vậy Ma thạch gì đó, hay là Linh Thạch nào kia ở đây có ai có không.?”
Im lặng…!Vẫn là một trận im lặng rất lâu, tiếp lại một cơn gió nhẹ thoáng qua trong sự im lặng không một tiếng kim rơi.
La Thần trong lòng hiểu được chắc không được rồi, liền thở dài vẻ chút mệt mỏi do khó khăn nghèo khổ.
Ấy nhưng bỗng ngay lúc này tên chùy lớn Ma tộc bỗng lại lên tiếng.
“Bẩm…!Ma Vương…!thuộc hạ có…!có…!Ma thạch…”
Tiên tử hai mắt bừng sáng nói nhanh.
“Có bao nhiêu.? Nhiều không.?”
“Bẩm…!Thuộc hạ có…!độ hơn một ngàn Ma thạch…”
“Hàizz….” Tiên tử lại thở dài nặng nề.
“Không đủ rồi.! Quá ít…!Vẫn không đủ.!”
Mọi người thấy vẻ nặng nề kia của tiên tử thì cũng chẳng hiểu chuyện chi, ấy nhưng một điều bọn họ hiểu được là xem ra có chuyện gì rất cấp thiết rồi.
Tên chùy lớn Ma tộc không do dự đưa ra nhẫn giới chỉ không gian hướng Yêu Thần Quân hòng giao nộp cho Tiên tử.
Tiên tử lúc này chẳng để ý lắm số tiền ít ỏi, liền tiếp mắt nhanh nhìn trời cao một vẻ cô quạnh xa cách nhân thế.
“Tỷ tỷ…” Mị Hồng Ly bạo gan nhất liền bước lên bên cạnh khẽ gọi.
Tiên tử không quay đầu mắt vẫn xa xăm vẻ oán hận gì đó.
Tiếp lại một chàng thở hắc ra một hơi dài lên tiếng.
“Không sao.! Nếu tới thì cứ tới thôi….!La Thần ta nào có gì đâu phải sợ…”
Tri Chu Dận Âm tinh ý cũng khẽ cau mày hướng trời cao khẽ nói.
“Trên thiên không có kẻ địch với cô ấy sao…!Không lẽ nào đó là Tiên tộc…”
Thủy Yên Tinh, Huyết Lưu Tinh, Tinh Y Sư đều đồng một ý nghĩ hướng mắt nhìn trời cao vẻ cau mày chẳng sợ hãi.
“Được rồi.!” Tiên tử bỗng lên tiếng.
“Trăm quân Ma tộc sau này sẽ là Ma Quân Cự Thiết do chùy lớn Thiết Kỳ dẫn đầu.”
“Vâng…” Trăm tên đều đồng hô lớn hiểu lời.
Ấy nhưng bỗng tất cả lại lập tức chực nhận ra một điều đó là Thiết Kỳ người này lại là ai vậy đây a…!
Tiên tử khẽ cười nhìn tên chùy lớn Ma tộc không rời, tên chùy lớn không hiểu liền hơi e ấp cuối đầu chẳng dám lên tiếng.
Rất lâu mọi người bỗng dường như đã hiểu cái ánh mắt chăm chăm nhìn kia của tiên tử là nói lên điều gì rồi.
“Cuối đầu cái gì chứ.!” Tiên tử cười cười nói.
“Thiết Kỳ là ngươi đó.!”
“Ta…!ta…!là…!Sao…” Chùy lớn Ma tộc vẫn không thể bình tĩnh lắp bắp.
Tiên tử tiếp cắt ngang lên tiếng.
“Cái tên đó rất hợp với ngươi, vậy nên ta sau này sẽ gọi ngươi như vậy.?”
Chẳng hiểu sao trong lòng lại một cảm giác rất ấm áp, lập tức Thiết Kỳ quỳ xuống hướng tiên tử mà dập đầu rất thành tâm.
Chỉ là một cái tên thôi mà…!Nhà ngươi có cần phải tỏ lòng hơi quá như vậy hay không a…!
La Thần thật cũng rất khó hiểu thật sự.
Tiếp chẳng quan tâm nữa mà hướng hệ thống dùng thần thức giao lưu.
“Hệ Thống.! Những nữ hài kia quá rách rưới quá rồi đi.! Ngươi xem có thể nào không.?”
“Có thể.!” Nữ đại tỷ gian thương liền rất năng nổ.
“Chỉ là phí dụng cũng không thể cho không được đâu.”
“Ặc…!Hệ thống cô cũng không quên cái thói gian thương trong lúc hoạn nạn nhỉ.!”
“Nói đi.! Là cách gì vậy.?” La Thần liền hỏi thẳng.
Hệ Thống liền đáp.
“Ít nhất phải cần dư dả một chút nha.! Liền ba trăm bộ y phục bình thường đi.”
“À…!Về giá cả thì…!à…!Kí chủ không có tiền nhỉ…!Ườm…!Vậy thì đổi lấy một trăm Hỗn Độn Huyền Thạch đi.”
“Hỗn Độn Huyền Thạch.?” La Thần hơi ngập ngừng.
“Nghe tên xem ra là rất trân quý đi.! Chỉ đổi lấy y phục thường nhật vậy…!Ta có lỗ vốn quá hay không đây.!”
“Nếu không thích thì thôi vậy.!” Hệ thống đại tỷ cũng rất thẳng thừng đáp.
“Ặc…!Hệ thống cô cũng biết làm ăn quá nhỉ.! Liền lúc cấp thiết mà hôi của đi.” La Thần dẫu biết không thể nói lời từ chối lúc này, vậy nên cũng chỉ biết cắn răng mà chấp nhận.
———-…———-
Thời gian trôi qua đêm nay Tiên tử vẻ rất ân cần phân phát cho tất cả bọn họ y phục mới tinh vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.
Trăm tên Ma tộc không thể phù hợp với y phục bình thường, vậy nên hiện chỉ đứng tản ra cảnh giới xung quanh.
Những đứa nhỏ Yêu Tinh Tộc lần đầu thấy được vãi lụa bắt mắt xinh xắn, liền tất cả rất háo hức một lòng hân hoan khó tả.
Xong hết một lượt phân phát tất cả, bỗng lúc này Rose bước đến đưa ra giới chỉ cho Tiên tử.
“Tiên tử tỷ tỷ.! Cái này là của Thiết Kỳ hắn giao cho tỷ.”
Tiên tử cũng chẳng khách sáo lập tức nhận lấy, liền kiểm tra quả đúng có tới một ngàn Ma Thạch.
Ngoài ra còn có một ít vật phẩm linh tinh khác nữa, riêng có một món binh khí cũng rất được hệ thống khen ngợi là đồ tốt.
La Thần hiểu được tấm lòng của Thiết Kỳ xem ra là không hề có một chút gì với mình rồi.
Vậy nên La Thần cũng thầm nghĩ nếu có cơ hội thì sẽ giúp hắn một ít.
Tiên tử xong xuôi thì bảo tất cả tiếp cứ theo chân Yêu Thần Quân phân phó là được.
Còn riêng Tiên tử thì lại tiếp cùng hệ thống giao lưu một hồi rất lâu.
“Hệ Thống.! Trong số những nhiệm vụ kia…!Ngươi thấy cái nào là nên làm trước.”
“Tầm bảo đi.!” Hệ thống cũng rất tốt bụng đưa ra lời khuyên.
“Bởi tầm bảo nhiệm vụ cũng chẳng khó khăn lắm, vả lại còn biết đâu được còn được sinh lời rất nhiều cho hoàn cảnh khó khăn của kí chủ hiện tại.”
La Thần hiểu được đúng là cái này có thể sinh lời thật vậy nên liền nhẫm tính.
“Ma Thạch hiện có một ngàn, vẫn còn thiếu đến bốn ngàn nữa mới có thể trả đủ phí dụng a…”
“Kí chủ này…” Bỗng hệ thống vẻ xuống nước giống như sắp sửa đào hố cho ai kia nhảy vào.
“Kí chủ hay là như vậy đi…!Tầm bảo phí dụng hệ thống có thể thương lượng lấy một ngàn Ma Thạch đó thôi cũng được.”
La Thần nào có ngu, nghe vậy liền hiểu có trá.
“Điều kiện kèm theo là gì.?”
“Chia đôi.!” Hệ thống dứt khoát.
“Tầm bảo phát hiện tất cả phải được chia đôi là được.!”
“Chia đôi sao.?” La Thần cũng chẳng hiểu lắm là có thể sinh lời nhiều hay không, vậy nên cũng rất khó có thể trả lời ngay được.
“Kí chủ yên tâm đi.! Cam đoan sẽ có món đồ rất kinh thiên lắm…!mà phải nói là cái đó có tiền cũng không thể mua được.”
La Thần nghe vậy liền đã nổi lòng hám tài quyết định.
“Được.! Vậy thì chia đôi đi.”
Ting…!Khấu trừ 1.000 Ma Thạch.
Ting…!Thành công nhận nhiệm vụ Tầm Bảo.!
Ting…!Chỉ dẫn thẳng hướng đông không quá mười dặm đường.
“Ặc…!gần như vậy á…” Nghe được thông tin đó La Thần hắn cũng là rất kinh ngạc.
“Xem ra phải nhanh đến đó mới được nha.”
Ting…!Cảnh báo…!Có trăm Nhân Tộc đang chiếm hữu nó.!
“Ặc…!Đã bị chiếm rồi sao.!” La Thần nghe vậy càng thêm gấp.
“Không được.! Phải ra tay ngay mới được.”
“Yêu Thần Quân đâu….!Ma Quân Cự Thiết đâu….!đến…!có việc làm rồi a….”
———-…———-
Thủy Đình Tiên Tử.
Sáng hôm sau nơi tụ họp bốn làng Yêu Tinh tộc nơi Thủy Đình Tiên Tử, lúc này trăm quân Nhân tộc đã tỏ rõ thái độ hóng hách của mình.
Tên thiếu gia nào kia thì có chút cau mày khẽ nói.
“Thân vệ trăm tên này xem ra chẳng một ai là có thể dùng được rồi.”
Lão đầu thân cận nhất có vẻ luôn được thiếu gia tín nhiệm vậy nên nghe được rõ ràng lời nói của thiếu gia lúc này.
“Thiếu gia.! Vậy chúng ta…”
Thiếu gia vội ra hiệu dừng lên tiếng tiếp nói.
“Tuy khó chịu.! Nhưng vẫn phải nhã nhặn mà chìu ý theo bọn họ thôi vậy.”
“Vâng.!” Lão thân vệ chỉ khẽ đáp mà lòng thở dài.
Trăm quân Nhân tộc lúc này chẳng khác nào cường đạo là mấy, liền chia ra ba nhóm nhỏ.
Một sẽ đến Thủy Đình Tiên Tử chuẩn bị tháo dở tất cả mang đi, một chuyên trấn thủ bên ngoài phía tây phòng bị hướng tây có biến người tự xưng vương kia.
Còn một nhóm nhỏ khác thì cường ngạnh trong làng Yêu Tinh lùng sụt ráo riết những nam nữ Yêu Tinh vẻ ưu nhìn hòng đem về bán làm nô.
“A…!Cầu xin…!Ta…!Vạn cầu…!Các người đừng bắt nữ nhi của ta….!A…!Thân già ta chỉ còn mỗi nó làm bạn mà thôi…!Vạn cầu các người a….”
Tiếng khóc thảm vang khắp tỏ rõ Yêu Tinh tộc muôn thuở vẫn luôn cam phận yếu hèn dưới người.
Nhân tộc lẽ hiển nhiên thành thói muôn đời cũng chẳng hề lạ gì Yêu Tinh tộc chẳng hơn một món đồ, hoặc nói đúng hơn đó chính là cũng giống như gia súc mà bắt đi thôi.
Yêu Tinh tộc tuyệt vọng khóc than quỳ rạp thành đoàn tất cả, lướt mắt nhìn liền thấy một màn rất bi ai oán thán.
Bốn vị trưởng làng thì chia phe lập phái thành hai nửa.
Nam, Đông, Bắc đồng thuyền xuôi theo Nhân tộc muôn thuở.
Riêng chỉ một trưởng làng sở tại là trong lòng bất kham không thể nhịn, liền ánh mắt như dao sắt lạnh đoạn tuyệt với người con trai lớn.
Trong mắt của lão bây giờ nhị nhi tử vẫn là thiện tính hơn nhiều lắm, tiếc là sinh thân Yêu Tinh thấp kém cũng chỉ biết khẽ thở than.
Nam nhân Yêu Tinh danh con trai thứ hai, vẫn bóng dáng gầy yếu kia, vẫn ánh mắt trong sáng phúc hậu đó, vẫn một chút gì đó buồn não trong lòng nhớ nhung đến một người.
Y tiếp chứng kiến cảnh tan thương mà lòng khó chịu, liền Ma Đan nhận được từ Tiên tử, hắn lặng lẽ thối lui tìm vài tên huynh đệ đáng tin cậy.
———-…———-
Làng tây phía xa lúc này Tiên Tử cũng đã tập hợp toàn bộ người có thể chiến đấu chuẩn bị xuất phát lên đường đến nơi này.
Liền lập tức kinh động rất lớn đối với tất cả Yêu Tinh tộc ở đó.
Liền thấy tất cả sợ hãi điều gì đó mà vội vã chạy đến quỳ xuống thành hàng đông đúc mà tủi thân không dám nói.
Tiên Tử tập hợp tất thảy Tinh Y Sư, Tri Chu Dận Âm, Huyết Lưu Tinh, Thủy Yên Tinh, Mị Hồng Ly, Chương Ngư Văn, Vong Liên, Nhãn Xuyên, Mị Phách, Sona, cùng với hai người tam hệ đồng chi đi theo bên cạnh.
Yêu Thần Quân hai mươi chúng nữ cường nhân thì do Rose dẫn đầu dẫn theo thêm trăm yêu tinh nhị hệ đồng chi.
Ma Quân Cự Thiết do Thiết Kỳ dẫn đầu trăm tên mạnh mẽ rất vẻ oanh tạc hung hãn cũng đã sẵn sàng chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào.
La Thần cau mày khi chứng kiến cảnh tình mọi người từ già đến trẻ đều quỳ xuống ngăn đường mà chẳng nói kia.
“Có chuyện gì.?”
Người bên cạnh Tiên Tử cũng chẳng ai hiểu được là chuyện gì, còn phía dân chúng Yêu tinh tộc thì cũng im thinh thít chẳng dám lên tiếng.
“Có gì cứ nói ra đi.! Cớ gì lại im lặng như vậy.?” La Thần lập lại hỏi lớn.
Lúc này bỗng hai người một nam, một nữ tóc đỏ bước ra hướng Tiên Tử quỳ xuống.
Liền nữ nhân tóc đỏ lên tiếng trước.
“Tiên tử.! Ta biết việc ta làm là sai.
Nhưng…!nhưng….!Cầu xin người hãy đừng có bỏ chúng ta mà đi có được hay không.
Không…!không…! phải người còn bảo là Vương của chúng ta hay sao…”
Anh trai bên cạnh cũng tiếp lời.
“Người đã xưng Vương bảo rằng sẽ thu nhận tất cả rồi cơ mà…!Nhưng…!sao giờ lại muốn rời đi.
Xin…!Xin người hãy ở lại…”
Đám huynh đệ rất đông của anh trai nọ cũng đồng hô vang theo.
“Xin Người Hãy Ở Lại…”
“Xin Người Hãy Ở Lại….” Yêu Tinh tộc chúng thị kinh hô vạn cầu đồng vang lên mong Tiên Tử đừng có rời đi.
La Thần hơi choáng váng trước cái chuyện này, liền khẽ quay qua người bên cạnh mình mà khó hiểu nổi nói.
“Ta có như những gì họ nói sao.?”
Tinh Y Sư lên tiếng đáp ngay.
“Đúng là xưng Vương là chuyện có thật.! Chỉ là…!Chỉ là lúc đó lạ thay Tiên tử cô vẫn còn chưa có tỉnh lại.”
“Tỷ tỷ.!” Mị Hồng Ly cũng nhanh nhảu bảo.
“Tỷ tỷ từ hôm qua đến bây giờ biểu thị chuẩn bị rời đi không phải sao.?”
Chương Ngư Văn vẻ mặt cũng hiểu nói.
“Đúng a…!Cũng đã tập hợp hết rồi đấy thôi.”
“Ưa…!Ưa…” Thiết Kỳ to bự cũng gật gật đầu biểu thị đúng mà.
“Ặc…!Lộ quá đến như vậy á…” Tiên Tử trố mắt không thể tin được.
“Ấy khoan….” Bỗng La Thần như nắm bắt được điều gì đó.
“Xưng Vương.! Ai..
Tên nào…!Ta á…!La Thần ta xưng Vương á…”
“Hệ Thống…….” Liền như hiểu được vấn đề, Tiên Tử bỗng như điên tiếc nghiến răng ken két đáng sợ.
Chúng tất cả đều không hiểu gì thầm xôn xao.
“Hệ Thống là ai a…!Cái tên nghe sao quá lạ lẫm rồi…!Này…!Ngươi có biết không.? …!Không biết.! X..
x…!o…!o…”
Tri Chu Dận Âm thì cũng cau mày khắc ghi lại cái tên này.
“Hệ Thống…!Xem ra rất có hận thù không nhỏ rồi đi.”
Mặc cho mọi người khó hiểu, Tiên Tử chỉ im lặng chẳng lên tiếng vẻ ngoài.
Còn..
Bên trong thì cứ như trời long đất lỡ tranh chấp kịt liệt với đại tỷ Hệ Thống nào kia.
“Xưng Vương.! Cô bị điên hả…!Khi không xưng Vương làm quái gì hả…”
“A…!nô…!Không xưng Vương thì làm sao thống nhất thiên hạ đây…! Chẳng lẽ phải gọi là gì mới đúng đây…!Nương tử Thiên Hạ có được không đây…”
“Ặc…!Linh tinh…!Thống nhất gì chứ hả…!Không phải cái đó là ở Tân Đại Lục sao hả…”
“Không…!Không…!Không…!Cái đó ở nơi này nó cũng vẫn có hiệu lực đấy.! Liền kí chủ phải mệt thêm chút ít rồi…”
“Cái gì….!Cái đồ điên này…!Tân Đại Lục còn chưa xong…!Vậy mà ở nơi gà ăn sỏi này thì biết đến khi nào nữa hả…”
“Ai biết được.! Nếu kí chủ không thể thì….!thì a…!thì…!Tới khi nào mới có thể nói đến chuyện có thể rời đi đây.”
“Khoan.! Cái Gì…!Không thể rời đi á….”
“Đúng mà.! Bộ kí chủ ngài nghĩ Tiểu Thống gì đó sẽ đến giúp được ngài hay sao đây.
Ngài nằm mơ rồi đi…!Bởi ngài đừng có quên bây giờ hệ thống chính là Ta…”
“Cái….” La Thần hụt hẫng thật sự, liền chẳng nói nên lời.
Nuốt lệ nghẹn ngào như muốn trực chờ khóc đến nơi.
Nghẹn khuất La Thần trở nên rất lạnh lẽo, ánh mắt cương nghị khiếp đảm chúng thị La Thần hô vang.
“Chết tiệt…..”
———-…———-
Rất lâu sau La Thần mới có thể bình tâm lại chính mình, liền rất nhạt ánh mắt nhìn đến chúng Yêu Tinh tộc vẫn ở đó răm rắp chẳng dám nói điều chi.
La Thần nhìn lại một nam, một nữ tóc đỏ trước mắt lên tiếng.
“Hai người còn trẻ nhưng xem ra ở làng nhỏ này thân phận là lớn nhất nhỉ.!”
“Không dám.!” Tên nam nhân Yêu tinh lên tiếng đáp.
“Chỉ là cha của ta từng là trưởng làng nơi này, vậy nên mọi người vẫn là còn kính trọng cha thôi.”
“Đã từng.!” Tiên Tử khiêu mi.
“Vậy giờ thì sao không làm nữa.?”
“Bẩm…” Nam nhân yêu tinh liền mắt lạnh nhìn tên Ma Quân Thiết Kỳ mà tỏ rõ căm giận.
“Vù…!Vù…” Thiết Kỳ đầu bự ngước mặt quay đi thổi thổi gió tỏ vẻ các người nói gì ta đều không nghe thấy.
“Ặc….” La Thần xem như đã hiểu, liền cũng có chút khó xử.
“À…! à…!Cái này chuyện khó nói…!khó nói a…!Thôi nói chuyện khác đi.”
La Thần liền lập tức đổi chủ đề.
“Sao các người lại nghĩ rằng ta sẽ rời đi.?”
Lúc này nữ nhân yêu tinh tóc đỏ nhanh hơn lên tiếng.
“Không phải người đang tập hợp người để rời đi đó sao.?”
“Ối trời…!Hiểu lầm.! Hiểu lầm thôi…!Ta là đi làm việc đó nha.! Có làm thì mới có ăn đó có biết hay không hả.?”
“Đi làm.?.?.?” Tất cả mọi người đều ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Ặc…!Là đi làm kiếm chút đỉnh tiền để sống a….!Ở đời nếu không chịu đi làm thì làm sao sống chứ, không lẽ nằm chờ người đến phát tâm cho ngươi ăn sao.?”
“Ồ…!Tiên Tử đi làm…!Chỉ là đi làm thôi…!Ồ….” Tất cả mọi người đều kinh ngạc thật sự.
La Thần thấy vậy liền hiểu sai.
“Ặc…!Ánh mắt đó là gì.? Lời ta nói bộ không đáng tin đến vậy sao á…?”
“Tin..
Tin…!Ta tin mà.!” Thiết Kỳ đầu bự bỗng lên tiếng ậm ừ vuốt đuôi.
“Đầu bự ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu…!Hừ…” Giống như thêm dầu vào lửa vậy, La Thần càng thêm giận hắn.
“Ài…!dà…!Ta là nói thật mà…!Thật.! Ta là chuẩn bị đi làm kiếm chút tiền mà thôi.! Không xa.! Không xa lắm đâu, chỉ thẳng hướng đông hơn mười dặm gì đó thôi.”
“Hướng đông.?” Nữ yêu tinh tóc đỏ như hiểu ra gì đó.
“A…!Ta biết rồi.! Người là muốn về lại Thủy Đình.!”
“Thủy Đình.?” Tới phiên Tiên Tử La Thần choáng váng.
“Là thủy đình nào a…?”
“Chết tiệt….!Hệ thống ngươi có ra đây giải thích rõ cho Ta…..!Không Hả….”
Than ôi Tiên Tử lại một phen dài trầm mặt chẳng nói gì nữa rồi, mọi người thì biểu hiện rất hiểu chuyện mà cũng không dám lên tiếng làm phiền đến.
Riêng ai nổi niềm bạo nộ khóc lóc không ngừng bảo rằng ai kia đại tỷ là lừa gạt ta đi tầm bảo…!Rõ ràng cái đó nó là đồ của ta thì có…! Chứ…!chứ nào đâu phải tầm bảo gì đâu cơ chứ…!
Hức…!hức…!La Thần nổi niềm khóc than đáng thương đến vô cùng….!
Nhật Nguyệt Oán Thán.! Hỏi Người Cớ Sao Lệ….!