Đọc truyện Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi – Chương 209: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 12
Sức mạnh siêu nhiên của những người khác đã được kích phát vào thời gian dự kiến của Cảnh Dương.
Những người sở hữu sức mạnh đều cảm thấy mừng như điên trong một thời gian ngắn.
Vì nó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã có năng lực tự bảo vệ mình nhất định mà không cần vũ khí.
Bởi vì Cảnh Dương đã nói chuyện này cho Thương Việt biết từ trước.
Cho nên quân khu đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi.
Sau khi mọi người đều kích phát sức mạnh siêu nhiên, quân khu liền nhanh chóng khống chế những người muốn mượn cơ hội gây sự.
Cũng lấy cách giết gà dọa khỉ để xử trí một số người mới làm những người khác yên phận.
Hơn nữa còn khôi phục trật tự bình thường trong thời gian rất ngắn.
Vì sức mạnh siêu nhiên bị kích phát trong khu vực lớn, hơn nữa cường độ sức mạnh siêu nhiên của mỗi người đều không giống nhau.
Nên một số khía cạnh nào đó đương nhiên là phải thay đổi và điều chỉnh lại một lần nữa.
Chẳng qua đây không phải là chuyện Cảnh Dương cần quan tâm, điều hắn lo lắng duy nhất lúc này chính là an toàn của Thương Việt.
Bởi vì Thương Việt đã không trở về trong thời gian dự kiến, còn trong tình trạng mất liên lạc nữa.
Dù hắn biết đời nào người yêu của mình cũng là nhân vật rất mạnh.
Nhưng trong tình huống hoàn toàn không có tin tức của y, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy lo lắng.
Mấy ngày nay Cảnh Dương đều ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn lo lắng chờ đợi tin tức của Thương Việt.
Hắn nghĩ, nếu trong vòng hai ngày vẫn không có tin tức về sự bình an của Thương Việt, mình sẽ đi ra ngoài tìm anh ấy.
Cuối cùng đến ngày hôm sau, vệ binh tới nói với hắn là Thương Việt đã trở lại quân khu rồi.
Nhưng vì bị thương nặng nên hiện tại đang hôn mê bất tỉnh và vẫn đang trong quá trình điều trị.
Cảnh Dương đã rất hoảng sợ sau khi xong chuyện này.
Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều thế giới hắn nhận được tin người yêu của mình bị thương.
Hắn vội vội vàng vàng chạy đến toà nhà quân y nhưng lại không thể đi vào.
Bởi vì toà nhà này có quy định rất nghiêm ngặt, không được lãnh đạo của quân khu phê chuẩn thì bất kỳ ai cũng không thể tùy ý ra vào.
Bây giờ Cảnh Dương có chút hối hận trước đây vì để sống thoải mái mà đã cố ý che giấu thực lực của mình.
Mặc dù lãnh đạo của quân khu biết hắn có sức mạnh siêu nhiên, nhưng lại không biết sức mạnh siêu nhiên của hắn mạnh đến mức nào.
Nếu như hắn sớm thể hiện thực lực của mình thì hắn nhất định sẽ được lãnh đạo của quân khu coi trọng.
Và bây giờ muốn đi vào toà nhà này chỉ cần chào hỏi với lãnh đạo của quân khu là được rồi.
Sớm biết rằng như vậy thì hắn không nên lười biếng.
Mọi thứ đã phát triển lệch khỏi thực tế mà hắn biết, nếu không thì hắn đã đi theo Thương Việt làm nhiệm vụ rồi.
Hắn có năng lực và tự tin rằng có thể hỗ trợ y.
Hiện tại Cảnh Dương chỉ muốn đi vào gặp Thương Việt và tận mắt nhìn thấy tình huống của y thôi.
Bởi vì ngay cả vệ binh cũng không hỏi thăm được hiện tại Thương Việt thế nào.
Ngay lúc Cảnh Dương đang suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể vào gặp Thương Việt thì vệ binh lại đến nói với hắn một tin.
Nói rằng bác sĩ chủ trị của Thương Việt là giáo sư Thôi đang tìm những người trong quân khu có sức mạnh siêu nhiên chứa năng lượng chữa trị.
Cái gọi là năng lượng tự phục hồi chính là chỉ những sức mạnh siêu nhiên sau khi được kích phát, cho dù bị thương cũng có thể dùng sức mạnh siêu nhiên nhanh chóng tự phục hồi mà không cần điều trị.
Rất ít người có sức mạnh siêu nhiên mà bên trong có năng lượng chữa trị.
Đây là một ưu thế và cũng được coi là một người sở hữu sức mạnh siêu nhiên kép.
Bởi vì Cảnh Dương đã hấp thu lõi tinh thể siêu năng lượng đầu tiên, nên hắn không chỉ có được sức mạnh siêu nhiên kép.
Có thể nói là bất kỳ sức mạnh siêu nhiên nào mà hắn muốn, hắn đều có thể dùng hệ thống kích phát ra nhờ năng lượng của lõi tinh thể siêu năng lượng này.
Cho nên năng lượng chữa trị gì đó, với hắn mà nói chỉ là thứ búng tay liền có mà thôi.
Tuy nhiên, vì Cảnh Dương đã nhận sự đối xử đặc biệt ngay khi bước vào quân khu.
Thương Việt lại lo lắng nếu quân khu khống chế và quản lý hắn quá nhiều, sẽ khiến hắn cảm thấy không thoải mái.Vì vậy, y đã đảm bảo cho hắn, để hắn không phải chịu sự quản lý của quân khu.
Đồng thời hắn được miễn tất cả các thủ tục cần phải tuân theo sau khi vào quân khu.
Bởi vì Cảnh Dương không có làm thí nghiệm và đăng ký ở quân khu.
Cho nên lãnh đạo của quân khu cũng không biết gì về sức mạnh siêu nhiên của Cảnh Dương.
Chỉ biết hắn có được sức mạnh siêu nhiên trước mọi người mà thôi, nhưng lại không rõ cường độ của sức mạnh.
Ở tình huống mà hầu hết mọi người đều có sức mạnh siêu nhiên thì Cảnh Dương chẳng có gì đặc biệt cả.
Mà sau khi những người khác kích phát sức mạnh siêu nhiên, trạng huống sức mạnh siêu nhiên đều có đăng ký trong cơ sở dữ liệu của quân khu.
Mặc dù không phải tất cả đều được đăng ký vì số lượng người quá lớn.
Nhưng ngoại trừ vẫn đang tìm kiếm người chưa đăng ký, thì người đã đăng ký mà trong tư liệu hiển thị có năng lượng chữa trị đều đã được đưa tới toà nhà quân y rồi.
Và Tề Vân chính là một trong người được đưa đi.
Khi cậu ta biết được mình có khả năng sẽ trở thành người có thể cứu được Thương Việt.
Cậu ta làm sao cũng không kìm nén được cảm thấy hưng phấn trong lòng.
Rốt cuộc thì cậu ta cũng có cơ hội tiếp cận và làm người kia động lòng rồi.
Cậu ta biết năng lượng chữa trị của mình sẽ trở thành lợi thế của mình.
Và cậu ta cũng biết ông trời không có hoàn toàn vứt bỏ cậu ta mà.
Cậu ta vẫn còn hy vọng trở thành nhân vật tầng cao nhất của thế giới này.
Sau khi những người được đưa đến toà nhà quân y thì đều làm thí nghiệm cường độ của năng lượng chữa trị lần nữa, xác định Tề Vân là người có năng lượng mạnh nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng cách điều trị này, và vẫn chưa thể xác định rằng năng lượng trong cơ thể Thương Việt có sinh ra bài xích với năng lượng của Tề Vân hay không.
Cho nên tất cả những người được đưa đến đều ở lại, dựa theo cường độ của năng lượng chữa trị mà thí nghiệm từng người.
Sau khi thay xong quần áo của bệnh viện, Tề Vân và những người khác đứng ở bên ngoài bức tường kính đợi.
Cậu ta nhìn Thương Việt nằm bên trong qua bức tường kính, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng rằng sau khi dùng năng lực của mình cứu Thương Việt thì cuộc sống sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào.
Cậu ta nghĩ, nếu mình cứu Thương Việt thì mình chính là ân nhân cứu mạng của Thương Việt.
Thương Việt không có lý do gì không biết ơn mình và mình sẽ có cơ hội thân cận với Thương Việt.
Đến lúc đó khi mình xen vào giữa Thương Việt và Khâu Cẩm, nhất định mình sẽ có thể kéo Thương Việt từ Khâu Cẩm về phía mình.
Đây là thế mạnh của mình và mình chắc chắn sẽ làm được.
Nếu năng lượng chữa trị của mình có thể cứu Thương Việt, điều này chứng minh sức mạnh siêu nhiên của Thương Việt không có bài xích mình.
Vậy sau này Thương Việt sẽ không thể tách khỏi mình.
Với thân phận và năng lực của Thương Việt, còn có gia thế và địa vị của y.
Mình đương nhiên cũng có thể được đánh giá cao vì Thương Việt cần mình, cũng sẽ càng có nhiều cơ hội tăng cường sức mạnh siêu nhiên hơn.
“Số 1 vào đi.” Một bác sĩ đeo khẩu trang mở cửa kính đi ra nói.
Tề Vân bị kéo về hiện thực từ trong ảo tưởng, mang theo tâm trạng hơi căng thẳng theo vị bác sĩ kia đi vào.
Tề Vân nằm xuống giường phẫu thuật bên cạnh Thương Việt theo chỉ thị của bác sĩ.
Khi mấy bác sĩ dán các loại dụng cụ và ống dẫn khác nhau lên người cậu ta.
Cậu ta quay đầu nhìn bên mặt của Thương Việt.
Cảm thấy người này dù hôn mê mà cũng đẹp trai đến mức không thể diễn tả nữa.
Người này, mặc kệ thế nào mình cũng phải có được.
Đây sẽ trở thành niềm tin mạnh mẽ nhất để mình tiếp tục sống sót.
Vị bác sĩ lúc nãy gọi Tề Vân đi vào dặn dò cậu ta “Khi cảm thấy có dòng điện tê dại, cậu phải bắt đầu kích hoạt sức mạnh siêu nhiên chữa trị trong cơ thể ngay.
Nhớ kỹ, đừng kích hoạt sức mạnh tấn công.”
“Tôi biết rồi.
Tôi tuyệt đối sẽ không nhầm.
Xin hãy yên tâm.” Tề Vân trịnh trọng bảo đảm.
Giáo sư Thôi đứng bên cạnh màn hình bộ phận chính của dụng cụ và ra hiệu cho mấy vị bác sĩ khác có thể bắt đầu.
Sau đó hết sức chăm chú nhìn trị số trên màn hình.
Tề Vân cảm nhận được có một dòng điện tê dại bao phủ cả người cậu ta.
Sau đó dựa theo chỉ thị của bác sĩ kích hoạt sức mạnh siêu nhiên chữa trị.
Vì muốn chứng minh và thể hiện cường độ năng lượng chữa trị, cậu ta đã dùng hết sức để kích hoạt sức mạnh siêu nhiên chữa trị của mình ngay từ lúc bắt đầu.
Trong khoảnh khắc sức mạnh siêu nhiên chữa trị của Tề Vân truyền đến người Thương Việt qua dây dẫn đó, cơ thể của Thương Việt liền run rẩy kịch liệt và giật nảy lên rất mạnh.
“Mau dừng lại!” Giáo sư Thôi nhìn trị số trên màn hình lớn tiếng la lên “Sức mạnh siêu nhiên sinh ra bài xích, mau dừng lại!”
Tề Vân như bị một cái búa điện lớn đánh vào ngực.
Bởi vì đang nằm, nên một ngụm máu tươi tanh ngọt còn chưa phun ra đã bị cậu ta nuốt trở vào.
Cơn đau đớn dữ dội ở lồng ngực khiến cậu ta không nhịn được mà run lên.
Cho đến khi dụng cụ bị tắt thì cảm giác đau đớn của cậu ta mới hơi giảm bớt.
Thương Việt cảm thấy rất khó chịu, y thở gấp và sau đó khó khăn mở mắt ra.
Các trị số trên màn hình đều thể hiện rằng tình trạng cơ thể hiện tại của Thương Việt rất kém.
Trải qua điều trị thử nghiệm vừa rồi, các giá trị khác nhau đã giảm đáng kể, chứng tỏ rằng tình trạng của y còn tồi tệ hơn trước.
Giáo sư Thôi và các bác sĩ khác đều không nghĩ là Thương Việt sẽ mở mắt và tỉnh lại trong tình trạng như vậy.
“Khâu, Khâu Cẩm.” Lúc này Thương Việt rất khó để phát ra tiếng, nhưng y vẫn dùng hết sức mình kêu tên ở đời này của Cảnh Dương.
“Cậu nói cái gì?” Bác sĩ thấy y giống như sắp nói chuyện gì đó rất quan trọng, nên đã kề sát tai vào nghe thật cẩn thận.
“Tìm, Khâu Cẩm.
Khâu, Khâu Cẩm.” Thương Việt cố gắng hết sức để nói xong những gì mình muốn nói, rồi lại chìm vào hôn mê.
“Cậu ta nói muốn tìm Khâu Cẩm.” Bác sĩ nghe rõ Thương Việt nói cái gì, nhìn những người khác với vẻ mặt khó hiểu và lo lắng.
Bởi vì hắn không biết Khâu Cẩm là ai.
Các bác sĩ cũng không biết Khâu Cẩm rốt cuộc là ai, nên chỉ có thể thất thần nhìn nhau.
“Khâu Cẩm chính là cậu bé trước đây đã nhận tôi, sau đó thì được Thương Việt mang về đây cùng với tôi.
Sao tôi lại quên mất cậu bé ấy chứ.
Mau đi tìm cậu bé ấy tới đây đi.” Giáo sư Thôi sốt sắng nói với trợ lý.
Cảnh Dương vốn muốn đi gặp ông nội của Thương Việt, cũng chính là lãnh đạo cao nhất của quân khu.
Nhưng được biết là bây giờ ông nội của Thương Việt không có ở trong quân khu.
Ngay lúc hắn đang muốn nghĩ cách khác thì vệ binh nói với hắn rằng trợ lý của giáo sư Thôi tới đón hắn.
Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Thương Việt, Cảnh Dương liền thở một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Thương Việt, hắn nhất định sẽ có biện pháp cứu y.
Tề Vân được trợ lý của bác sĩ đỡ xuống giường phẫu thuật, ngực của cậu ta còn rất đau, đau đến sắc mặt của cậu ta cũng trắng bệch.
Nhưng khi trợ lý của bác sĩ muốn dìu cậu ta đến phòng bệnh nghỉ ngơi thì cậu lắc đầu từ chối, hơn nữa còn chịu đựng đau đớn không nói ra.
Bởi vì cậu ta nghe được Khâu Cẩm sắp đến, cái người được coi là đối thủ lớn nhất của mình, cũng là kẻ thù của mình và đã đánh bại mình hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà lần này, cậu ta có một ý tưởng chưa từng có là không muốn thua.
Thương Việt bài xích sức mạnh siêu nhiên chữa trị của cậu ta.
Điều này có nghĩa là cậu ta đã không thể thay đổi vận của mình nhờ việc cứu Thương Việt nữa rồi.
Cảm giác tuyệt vọng to lớn ăn mòn trái tim của cậu ta.
Cậu ta cố gắng an ủi bản thân là tuy mình không thể cứu được Thương Việt, nhưng cũng đâu có nghĩa là Khâu Cẩm chắc chắn sẽ có thể cứu Thương Việt.
Thương Việt bài xích sức mạnh chữa trị của mình, cũng có khả năng sẽ bài xích sức mạnh siêu nhiên chữa trị của Khâu Cẩm.
Mình nhất định phải tận mắt nhìn thấy Khâu Cẩm cũng thất bại, như vậy thì trong lòng mình mới có thể dễ chịu hơn được.
Cảnh Dương nhanh chóng liếc nhìn Thương Việt đang hôn mê qua tường kính.
Hắn chịu đựng sự đau lòng và không nỡ đi đến bên cạnh làm thí nghiệm.
Sau khi hắn đứng lên bục thí nghiệm năng lượng của sức mạnh siêu nhiên, rồi dựa theo mệnh lệnh kích hoạt sức mạnh siêu nhiên.
Trị số năng lượng trên màn hình nhanh chóng tăng vọt lên tới điểm cao nhất, thậm chí còn vượt qua mốc giá trị cao nhất do bọn họ đặt ra nữa.
Vì vậy tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều bị sốc.
Các bác sĩ nhìn nhau với vẻ mặt không thể tin nổi, mà ngay cả giáo sư Thôi cũng không ngờ Cảnh Dương lại có sức mạnh siêu nhiên mạnh như thế.
Và điều khiến càng bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn nữa, chính là trong quân khu của bọn họ có một người mạnh như vậy mà bọn họ lại không biết.
Bởi vì hắn căn bản đã bị Thương Việt che giấu rồi.
Tề Vân trước đó đã nhìn thấy sức mạnh siêu nhiên của Cảnh Dương, cũng biết hắn có lõi tinh thể siêu năng lượng.
Cho nên cậu ta không hề kinh ngạc khi sức mạnh siêu nhiên của Cảnh Dương mạnh như vậy.
Bây giờ cậu ta chỉ có thể cầu nguyện rằng Thương Việt cũng sẽ bài xích sức mạnh siêu nhiên của Cảnh Dương mà thôi.
“Với cường độ sức mạnh siêu nhiên này của cậu, nếu Thương Việt không bài xích thì có thể làm cho cơ thể của cậu ấy khôi phục rất nhanh.
Nhưng vẫn chưa thể xác định là cậu ấy có bài xích hay không.
Cho nên cậu đừng sử dụng quá nhiều năng lượng.
Trước tiên hãy dùng một chút để thử nghiệm đi.
Nếu không thì có khả năng là cậu ấy sẽ chịu không nổi và tình trạng sẽ càng tệ hơn giống lúc nãy.
Bây giờ cậu ấy đang rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận.” Lúc Giáo sư Thôi dặn dò Cảnh Dương thì liếc mắt nhìn Tề Vân một cái.
Trong lời nói ám chỉ bởi vì ban đầu Tề Vân dùng lực quá mạnh nên mới hại tình trạng của Thương Việt tồi tệ như vậy.
Bây giờ Cảnh Dương không có tâm trạng hay tâm trí để quan tâm đến Tề Vân.
Sau khi nghiêm túc nghe giáo sư Thôi giáo thụ dặn xong.
Hắn đi vào, đứng bên cạnh Thương Việt cúi đầu nhìn y.
“Lại đây nằm xuống đi.” Bác sĩ vỗ vỗ giường phẫu thuật bên cạnh.
Cảnh Dương đi vòng qua rồi nói với bác sĩ “Làm ơn hãy ghép chiếc hai giường của chúng tôi lại với nhau, tôi muốn ở gần anh ấy hơn.”
Bác sĩ khó hiểu nhìn Cảnh Dương một cái, nhưng cũng không nói gì mà ghép hai giường mỗ lại.
Bởi vì bây giờ thật sự thời khắc nguy hiểm của Thương Việt, cứu người quan trọng hơn.