Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 208: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 11


Đọc truyện Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi – Chương 208: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 11


Thương Việt lại rời khỏi quân khu đi chấp hành nhiệm vụ.

Trước khi đi, y đã nói với Cảnh Dương là lần này đi sẽ hơi lâu.

Bảo Cảnh Dương đừng lo lắng cho y, y sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhanh thôi.
Cảnh Dương hỏi y về thời gian sẽ rời đi.

Sau đó ước lượng sơ bộ, nghĩ chắc là y sẽ về kịp trước khi sức mạnh siêu nhiên hoàn toàn kích phát.

Rồi bảo y phải cẩn thận và chú ý an toàn.

Ai có sức mạnh siêu nhiên trong cơ thể đều sẽ có một đoạn thời gian không ổn định khi sức mạnh vừa mới kích phát.

Hơn nữa, không phải ai cũng giống Cảnh Dương chẳng những có hệ thống trợ giúp ổn định năng lượng, mà còn có lõi tinh thể siêu năng lượng có thể lập tức tăng cường năng lượng.
Sau khi Thương Việt rời đi, Cảnh Dương không có chuyện gì làm, tự nhiên cũng giống như trước là cứ thấy chán sẽ đi tìm Tề vân rồi nhìn cậu ta làm việc.
Hơn nữa Cảnh Dương còn phát hiện cảm xúc của hai người Tề Vân và Triệu Cương không đúng.

Cảm xúc ghen tị trong ánh mắt Tề Vân nhìn hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Còn Triệu Cương thì nhìn hắn với ánh mắt căm thù và khinh thường, thậm chí còn có cả chế giễu.
Cảnh Dương liền chờ xem hai người kia ai sẽ bùng nổ trước.

Hoặc là xem ai sẽ tới khiêu khích hắn trước.
Cảnh Dương đợi thêm hai ba ngày.

Một chiều nọ, lúc tới thời gian ăn cơm chiều và nghỉ ngơi, đám người Tề Vân xếp thành hàng theo lệnh của binh lính rồi chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.
Nhóm người bọn họ tình cờ đi ngang qua Cảnh Dương.

Những người khác thì gần đây đã từ từ bắt đầu làm lơ Cảnh Dương.

Mà cố tình chỉ có Triệu Cương là phun nước miếng xuống đất đối mặt với vị trí của Cảnh Dương.

Ánh mắt nhìn Cảnh Dương còn tràn đầy sự chán ghét.
“Kêu bọn họ dừng lại.” Cảnh Dương nói với Lý Thắng.
Lý Thắng lập tức giơ tay ra hiệu cho binh lính khác ngăn đội của Tề Vân lại.

Bởi vì Lý Thắng cũng nhìn thấy Triệu Cương phun nước miếng với Cảnh Dương.

Mà đối với anh và những vệ sĩ khác thì Cảnh Dương vừa là cậu chủ vừa là ân nhân của bọn họ.

Cho nên hành vi của Triệu Cương ở trong mắt bọn họ là cực kỳ khó chịu.
Cảnh Dương tiến lên trước vài bước nhìn Triệu Cương nói “Mày rất bất mãn với tao hả?”

Triệu Cương khịt mũi châm chọc.

Tuy hắn không trả lời Cảnh Dương, nhưng biểu cảm trên mặt hắn đã rất rõ ràng.
“Vừa hay tao cũng nhìn mày không vừa mắt.

Vậy tại sao mày không rời khỏi đây đi?” Cảnh Dương nhìn hắn nói.
Sắc mặt của Triệu Cương lập tức thay đổi “Dựa vào cái gì mày kêu tao rời đi là tao phải rời đi chứ?”
“Xem ra là mày không tin tao có năng lực này.

Muốn tao chứng minh cho mày xem không?” Cảnh Dương híp mắt nói.
Sắc mặt của Triệu Cương càng khó coi hơn, nhưng lại im lặng không dám nói nữa và cũng không dám tiếp tục mở miệng khiêu khích Cảnh Dương.

Bởi vì hắn biết Cảnh Dương thật sự có năng lực này.

Từ thái độ của binh lính đối đãi với Cảnh Dương là có thể nhìn ra rồi.
Triệu Cương không muốn rời khỏi đây, tuy hiện tại hơi mệt mỏi chút, nhưng ít nhất là ngày nào cũng có thể ăn no.

Hơn nữa, nếu biểu hiện tốt thì sẽ còn có cơ hội thăng chức nữa.

Nếu như rời khỏi đây và một mình đối mặt với lũ zombie bên ngoài, hắn không thể bảo đảm rằng mình có thể sống được bao lâu.

Bây giờ hắn hơi hối hận vì có hàng vi khiêu khích Cảnh Dương trong lúc xúc động rồi.
Những người khác đều nhìn hai người.

Mặc dù bọn họ cũng rất ghét Cảnh Dương, nhưng đầu óc của bọn họ không dễ nóng như Triệu Cương.

Cho nên lúc này sẽ không có ai đứng ra lên tiếng giúp Triệu Cương.

Tất cả mọi người, kể cả Tề Vân đều rất thức thời chọn cách im lặng.
Tuy Ngô Hạo có ý tưởng muốn giúp Triệu Cương, nhưng chỉ sau vài giây thì cái ý tưởng này đã tự động biến mất.

Anh ta biết rất rõ, Cảnh Dương có thể không hề dự nổ súng với mình thì làm sao lời nói của mình có tác dụng được.
“Chẳng qua tao có thể cho mày một cơ hội tiếp tục ở lại đây.” Cảnh Dương nói “Đánh với tao một trận.

Nếu mày có thể đánh thắng tao, mày có thể tiếp tục ở lại đây.

Hơn nữa từ hôm nay trở đi, tao sẽ không xuất hiện ở trước mặt bọn mày nữa.”
“Mày nói cái gì?” Triệu Cương cho rằng mình nghe nhầm, rất kinh ngạc nhìn Cảnh Dương.
“Mày không ưa tao lâu rồi, mà vừa lúc tao cũng không ưa mày rất lâu rồi.

Vậy chi bằng cứ giải quyết trong hôm nay đi.” Cảnh Dương lớn tiếng để tất cả mọi người có thể nghe thấy “Mọi người ở đây đều có thể làm chứng.


Tao với mày đánh một trận, nếu mày đánh thắng tao, mày chẳng những có thể tiếp tục ở lại đây, mà tao còn có thể để mày trở thành nhân viên quản lý.

Nhưng nếu mày thua tao thì tao sẽ lập tức cho người ném mày ra ngoài, để mày tự sinh tự diệt.

Ai đánh đối phương không đứng nổi thì coi như người đó thắng.

Mày dám không?”
Triệu Cương dao động với đề nghị của Cảnh Dương.

Bởi vì ở trong lòng hắn, muốn đánh thắng Cảnh Dương thoạt nhìn gầy yếu hơn mình rất nhiều là không thành vấn đề.

Nếu có thể đánh hắn một trận cho hả giận và còn có thể trở thành người quản lý, với hắn mà nói đương nhiên là chuyện cầu còn không được.

Nhưng mà hắn lo, nếu sau này Cảnh Dương lợi dụng sự đãi ngộ đặc thù ở quân khu để trả thù mình thì sao.
Cảnh Dương nhìn ra hắn đang lo lắng và suy nghĩ cái gì, nên nói thẳng “Mày không cần lo là tao sẽ trả thù mày đâu.

Những người này đều có thể làm chứng.

Nếu mày thắng, chỉ cần sau này mày gặp rắc rối gì thì đều có thể tính ở trên đầu của tao, tao sẽ phụ trách.”
Triệu Cương càng dao động hơn, nhưng nhìn binh lính xung quanh khiến hắn vẫn hơi do dự.
“Sao nào?” Cảnh Dương cố ý khiêu khích hắn “Không dám sao, lo mình sẽ đánh không lại tao hả?”
“Tao đánh không lại mày? Quả thực chính là nực cười!” Triệu Cương không phục nói “Chỉ một giây là tao có thể đánh thắng mày rồi.

Nếu mày đã chủ động tìm đánh thì tao cũng không ngại mà toại nguyện cho mày.

Nhưng mày phải kêu mấy tên lính đó hứa rằng dù tao đánh mày như thế nào, bọn họ cũng không được can thiệp đi.”
“Được thôi.” Cảnh Dương cười, sau đó nói với đám binh lính “Các người nghe đây, đây là cuộc chiến giữa hai người bọn tôi, không liên quan đến người ngoài.

Mặc kệ bọn tôi đánh thành bộ dáng gì, trước khi chưa phân được thắng thua thì các người không được phép nhúng tay vào, rõ chưa?”
Lý Thắng và Võ Trung đều đã chứng kiến kỹ năng của Cảnh Dương.

Hơn nữa bọn họ giám sát đám người Triệu Cương thời gian dài như vậy.

Đã nhìn ra Triệu Cương chính là miệng cọp gan thỏ, chẳng qua cơ thể nhìn như mạnh mẽ mà thôi.

Thế nên không hề lo lắng là Cảnh Dương sẽ thua.
Lý Thắng đứng ra nói “Nếu đây là thỏa thuận của hai người, vậy chúng tôi sẽ không xen vào trước khi hai người phân được thắng thua.

Chỉ cần hai bên đều không hối hận là được.”
Cảnh Dương nhìn Triệu Cương, chờ hắn trả lời.

“Được, vậy đánh một trận quyết định thắng thua theo lời mày đi!” Triệu Cương tràn đầy tự tin nói.
Cảnh Dương vì tiện hoạt động mà cởi áo khoác đưa cho Lý Thắng cầm.

Dáng người của hắn thoạt nhìn đúng là không có cường tráng như Triệu Cương.

Nhưng đánh nhau đâu phải chỉ có dáng người tốt mới chiếm ưu thế, đánh nhau chính là so ai có bản lĩnh hơn ai.

Mà Triệu Cương ngoại trừ cơ thể cường tráng thì chẳng có bản lĩnh gì đáng nói cả.

Nhưng hắn không tự hiểu mình, và cũng không biết Cảnh Dương mạnh đến mức nào.
Hai người đều đã chuẩn bị xong, Cảnh Dương đứng yên chờ Triệu Cương ra tay trước.
Triệu Cương giữ vững tinh thần, muốn cú đấm đầu tiên sẽ phải khiến cho Cảnh Dương nằm rạp xuống đất không dậy nổi.

Sau đó hắn lại nhân cơ hội đánh cho Cảnh Dương tàn phế, báo thù cho một bàn tay của Tề Vân.
Triệu Cương siết chặt tay, nhìn như đang lao về phía Cảnh Dương với tốc độ rất nhanh.

Nhưng lại bị Cảnh Dương nhẹ nhàng né tránh.

Triệu Cương lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc với sự linh hoạt của Cảnh Dương, trong lòng cũng càng cẩn hơn.
Lúc Triệu Cương lại xông lên lần nữa, Cảnh Dương liền dùng sức đá mạnh vào bụng của Triệu Cương.

Triệu Cương cảm thấy có thể mình đã bị đá đứt ruột rồi.

Hắn ôm bụng quỳ trên mặt đất, nước mắt và mồ hôi đồng thời tuôn ra.
Cảnh Dương lại tiến lên và đá thêm một phát vào đầu Triệu Cương.

Triệu Cương dường như cảm thấy có một trái bom đang nổ tung ở trong đầu mình.

Óc gần như đều văng tung tóe ra ngoài, mắt nổi đom đóm và đầu thì cứ vang lên ong ong.
Cảnh Dương đánh túi bụi Triệu Cương dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Lúc đầu Triệu Cương còn muốn đứng lên phản kháng, nhưng lại bị Cảnh Dương đánh đến không hề có sức chống trả.

Ngoại trừ hú hét và xin tha thì chẳng làm được gì khác.

Hắn thật sự không ngờ Cảnh Dương lại mạnh đến vậy.

Còn chưa chạm được một ngón tay vào người Cảnh Dương thì đã bị đánh chết khiếp rồi.

Bây giờ hắn hối hận đến xanh ruột, sớm biết rằng như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý đánh một trận với Cảnh Dương đâu.

Hiện tại căn bản không phải là hai người đang đánh nhau, mà là hắn đơn phương bị đánh.
Đám người Ngô Hạo nghe Triệu Cương la hét thảm thiết, và thấy Triệu Cương bị Cảnh Dương đá đến mặt mũi bầm dập, còn hộc ra máu tươi.

Sau khi phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ sự lợi hại của Cảnh Dương, đều cảm thấy Cảnh Dương quá tàn nhẫn.

Tuy nhiên, bởi vì có binh lính đang đứng bên cạnh, nên dù bọn họ đồng cảm với Triệu Cương bị đánh túi bụi thì cũng chẳng ai dám đi lên kéo Cảnh Dương ra cả.

Triệu Cương bị Cảnh Dương đánh đến mặt mũi bầm dập và không nhúc nhích nằm trên mặt đất, thậm chí còn không thể kêu la.

Nếu không phải ngực của hắn vẫn hơi phập phồng, có lẽ người bên cạnh đều sẽ cho rằng hắn đã bị Cảnh Dương đánh chết rồi.

Chẳng qua, nếu hắn thế này mà bây giờ bị ném ra khỏi quân khu thì nhất định cũng sẽ không sống nổi.
Cuối cùng Cảnh Dương cũng dừng động tác đánh người lại.

Hắn dùng mu bàn tay lau cái trán ướt đẫm mồ hôi vì vận động kịch liệt của các, nghỉ ngơi một lát rồi nhìn những người khác nói “Dựa theo quy tắc đặt ra lúc trước, bây giờ là tôi thắng, cho nên bây giờ Triệu Cương phải bị ném ra khỏi quân khu.

Trong số các người có ai cảm thấy cách làm này của tôi quá tàn nhẫn, không nên ném Triệu Cương thương tích đầy mình ra khỏi quân khu không? Có thì bước ra cho tôi nhìn xem, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại là không ném cậu ta nữa.”
Có mấy người quay mặt nhìn nhau, sau khi hơi do dự một chút liền bước ra.
Cảnh Dương gật đầu nhìn người đứng ra nói “Rất tốt, nếu các người cảm thấy tôi không nên ném Triệu Cương, vậy thì có ai tình nguyện rời khỏi quân khu thế cậu ta không? Nếu có, tôi sẽ lập tức đưa Triệu Cương đi điều trị.”
Mấy người đứng ra lập tức lùi lại, một chút cũng không hề do dự, tốc độ còn nhanh hơn lúc đứng ra nữa.
“Không có sao?” Cảnh Dương nhìn bọn họ cười mỉa nói “Nếu hắn bị ném ra như thế, có thể nói là chết chắc rồi.

Tôi cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, có ai muốn đổi với cậu ta không?”
Cảnh Dương chuyển ánh mắt về phía Tề Vân và Ngô Hạo nãy giờ vẫn không có phản ứng, nhìn bọn họ nói “Lúc trước khi các người tới tìm tôi mượn tiền đã nói như thế nào nhỉ? Mọi người đều là bạn bè với nhau, cho nên lúc cần hỗ trợ thì phải hỗ trợ, đúng không? Bây giờ người bạn này của các người sắp không giữ nổi mạng nữa, sao lại không có ai đứng ra giúp thế? Quả nhiên vẫn là của người phúc ta* thì dễ, lúc đến phiên mình thì tình bạn và bạn bè gì cũng đều như cứt.”
*lấy của cải của người này đem cho người khác, mình chẳng mất gì mà còn được tiếng là phúc đức.(soha)
Sắc mặt của đám người đó đều không tốt lắm, bọn họ cảm thấy sao có thể đánh đồng mượn tiền và mượn mạng được? Đi theo một người mà ngay lúc này một mình đi đối mặt với zombie bên ngoài thì có khác gì đi chịu chết chứ? Quan hệ giữa bọn họ và Triệu Cương còn chưa tốt đến mức dùng mạng của mình đổi mạng của hắn đâu.
Trong lòng khó chịu nhất chính là Tề Vân.

Nhưng không phải cậu ta khó chịu bởi vì lo lắng cho Triệu Cương, mà là cậu ta biết Cảnh Dương sẽ làm như vậy.

Ngoại trừ trả thù Triệu Cương lúc trước luôn đối chọi gay gắt khắp nơi với mình, thì cũng là đang ra oai với cậu ta.

Cố tình bây giờ cậu ta vẫn chưa làm được gì hết.

Cậu ta chẳng những không thể cứu được Triệu Cương, thậm chí bây giờ còn không dám nói một câu khó nghe nào với Cảnh Dương nữa.
Cảnh Dương kêu binh lính trực tiếp kéo Triệu Cương đi ở trước mặt mọi người, sau đó ném khỏi quân khu.

Hắn muốn cho tất cả mọi người biết, hắn không hề làm dáng đe dọa bọn họ, mà là thật sự sẽ nói được làm được.

Về phần sống chết của Triệu Cương thì không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

Dù sao đối với hắn mà nói, cũng coi như là trả thù một trong những kẻ thù của nguyên chủ rồi.
“Nếu trong các người còn ai muốn đánh với tôi thì tôi đây luôn hoan nghênh, điều kiện cũng giống như Triệu Cương.

Hy vọng các người có thể dũng cảm khiêu chiến, đừng bỏ lỡ cơ hội.” Cảnh Dương mặc áo khoác vào, đi lên xe mà không hề quay đầu lại.
Sau khi chứng kiến Cảnh Dương mạnh mẽ và xuống tay tàn nhẫn thế nào, thì sao còn ai không sợ chết muốn đi khiêu chiến hắn nữa.
Từ khi mạt thế đến nay, bọn họ đã phải trải qua những khó khăn gian khổ mới còn sống.

Sau đó thì chấp nhận thực tế và đối mặt với cái thế giới đầy rẫy những thảm họa kinh hoàng này.

Bọn họ không biết là người nhà của mình còn sống hay chết, cũng không có cách nào liên hệ.

Bây giờ một người vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ đột nhiên bị đánh gần chết, sau đó thì bị ném vào nơi toàn zombie khiến tâm trạng của bọn họ rất phức tạp.
Bọn họ không biết nên tiếp tục căm thù Cảnh Dương hay là nghĩ cách lấy lòng hắn, hy vọng hắn có thể nhớ lại trước đây và để cho bọn họ có một cuộc sống tốt hơn cùng với hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.